Chương 276: Thất vọng
Bên Em
23/08/2021
Tuy hôm nay cô tới muộn giờ, có điều nghĩ tới việc tối qua cô đã kí được hợp đồng, trong lòng Lương Phi Phi tuy rằng bất mãn, có điều cũng không làm khó cô quá nhiều.
“Sau này những chuyện tương tự tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai xảy ra, lần này là vì thấy cô đã thành công kí được hợp đồng, tôi sẽ không tính toán với cô nữa.” Lương Phi Phi giữ thái độ của cấp trên lạnh lùng nói, Đường Hoan cúi đầu đứng ở trước mặt cô, liên tục gật đầu.
Thực ra Lương Phi Phi nói gì cô hoàn toàn không để tâm, đầu óc cô lúc này như một mớ bòng bong, gật đầu chỉ là hình thức lấy lệ mà thôi. Nghe giáo huấn tới nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Phi Phi, Đường Hoan vẫn còn cảm thấy đầu óc mê mẩn, có một cảm giác mà không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác về nó.
Suốt ngày hôm nay, Đường Hoan như mơ màng trên mây, làm gì cũng không xong, khắp người đau mỏi ê nhức. Cảm giác mất hồn tối qua khiến cô tưởng rằng cô đang mơ, cô thật sự không ngờ được rằng ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ tới việc phát sinh quan hệ với Đoạn Kim Thần.
Trời ơi, suy nghĩ của cô quá thô tục rồi! Vò đầu bứt tai, phiền não thở dài, cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt cô bỗng sáng lên. Tối qua rốt cuộc cô đã về nhà bằng cách nàoo, có phải Đoạn Kim Thần đã tới đưa cô về hay không?
Do mải mê suy nghĩ, cô dường như chẳng thể chú tâm vào làm việc gì khác, chờ tới giờ tan làm liền lái xe quay trở về cảng Nguyệt Hồ. Chỉ là khi cô về tới nhà Đoạn Kim Thần lại không ở đó, dì Đoonfg vừa nhìn thấy cô liền lập tức đon đả chạy tới, nheo mắt hỏi:
“Phu nhân, cô về rồi à, tôi hầm canh xương bò, còn làm món tôm đất, rất nhanh là có thể ăn được rồi, cô ngồi đây chờ một chút.”
Dì Đồng từ tuần trước đã quay về làm việc rồi, lần trước về quê là do gia đình bà có việc. Đường Hoan dường như chẳng hề bận tâm tới việc bà đang nói gì, mà lại tò mò hỏi:
“Dì Đồng, dì có biết tối qua cháu về đây bằng cách nào không?”
“Tối qua?” Dì Đồng chau mày, lắc đầu nói, “Tôi không biết, tối qua tôi ngủ hơi sớm, lẽ nào phu nhân không phải tự một mình về đây hay sao?”
Nghe thấy câu trả lời của bà, Đường Hoan vội lắc đầu.
“Không sao, dì đi làm việc của mình đi!”
Nói xong cô liền đi thẳng lên tầng, tối qua về lúc mấy giờ cô đều không biết, dì Đồng sao có thể biết được chứ. Không biết trời đã bắt sẩm tối từ lúc nào, Đường Hoan ngồi một mình trên ban công, suy nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên nghe thấy tiếng dừng xe truyền ra từ trong vườn hoa, hai mắt cô bỗng sáng lên, từ trên ghế đứng dậy, nhoài người nhìn ra phía vườn hoa sau vườn. Chỉ thấy bống người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, sắc mặt anh u ám, vẻ lạnh lùng toát ra từ trên người anh, hơi thở cao quý như bao quanh lấy anh.
Khi thấy anh bước chân vào cửa, Đường Hoan liền quay người chạy ra khỏi phòng. Đứng ở hành lang nghe tiếng bước chân ngày càng tiến gần hơn, nhịp tim cô dường như chạy theo từng nhịp bước chân của anh. Khi nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt, cô dè dặt lên tiếng hỏi:
“Em có vài điều muốn hỏi anh, tối qua có phải anh là người đã đưa em về không?” Mắt nhìn theo người đàn ông vượt qua người tiến vào phòng sách, Đường Hoan vội vàng chặn trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói trong trẻo phát ra.
Giây phút này, nội tâm cô như đang mâu thuẫn với nhau vậy, dẫu rất muốn nghe câu trả lời từ Đoạn Kim Thần, nhưng lại sợ nghe thấy lời phủ nhận từ anh. Cả ngày hôm nay cô chỉ mong ngóng được biết liệu tối qua có phải dô anh đưa cô về hay không, nếu như thật sự là anh thì ít nhất trong lòng anh vẫn còn có một chút thương cô, nếu không phải thì chắc chắn là do cô đã nghĩ nhiều rồi.
Đoạn Kim Thần đến nhìn cũng không nhìn cô lấy một lần, giọng nói điểm tĩnh vang lên:
“Em cảm thấy anh có thể là người đi đón em về đây không?”
Cô hơi sững người, hỏi ngược lại:
“Nếu đã không phải là anh thì ai là người đưa em về đây vậy?”
“Có người nhặt được em đưa về đây.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
Đường Hoan rõ ràng không hề tin vào câu trả lời của anh, tiếp tục truy hỏi:
“Vậy quần áo trên người em là ai thay vậy?”
“Tất nhiên là người làm rồi, bằng không em tưởng rằng sẽ là ai?”
Mọi sự hy vọng trong lòng cô đều bị anh dập tắt, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, biết rõ người đàn ông này không yêu cô nhưng vẫn tự lầm tưởng rằng Đoạn Kim Thần yêu mình. Cô ngửa đầu chớp mắt để những giọt nước mắt không chảy ra, sau đó lùi về sau một bước, thấp giọng nói:
“Anh nói cũng đúng, sao có thể là anh được chứ? Tới nay trong lòng anh có người đẹp rồi, sao còn nhớ tới em nữa chứ?”
Trong lòng anh lúc này chỉ còn lại hình bóng của Mộ Vũ Nghiên, sao có thể nhớ tới sự tồn tại của cô? Khoảnh khắc này trái tim cô như vỡ vụn, cô quả nhiên còn ngây thơ tưởng rằng tối qua là do Đoạn Kim Thần đưa cô về đây.
“Quả thực là do em tự suy diễn rồi, trên thế gian này ngoại trừ Đại Thịnh ra sẽ chẳng còn ai làm vậy với ai, anh…….thì lại càng không thể.”
Sau khi nói xong, cô quay người định bỏ đi, nhưng cánh tay lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần giữ lại, quay đầu nhìn vào gương mặt u ám của người đàn ông trước mắt, trong lòng cô không khỏi run rẩy.
“Anh làm…..aa……”
Chưa nói hết câu, đột nhiên bị người đàn ông dùng lực mạnh, phía sau lưng bị anh giữ chặt, hơi thở lạnh lùng của người đàn ông bao quanh lấy cô.
“Đừng quên thân phận của em, là một người đã có chủ, trong lòng em chỉ được phép có anh!”
Giọng điệu bá đạo, ngang tàn ấy của Đoạn Kim Thần khiến Đường Hoan bật cười, cô lên giọng chế giễu:
“Vậy xin hỏi người đã có vợ, trong lòng anh có em hay không?”
Một câu nói như chặn họng Đoạn Kim Thần, thấy anh không phản kháng, Đường Hoan tiếp tục nói:
“Nhìn đi! Ngay đến anh còn không làm được thì có quyền gì mà ra lệnh cho em? Đoạn Kim Thần, anh đã không đồng ý ly hôn với em, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai!”
Sau khi kiên định nói hết, Đường Hoan đẩy người Đoạn Kim Thần rồi vội vàng chạy về phòng. Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, tiếp sau đó là tiếng đóng cửa phòng rất mạnh, bầu không khí xung quanh trở lại vẻ yên ắng vốn có của nó. Người đàn ông im lặng đi vào trong phòng sách, ngồi xuống bàn làm việc, hất tung tất cả những gì có trên bàn xuống đất, sàn nhà vốn đang sạch sẽ nay lại trở nên hỗn độn. Cũng may còn có thảm đỡ, bằng không những đồ trên bàn khi rơi xuống sàn nhất định sẽ phát ra tiếng động không nhỏ. Đoạn Kim Thần lúc này như muốn nổ tung cả thế giới, vẻ giận dữ bao trùm khắp người anh, muốn phá bỏ tất cả nhưng cuối cùng lại bị anh kìm nén vào trong lòng. Mối quan hệ giữa hai người tối qua rõ ràng vẫn còn tốt như vậy, như kể từ sáng nay khi nghe cô nhắc đến tên của người đàn ông khác, mây đen như ùn ùn kéo đến phủ lấp lòng anh. Đoạn Kim Thần đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, bật lửa châm ngòi rồi hút. Sau một hơi thật sâu, mọi đắng cay đau khổ trong lòng anh như được vơi bớt đi phần nào. Chỉ cần nghĩ tới việc trong lòng Đường Hoan còn có người đàn ông, anh hận mình không thể chia Giang Chi Thịnh thành nghìn mảnh, sau đó để anh ta mãi mãi biến mất khỏi thế gian này. Làn khói mờ ảo được nhả ra từ trong miệng anh, những tia máu đỏ xuất hiện trong đôi mắt của anh ngày một nhiều hơn.
Sau khi về tới phòng, Đường Hoan thuận tay khóa cửa, sau đó liền nằm lên giường. Cô vùi mình trong chăn, giọt nước mắt ấm nóng từ trong khóe mắt chảy ra, thấm xuống ga giường. Mọi buồn đau tủi hờn trong lòng như được tích tụ nhiều hơn, cô thật sự không hiểu Đoạn Kim Thần tại sao lại làm vậy với cô. Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu anh đã không có cảm giác với cô, vậy thì anh không nên cho cảm giác được quan tâm và che chở ấy chứ. Cho đến bây giờ, sau ngàn ấy thời gian ở bên cạnh anh, cô vẫn không thể hiểu hết được con người anh, mọi cảm xúc trong lòng đều được anh cất giấu rất kĩ. Khi muốn đối xử tốt với cô, anh sẽ khiến cô cảm thấy cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, nhưng khi không muốn tốt với cô, anh có thể khiến vết thương của cô ngày càng to dần và đau đớn hơn. Tại sao trên thế giới này lại có người như anh chứ? Cô đã cố gắng khống chế bản thân, nhưng càng ngày cô lại càng cảm thấy mình yêu anh nhiều hơn, thậm chí yêu đến mức cô đã quên mất đi anh là một người thế nào, trong lòng cô chỉ còn gói gọn lại ba chữ – Đoạn Kim Thần. Cô thật sự không hiểu được bản thân mình ra sao, không được, cô tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được nữa, dù cho có một ngày hai người họ thật sự ly hôn rồi, cô cũng có thể ngang nhiên mà rời đi. Ngay từ khi bắt đầu mục đích của họ là vì quyền lợi cá nhân, chỉ là không ngờ cô quả nhiên lại yêu Đoạn Kim Thần. Hàng vạn những suy nghĩ bay trong đầu cô, trong lòng khó chịu đến vô cùng, nếu như hai người có thể quay trở lại lúc ban đầu, có phải sẽ không cần đau khổ đến vậy nữa không? Chỉ tiếc rằng cô lại không nỡ, dù biết Đoạn Kim Thần không yêu cô, nhưng những gì anh đã từng làm với cô đều là thật, anh đã từng cứu cô, sự ấm áp mà anh dành cho cô cũng không phải là giả dối, cô hoàn toàn không thể buông bỏ những điều này, do vậy chỉ có thể âm thầm cất giấu vào trong tim. Nước mắt liên tục chảy xuống, Đường Hoan dường như không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cuối cùng đành nhốt mình trong phòng tắm gào khóc thật to. Cô sẽ khóc nốt lần này, lần cuối cùng mà cô phải rơi nước mắt vì người đàn ông ấy, rồi cô sẽ trở lại làm Đường Hoan của trước kia, một người cao ngạo tự tin, không run sợ trước bất kì một ai. Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đoạn Kim Thần từ trên tầng xuống nhà liền nhìn thấy dì Đồng đang thu dọn bát đĩa, anh chau mày lạnh lùng hỏi: “Phu nhân đâu rồi?” Dì Đồng nhìn thấy anh liền lập tức trả lời: “Phu nhân đã đi làm rồi.” Ngước mắt nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, cô quả nhiên đã ra khỏi cửa rồi? Nhấc điện thoại gọi tới cho Đường Hoan, nhưng chỉ nhận lại những tiếng “tút….tút” kéo dài. Cảnh tượng không mấy vui vẻ giữa hai người buổi tối qua hiện ra trong đầu, không lẽ hôm nay cô ra cửa sớm như vậy là vì giận rồi ư? Tâm trạng vốn đã không tốt, sau khi nghe thấy Đường Hoan đã ra khỏi cửa rồi càng trở nên rầu rĩ, anh không nói gì mà quay người bỏ đi, mặc kệ dì Đồng đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình. Do phải tăng ca nên tối qua Kiệt Lâm đã ở lại công ty, vừa bước ra khỏi phòng làm việc liền bắt gặp Đoạn Kim Thần xây xẩm mặt mày đi tới. “Giám đốc Đoạn? Sao hôm nay anh tới sớm vậy?” “Lập tức thông báo với các bộ phận một tiếng bữa bắt đầu họp.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng ra lệnh, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh.
Kiệt Lâm vốn vẫn đang có chút buồn ngủ, sau khi nghe thấy giọng nói của anh liền run rẩy tay chân, cơn buồn ngủ trong nháy mắt như biến mất.
“Hôm nay không phải là thứ tư sao? Họp hội nghị gì chứ?”
“Đẩy hội nghị của tuần sau lên trước, đừng nói với tôi là bọn họ chưa chuẩn bị!”
Kiệt Lâm rùng mình, do dự nói: “Nhưng làm vậy có phải quá bất ngờ rồi không? Một tiếng đồng hồ…..e rằng bọn họ không thể chuẩn bị kịp.”
“Không được thì đuổi hết cho tôi!” Đoạn Kim Thần lạnh lùng buông ra một câu nói rồi quay người đi vào trong phòng làm việc.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.
“Sau này những chuyện tương tự tôi hy vọng sẽ không có lần thứ hai xảy ra, lần này là vì thấy cô đã thành công kí được hợp đồng, tôi sẽ không tính toán với cô nữa.” Lương Phi Phi giữ thái độ của cấp trên lạnh lùng nói, Đường Hoan cúi đầu đứng ở trước mặt cô, liên tục gật đầu.
Thực ra Lương Phi Phi nói gì cô hoàn toàn không để tâm, đầu óc cô lúc này như một mớ bòng bong, gật đầu chỉ là hình thức lấy lệ mà thôi. Nghe giáo huấn tới nửa tiếng đồng hồ, cho tới khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Phi Phi, Đường Hoan vẫn còn cảm thấy đầu óc mê mẩn, có một cảm giác mà không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả chính xác về nó.
Suốt ngày hôm nay, Đường Hoan như mơ màng trên mây, làm gì cũng không xong, khắp người đau mỏi ê nhức. Cảm giác mất hồn tối qua khiến cô tưởng rằng cô đang mơ, cô thật sự không ngờ được rằng ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ tới việc phát sinh quan hệ với Đoạn Kim Thần.
Trời ơi, suy nghĩ của cô quá thô tục rồi! Vò đầu bứt tai, phiền não thở dài, cô đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt cô bỗng sáng lên. Tối qua rốt cuộc cô đã về nhà bằng cách nàoo, có phải Đoạn Kim Thần đã tới đưa cô về hay không?
Do mải mê suy nghĩ, cô dường như chẳng thể chú tâm vào làm việc gì khác, chờ tới giờ tan làm liền lái xe quay trở về cảng Nguyệt Hồ. Chỉ là khi cô về tới nhà Đoạn Kim Thần lại không ở đó, dì Đoonfg vừa nhìn thấy cô liền lập tức đon đả chạy tới, nheo mắt hỏi:
“Phu nhân, cô về rồi à, tôi hầm canh xương bò, còn làm món tôm đất, rất nhanh là có thể ăn được rồi, cô ngồi đây chờ một chút.”
Dì Đồng từ tuần trước đã quay về làm việc rồi, lần trước về quê là do gia đình bà có việc. Đường Hoan dường như chẳng hề bận tâm tới việc bà đang nói gì, mà lại tò mò hỏi:
“Dì Đồng, dì có biết tối qua cháu về đây bằng cách nào không?”
“Tối qua?” Dì Đồng chau mày, lắc đầu nói, “Tôi không biết, tối qua tôi ngủ hơi sớm, lẽ nào phu nhân không phải tự một mình về đây hay sao?”
Nghe thấy câu trả lời của bà, Đường Hoan vội lắc đầu.
“Không sao, dì đi làm việc của mình đi!”
Nói xong cô liền đi thẳng lên tầng, tối qua về lúc mấy giờ cô đều không biết, dì Đồng sao có thể biết được chứ. Không biết trời đã bắt sẩm tối từ lúc nào, Đường Hoan ngồi một mình trên ban công, suy nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên nghe thấy tiếng dừng xe truyền ra từ trong vườn hoa, hai mắt cô bỗng sáng lên, từ trên ghế đứng dậy, nhoài người nhìn ra phía vườn hoa sau vườn. Chỉ thấy bống người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, sắc mặt anh u ám, vẻ lạnh lùng toát ra từ trên người anh, hơi thở cao quý như bao quanh lấy anh.
Khi thấy anh bước chân vào cửa, Đường Hoan liền quay người chạy ra khỏi phòng. Đứng ở hành lang nghe tiếng bước chân ngày càng tiến gần hơn, nhịp tim cô dường như chạy theo từng nhịp bước chân của anh. Khi nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt, cô dè dặt lên tiếng hỏi:
“Em có vài điều muốn hỏi anh, tối qua có phải anh là người đã đưa em về không?” Mắt nhìn theo người đàn ông vượt qua người tiến vào phòng sách, Đường Hoan vội vàng chặn trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói trong trẻo phát ra.
Giây phút này, nội tâm cô như đang mâu thuẫn với nhau vậy, dẫu rất muốn nghe câu trả lời từ Đoạn Kim Thần, nhưng lại sợ nghe thấy lời phủ nhận từ anh. Cả ngày hôm nay cô chỉ mong ngóng được biết liệu tối qua có phải dô anh đưa cô về hay không, nếu như thật sự là anh thì ít nhất trong lòng anh vẫn còn có một chút thương cô, nếu không phải thì chắc chắn là do cô đã nghĩ nhiều rồi.
Đoạn Kim Thần đến nhìn cũng không nhìn cô lấy một lần, giọng nói điểm tĩnh vang lên:
“Em cảm thấy anh có thể là người đi đón em về đây không?”
Cô hơi sững người, hỏi ngược lại:
“Nếu đã không phải là anh thì ai là người đưa em về đây vậy?”
“Có người nhặt được em đưa về đây.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói.
Đường Hoan rõ ràng không hề tin vào câu trả lời của anh, tiếp tục truy hỏi:
“Vậy quần áo trên người em là ai thay vậy?”
“Tất nhiên là người làm rồi, bằng không em tưởng rằng sẽ là ai?”
Mọi sự hy vọng trong lòng cô đều bị anh dập tắt, đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, biết rõ người đàn ông này không yêu cô nhưng vẫn tự lầm tưởng rằng Đoạn Kim Thần yêu mình. Cô ngửa đầu chớp mắt để những giọt nước mắt không chảy ra, sau đó lùi về sau một bước, thấp giọng nói:
“Anh nói cũng đúng, sao có thể là anh được chứ? Tới nay trong lòng anh có người đẹp rồi, sao còn nhớ tới em nữa chứ?”
Trong lòng anh lúc này chỉ còn lại hình bóng của Mộ Vũ Nghiên, sao có thể nhớ tới sự tồn tại của cô? Khoảnh khắc này trái tim cô như vỡ vụn, cô quả nhiên còn ngây thơ tưởng rằng tối qua là do Đoạn Kim Thần đưa cô về đây.
“Quả thực là do em tự suy diễn rồi, trên thế gian này ngoại trừ Đại Thịnh ra sẽ chẳng còn ai làm vậy với ai, anh…….thì lại càng không thể.”
Sau khi nói xong, cô quay người định bỏ đi, nhưng cánh tay lại bất ngờ bị Đoạn Kim Thần giữ lại, quay đầu nhìn vào gương mặt u ám của người đàn ông trước mắt, trong lòng cô không khỏi run rẩy.
“Anh làm…..aa……”
Chưa nói hết câu, đột nhiên bị người đàn ông dùng lực mạnh, phía sau lưng bị anh giữ chặt, hơi thở lạnh lùng của người đàn ông bao quanh lấy cô.
“Đừng quên thân phận của em, là một người đã có chủ, trong lòng em chỉ được phép có anh!”
Giọng điệu bá đạo, ngang tàn ấy của Đoạn Kim Thần khiến Đường Hoan bật cười, cô lên giọng chế giễu:
“Vậy xin hỏi người đã có vợ, trong lòng anh có em hay không?”
Một câu nói như chặn họng Đoạn Kim Thần, thấy anh không phản kháng, Đường Hoan tiếp tục nói:
“Nhìn đi! Ngay đến anh còn không làm được thì có quyền gì mà ra lệnh cho em? Đoạn Kim Thần, anh đã không đồng ý ly hôn với em, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai!”
Sau khi kiên định nói hết, Đường Hoan đẩy người Đoạn Kim Thần rồi vội vàng chạy về phòng. Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, tiếp sau đó là tiếng đóng cửa phòng rất mạnh, bầu không khí xung quanh trở lại vẻ yên ắng vốn có của nó. Người đàn ông im lặng đi vào trong phòng sách, ngồi xuống bàn làm việc, hất tung tất cả những gì có trên bàn xuống đất, sàn nhà vốn đang sạch sẽ nay lại trở nên hỗn độn. Cũng may còn có thảm đỡ, bằng không những đồ trên bàn khi rơi xuống sàn nhất định sẽ phát ra tiếng động không nhỏ. Đoạn Kim Thần lúc này như muốn nổ tung cả thế giới, vẻ giận dữ bao trùm khắp người anh, muốn phá bỏ tất cả nhưng cuối cùng lại bị anh kìm nén vào trong lòng. Mối quan hệ giữa hai người tối qua rõ ràng vẫn còn tốt như vậy, như kể từ sáng nay khi nghe cô nhắc đến tên của người đàn ông khác, mây đen như ùn ùn kéo đến phủ lấp lòng anh. Đoạn Kim Thần đi tới bên cạnh cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, bật lửa châm ngòi rồi hút. Sau một hơi thật sâu, mọi đắng cay đau khổ trong lòng anh như được vơi bớt đi phần nào. Chỉ cần nghĩ tới việc trong lòng Đường Hoan còn có người đàn ông, anh hận mình không thể chia Giang Chi Thịnh thành nghìn mảnh, sau đó để anh ta mãi mãi biến mất khỏi thế gian này. Làn khói mờ ảo được nhả ra từ trong miệng anh, những tia máu đỏ xuất hiện trong đôi mắt của anh ngày một nhiều hơn.
Sau khi về tới phòng, Đường Hoan thuận tay khóa cửa, sau đó liền nằm lên giường. Cô vùi mình trong chăn, giọt nước mắt ấm nóng từ trong khóe mắt chảy ra, thấm xuống ga giường. Mọi buồn đau tủi hờn trong lòng như được tích tụ nhiều hơn, cô thật sự không hiểu Đoạn Kim Thần tại sao lại làm vậy với cô. Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu anh đã không có cảm giác với cô, vậy thì anh không nên cho cảm giác được quan tâm và che chở ấy chứ. Cho đến bây giờ, sau ngàn ấy thời gian ở bên cạnh anh, cô vẫn không thể hiểu hết được con người anh, mọi cảm xúc trong lòng đều được anh cất giấu rất kĩ. Khi muốn đối xử tốt với cô, anh sẽ khiến cô cảm thấy cô là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, nhưng khi không muốn tốt với cô, anh có thể khiến vết thương của cô ngày càng to dần và đau đớn hơn. Tại sao trên thế giới này lại có người như anh chứ? Cô đã cố gắng khống chế bản thân, nhưng càng ngày cô lại càng cảm thấy mình yêu anh nhiều hơn, thậm chí yêu đến mức cô đã quên mất đi anh là một người thế nào, trong lòng cô chỉ còn gói gọn lại ba chữ – Đoạn Kim Thần. Cô thật sự không hiểu được bản thân mình ra sao, không được, cô tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được nữa, dù cho có một ngày hai người họ thật sự ly hôn rồi, cô cũng có thể ngang nhiên mà rời đi. Ngay từ khi bắt đầu mục đích của họ là vì quyền lợi cá nhân, chỉ là không ngờ cô quả nhiên lại yêu Đoạn Kim Thần. Hàng vạn những suy nghĩ bay trong đầu cô, trong lòng khó chịu đến vô cùng, nếu như hai người có thể quay trở lại lúc ban đầu, có phải sẽ không cần đau khổ đến vậy nữa không? Chỉ tiếc rằng cô lại không nỡ, dù biết Đoạn Kim Thần không yêu cô, nhưng những gì anh đã từng làm với cô đều là thật, anh đã từng cứu cô, sự ấm áp mà anh dành cho cô cũng không phải là giả dối, cô hoàn toàn không thể buông bỏ những điều này, do vậy chỉ có thể âm thầm cất giấu vào trong tim. Nước mắt liên tục chảy xuống, Đường Hoan dường như không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, cuối cùng đành nhốt mình trong phòng tắm gào khóc thật to. Cô sẽ khóc nốt lần này, lần cuối cùng mà cô phải rơi nước mắt vì người đàn ông ấy, rồi cô sẽ trở lại làm Đường Hoan của trước kia, một người cao ngạo tự tin, không run sợ trước bất kì một ai. Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đoạn Kim Thần từ trên tầng xuống nhà liền nhìn thấy dì Đồng đang thu dọn bát đĩa, anh chau mày lạnh lùng hỏi: “Phu nhân đâu rồi?” Dì Đồng nhìn thấy anh liền lập tức trả lời: “Phu nhân đã đi làm rồi.” Ngước mắt nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, cô quả nhiên đã ra khỏi cửa rồi? Nhấc điện thoại gọi tới cho Đường Hoan, nhưng chỉ nhận lại những tiếng “tút….tút” kéo dài. Cảnh tượng không mấy vui vẻ giữa hai người buổi tối qua hiện ra trong đầu, không lẽ hôm nay cô ra cửa sớm như vậy là vì giận rồi ư? Tâm trạng vốn đã không tốt, sau khi nghe thấy Đường Hoan đã ra khỏi cửa rồi càng trở nên rầu rĩ, anh không nói gì mà quay người bỏ đi, mặc kệ dì Đồng đang chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình. Do phải tăng ca nên tối qua Kiệt Lâm đã ở lại công ty, vừa bước ra khỏi phòng làm việc liền bắt gặp Đoạn Kim Thần xây xẩm mặt mày đi tới. “Giám đốc Đoạn? Sao hôm nay anh tới sớm vậy?” “Lập tức thông báo với các bộ phận một tiếng bữa bắt đầu họp.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng ra lệnh, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh.
Kiệt Lâm vốn vẫn đang có chút buồn ngủ, sau khi nghe thấy giọng nói của anh liền run rẩy tay chân, cơn buồn ngủ trong nháy mắt như biến mất.
“Hôm nay không phải là thứ tư sao? Họp hội nghị gì chứ?”
“Đẩy hội nghị của tuần sau lên trước, đừng nói với tôi là bọn họ chưa chuẩn bị!”
Kiệt Lâm rùng mình, do dự nói: “Nhưng làm vậy có phải quá bất ngờ rồi không? Một tiếng đồng hồ…..e rằng bọn họ không thể chuẩn bị kịp.”
“Không được thì đuổi hết cho tôi!” Đoạn Kim Thần lạnh lùng buông ra một câu nói rồi quay người đi vào trong phòng làm việc.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.