Chương 217
Thủy Ti Liễu
19/07/2019
Thật ra thì nên đi tới đâu… chính cô cũng không biết. Cô không nghĩ sẽ tiếp
tục học, luôn cảm thấy chỗ đó là nơi quen thuộc của Lương Phi Phàm, cô
tiếp tục ở chỗ đó chẳng khác nào lại ở dưới mắt anh. Nhưng có thể đi nơi nào mới có thể cắt đứt hoàn toàn với anh?
Bạch Lộ cầm lấy điện thoại, nhớ tới mẹ ở thành phố A.
Trên thế giới này cô còn duy nhất một người thân, cô lại càng cảm thấy cô đơn và bất lực hơn. Nhưng cô muốn đi, cũng muốn mẹ đi cùng dù trong lòng rất rõ ràng, đi tới chỗ nào cũng vẫn ở dưới mắt Lương Phi Phàm. Nhưng cho dù là vậy thì cô cũng biết cô không cần lo lắng anh sẽ đến tìm cô.
Một màn vừa rồi đã hoàn toàn cắt đứt mọi thứ giữa anh và cô, cô không chịu nhượng bộ nửa bước anh sẽ không lần nữa vượt qua ranh giới này. Bởi vì anh biết cá tính của mình, nếu như anh cưỡng ép mình lần nữa cô nhất định sẽ làm ra chuyện lưới rách cá chết.
***
Ở không xa sau lưng cô, một chiếc xe màu đen ẩn giấu trong bóng tối, đèn xe nháy nháy trong đêm như có chuyện khẩn cấp. Tài xế nhìn người đàn ông ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, điếu thuốc trên tay đang bốc khói đã đốt đến cuối nhưng dường như anh không biết, mắt trầm trầm lộ rõ ràng tia máu nhìn chằm chằm không chớp bóng lưng như ẩn như hiện phía trước.
Giống như bây giờ anh đang nhìn cả thế giới của mình, đáy mắt ẩn nhẫn, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ thấy đau lòng.
Tài xế trầm ngâm chốc lát, ngập ngừng mở miệng: “Lương tiên sinh, có cần theo sau không?”
“Không cần.”
Điếu thuốc trên tay đã nóng đến ngón tay, cánh tay Lương Phi Phàm run lên, đưa mắt nhìn điếu thuốc đã cháy gần hết, sau đó mới đẩy cửa xe ra, xuống xe đem tàn thuốc vứt sang một bên, nhàn nhạt phân phó tài xế: “Ông lái xe đi, tôi sẽ tự về.”
***
Bạch Lộ yên lặng đi trên đường không có mục đích, đèn ven đường kéo dài bóng cô trên mặt đường. Cô cầm điện thoại, vẫn luôn chú ý thời gian, lúc này ở thành phố A là buổi chiều phải không? Cô có nên gọi điện cho Sở Úy Dạ không?
Ở thành phố A cô đã không tìm được người thứ hai có thể giúp cô. Cô không muốn ở về thành phố A, cũng không muốn ở lại nước Anh, cho dù để nghiêm túc học ở SGA cô cũng không ở lại nổi nữa, càng không muốn đi tìm Buck, đó là bạn Lương Phi Phàm. Cô biết cho dù cô làm mọi chuyện cũng có thể là phí công, nhưng ít nhất giữ vững như vậy sẽ khiến cô thoải mái trong lòng một ít.
Nhưng cuộc gọi điện này, cô còn chút do dự, rốt cuộc có nên gọi hay không?
Tìm Sở Úy Dạ giúp đỡ coi như là đầu phục anh ta, anh ta với cô vốn đã có niệm tưởng, trước đây cự tuyệt anh ta như vậy bây giờ lại xoay người, lại tìm anh ta…
Bạch Lộ cắn môi, rốt cuộc có nên làm chuyện ích kỷ này hay không, cũng sẽ khiến cô chán ghét hành động của mình.
Màn hình điện thoại sáng lên, rồi lại tối, rốt cuộc cô vẫn bỏ vào túi.
Cô không gọi điện mà trước tiên quay về phòng mình, sửa soạn lại đồ đạc, tự mình trở về thành phố A gặp mẹ rồi tính sau.
Bạch Lộ cầm lấy điện thoại, nhớ tới mẹ ở thành phố A.
Trên thế giới này cô còn duy nhất một người thân, cô lại càng cảm thấy cô đơn và bất lực hơn. Nhưng cô muốn đi, cũng muốn mẹ đi cùng dù trong lòng rất rõ ràng, đi tới chỗ nào cũng vẫn ở dưới mắt Lương Phi Phàm. Nhưng cho dù là vậy thì cô cũng biết cô không cần lo lắng anh sẽ đến tìm cô.
Một màn vừa rồi đã hoàn toàn cắt đứt mọi thứ giữa anh và cô, cô không chịu nhượng bộ nửa bước anh sẽ không lần nữa vượt qua ranh giới này. Bởi vì anh biết cá tính của mình, nếu như anh cưỡng ép mình lần nữa cô nhất định sẽ làm ra chuyện lưới rách cá chết.
***
Ở không xa sau lưng cô, một chiếc xe màu đen ẩn giấu trong bóng tối, đèn xe nháy nháy trong đêm như có chuyện khẩn cấp. Tài xế nhìn người đàn ông ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, điếu thuốc trên tay đang bốc khói đã đốt đến cuối nhưng dường như anh không biết, mắt trầm trầm lộ rõ ràng tia máu nhìn chằm chằm không chớp bóng lưng như ẩn như hiện phía trước.
Giống như bây giờ anh đang nhìn cả thế giới của mình, đáy mắt ẩn nhẫn, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ thấy đau lòng.
Tài xế trầm ngâm chốc lát, ngập ngừng mở miệng: “Lương tiên sinh, có cần theo sau không?”
“Không cần.”
Điếu thuốc trên tay đã nóng đến ngón tay, cánh tay Lương Phi Phàm run lên, đưa mắt nhìn điếu thuốc đã cháy gần hết, sau đó mới đẩy cửa xe ra, xuống xe đem tàn thuốc vứt sang một bên, nhàn nhạt phân phó tài xế: “Ông lái xe đi, tôi sẽ tự về.”
***
Bạch Lộ yên lặng đi trên đường không có mục đích, đèn ven đường kéo dài bóng cô trên mặt đường. Cô cầm điện thoại, vẫn luôn chú ý thời gian, lúc này ở thành phố A là buổi chiều phải không? Cô có nên gọi điện cho Sở Úy Dạ không?
Ở thành phố A cô đã không tìm được người thứ hai có thể giúp cô. Cô không muốn ở về thành phố A, cũng không muốn ở lại nước Anh, cho dù để nghiêm túc học ở SGA cô cũng không ở lại nổi nữa, càng không muốn đi tìm Buck, đó là bạn Lương Phi Phàm. Cô biết cho dù cô làm mọi chuyện cũng có thể là phí công, nhưng ít nhất giữ vững như vậy sẽ khiến cô thoải mái trong lòng một ít.
Nhưng cuộc gọi điện này, cô còn chút do dự, rốt cuộc có nên gọi hay không?
Tìm Sở Úy Dạ giúp đỡ coi như là đầu phục anh ta, anh ta với cô vốn đã có niệm tưởng, trước đây cự tuyệt anh ta như vậy bây giờ lại xoay người, lại tìm anh ta…
Bạch Lộ cắn môi, rốt cuộc có nên làm chuyện ích kỷ này hay không, cũng sẽ khiến cô chán ghét hành động của mình.
Màn hình điện thoại sáng lên, rồi lại tối, rốt cuộc cô vẫn bỏ vào túi.
Cô không gọi điện mà trước tiên quay về phòng mình, sửa soạn lại đồ đạc, tự mình trở về thành phố A gặp mẹ rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.