Chương 30: Tiểu tam xuất hiện
Di Hoàn Nguyệt
18/12/2021
Một mình bắt taxi đến sân bay, Tô Tịch chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ, đứng bên hàng rào chắn, ngóng trông như qua cả ngàn thế kỷ, thật muốn gặp hắn ngay bây giờ, ôm chầm lấy Nhất Đằng nói cô rất nhớ hắn, cô sắp bị nổi nhớ dày vò đến chết rồi.
Trong lúc Tô Tịch lượn qua lượn lại, bước tới bước lui, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong thì tìm thấy được bóng dáng quen thuộc từ sâu trong đó đi ra, bởi chen lấn trong chỗ đông người cho nên Nhất Đằng không nhìn thấy cô.
Tô Tịch mừng rỡ định vẫy gọi Nhất Đằng, bất ngờ bên cạnh hắn có thêm một bóng hồng sánh vai nhau cười nói rất vui vẻ làm cho cô thất thần vài phút, Tô Tịch chỉ nghĩ là Nhất Đằng gặp được người quen, cô không nghĩ nhiều mà tiếp tục vẫy tay gây sự chú ý của hắn.
Bất ngờ cô gái tóc vàng đi bên cạnh vì mang giày cao gót lảo đảo ngã xuống đất, Nhất Đằng ở bên thấy vậy thì dịu dàng đỡ lấy, một màn này lọt vào mắt cô, bàn tay cứng đờ trên không trung, ngỡ ngàng nhìn bọn họ, Tô Tịch không phải là người nhỏ mọn, không vì thế mà để tâm, chỉ là trong giây phút ngắn ngủi đó, Tô Tịch thấy được nồng đậm si mê không che dấu trong mắt cô ấy khi nhìn Nhất Đằng, cô cảm giác không biết mình đang làm gì, cũng không cảm nhận được tiếng nói của thế giới xung quanh, Nhất Đằng nhanh chóng buông người con gái kia ra nhưng người con gái kia một mực bám víu vào người hắn, hắn không đẩy cô ấy ra mà mặc kệ, cô thấy Nhất Đằng cúi đầu, Tô Tịch không nhìn rõ mặt hắn, có phải hắn rất thích thú hay không, cô ấy đẹp như vậy mà.
Nhìn người con gái tóc vàng kia, cô đột nhiên buồn bã, trên người con gái ấy có một khí chất mà khó có ai sánh được, cao quý, ngạo nghễ.
Cô lúc này rất thiếu tự tin, cô cảm thấy Nhất Đằng sánh đôi với cô gái ấy mới gọi là trời sinh một cặp.
Không, cô phải tin tưởng hắn, cô lẩm bẩm:"Nhất Đằng em tin tưởng anh, em rất tin tưởng anh, đừng làm em thất vọng".
Cắn môi nhìn bọn họ bước ra, Tô Tịch hoảng hốt lách người đuổi theo, cô muốn hỏi cho rõ, hắn và người kia có quan hệ gì, cùng là phụ nữ với nhau, cô cảm nhận được ý tứ của cô ấy, cô là người nhạy cảm tuy ngu ngốc nhưng tài đoán được ý tứ trên mặt của người khác thì rất cao, cô luôn tự hào về nó nhưng phút này cô mong nó không cần phải phát huy, cứ để cô si ngốc như thế, ngốc cũng rất tốt.
Cô dùng tay mở một lối nho nhỏ để chen người bước ra, nhưng vì đám đông quá nhiều người, Tô Tịch bị đẩy ngã, có người không cẩn thận giẫm trúng tay cô làm cô đau điếng, bụng cũng đau thắt lại, cô thở ra, cảm giác cô đơn dâng trào, Tô Tịch rớm nước mắt, cô trách mình yếu đuối, như thế đã chịu không nổi rồi, ai bảo trong cuộc sống của cô lại xuất hiện một người tên Nhất Đằng cơ chứ, ai bảo hắn che chở cho cô làm gì, để bây giờ không có hắn cô chẳng làm được gì, ngay cả sự cứng rắn của bản thân cũng mất sạch.
Biết thảm họa như vậy xảy ra cô sẽ không thèm ham vui mà nhét vào chỗ này, bên kia còn trống rất nhiều kia kìa, biết sẽ nhìn thấy cảnh này, Tô Tịch thà rằng ở nhà cũng không muốn đến đây, để rồi chúng kiến cảnh tượng làm người ta đau lòng.
Người giẫm phải tay cô thì hoảng hốt đỡ cô đứng dậy xin lỗi rối rít, còn đòi đưa cô đến bệnh viện, Tô Tịch từ chối, nói rằng mình không sao rồi tạm biệt ôm bụng, che bàn tay bị thâm tím rướm máu của mình gắng sức chạy theo.
Cô bắt kịp được hai người rồi, Tô Tịch mừng rỡ đến gần thì thấy Nhất Đằng ôm cô gái tóc vàng ấy lên xe taxi đi mất, chân cô cứng như đeo đá, chôn chân nhìn theo bóng xe taxi, cô muốn kêu hắn nhưng miệng lại mở không ra hơi.
Như thế làm sao cô tin tưởng hắn được đây, lúc trước hắn cũng ôm cô như vậy.
Không biết sức lực từ đâu ra thúc đẩy cô nhấc chân chạy theo, nhưng không kịp chiếc xe đã chạy mất khuất, đứng lặng người một lúc lâu, bỏ qua hết ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô vẫn nhìn theo bóng dáng hư vô đó bần thần.
Tô Tịch đành lang thang ra khỏi sân bay, lúc đầu cô là người đến đón nhưng bây giờ lại là người ra về cuối cùng , cô cũng không biết mình đi đâu, trong lòng rối loạn, bụng cũng đau ê ẩm, tay tím ngắt sắp tụ máu bầm, Tô Tịch cũng không để tâm, trong đầu chỉ suy nghĩ cô gái ấy có quan hệ gì với Nhất Đằng, tại sao hắn lại ôm cô ấy cưng chiều đến thế, bất giác Tô Tịch nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, tầm nhìn đột nhiên bị nhòe, Tô Tịch sờ mặt, tay chạm đến khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô không biết mình đã gọi taxi như thế nào cho đến khi tài xế nhắc nhở đã đến nơi sự chú ý mới kéo lại được, Tô Tịch trả tiền, mở cửa bước xuống xe, định thần lại thì đã đứng dưới nhà trọ của Điềm Uyên.
Cô sợ lắm, cô sợ mình sẽ không dám đối mặt với Nhất Đằng, cô sợ hắn sẽ hối hận và cô sợ sẽ nghe những câu trả lời của hắn làm cho cô đau lòng, cô rất sợ sự bác bỏ của hắn.
Tùy ý cho gió thổi giật, một lúc sau mới lấy di động gọi vào dãy số quen thuộc, cô rất muốn biết cô còn có hỷ vọng hay không, một lúc sau người đầu dây bên kia bắt máy.
" Hello " bên kia có một giọng gọi trả lời:" ai thế ?".
Điện thoại Nhất Đằng lại có người bắt máy, không phải hắn mà là giọng một cô gái.
Cô im lặng một lúc lâu sực nhớ tới cô gái lúc ở sân bay, thì ra là cô ấy.
Đợi một hồi cô không đáp lại, bên kia định tắt máy thì cô mới vội vàng mở miệng:" tôi muốn gặp Nhất Đằng ".
Bên kia không cho cô toại nguyện:" xin lỗi, cô là ai vậy ?".
Cô là ai sao, bây giờ cô cũng không biết mình là gì của Nhất Đằng nữa.
" tôi có chuyện muốn nói với anh ấy" cô vờ bình tĩnh đáp.
"à anh ấy sao, cô tìm bạn trai của tôi có chuyện gì không ?".
Cô định hỏi cho rõ ràng một lần nữa bởi vì cô không tin Nhất Đằng có thể làm vậy, cô tin hắn, nhưng xem ra, cô không cần phải hỏi nữa, điều muốn chứng thực Tô Tịch đã chứng thực rồi.
Ngực đau nhói, bạn gái, thật nực cười cứ như cả thế giới này đang đùa với cô, đã xác nhận đầy đủ, cô không nói gì thêm mà tắt máy.
Bên này đúng lúc Nhất Đằng bước vào thấy Chirryna( cô gái tóc vàng) đang cầm di động của mình thì nhăn mày:"xin hãy tự trọng một chút". hắn bước tới dùng giọng điệu vừa xa cách mà cũng không làm tổn thương người khác lấy lại điện thoại.
" Sorry, tại có người gọi tới cho nên em tiện tay nghe máy thôi" Chirryna như không có gì, ung dung cười trả đi động lại cho Nhất Đằng.
Chirryna làm như vậy, hắn không vừa lòng nhưng nghĩ Chirryna luôn sống ở nước ngoài từ nhỏ bị ảnh hưởng cách sống cũng nhiều vô cùng phóng khoáng, hắn mới mặc kệ không so đo, Chirryna là khách hàng làm ăn, ký kết hợp đồng hợp tác với công ty, từ lúc xuống máy bay tới giờ, Chirryna cứ bám víu lấy hắn làm cả người hắn rất khó chịu, cô ta còn nói lâu ngày không về lại đây cho nên bị thời tiết làm ảnh hưởng đau đầu hoa mắt bám hắn không buông làm Nhất Đằng hết cách, cuối cùng giận dữ, Chirryna thấy thế cũng thức thời buông tay, ra khỏi sân bay là hắn đến đây luôn, cũng chưa kịp về nhà, hắn muốn tạo bất ngờ cho bảo bối của hắn nên cũng không có báo trước với cô hôm nay hắn về.
Nhất Đằng mong kết thúc công việc cho nhanh lẹ để còn được về ôm tiểu bảo bối ngày nhớ đêm mong.
Nghe Chirryna nói có người gọi, Nhất Đằng định mở ra xem thì đột nhiên thông báo cuộc họp bắt đầu, Nhất Đằng dừng động tác, đặt điện thoại vào trong ngăn bàn làm việc rồi bước ra ngoài.
********
không còn sức lực, Tô Tịch ngồi xuống chậu hoa ven đường gọi cho Điềm Uyên, bụng đau quá, sáng nay cô cũng không có ăn cái gì bậy bạ, lúc sáng bụng vẫn còn tốt từ lúc cô bị xô ngã mới đau lên, Tô Tịch đau quá cắn môi, gập người lại thành một đoàn.
Chuông vừa reng lên 3 cái thì Điềm Uyên bắt máy, khi nghe tiếng nói chuyện không được rõ ràng của Tô Tịch thì hoảng hốt chạy về nhà.
_________________________________________
Nguyệt tự hỏi có bị ngược quá không nhỉ???.
Chắc là vẫn ổn...(○ _ ○)
Trong lúc Tô Tịch lượn qua lượn lại, bước tới bước lui, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong thì tìm thấy được bóng dáng quen thuộc từ sâu trong đó đi ra, bởi chen lấn trong chỗ đông người cho nên Nhất Đằng không nhìn thấy cô.
Tô Tịch mừng rỡ định vẫy gọi Nhất Đằng, bất ngờ bên cạnh hắn có thêm một bóng hồng sánh vai nhau cười nói rất vui vẻ làm cho cô thất thần vài phút, Tô Tịch chỉ nghĩ là Nhất Đằng gặp được người quen, cô không nghĩ nhiều mà tiếp tục vẫy tay gây sự chú ý của hắn.
Bất ngờ cô gái tóc vàng đi bên cạnh vì mang giày cao gót lảo đảo ngã xuống đất, Nhất Đằng ở bên thấy vậy thì dịu dàng đỡ lấy, một màn này lọt vào mắt cô, bàn tay cứng đờ trên không trung, ngỡ ngàng nhìn bọn họ, Tô Tịch không phải là người nhỏ mọn, không vì thế mà để tâm, chỉ là trong giây phút ngắn ngủi đó, Tô Tịch thấy được nồng đậm si mê không che dấu trong mắt cô ấy khi nhìn Nhất Đằng, cô cảm giác không biết mình đang làm gì, cũng không cảm nhận được tiếng nói của thế giới xung quanh, Nhất Đằng nhanh chóng buông người con gái kia ra nhưng người con gái kia một mực bám víu vào người hắn, hắn không đẩy cô ấy ra mà mặc kệ, cô thấy Nhất Đằng cúi đầu, Tô Tịch không nhìn rõ mặt hắn, có phải hắn rất thích thú hay không, cô ấy đẹp như vậy mà.
Nhìn người con gái tóc vàng kia, cô đột nhiên buồn bã, trên người con gái ấy có một khí chất mà khó có ai sánh được, cao quý, ngạo nghễ.
Cô lúc này rất thiếu tự tin, cô cảm thấy Nhất Đằng sánh đôi với cô gái ấy mới gọi là trời sinh một cặp.
Không, cô phải tin tưởng hắn, cô lẩm bẩm:"Nhất Đằng em tin tưởng anh, em rất tin tưởng anh, đừng làm em thất vọng".
Cắn môi nhìn bọn họ bước ra, Tô Tịch hoảng hốt lách người đuổi theo, cô muốn hỏi cho rõ, hắn và người kia có quan hệ gì, cùng là phụ nữ với nhau, cô cảm nhận được ý tứ của cô ấy, cô là người nhạy cảm tuy ngu ngốc nhưng tài đoán được ý tứ trên mặt của người khác thì rất cao, cô luôn tự hào về nó nhưng phút này cô mong nó không cần phải phát huy, cứ để cô si ngốc như thế, ngốc cũng rất tốt.
Cô dùng tay mở một lối nho nhỏ để chen người bước ra, nhưng vì đám đông quá nhiều người, Tô Tịch bị đẩy ngã, có người không cẩn thận giẫm trúng tay cô làm cô đau điếng, bụng cũng đau thắt lại, cô thở ra, cảm giác cô đơn dâng trào, Tô Tịch rớm nước mắt, cô trách mình yếu đuối, như thế đã chịu không nổi rồi, ai bảo trong cuộc sống của cô lại xuất hiện một người tên Nhất Đằng cơ chứ, ai bảo hắn che chở cho cô làm gì, để bây giờ không có hắn cô chẳng làm được gì, ngay cả sự cứng rắn của bản thân cũng mất sạch.
Biết thảm họa như vậy xảy ra cô sẽ không thèm ham vui mà nhét vào chỗ này, bên kia còn trống rất nhiều kia kìa, biết sẽ nhìn thấy cảnh này, Tô Tịch thà rằng ở nhà cũng không muốn đến đây, để rồi chúng kiến cảnh tượng làm người ta đau lòng.
Người giẫm phải tay cô thì hoảng hốt đỡ cô đứng dậy xin lỗi rối rít, còn đòi đưa cô đến bệnh viện, Tô Tịch từ chối, nói rằng mình không sao rồi tạm biệt ôm bụng, che bàn tay bị thâm tím rướm máu của mình gắng sức chạy theo.
Cô bắt kịp được hai người rồi, Tô Tịch mừng rỡ đến gần thì thấy Nhất Đằng ôm cô gái tóc vàng ấy lên xe taxi đi mất, chân cô cứng như đeo đá, chôn chân nhìn theo bóng xe taxi, cô muốn kêu hắn nhưng miệng lại mở không ra hơi.
Như thế làm sao cô tin tưởng hắn được đây, lúc trước hắn cũng ôm cô như vậy.
Không biết sức lực từ đâu ra thúc đẩy cô nhấc chân chạy theo, nhưng không kịp chiếc xe đã chạy mất khuất, đứng lặng người một lúc lâu, bỏ qua hết ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, cô vẫn nhìn theo bóng dáng hư vô đó bần thần.
Tô Tịch đành lang thang ra khỏi sân bay, lúc đầu cô là người đến đón nhưng bây giờ lại là người ra về cuối cùng , cô cũng không biết mình đi đâu, trong lòng rối loạn, bụng cũng đau ê ẩm, tay tím ngắt sắp tụ máu bầm, Tô Tịch cũng không để tâm, trong đầu chỉ suy nghĩ cô gái ấy có quan hệ gì với Nhất Đằng, tại sao hắn lại ôm cô ấy cưng chiều đến thế, bất giác Tô Tịch nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, tầm nhìn đột nhiên bị nhòe, Tô Tịch sờ mặt, tay chạm đến khuôn mặt đầy nước mắt.
Cô không biết mình đã gọi taxi như thế nào cho đến khi tài xế nhắc nhở đã đến nơi sự chú ý mới kéo lại được, Tô Tịch trả tiền, mở cửa bước xuống xe, định thần lại thì đã đứng dưới nhà trọ của Điềm Uyên.
Cô sợ lắm, cô sợ mình sẽ không dám đối mặt với Nhất Đằng, cô sợ hắn sẽ hối hận và cô sợ sẽ nghe những câu trả lời của hắn làm cho cô đau lòng, cô rất sợ sự bác bỏ của hắn.
Tùy ý cho gió thổi giật, một lúc sau mới lấy di động gọi vào dãy số quen thuộc, cô rất muốn biết cô còn có hỷ vọng hay không, một lúc sau người đầu dây bên kia bắt máy.
" Hello " bên kia có một giọng gọi trả lời:" ai thế ?".
Điện thoại Nhất Đằng lại có người bắt máy, không phải hắn mà là giọng một cô gái.
Cô im lặng một lúc lâu sực nhớ tới cô gái lúc ở sân bay, thì ra là cô ấy.
Đợi một hồi cô không đáp lại, bên kia định tắt máy thì cô mới vội vàng mở miệng:" tôi muốn gặp Nhất Đằng ".
Bên kia không cho cô toại nguyện:" xin lỗi, cô là ai vậy ?".
Cô là ai sao, bây giờ cô cũng không biết mình là gì của Nhất Đằng nữa.
" tôi có chuyện muốn nói với anh ấy" cô vờ bình tĩnh đáp.
"à anh ấy sao, cô tìm bạn trai của tôi có chuyện gì không ?".
Cô định hỏi cho rõ ràng một lần nữa bởi vì cô không tin Nhất Đằng có thể làm vậy, cô tin hắn, nhưng xem ra, cô không cần phải hỏi nữa, điều muốn chứng thực Tô Tịch đã chứng thực rồi.
Ngực đau nhói, bạn gái, thật nực cười cứ như cả thế giới này đang đùa với cô, đã xác nhận đầy đủ, cô không nói gì thêm mà tắt máy.
Bên này đúng lúc Nhất Đằng bước vào thấy Chirryna( cô gái tóc vàng) đang cầm di động của mình thì nhăn mày:"xin hãy tự trọng một chút". hắn bước tới dùng giọng điệu vừa xa cách mà cũng không làm tổn thương người khác lấy lại điện thoại.
" Sorry, tại có người gọi tới cho nên em tiện tay nghe máy thôi" Chirryna như không có gì, ung dung cười trả đi động lại cho Nhất Đằng.
Chirryna làm như vậy, hắn không vừa lòng nhưng nghĩ Chirryna luôn sống ở nước ngoài từ nhỏ bị ảnh hưởng cách sống cũng nhiều vô cùng phóng khoáng, hắn mới mặc kệ không so đo, Chirryna là khách hàng làm ăn, ký kết hợp đồng hợp tác với công ty, từ lúc xuống máy bay tới giờ, Chirryna cứ bám víu lấy hắn làm cả người hắn rất khó chịu, cô ta còn nói lâu ngày không về lại đây cho nên bị thời tiết làm ảnh hưởng đau đầu hoa mắt bám hắn không buông làm Nhất Đằng hết cách, cuối cùng giận dữ, Chirryna thấy thế cũng thức thời buông tay, ra khỏi sân bay là hắn đến đây luôn, cũng chưa kịp về nhà, hắn muốn tạo bất ngờ cho bảo bối của hắn nên cũng không có báo trước với cô hôm nay hắn về.
Nhất Đằng mong kết thúc công việc cho nhanh lẹ để còn được về ôm tiểu bảo bối ngày nhớ đêm mong.
Nghe Chirryna nói có người gọi, Nhất Đằng định mở ra xem thì đột nhiên thông báo cuộc họp bắt đầu, Nhất Đằng dừng động tác, đặt điện thoại vào trong ngăn bàn làm việc rồi bước ra ngoài.
********
không còn sức lực, Tô Tịch ngồi xuống chậu hoa ven đường gọi cho Điềm Uyên, bụng đau quá, sáng nay cô cũng không có ăn cái gì bậy bạ, lúc sáng bụng vẫn còn tốt từ lúc cô bị xô ngã mới đau lên, Tô Tịch đau quá cắn môi, gập người lại thành một đoàn.
Chuông vừa reng lên 3 cái thì Điềm Uyên bắt máy, khi nghe tiếng nói chuyện không được rõ ràng của Tô Tịch thì hoảng hốt chạy về nhà.
_________________________________________
Nguyệt tự hỏi có bị ngược quá không nhỉ???.
Chắc là vẫn ổn...(○ _ ○)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.