Chương 187
Thủy Ti Liễu
22/04/2019
Nếu là sinh nhật người ta đương nhiên cũng nên đi chúc mừng một chút. Bạch Lộ đối vưới người đàn ông tên Demon này có một cảm giác vô cùng thân thiết, cũng bởi vì cô từng xem một bộ phim Mỹ - Nhật ký ma cà rồng, cô vô cùng thích nam chính, cùng tên với người này, cộng thêm một đôi mắt màu lam xám tro rất thâm thúy, sống mũi cao vô cùng anh tuấn, cho nên Bạch Lộ đối với yêu cầu của anh ta chỉ cần không quá mức thì cô sẽ đồng ý.
"OK, mấy giờ?"
Demon thấy cô đồng ký liền không chút kiêng kỵ nắm lấy tay cô kéo đi tới cửa: "Không cần chờ mấy giờ, bây giờ anh đưa em đi, tối ăn cơm cùng anh."
...
Thanh niên phương Tây đều có chút nhiệt tình phóng khoáng, thật ra Bạch Lộ có chút không quen nhưng kháng cự quá mức sẽ lại ra vẻ mình lạnh lùng cao quý, cô cảm thấy một mình ở xứ lạ cũng không thể quá đặc biệt, cho nên cố gắng điều chỉnh lại cá tính của mình, rấy cố gắng có thể hòa nhập vào không khí phóng khoáng này.
Bởi vì, chỉ khi cô không cô đơn cô mới có thể quên đi đau đớn vẫn luôn ẩn nấp trong lòng.
***
Ban ngày ở nước Anh chính là ban đêm ở thành phố A.
Bên trong một quán rượu, người đàn ông mặc âu phục đứng chắp tay bên cửa sổ quan sát phía dưới, độ cao vừa vặn có thể thấy cả thành phố,
Từ nơi này nhìn khắp thành phố, sự ồn áo náo động ban ngày được cởi bỏ, ban đêm khiến người ta dễ dàng đắm trìm trong sự tĩnh lặng.
Ngón tay Lương Phi Phàm giật giật, rất muốn hút thuốc nhưng lại nghĩ tới mình đã cai thuốc 5 tháng.
Có tiếng gõ cửa sau lưng, anh vẫn bất động, chỉ nói một tiếng: "Vào." Rất nhanh đã nghe thấy tiếng người đẩy cửa vào.
"Lương tổng."
Lương Phi Phàm "Ừ" một tiếng, hỏi: "Đưa tới rồi?"
"Vâng."
"Đưa đây." Lương Phi Phàm xoay người, 5 tháng vừa qua anh không tới nước Anh nhưng vẫn có tai mắt bên cạnh cô, mỗi ngày đều có người từ bên kia gửi hình về, thật ra thì nhất cử nhất động của cô anh đều rất rõ ràng.
Dù biết Buck vẫn luôn ở bên kia, thậm chí đã mua nhà bên đó, nói không khí ở Oxford không khí không tệ, chuẩn bị ở đó một năm.
Quan Triều đem túi màu vàng đặt lên bàn, gật đầu, cho tới bây giờ anh đều không xem ảnh trước, cho nên cũng không biết hôm nay bên kia gửi về gì, những thứ này đều là ảnh cho Lương tổng, anh không thể nhìn.
Anh ra ngoài, khép cửa phòng lại, lúc này Lương Phi Phàm mới bước tới cầm lấy túi màu vàng, cũng không do dự mở ra, rút ra một xấp hình rất dày. Chỉ một cái liếc mắt, lông mày rậm nhíu lại, rút ra vài tấm ảnh, gương mặt xinh xắn kia giống vẫn luôn rất tỏa sáng.
Quán rượu ở nước ngoài cũng khác ở trong nước.
Quán rượu trong nước là uống rượu cùng khiêu vũ hòa chung một chỗ, nhưng ở nước Anh bên kia, nơi uống rượu là để uống rượu, nơi khiêu vũ là để khiêu vũ, bầu không khí này thật không tệ.
Hôm nay là sinh nhật Demon, có không ít bạn học cũng đến chúc mừng, mọi người mặc dù đến từ khắp nơi nhưng cũng đã học chung được 5 tháng, tình cảm cũng đã có, không hề khách sáo. Có thể vào được SGA đều là những người có năng lực, từ dáng vẻ bề ngoại đã thấy được mấy phần ngạo cốt, sẽ không dễ dàng nhận thua nhưng cũng không dùng thủ đoạn khác để thắng được, được nhận vào đều là quanh minh chính đại.
Cũng là bởi vì như vậy tình cảm của mọi người với nhau sẽ không có yếu tố khác xen vào.
Demon là một người rất sáng sủa, kết giao bạn bè cũng nhiều, bạn bè đến sinh nhật rất đông. Tửu lượng của Bạch Lộ không phải tốt lắm, uống nửa buổi cô đã đi vệ sinh mấy lần.
Demon rất tinh tế, thấy cô uống nhiều rồi liền thừa dịp Bạch Lộ đi vệ sinh liền nói với mọi người, lát nữa rót cho cô ít thôi, ngày mai cô còn có bài tập phải nộp.
Bất kể là đến tuwd nước nào, tình yêu từ xưa đến nay đều không có khác biệt. Một người đàn ông thích một người đàn bà, ngày ngày sẽ chạy quanh nghĩ các biện pháp để lọt vào ánh mắt nàng, không muốn nàng khổ sở cũng không muốn nàng không thoải mái.
Đại khái, cả lớp học đều biết Demon đối với cô gái xinh đẹp đến từ Trung Quốc này là tình hữu độc chung, cũng chỉ có Bạch Lộ là người trong cuộc lại đần độn không có bất kỳ cảm giác gì, cho là người đàn ông này chẳng qua chỉ tương đối phóng khoáng mà thôi.
Bạch Lộ ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, rút khăn giấy lau gò má đang ướt nhẹp, cổ họng ê ẩm khó chịu, nhưng sau khi rửa mặt thần trí thanh tỉnh không ít. Bên cạnh cô có hai người Trung Quốc, tha hương ở nước lạ gặp đồng hương ít nhiều có chút cảm giác thân thiết. Bạch Lộ không khỏi nhìn vài lần, cả hai cô gái đều cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì, vẻ mặt đầy hưng phấn cùng sùng bái.
Bạch Lộ không để ở trong lòng, rửa tay, hơ khô, liền chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Nhưng cô đi ngang qua hai cô gái kia, trong nháy mắt ngoài ý muốn phát hiện trên màn hình điện thoại của hộ xuất hiện một gương mặt quen thuộc luôn ẩn sau trong tâm hồn cô, khiến cô hàng đêm đều hồi bồi.
Tay cô nắm chặt lại, bước chân cũng hơi ngừng một chút.
Màn hình điện thoại không nhỏ, chữ trên đó chằng chịt mặc dù nhìn không rõ nhưng hình ảnh lại rất rõ ràng.
Hai cô gái kia hẳn là người miền bắc, dùng tiếng địa phương lại nói quá nhanh khiến Bạch Lộ nghe không rõ, nhưng đại khái cũng biết bọn họ đang nói, người trong hình kia có bao nhiêu đẹp trai mê người.
Mà người đàn ông kia là... Lương Phi Phàm.
Tấm hình kia hẳn là thời điểm Lương Phi Phàm tới dự một hoạt động nào đó, người bên cạnh mặc một bộ trang phục lòe loẹt, Bạch Lộ biết, là Diệp Lan. Hai người tay trong tay thân mật, bên cạnh còn mấy tấm ảnh nhỏ Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan thân mật nói chuyện.
5 tháng, vậy mà cô đã tới nước Anh được 5 tháng, nhưng trong khoảng thời gian xa cách 18 tháng chỉ mới được ba phân.
Bạch Lộ nhớ tới thời điểm cùng Buck tời khỏi thành phố A, một thân một mình tới nước Anh, đúng thật giống như Buck nói, mọi thứ cho cô đã chuẩn bị xong, cho dù chỗ ở hay đồ dùng thì Lương Phi Phàm đã tìm người phụ trách, ngay cả thủ tục vào SGA cũng đều là Buck làm cho cô.
Thật ra chỉ cần về căn phòng của cô ở nước Anh cũng thấy mùi vị của Lương Phi Phàm, cho nên cô đặc biệt sợ buổi tối, mỗi khi nằm lên giường cô sẽ nhớ tới cuộc sống ở thành phố A.
Vậy mà cô cũng kiên trì được 5 tháng. 5 tháng qua tin tức của anh hoàn toàn không có, thật sự không có chút tin tức nào cho cô. Ban đầu cô khẩn cầu với anh, nói... để em đi, để cho em có thể lấy hơi... Có phải thật sự mong mỏi như vậy hay không?
Hai người đã chia cắt không còn một chút liên quan?
Hay là trong lòng từ đầu tới cuối đều cho rằng anh không buông tay mình được, giống như cô cũng không buông anh ra được?
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã nhầm rồi.
5 tháng qua, một cuộc điện thoại, một tin nhắn anh cũng không gửi cho cô, mỗi một tháng thông báo tình hình mẹ cô ở thành phố A đều thông qua Buck, anh thật quyết tâp cho cô một không gian để cho cô có thể thở, nhưng không nghĩ tới cuộc sống của anh ở thành phố A lại có tư vị như vậy.
Bạch Lộ cắn môi ưu tư, những đè nén trong lòng cô theo men rượu đi lên, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim cũng nhói đau. Theo bản năng cô siết chặt tay lại, vừa đúng lúc điện thoại kêu vang.
Cô hít một hơi, đi nhanh tới phòng rửa tay, đúng dịp thấy Demon cầm điện thoại, đại khái là anh gọi cho cô, quả nhiên vừa thấy Bạch Lộ đi ra anh liền ngắt điện thoại, nhanh chóng đi tới trước mặt cô: "Bạch Lộ, sắc mặt em không tốt, có phải đã uống quá nhiều không?"
Bạch Lộ không muốn nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, xúa tay.
Demo thật sự nghĩ cô uống đã nhiều, mặt anh đầy lo âu và tự trách: "Sorry, anh không biết tửu lượng của em kém như vậy, anh đưa em về..."
"Em không sao." Bạch Lộ ngắt lời của anh. "Em không say, bây giờ em còn chưa muốn về."
"..."
Trở về, một mình trong phòng trọ, nhìn mọi đồ dạc của mình đều là ông chồng ở thành phố A xa xôi chuẩn bị cho nhưng cô lại không thấy không nghe, ngay cả tin tức của anh dường như cũng thành một điều cấm kỵ, nhưng anh ở thành phố A sống rất tiêu sái.
Bạch Lộ biết con đường này là cô chọn, nhưng khi cô chọn chẳng phải hai người đã có một loại ăn ý với nhau hay sao?
Đến bây giờ cô cũng không nghĩ sẽ thật sự rời bỏ anh, buông tha anh, dù tới bây giờ cô chưa từng nói ra khỏi miệng nhưng anh có biết hay không cô cần bao nhiêu dũng khí mới có thể đi tới một bước như vậy?
Cô rất khổ sở, cô cho rằng anh cũng sẽ khổ sở như cô vậy nhưng không nghĩ anh lại không có.
"Lát nữa em đừng uống, chúng ta ăn cái gì đi." Demon nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, nhưng nói không muốn về nhà dĩ nhiên là anh cầu cũng không được, vội vàng nói: "Có bánh ngọt, đi ăn bánh ngọt."
Bạch Lộ cố gắng cười rất châm biếm, không từ chối, mặc kệ cho Demon đưa mình trở lại bàn tiệc. Rất nhiều bạn học cũng đã uống xong, có mấy người đã uống nhiều, vừa thấy Bạch Lộ tới liền lập tức lại nâng rượu lên.
Demon xua tay, lớn tiếng nói: "Không thể uống nữa, cô ấy uống nhiều rồi, tửu lượng không tốt. Hôm nay là sinh nhật tôi, do tôi định đoạt."
Chẳng qua anh càng muốn như vậy để bảo vệ Bạch Lộ, người khác tự nhiên càng muốn ồn ào, cộng thêm tâm tình Bạch Lộ ngột ngạt, người khác đưa rượu tới cô cũng không từ chối, uống thêm mấy ly đã có chút đầu nhẹ chân nặng, cuối cùng một đám người lại bắt đầu chơi trò chơi, thật sự rất hight. Demon bị mọi người chúc rượu quá nhiều, đã bắt đầu choáng váng, Bạch Lộ cũng đã bị rót thêm bảy tám ly.
...
Sau đó tiệc sinh nhật kết thúc lúc nào Bạch Lộ không biết, cũng không biết là ai đưa cô về phòng, từ chỗ cô đi không phải rất gần, Demon biết nơi cô ở nhưng hôm nay anh cũng đã uống say. Bạch Lộ chỉ nhớ có người đỡ cô lên xe, cũng có người đỡ cô xuống xe.
"OK, mấy giờ?"
Demon thấy cô đồng ký liền không chút kiêng kỵ nắm lấy tay cô kéo đi tới cửa: "Không cần chờ mấy giờ, bây giờ anh đưa em đi, tối ăn cơm cùng anh."
...
Thanh niên phương Tây đều có chút nhiệt tình phóng khoáng, thật ra Bạch Lộ có chút không quen nhưng kháng cự quá mức sẽ lại ra vẻ mình lạnh lùng cao quý, cô cảm thấy một mình ở xứ lạ cũng không thể quá đặc biệt, cho nên cố gắng điều chỉnh lại cá tính của mình, rấy cố gắng có thể hòa nhập vào không khí phóng khoáng này.
Bởi vì, chỉ khi cô không cô đơn cô mới có thể quên đi đau đớn vẫn luôn ẩn nấp trong lòng.
***
Ban ngày ở nước Anh chính là ban đêm ở thành phố A.
Bên trong một quán rượu, người đàn ông mặc âu phục đứng chắp tay bên cửa sổ quan sát phía dưới, độ cao vừa vặn có thể thấy cả thành phố,
Từ nơi này nhìn khắp thành phố, sự ồn áo náo động ban ngày được cởi bỏ, ban đêm khiến người ta dễ dàng đắm trìm trong sự tĩnh lặng.
Ngón tay Lương Phi Phàm giật giật, rất muốn hút thuốc nhưng lại nghĩ tới mình đã cai thuốc 5 tháng.
Có tiếng gõ cửa sau lưng, anh vẫn bất động, chỉ nói một tiếng: "Vào." Rất nhanh đã nghe thấy tiếng người đẩy cửa vào.
"Lương tổng."
Lương Phi Phàm "Ừ" một tiếng, hỏi: "Đưa tới rồi?"
"Vâng."
"Đưa đây." Lương Phi Phàm xoay người, 5 tháng vừa qua anh không tới nước Anh nhưng vẫn có tai mắt bên cạnh cô, mỗi ngày đều có người từ bên kia gửi hình về, thật ra thì nhất cử nhất động của cô anh đều rất rõ ràng.
Dù biết Buck vẫn luôn ở bên kia, thậm chí đã mua nhà bên đó, nói không khí ở Oxford không khí không tệ, chuẩn bị ở đó một năm.
Quan Triều đem túi màu vàng đặt lên bàn, gật đầu, cho tới bây giờ anh đều không xem ảnh trước, cho nên cũng không biết hôm nay bên kia gửi về gì, những thứ này đều là ảnh cho Lương tổng, anh không thể nhìn.
Anh ra ngoài, khép cửa phòng lại, lúc này Lương Phi Phàm mới bước tới cầm lấy túi màu vàng, cũng không do dự mở ra, rút ra một xấp hình rất dày. Chỉ một cái liếc mắt, lông mày rậm nhíu lại, rút ra vài tấm ảnh, gương mặt xinh xắn kia giống vẫn luôn rất tỏa sáng.
Quán rượu ở nước ngoài cũng khác ở trong nước.
Quán rượu trong nước là uống rượu cùng khiêu vũ hòa chung một chỗ, nhưng ở nước Anh bên kia, nơi uống rượu là để uống rượu, nơi khiêu vũ là để khiêu vũ, bầu không khí này thật không tệ.
Hôm nay là sinh nhật Demon, có không ít bạn học cũng đến chúc mừng, mọi người mặc dù đến từ khắp nơi nhưng cũng đã học chung được 5 tháng, tình cảm cũng đã có, không hề khách sáo. Có thể vào được SGA đều là những người có năng lực, từ dáng vẻ bề ngoại đã thấy được mấy phần ngạo cốt, sẽ không dễ dàng nhận thua nhưng cũng không dùng thủ đoạn khác để thắng được, được nhận vào đều là quanh minh chính đại.
Cũng là bởi vì như vậy tình cảm của mọi người với nhau sẽ không có yếu tố khác xen vào.
Demon là một người rất sáng sủa, kết giao bạn bè cũng nhiều, bạn bè đến sinh nhật rất đông. Tửu lượng của Bạch Lộ không phải tốt lắm, uống nửa buổi cô đã đi vệ sinh mấy lần.
Demon rất tinh tế, thấy cô uống nhiều rồi liền thừa dịp Bạch Lộ đi vệ sinh liền nói với mọi người, lát nữa rót cho cô ít thôi, ngày mai cô còn có bài tập phải nộp.
Bất kể là đến tuwd nước nào, tình yêu từ xưa đến nay đều không có khác biệt. Một người đàn ông thích một người đàn bà, ngày ngày sẽ chạy quanh nghĩ các biện pháp để lọt vào ánh mắt nàng, không muốn nàng khổ sở cũng không muốn nàng không thoải mái.
Đại khái, cả lớp học đều biết Demon đối với cô gái xinh đẹp đến từ Trung Quốc này là tình hữu độc chung, cũng chỉ có Bạch Lộ là người trong cuộc lại đần độn không có bất kỳ cảm giác gì, cho là người đàn ông này chẳng qua chỉ tương đối phóng khoáng mà thôi.
Bạch Lộ ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, rút khăn giấy lau gò má đang ướt nhẹp, cổ họng ê ẩm khó chịu, nhưng sau khi rửa mặt thần trí thanh tỉnh không ít. Bên cạnh cô có hai người Trung Quốc, tha hương ở nước lạ gặp đồng hương ít nhiều có chút cảm giác thân thiết. Bạch Lộ không khỏi nhìn vài lần, cả hai cô gái đều cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì, vẻ mặt đầy hưng phấn cùng sùng bái.
Bạch Lộ không để ở trong lòng, rửa tay, hơ khô, liền chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Nhưng cô đi ngang qua hai cô gái kia, trong nháy mắt ngoài ý muốn phát hiện trên màn hình điện thoại của hộ xuất hiện một gương mặt quen thuộc luôn ẩn sau trong tâm hồn cô, khiến cô hàng đêm đều hồi bồi.
Tay cô nắm chặt lại, bước chân cũng hơi ngừng một chút.
Màn hình điện thoại không nhỏ, chữ trên đó chằng chịt mặc dù nhìn không rõ nhưng hình ảnh lại rất rõ ràng.
Hai cô gái kia hẳn là người miền bắc, dùng tiếng địa phương lại nói quá nhanh khiến Bạch Lộ nghe không rõ, nhưng đại khái cũng biết bọn họ đang nói, người trong hình kia có bao nhiêu đẹp trai mê người.
Mà người đàn ông kia là... Lương Phi Phàm.
Tấm hình kia hẳn là thời điểm Lương Phi Phàm tới dự một hoạt động nào đó, người bên cạnh mặc một bộ trang phục lòe loẹt, Bạch Lộ biết, là Diệp Lan. Hai người tay trong tay thân mật, bên cạnh còn mấy tấm ảnh nhỏ Lương Phi Phàm cùng Diệp Lan thân mật nói chuyện.
5 tháng, vậy mà cô đã tới nước Anh được 5 tháng, nhưng trong khoảng thời gian xa cách 18 tháng chỉ mới được ba phân.
Bạch Lộ nhớ tới thời điểm cùng Buck tời khỏi thành phố A, một thân một mình tới nước Anh, đúng thật giống như Buck nói, mọi thứ cho cô đã chuẩn bị xong, cho dù chỗ ở hay đồ dùng thì Lương Phi Phàm đã tìm người phụ trách, ngay cả thủ tục vào SGA cũng đều là Buck làm cho cô.
Thật ra chỉ cần về căn phòng của cô ở nước Anh cũng thấy mùi vị của Lương Phi Phàm, cho nên cô đặc biệt sợ buổi tối, mỗi khi nằm lên giường cô sẽ nhớ tới cuộc sống ở thành phố A.
Vậy mà cô cũng kiên trì được 5 tháng. 5 tháng qua tin tức của anh hoàn toàn không có, thật sự không có chút tin tức nào cho cô. Ban đầu cô khẩn cầu với anh, nói... để em đi, để cho em có thể lấy hơi... Có phải thật sự mong mỏi như vậy hay không?
Hai người đã chia cắt không còn một chút liên quan?
Hay là trong lòng từ đầu tới cuối đều cho rằng anh không buông tay mình được, giống như cô cũng không buông anh ra được?
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã nhầm rồi.
5 tháng qua, một cuộc điện thoại, một tin nhắn anh cũng không gửi cho cô, mỗi một tháng thông báo tình hình mẹ cô ở thành phố A đều thông qua Buck, anh thật quyết tâp cho cô một không gian để cho cô có thể thở, nhưng không nghĩ tới cuộc sống của anh ở thành phố A lại có tư vị như vậy.
Bạch Lộ cắn môi ưu tư, những đè nén trong lòng cô theo men rượu đi lên, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim cũng nhói đau. Theo bản năng cô siết chặt tay lại, vừa đúng lúc điện thoại kêu vang.
Cô hít một hơi, đi nhanh tới phòng rửa tay, đúng dịp thấy Demon cầm điện thoại, đại khái là anh gọi cho cô, quả nhiên vừa thấy Bạch Lộ đi ra anh liền ngắt điện thoại, nhanh chóng đi tới trước mặt cô: "Bạch Lộ, sắc mặt em không tốt, có phải đã uống quá nhiều không?"
Bạch Lộ không muốn nói chuyện, sắc mặt trầm xuống, xúa tay.
Demo thật sự nghĩ cô uống đã nhiều, mặt anh đầy lo âu và tự trách: "Sorry, anh không biết tửu lượng của em kém như vậy, anh đưa em về..."
"Em không sao." Bạch Lộ ngắt lời của anh. "Em không say, bây giờ em còn chưa muốn về."
"..."
Trở về, một mình trong phòng trọ, nhìn mọi đồ dạc của mình đều là ông chồng ở thành phố A xa xôi chuẩn bị cho nhưng cô lại không thấy không nghe, ngay cả tin tức của anh dường như cũng thành một điều cấm kỵ, nhưng anh ở thành phố A sống rất tiêu sái.
Bạch Lộ biết con đường này là cô chọn, nhưng khi cô chọn chẳng phải hai người đã có một loại ăn ý với nhau hay sao?
Đến bây giờ cô cũng không nghĩ sẽ thật sự rời bỏ anh, buông tha anh, dù tới bây giờ cô chưa từng nói ra khỏi miệng nhưng anh có biết hay không cô cần bao nhiêu dũng khí mới có thể đi tới một bước như vậy?
Cô rất khổ sở, cô cho rằng anh cũng sẽ khổ sở như cô vậy nhưng không nghĩ anh lại không có.
"Lát nữa em đừng uống, chúng ta ăn cái gì đi." Demon nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, nhưng nói không muốn về nhà dĩ nhiên là anh cầu cũng không được, vội vàng nói: "Có bánh ngọt, đi ăn bánh ngọt."
Bạch Lộ cố gắng cười rất châm biếm, không từ chối, mặc kệ cho Demon đưa mình trở lại bàn tiệc. Rất nhiều bạn học cũng đã uống xong, có mấy người đã uống nhiều, vừa thấy Bạch Lộ tới liền lập tức lại nâng rượu lên.
Demon xua tay, lớn tiếng nói: "Không thể uống nữa, cô ấy uống nhiều rồi, tửu lượng không tốt. Hôm nay là sinh nhật tôi, do tôi định đoạt."
Chẳng qua anh càng muốn như vậy để bảo vệ Bạch Lộ, người khác tự nhiên càng muốn ồn ào, cộng thêm tâm tình Bạch Lộ ngột ngạt, người khác đưa rượu tới cô cũng không từ chối, uống thêm mấy ly đã có chút đầu nhẹ chân nặng, cuối cùng một đám người lại bắt đầu chơi trò chơi, thật sự rất hight. Demon bị mọi người chúc rượu quá nhiều, đã bắt đầu choáng váng, Bạch Lộ cũng đã bị rót thêm bảy tám ly.
...
Sau đó tiệc sinh nhật kết thúc lúc nào Bạch Lộ không biết, cũng không biết là ai đưa cô về phòng, từ chỗ cô đi không phải rất gần, Demon biết nơi cô ở nhưng hôm nay anh cũng đã uống say. Bạch Lộ chỉ nhớ có người đỡ cô lên xe, cũng có người đỡ cô xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.