Tổng Tài Bá Đạo Cưng Chiều Vợ Yêu
Chương 10:
sherrylouis510
04/01/2021
**Chương 10**
Hôm nay, một người bạn của cô sẽ từ Los Angeles trở về.
Lâm Thiên Duyên cùng Ưng Triết Hạo ra sân bay đón người bạn đó.
Thiên Duyên nhìn xung quanh tìm kiếm bạn mình.
"Thiên Duyên, Thiên Duyên, mình ở bên này" Một cô gái đang vẫy tay chạy về phía Lâm Thiên Duyên. Cô quay qua, mừng rỡ.
"Aaa, Giai Kỳ" Hai người chạy đến ôm nhau. Ưng Triết Hạo trở thành người vô hình.
"Thiên Duyên, lâu quá không gặp cậu"
"Phải, nhớ cậu chết mất" Lâm Thiên Duyên nước mắt lưng tròng.
"Được rồi. Đây chắc là chồng cậu nhỉ...?" Trần Giai Kỳ nhìn Ưng Triết Hạo.
"Ừm, giới thiệu với cậu, đây là chồng sắp cưới của mình, mình đã kể cho cậu nghe rồi đấy, anh ấy là Ưng Triết Hạo"
"Giới thiệu với anh, đây là bạn em, Trần Giai Kỳ"
"Chào cô" Ưng Triết Hạo nói.
"Chào anh" Trần Giai Kỳ nói.
"Được rồi, chúng ta đi ăn đi. Giai Kỳ, lâu rồi không gặp, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu" Lâm Thiên Duyên kéo tay Giai Kỳ đi.
Họ đang đi, bỗng một người gọi lại.
"Anh Hạo, Anh Hạo" Một người đàn ông chạy về phía họ.
"Ơ? Khải Phong? Em về khi nào? Sao không báo anh biết?" Triết Hạo ngạc nhiên.
"Em định tạo cho anh và ba mẹ một bất ngờ. Nhưng sao anh ở đây?"
"A! Đây là chị dâu của em sao? Trông xinh đẹp phết đấy!" Ưng Khải Phong thẳng thắn nói khiến Thiên Duyên hơi ngượng.
"Ngưng nói bậy bạ đi! Giới thiệu với hai người, đây là Ưng Khải Phong, em trai anh" Triết Hạo nhìn Thiên Duyên và Trần Giai Kỳ.
"Chào cậu" Lâm Thiên Duyên thân thiện nói.
Trần Giai Kỳ giờ mới ngước lên nhìn Ưng Khải Phong.
"Là anh!/Là cô!" Họ đồng thanh nói.
Ưng Triết Hạo và Lâm Thiên Duyên nhìn nhau khó hiểu. Họ quen biết nhau sao?
"Hai người quen nhau à?" Ưng Triết Hạo hỏi.
"Cũng chưa hẳn là quen, thôi mình đi kiếm gì ăn trước đã" Trần Giai Kỳ nói.
"Được đó, đi mau lên" Lâm Thiên Duyên và Trần Giai Kỳ kéo nhau đi, để lại hai người đàn ông nhìn nhau.
Ưng Khải Phong từ ba năm năm trước đã đến nước Los Angeles để học hỏi thêm về ngành Quản trị \- Kinh doanh để sau này về trợ giúp Ưng Triết Hạo, làm cánh tay đắc lực của anh ấy.
Trần Giai Kỳ hai năm trước cũng đã qua Los Angeles du học, cô học ngành thời trang.
Họ có điểm chung là cùng về đây để dự hôn lễ của Ưng Triết Hạo và Lâm Thiên Duyên.
"Hai người gặp nhau khi nào vậy?" Thiên Duyên tò mò hỏi.
"Chuyện là như vầy" Ưng Khải Phong nói.
\[ Kể lại sự việc \]
Trên máy bay đông đúc người. Trần Giai Kỳ và Ưng Khải Phong đang cố gắng thoát khỏi đám đông đó để tìm chỗ ngồi của mình.
Một tên biến thái nào đó đã thừa cơ hội sờ mông cô. Rồi chuồn đi mất.
Lúc cô quay ra sau đã thấy Ưng Khải Phong, cô nghĩ là cậu đã sàm sỡ cô nên hét lên.
"Aaa. Tên biến thái này dám dê xồm bà à?!"
Ưng Khải Phong ngạc nhiên. Cô gái này đang nói cái quái gì vậy?
Mọi người xung quanh nhìn cậu như người ngoài hành tinh. Cậu xấu hổ giải thích.
"Nè cô gái, cô đang nói cái gì vậy? Tôi sờ mông cô khi nào?"
"Còn nói không có? Rõ ràng là có người sờ mông tôi, khi tôi quay lại thì đã thấy cái mặt của anh rồi. Anh còn nói không có?" Cô cũng cãi lại không kém.
"Cô... Hừ, không tận mắt thấy thì đừng có lớn miệng như vậy!" Cậu bực mình nói.
Một bà lão đứng kế bên nói vào.
"Đúng rồi đó cô gì ơi, cậu này nãy giờ đang đỡ tôi chen qua đám người này, vả lại cậu ấy cũng cầm theo rất nhiều đồ đạc, không có rảnh tay để sờ mông của cô đâu"
Trần Giải Kỳ nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Nếu thấy hay thì cho mình xin một sao nha! ♡
Hôm nay, một người bạn của cô sẽ từ Los Angeles trở về.
Lâm Thiên Duyên cùng Ưng Triết Hạo ra sân bay đón người bạn đó.
Thiên Duyên nhìn xung quanh tìm kiếm bạn mình.
"Thiên Duyên, Thiên Duyên, mình ở bên này" Một cô gái đang vẫy tay chạy về phía Lâm Thiên Duyên. Cô quay qua, mừng rỡ.
"Aaa, Giai Kỳ" Hai người chạy đến ôm nhau. Ưng Triết Hạo trở thành người vô hình.
"Thiên Duyên, lâu quá không gặp cậu"
"Phải, nhớ cậu chết mất" Lâm Thiên Duyên nước mắt lưng tròng.
"Được rồi. Đây chắc là chồng cậu nhỉ...?" Trần Giai Kỳ nhìn Ưng Triết Hạo.
"Ừm, giới thiệu với cậu, đây là chồng sắp cưới của mình, mình đã kể cho cậu nghe rồi đấy, anh ấy là Ưng Triết Hạo"
"Giới thiệu với anh, đây là bạn em, Trần Giai Kỳ"
"Chào cô" Ưng Triết Hạo nói.
"Chào anh" Trần Giai Kỳ nói.
"Được rồi, chúng ta đi ăn đi. Giai Kỳ, lâu rồi không gặp, mình có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu" Lâm Thiên Duyên kéo tay Giai Kỳ đi.
Họ đang đi, bỗng một người gọi lại.
"Anh Hạo, Anh Hạo" Một người đàn ông chạy về phía họ.
"Ơ? Khải Phong? Em về khi nào? Sao không báo anh biết?" Triết Hạo ngạc nhiên.
"Em định tạo cho anh và ba mẹ một bất ngờ. Nhưng sao anh ở đây?"
"A! Đây là chị dâu của em sao? Trông xinh đẹp phết đấy!" Ưng Khải Phong thẳng thắn nói khiến Thiên Duyên hơi ngượng.
"Ngưng nói bậy bạ đi! Giới thiệu với hai người, đây là Ưng Khải Phong, em trai anh" Triết Hạo nhìn Thiên Duyên và Trần Giai Kỳ.
"Chào cậu" Lâm Thiên Duyên thân thiện nói.
Trần Giai Kỳ giờ mới ngước lên nhìn Ưng Khải Phong.
"Là anh!/Là cô!" Họ đồng thanh nói.
Ưng Triết Hạo và Lâm Thiên Duyên nhìn nhau khó hiểu. Họ quen biết nhau sao?
"Hai người quen nhau à?" Ưng Triết Hạo hỏi.
"Cũng chưa hẳn là quen, thôi mình đi kiếm gì ăn trước đã" Trần Giai Kỳ nói.
"Được đó, đi mau lên" Lâm Thiên Duyên và Trần Giai Kỳ kéo nhau đi, để lại hai người đàn ông nhìn nhau.
Ưng Khải Phong từ ba năm năm trước đã đến nước Los Angeles để học hỏi thêm về ngành Quản trị \- Kinh doanh để sau này về trợ giúp Ưng Triết Hạo, làm cánh tay đắc lực của anh ấy.
Trần Giai Kỳ hai năm trước cũng đã qua Los Angeles du học, cô học ngành thời trang.
Họ có điểm chung là cùng về đây để dự hôn lễ của Ưng Triết Hạo và Lâm Thiên Duyên.
"Hai người gặp nhau khi nào vậy?" Thiên Duyên tò mò hỏi.
"Chuyện là như vầy" Ưng Khải Phong nói.
\[ Kể lại sự việc \]
Trên máy bay đông đúc người. Trần Giai Kỳ và Ưng Khải Phong đang cố gắng thoát khỏi đám đông đó để tìm chỗ ngồi của mình.
Một tên biến thái nào đó đã thừa cơ hội sờ mông cô. Rồi chuồn đi mất.
Lúc cô quay ra sau đã thấy Ưng Khải Phong, cô nghĩ là cậu đã sàm sỡ cô nên hét lên.
"Aaa. Tên biến thái này dám dê xồm bà à?!"
Ưng Khải Phong ngạc nhiên. Cô gái này đang nói cái quái gì vậy?
Mọi người xung quanh nhìn cậu như người ngoài hành tinh. Cậu xấu hổ giải thích.
"Nè cô gái, cô đang nói cái gì vậy? Tôi sờ mông cô khi nào?"
"Còn nói không có? Rõ ràng là có người sờ mông tôi, khi tôi quay lại thì đã thấy cái mặt của anh rồi. Anh còn nói không có?" Cô cũng cãi lại không kém.
"Cô... Hừ, không tận mắt thấy thì đừng có lớn miệng như vậy!" Cậu bực mình nói.
Một bà lão đứng kế bên nói vào.
"Đúng rồi đó cô gì ơi, cậu này nãy giờ đang đỡ tôi chen qua đám người này, vả lại cậu ấy cũng cầm theo rất nhiều đồ đạc, không có rảnh tay để sờ mông của cô đâu"
Trần Giải Kỳ nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Nếu thấy hay thì cho mình xin một sao nha! ♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.