Chương 193
Thủy Ti Liễu
06/05/2019
"Tới Anh được 5 tháng em còn chưa đi Luân Đôn đúng không?"
"Vòng xoay Thiên Niên Kỷ được mệnh danh là Mắt Luân Đôn, cao thứ tư thế giới, chúng ta còn có buổi chiều, anh đưa em đi nhé?"
Bạch Lộ có chút bất ngờ. Mắt Luân Đôn, cô thật sự muốn đi đọc truyện ở Gác Sách.
Thời gian tới nước Anh cũng không ít nhưng cô cảm giác nơi đó dành cho các cặp tình nhân mới thích hợp, cộng thêm việc học của cô rất vất vả cho nên tới bây giờ cô chưa từng đi. Lúc này Lương Phi Phàm nhắc tới cô thật sự có chút mong đợi.
Vòng xoay cao chọc trời, đại khái mỗi cô gái đều sẽ thích những nơi mang màu sắc lãng mạn như vậy. Hơn nữa Mắt Luân Đôn ở nước anh được coi là một công trình tiêu biểu cho đất nước, đối với người học kiến trúc như cô mà nói càng muốn tận mắt được chứng kiến kiến trúc kỳ diệu của nó.
"Là anh muốn đi." Cô ho nhẹ một tiếng, nhích người sang một bên. "Nếu như anh thật sự muốn đi, em có thể cân nhắc... cùng anh đi ngắm một chút."
Lương Phi Phàm gật đầu, cười: "Ừ, anh rất muốn đi. Anh từ nhỏ ở thành phố A đã muốn được tới Luân Đôn một chuyến để nhìn Mắt Luân Đôn, lần này có cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ, cho nên nhất định em phải đi cùng anh, có được không?"
Bạch Lộ phồng má, hừ nhẹ một tiếng: "Là anh cầu xin em, nếu anh thật vất vả mới có cơ hội, vậy thì em sẽ đưa anh đi."
"..."
"Nhưng nơi này đi tới Luân Đôn phải mất một giờ tàu điện, bây giờ cũng đã xế chiều, có bị muộn quá không?"
"Sẽ không/" Lương Phi Phàm ôm lấy cô đi ra khỏi nhà trọ, xe cũng cũng đã sớm đậu ở cổng, tài xế vừa thấy được người bước ra lập tức cung kính xuống xe mở cửa xe giúp bọn họ. Lương Phi Phàm để Bạch Lộ lên xe trước, mình cũng đi theo ngồi vào: "Còn dư hơn một giờ, anh cũng có thể cùng em dạo một vòng, sau đó anh sẽ để tài xế đưa em về đây, anh sẽ đi từ Luân Đôn về."
Nói đến đi, trong lòng Bạch Lộ vẫn có chút buồn buồn.
Thật ra thì không muốn thừa nhận cũng không thể dối mình lấn hiếp người. Mặc dù bây giờ cô chưa hoàn toàn rộng mở cánh tay đón anh vào lòng nhưng vẫn khát vọng được ở cùng với anh.
Lần này anh đi không biết khi nào mới tới?
Trong cổ họng cô vẫn có câu hỏi đó thường trực, chỉ là không có dũng khí nói ra lời.
Xe chậm rãi tiến về trước, bây giờ nước Anh đã là mùa đông, nhiệt độ buổi tối không cao, Lương Phi Phàm sợ cô lạnh nên bảo tài xế mở điều hòa trong xe lên. Mở một lúc, cảm thấy hơi nóng, Lương Phi Phàm cởi áo khoác, nhìn Bạch Lộ kinh ngạc, hai mi dài vẫn cô khẽ nhắm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên anh cũng nhớ tới mình ở thành phố A thấy những hình kia, cũng nhớ tới lần này mình không để ý gì bất chấp bay sang đây.
Đưa tay bóp trán, Lương Phi Phàm trầm ngâm chốc lát, lúc này mới lên tiếng phá vỡ sự trầm tĩnh trong xe: "Em có bạn học tên Demon quan hệ cũng không tồi nhỉ?"
Demon?
Bạch Lộ ngược lại có chút bất ngờ, Lương Phi Phàm đột nhiên nhắc tới Demon, cô cho là hôm qua cô uống say ở quán rượu được anh ta đưa về, cho nên hai người đã gặp nhau, thuận miệng trả lời: "Cũng được, anh ấy vào học cùng với em, là một người Anh, gần đây nói muốn học tiếng Trung cho nên vẫn hay tìm em. Tôi hôm qua là sinh nhật anh ấy."
"Học tiếng Trung?" Lương Phi Phàm nhếch mép một cái, giọng có chút lạnh: "Thủ đoạn tán gái này rất vụng về, cậu ta có biết em đã kết hôn không? Biết em có chồng không? Sinh nhật còn kéo theo một phụ nữ đã lập gia đình đi ra ngoài uống rượu? Em cho phép cậu ta nắm tay em à?"
Lời trước mặt thì không có gì nhưng nghe mấy câu hỏi kia là có ý gì?
Bạch Lộ nhíu mi, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật lâu sau mới phản ứng được. Giọng điệu này, làm sao lại giống như là, ghen? Nhưng là, chẳng lẽ vì ghen mà anh ấy bay sang đây?
Hơn nữa, sao anh ấy lại biết Demon nắm tay cô? Bọn họ... nắm tay? Tại sao ấn tượng của cô lại rất mơ hồ?
"Anh... có phải anh cho người điều tra em? Hoặc cho người theo dõi em?" Nếu không thì làm sao có thể biết rõ như vậy.
Lương Phi Phàm vừa nghe tới hai chữ "theo dõi" có chút không đồng ý, cau mày, gương mặt tuấn tú nghiêm trang lại, giọng cũng lộ ra mấy phần nghiêm nghị, cũng tỏ vẻ là chuyện đương nhiên: "Là vợ của anh sao có thể gọi là theo dõi? Anh muốn biết nhất cử nhất động của em, cái này không gọi là theo dõi. Bạch Lộ, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, từ khi em tới nước Anh anh đã cho người chú ý tới em 24/24, anh ở thành phố A, có bất cứ chuyện gì anh cũng không thể lập tức bay đến bên cạnh anh, nhưng ít nhất có chuyện gì anh cũng có thể biết đầu tiên, có thể không tới được đầu tiên thì cũng có thể tới thứ hai."
"..."
***
Thật ra thì một người đàn bà bị một người đàn ông dùng cách nguyên thủy nhất, cũng bảo thủ nhất, nhưng cũng là bá đạo nhất chiếm lấy làm của riêng, nói bất hạnh sao? Vậy thì chưa chắc, nhưng hạnh phúc sao? Cũng không nhất định.
Bạch Lộ cảm thấy mình có cuộc sống của mình, cô là thật vẫn luôn cho rằng trong khoảng thời gian này ở nước Anh cô sống trong một cuộc sống độc lập, nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra không phải, anh vẫn luôn phái người theo dõi cô.
Cô không vui, nhưng cũng không nổi giận, chẳng qua cảm thấy cần phải nói rõ với anh. "Thật ra thì ban đàu anh để Buck tới giúp đỡ em là để anh ta trông chừng, theo dõi em sao? Chẳng lẽ anh một chút cũng không tin em sao?"
"Bạch Lộ, anh nói, đây không phải theo dõi."
"Vậy còn không phải là theo dõi? Anh cho người đi theo em, sau đó chụp hình em đúng không?"
Bạch Lộ hỏi rất bình tĩnh nhưng trong lòng đúng là không thoải mái, không có ai nguyện ý có người đitheo mình, mỗi ngày đều chụp lại hình của mình, như vậy cô đâu còn có gì là riêng tư nữa?
Lương Phi Phàm cau mày, không hề muốn chối, anh gật đầu: "Anh muốn biết mọi thứ về em, không thể tới đây cho nên anh chỉ có thể cho người làm như vậy. Bạch Lộ, em cảm thấy đây là theo dõi? Không, anh không cho là như vậy, anh chỉ muốn biết em đã làm gì mà thôi chứ không hề cản trở gì em cả. Em muốn làm cái gì, em muốn đi đâu anh đều biết, nhưng là nếu anh không muốn để em làm thì dù anh không ở đây anh cũng có thể cản được, em hiểu không?"
"..."
Bạch Lộ có chút khống muốn nói nữa.
Nói để làm gì? Có phải anh ấy để ý đã quá rộng rồi không? Cái gì gọi là nếu anh ấy không muốn chuyện cô muốn làm thì cô cũng không làm được? Không sai, cô là vợ của anh, nhưng chẳng lẽ là vợ có nghĩa để cho anh nắm trong tay mọi thứ sao?
Trong lòng Bạch Lộ không thoải mái. Người đàn ông này bá đạo cười thế, cô không phải là lần đầu biết, nhưng ở tình huống này cô thật sự không thể đứng trên lập trường của anh để suy tính cái gì, lúc cô rời đi rõ ràng đã nói cho nhau không gian riêng, 5 tháng qua cô có thể thông cảm sự nhớ nhung của đối phương, cũng có thể khẳng định được anh đối vưới cô trung trinh không đổi. Nhưng những thứ này cũng không thể thuyết phục được cô tiếp nhận việc anh phái người luôn theo cô, chụp ảnh lại mọi lúc trong cuộc sống của cô.
Chẳng lẽ cô ở trong lòng anh thật sự không có chút tín nhiệm nào sao?
Cô thật sự không muốn nổi giận, cô hy vọng dùng sự bình thản, bình thường nhất, cũng là phương thức tế nhị nhất hóa giải những vết nứt giữa bọn họ. Nhưng là, bước chân còn chưa chính thức bước ra thì cô cũng đã rút về.
"Em không muốn đi, anh bảo tài xế dừng xe." Những lời này lúc ý thức được cô đã nói ra khỏi miệng.
Cô cắn môi, mi mắt rũ xuống nhìn mười đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối, trong lòng mơ hồ có chút nóng nảy.
"Bạch Lộ, đây là em lại muốn gây chuyện?"
Lương Phi Phàm cau mày, khóe mắt ánh lên sự nghiêm nghị: "Cũng bởi vì mấy tấm hình kia sao? Em cảm thấy như vậy là không thích hợp sao?"
Bạch Lộ nghĩ, nếu như anh dỗ mình mấy lời cô cũng sẽ không so đo nữa, thật ra hai người đều là người lớn, đã không còn trẻ nít, mặc dù cô thừa nhận trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không phải là chuyện lớn, không phải cô không chấp nhận được.
Tách ra đã 5 tháng, lần nữa gặp mặt cũng không biết là khi nào. Bọn họ còn là vợ chồng, trong lòng anh vẫn còn có cô, mà trong lòng cô cũng còn có anh, trong lòng lẫn nhau người kia đều có vị trí quan trọng. Chỉ cần còn như vậy thì có gì là cô không chấp nhận được?
Chướng ngại tâm lý cô đều định từ từ khắc phục.
Nhưng là... anh lại không nói gì, chẳng qua là nghiêm nghị hỏi lại mình, không thích hợp sao?
Tại sao anh ấy lại cảm thấy thích hợp?
Bạch Lộ không thể hiểu được ý của anh, trong lòng thật vất vả đè xuống những bất mãn kia, nhất thời mạo thượng, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại: "Anh cảm thấy là em đang muốn gây chuyện sao? Chẳng lẽ anh lại không cảm thấy thật sự anh đã làm quá đáng? Em không gây chuyện với anh, bây giờ em không còn tâm tình đi chơi, anh bảo tài xế dừng xe!"
Cô đưa tay đập vào lưng ghế tài xế, bởi vì lái xe là người bản xứ, cô dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Dừng xe, lập tức dừng xe, tôi muốn xuống xe!"
Tài xế nghe hiểu, nhưng cũng biết đây không phải ông chủ ra lệnh, dĩ nhiên là sẽ không nghe.
Bạch Lộ lại tức giận, quay đầu nhìn Lương Phi Phàm, nói: "Để em xuống xe!"
"Dừng xe." Lương Phi Phàm cau mày, đưa chân đẩy một cái vào ghế của tài xế ngồi. Xe rất nhanh dừng lại, anh lại phân phó cho tài xế: "Anh đi xuống."
2 phút sau, chỉ còn hai người trong xe, Bạch Lộ lấy tay mở cửa xe định xuống nhưng hiển nhiên cửa xe đã bị người khóa lại.
Cô quat mặt nhìn người đàn ông bên cạnh đang đưa tay nhéo mi mình giống như có mấy phần mệt mỏi, Bạch Lộ mím môi, vẫn chủ động mở miệng: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em đã nói em muốn xuống xe."
"Lời này hẳn phải là anh hỏi em!"
Động tác nhéo mi của Lương Phi Phàm dừng một lát, mở mắt ra, ánh mắt thâm trầm mang vẻ không vui nhìn về phía cô: "Bạch Lộ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, em hiểu không? Em từ trên mạng nhìn thấy hình của anh cùng Diệp Lan đã thấy ghen, như vậy em nghĩ anh sẽ thế nào? Nếu như không phải anh cho người theo chụp hình em mỗi ngày, anh còn không biết em ở nước Anh này còn có người theo đuổi. Gã Demon đó có biết em đã kết hôn rồi không? Em có nói cho anh ta không? Bạch Lộ, em nói anh không tin em sao, chẳng phải em làm chuyện cũng không thể khiến cho anh yên tâm?"
"Vòng xoay Thiên Niên Kỷ được mệnh danh là Mắt Luân Đôn, cao thứ tư thế giới, chúng ta còn có buổi chiều, anh đưa em đi nhé?"
Bạch Lộ có chút bất ngờ. Mắt Luân Đôn, cô thật sự muốn đi đọc truyện ở Gác Sách.
Thời gian tới nước Anh cũng không ít nhưng cô cảm giác nơi đó dành cho các cặp tình nhân mới thích hợp, cộng thêm việc học của cô rất vất vả cho nên tới bây giờ cô chưa từng đi. Lúc này Lương Phi Phàm nhắc tới cô thật sự có chút mong đợi.
Vòng xoay cao chọc trời, đại khái mỗi cô gái đều sẽ thích những nơi mang màu sắc lãng mạn như vậy. Hơn nữa Mắt Luân Đôn ở nước anh được coi là một công trình tiêu biểu cho đất nước, đối với người học kiến trúc như cô mà nói càng muốn tận mắt được chứng kiến kiến trúc kỳ diệu của nó.
"Là anh muốn đi." Cô ho nhẹ một tiếng, nhích người sang một bên. "Nếu như anh thật sự muốn đi, em có thể cân nhắc... cùng anh đi ngắm một chút."
Lương Phi Phàm gật đầu, cười: "Ừ, anh rất muốn đi. Anh từ nhỏ ở thành phố A đã muốn được tới Luân Đôn một chuyến để nhìn Mắt Luân Đôn, lần này có cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ, cho nên nhất định em phải đi cùng anh, có được không?"
Bạch Lộ phồng má, hừ nhẹ một tiếng: "Là anh cầu xin em, nếu anh thật vất vả mới có cơ hội, vậy thì em sẽ đưa anh đi."
"..."
"Nhưng nơi này đi tới Luân Đôn phải mất một giờ tàu điện, bây giờ cũng đã xế chiều, có bị muộn quá không?"
"Sẽ không/" Lương Phi Phàm ôm lấy cô đi ra khỏi nhà trọ, xe cũng cũng đã sớm đậu ở cổng, tài xế vừa thấy được người bước ra lập tức cung kính xuống xe mở cửa xe giúp bọn họ. Lương Phi Phàm để Bạch Lộ lên xe trước, mình cũng đi theo ngồi vào: "Còn dư hơn một giờ, anh cũng có thể cùng em dạo một vòng, sau đó anh sẽ để tài xế đưa em về đây, anh sẽ đi từ Luân Đôn về."
Nói đến đi, trong lòng Bạch Lộ vẫn có chút buồn buồn.
Thật ra thì không muốn thừa nhận cũng không thể dối mình lấn hiếp người. Mặc dù bây giờ cô chưa hoàn toàn rộng mở cánh tay đón anh vào lòng nhưng vẫn khát vọng được ở cùng với anh.
Lần này anh đi không biết khi nào mới tới?
Trong cổ họng cô vẫn có câu hỏi đó thường trực, chỉ là không có dũng khí nói ra lời.
Xe chậm rãi tiến về trước, bây giờ nước Anh đã là mùa đông, nhiệt độ buổi tối không cao, Lương Phi Phàm sợ cô lạnh nên bảo tài xế mở điều hòa trong xe lên. Mở một lúc, cảm thấy hơi nóng, Lương Phi Phàm cởi áo khoác, nhìn Bạch Lộ kinh ngạc, hai mi dài vẫn cô khẽ nhắm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên anh cũng nhớ tới mình ở thành phố A thấy những hình kia, cũng nhớ tới lần này mình không để ý gì bất chấp bay sang đây.
Đưa tay bóp trán, Lương Phi Phàm trầm ngâm chốc lát, lúc này mới lên tiếng phá vỡ sự trầm tĩnh trong xe: "Em có bạn học tên Demon quan hệ cũng không tồi nhỉ?"
Demon?
Bạch Lộ ngược lại có chút bất ngờ, Lương Phi Phàm đột nhiên nhắc tới Demon, cô cho là hôm qua cô uống say ở quán rượu được anh ta đưa về, cho nên hai người đã gặp nhau, thuận miệng trả lời: "Cũng được, anh ấy vào học cùng với em, là một người Anh, gần đây nói muốn học tiếng Trung cho nên vẫn hay tìm em. Tôi hôm qua là sinh nhật anh ấy."
"Học tiếng Trung?" Lương Phi Phàm nhếch mép một cái, giọng có chút lạnh: "Thủ đoạn tán gái này rất vụng về, cậu ta có biết em đã kết hôn không? Biết em có chồng không? Sinh nhật còn kéo theo một phụ nữ đã lập gia đình đi ra ngoài uống rượu? Em cho phép cậu ta nắm tay em à?"
Lời trước mặt thì không có gì nhưng nghe mấy câu hỏi kia là có ý gì?
Bạch Lộ nhíu mi, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thật lâu sau mới phản ứng được. Giọng điệu này, làm sao lại giống như là, ghen? Nhưng là, chẳng lẽ vì ghen mà anh ấy bay sang đây?
Hơn nữa, sao anh ấy lại biết Demon nắm tay cô? Bọn họ... nắm tay? Tại sao ấn tượng của cô lại rất mơ hồ?
"Anh... có phải anh cho người điều tra em? Hoặc cho người theo dõi em?" Nếu không thì làm sao có thể biết rõ như vậy.
Lương Phi Phàm vừa nghe tới hai chữ "theo dõi" có chút không đồng ý, cau mày, gương mặt tuấn tú nghiêm trang lại, giọng cũng lộ ra mấy phần nghiêm nghị, cũng tỏ vẻ là chuyện đương nhiên: "Là vợ của anh sao có thể gọi là theo dõi? Anh muốn biết nhất cử nhất động của em, cái này không gọi là theo dõi. Bạch Lộ, anh sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì, từ khi em tới nước Anh anh đã cho người chú ý tới em 24/24, anh ở thành phố A, có bất cứ chuyện gì anh cũng không thể lập tức bay đến bên cạnh anh, nhưng ít nhất có chuyện gì anh cũng có thể biết đầu tiên, có thể không tới được đầu tiên thì cũng có thể tới thứ hai."
"..."
***
Thật ra thì một người đàn bà bị một người đàn ông dùng cách nguyên thủy nhất, cũng bảo thủ nhất, nhưng cũng là bá đạo nhất chiếm lấy làm của riêng, nói bất hạnh sao? Vậy thì chưa chắc, nhưng hạnh phúc sao? Cũng không nhất định.
Bạch Lộ cảm thấy mình có cuộc sống của mình, cô là thật vẫn luôn cho rằng trong khoảng thời gian này ở nước Anh cô sống trong một cuộc sống độc lập, nhưng bây giờ cô mới biết hóa ra không phải, anh vẫn luôn phái người theo dõi cô.
Cô không vui, nhưng cũng không nổi giận, chẳng qua cảm thấy cần phải nói rõ với anh. "Thật ra thì ban đàu anh để Buck tới giúp đỡ em là để anh ta trông chừng, theo dõi em sao? Chẳng lẽ anh một chút cũng không tin em sao?"
"Bạch Lộ, anh nói, đây không phải theo dõi."
"Vậy còn không phải là theo dõi? Anh cho người đi theo em, sau đó chụp hình em đúng không?"
Bạch Lộ hỏi rất bình tĩnh nhưng trong lòng đúng là không thoải mái, không có ai nguyện ý có người đitheo mình, mỗi ngày đều chụp lại hình của mình, như vậy cô đâu còn có gì là riêng tư nữa?
Lương Phi Phàm cau mày, không hề muốn chối, anh gật đầu: "Anh muốn biết mọi thứ về em, không thể tới đây cho nên anh chỉ có thể cho người làm như vậy. Bạch Lộ, em cảm thấy đây là theo dõi? Không, anh không cho là như vậy, anh chỉ muốn biết em đã làm gì mà thôi chứ không hề cản trở gì em cả. Em muốn làm cái gì, em muốn đi đâu anh đều biết, nhưng là nếu anh không muốn để em làm thì dù anh không ở đây anh cũng có thể cản được, em hiểu không?"
"..."
Bạch Lộ có chút khống muốn nói nữa.
Nói để làm gì? Có phải anh ấy để ý đã quá rộng rồi không? Cái gì gọi là nếu anh ấy không muốn chuyện cô muốn làm thì cô cũng không làm được? Không sai, cô là vợ của anh, nhưng chẳng lẽ là vợ có nghĩa để cho anh nắm trong tay mọi thứ sao?
Trong lòng Bạch Lộ không thoải mái. Người đàn ông này bá đạo cười thế, cô không phải là lần đầu biết, nhưng ở tình huống này cô thật sự không thể đứng trên lập trường của anh để suy tính cái gì, lúc cô rời đi rõ ràng đã nói cho nhau không gian riêng, 5 tháng qua cô có thể thông cảm sự nhớ nhung của đối phương, cũng có thể khẳng định được anh đối vưới cô trung trinh không đổi. Nhưng những thứ này cũng không thể thuyết phục được cô tiếp nhận việc anh phái người luôn theo cô, chụp ảnh lại mọi lúc trong cuộc sống của cô.
Chẳng lẽ cô ở trong lòng anh thật sự không có chút tín nhiệm nào sao?
Cô thật sự không muốn nổi giận, cô hy vọng dùng sự bình thản, bình thường nhất, cũng là phương thức tế nhị nhất hóa giải những vết nứt giữa bọn họ. Nhưng là, bước chân còn chưa chính thức bước ra thì cô cũng đã rút về.
"Em không muốn đi, anh bảo tài xế dừng xe." Những lời này lúc ý thức được cô đã nói ra khỏi miệng.
Cô cắn môi, mi mắt rũ xuống nhìn mười đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối, trong lòng mơ hồ có chút nóng nảy.
"Bạch Lộ, đây là em lại muốn gây chuyện?"
Lương Phi Phàm cau mày, khóe mắt ánh lên sự nghiêm nghị: "Cũng bởi vì mấy tấm hình kia sao? Em cảm thấy như vậy là không thích hợp sao?"
Bạch Lộ nghĩ, nếu như anh dỗ mình mấy lời cô cũng sẽ không so đo nữa, thật ra hai người đều là người lớn, đã không còn trẻ nít, mặc dù cô thừa nhận trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không phải là chuyện lớn, không phải cô không chấp nhận được.
Tách ra đã 5 tháng, lần nữa gặp mặt cũng không biết là khi nào. Bọn họ còn là vợ chồng, trong lòng anh vẫn còn có cô, mà trong lòng cô cũng còn có anh, trong lòng lẫn nhau người kia đều có vị trí quan trọng. Chỉ cần còn như vậy thì có gì là cô không chấp nhận được?
Chướng ngại tâm lý cô đều định từ từ khắc phục.
Nhưng là... anh lại không nói gì, chẳng qua là nghiêm nghị hỏi lại mình, không thích hợp sao?
Tại sao anh ấy lại cảm thấy thích hợp?
Bạch Lộ không thể hiểu được ý của anh, trong lòng thật vất vả đè xuống những bất mãn kia, nhất thời mạo thượng, đôi mi thanh tú cũng nhăn lại: "Anh cảm thấy là em đang muốn gây chuyện sao? Chẳng lẽ anh lại không cảm thấy thật sự anh đã làm quá đáng? Em không gây chuyện với anh, bây giờ em không còn tâm tình đi chơi, anh bảo tài xế dừng xe!"
Cô đưa tay đập vào lưng ghế tài xế, bởi vì lái xe là người bản xứ, cô dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Dừng xe, lập tức dừng xe, tôi muốn xuống xe!"
Tài xế nghe hiểu, nhưng cũng biết đây không phải ông chủ ra lệnh, dĩ nhiên là sẽ không nghe.
Bạch Lộ lại tức giận, quay đầu nhìn Lương Phi Phàm, nói: "Để em xuống xe!"
"Dừng xe." Lương Phi Phàm cau mày, đưa chân đẩy một cái vào ghế của tài xế ngồi. Xe rất nhanh dừng lại, anh lại phân phó cho tài xế: "Anh đi xuống."
2 phút sau, chỉ còn hai người trong xe, Bạch Lộ lấy tay mở cửa xe định xuống nhưng hiển nhiên cửa xe đã bị người khóa lại.
Cô quat mặt nhìn người đàn ông bên cạnh đang đưa tay nhéo mi mình giống như có mấy phần mệt mỏi, Bạch Lộ mím môi, vẫn chủ động mở miệng: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em đã nói em muốn xuống xe."
"Lời này hẳn phải là anh hỏi em!"
Động tác nhéo mi của Lương Phi Phàm dừng một lát, mở mắt ra, ánh mắt thâm trầm mang vẻ không vui nhìn về phía cô: "Bạch Lộ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, em hiểu không? Em từ trên mạng nhìn thấy hình của anh cùng Diệp Lan đã thấy ghen, như vậy em nghĩ anh sẽ thế nào? Nếu như không phải anh cho người theo chụp hình em mỗi ngày, anh còn không biết em ở nước Anh này còn có người theo đuổi. Gã Demon đó có biết em đã kết hôn rồi không? Em có nói cho anh ta không? Bạch Lộ, em nói anh không tin em sao, chẳng phải em làm chuyện cũng không thể khiến cho anh yên tâm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.