Chương 225
Thủy Ti Liễu
15/07/2019
Đi ra cửa sân bay, Bạch Lộ hít sâu một hơi gạt bỏ những ưu tư trong đầu.
Bắt đầu từ hôm nay cô chính là một Bạch Lộ hoàn toàn mới, những đồ vật người đàn ông kia từng dành cho cô thật ra cô đều muốn trả lại cho cô ta, bao gồm cả…
Cô đưa tay, từ trong găng tay của mình cầm ra một chiếc nhẫn. Ban đầu cô cũng quên mất không tháo xuống trả cho anh, sau cô nghĩ tới liền muốn sớm trả lại cho anh nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Không biết tại sao lại giữ lại chiếc nhẫn này. Đó là chiếc nhẫn cô vừa nhìn thấy đã ưng ý, chỉ là ngày hôm nay chỉ có một mình mình giữ lại thì có ý nghĩa gì? Hẳn anh đã đeo lên một chiếc nhẫn cưới khác.
Có lẽ cô thật sự nên tìm một dịp nào đó đem tất cả tiền bạc trả lại cho anh, bao gồm cả chiếc nhẫn này.
Đưa tay ném chiếc nhẫn vào túi xách, cô xoay người vẫy một chiếc taxi ở cửa sân bay, nói địa chỉ nhà rồi gọi điện thoại cho Tần Trân Hi.
Tần Trân Hi biết hôm nay cô về đã chuẩn bị một bàn thức ăn, nhận được điện thoại của con gái đã lâu không gặp, tất nhiên là bà rất vui vẻ: “Ừ, mẹ cũng đã làm món ăn con thích anh nhất, về nhà là có thể ăn cơm, mẹ chờ con.”
Nửa giờ sau Bạch Lộ đã về tới nhà.
Căn nhà này là ban đầu cô tự mình tìm cho Tần Trân Hi. Lương Phi Phàm cho cô rất nhiều tiền nhưng cô không dùng đến, đem ngôi nhà ở thành phố A bán đi rồi sang thành phố C mua một căn hộ thông tầng, cũng chỉ hy vọng mẹ có thể ở thoải mái một chút.
Sau một thời gian dài không gặp, lúc ăn cơm hai mẹ con ngồi đối diện với nhau cũng rất trầm tĩnh, không chút nào là không được tự nhiên, hai người đều rất thích không khí này.
Tần Trân Hi gắp thức ăn vào trong bát Bạch Lộ: “Ăn nhiều một chút, khoảng thời gian này rất vất vả sao? Gầy đi rồi.”
“Không sao ạ. Bởi vì phải tốt nghiệp cho nên các bản vẽ phải vẽ xong, có điều đều xong rồi. Mẹ, con bây giờ cũng coi như là sinh viên xuất sắc nhất SGA, hơn nữa trước khi đi thầy giáo có cho con một thư đề cử.”
“Có ích cho chuyện tìm việc của con sao?”
“Có ạ. Lúc này con nhận được lời mời của một công ty, là công ty thiết kế nổi tiếng nhất thành phố C, bọn họ bảo con ngày mai tới phỏng vấn, có thư đề cử của thầy giáo con tin là không có vấn đề gì.”
Tần Trân Hi gật đầu, cười lộ vẻ yên tâm: “Con cảm thấy tốt thì là tốt, mẹ đều ủng hộ con.”
Ăn cơm tối xong Bạch Lộ thu dọn bát đũa, sắp xếp gọn gàng xong cô liền ra ngồi xem ti vi với mẹ ở phòng khách, trò chuyện mấy câu chuyện khiếm, nhưng không ngờ trên ti vi lại thấy một người không nên thấy nhất.
Lúc này trên truyền hình đang đưa tin tức về một doanh nhân thành công, người phỏng vấn là một phụ nữ sinh đẹp, toàn thân mặc màu đỏ, đang cười dịu dàng nhìn người đàn ông đối diện.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quầy tây dài đen đơn giản, thật sự là một sự phối đồ vô cùng căn bản nhưng vẫn làm nổi bật khí chất của người đàn ông, hai chân nah vắt chéo một cái tùy ý, tư thế cực kỳ nho nhã.
Trái tim Bạch Lộ run rẩy, tay cầm điều khiển cũng theo bản năng nắm chặt lại.
Tần Trân Hi ngồi ở một bên dĩ nhiên là thấy được những biến đổi nhỏ xíu của con gái, bà nhịn xuống thở dài. Xem ra, mới 13 tháng mà thôi, mặc dù khoảng thời gian này con bé không nhắc tới một câu ở trước mặt mình, ban đầu khi chúng nó ly dị thì con bé cũng rất bình tĩnh nói cho bà: “… Mẹ, bọn con không thể ở chung một chỗ nữa cho nên con với anh ấy ly dị, ly dị một cách êm đẹp. Anh ấy cũng cho con không ít tài sản, con biết con không nên nhận nhưng con muốn mẹ có cuộc sống khá một chút, chờ sau khi con tốt nghiệp có việc làm rồi sẽ trả lại cho anh ấy.”
Những lời đó bây giờ còn sờ sờ bên tai, không phải bà không biết con gái thống khổ, con bé chỉ không muốn để bà lo lắng.
Cho nên Tần Trân Hi chỉ nói một câu: “Bạch Lộ, bất kể con làm gì mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Con cảm thấy như vậy là đúng thì con cứ làm, ít nhất trên thế giới này còn có mẹ cổ vũ con.”
Tần Trân Hi đưa tay cầm lấy điều khiển ti vi trong tay Bạch Lộ, tắt ti vi đi.
Bà xoay người, buông xuống điều khiển, nhìn Bạch Lộ đang có chút đờ đẫn: “Vẫn ổn chứ?”
“…”
“Bạch Lộ, mẹ là mẹ con, trong lòng con đang suy nghĩ gì mẹ rất rõ ràng, con không cần phải giấu giếm, có gì muốn tâm sự có thể nói với mẹ.”
“Mẹ, con thật sự không sao. Đều đã qua.” Bạch Lộ đứng dậy, miệng vừa nói không sao nhưng thân thể căng thẳng đã bán đứng lời nói của cô. Không phải là không muốn thừa nhận, mà nếu thừa nhận thì cô sẽ không chịu được. Có một số thứ mất đi chính là mất đi, có lẽ toàn thế giới chỉ có cô rõ ràng nhất cô đã từng vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt. Cô không muốn nhắc tới chỉ là không muốn để cho vết thương lần nữa thối rữa ở trước mặt bất kỳ người nào, không phải sợ người khác biết mà cô sợ mình sẽ không chịu nổi loại đau khổ này.
Thật ra thì cô rất rõ ràng mình chưa bao giờ buông bỏ được, có lẽ cũng bởi vì không buông bỏ được cô mới làm ra vẻ đã buông xuống.
Hơn một năm, anh kết hôn với Diệp Lan… Có lẽ bọn họ bây giờ đang rất hạnh phúc. Dẫu sao thế giới mỗi ngày đều thay đổi, con người cũng thay đổi, có ai có thể đảm bảo một người đàn ông mỗi ngày ở gần một người đẹp quyến rũ như hoa lại có thể sẽ thờ ơ?
Bọn họ… ngủ chung không?
Bọn họ… làm tình không?
Anh ấy liệu có dành sự nồng nhiệt từng cho cô đem cho cô ta không? Có phải anh cũng… ôm cô ta, để cô ta hưởng thụ loại sủng ái đặc biệt đó? Anh ấy có…
Bắt đầu từ hôm nay cô chính là một Bạch Lộ hoàn toàn mới, những đồ vật người đàn ông kia từng dành cho cô thật ra cô đều muốn trả lại cho cô ta, bao gồm cả…
Cô đưa tay, từ trong găng tay của mình cầm ra một chiếc nhẫn. Ban đầu cô cũng quên mất không tháo xuống trả cho anh, sau cô nghĩ tới liền muốn sớm trả lại cho anh nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Không biết tại sao lại giữ lại chiếc nhẫn này. Đó là chiếc nhẫn cô vừa nhìn thấy đã ưng ý, chỉ là ngày hôm nay chỉ có một mình mình giữ lại thì có ý nghĩa gì? Hẳn anh đã đeo lên một chiếc nhẫn cưới khác.
Có lẽ cô thật sự nên tìm một dịp nào đó đem tất cả tiền bạc trả lại cho anh, bao gồm cả chiếc nhẫn này.
Đưa tay ném chiếc nhẫn vào túi xách, cô xoay người vẫy một chiếc taxi ở cửa sân bay, nói địa chỉ nhà rồi gọi điện thoại cho Tần Trân Hi.
Tần Trân Hi biết hôm nay cô về đã chuẩn bị một bàn thức ăn, nhận được điện thoại của con gái đã lâu không gặp, tất nhiên là bà rất vui vẻ: “Ừ, mẹ cũng đã làm món ăn con thích anh nhất, về nhà là có thể ăn cơm, mẹ chờ con.”
Nửa giờ sau Bạch Lộ đã về tới nhà.
Căn nhà này là ban đầu cô tự mình tìm cho Tần Trân Hi. Lương Phi Phàm cho cô rất nhiều tiền nhưng cô không dùng đến, đem ngôi nhà ở thành phố A bán đi rồi sang thành phố C mua một căn hộ thông tầng, cũng chỉ hy vọng mẹ có thể ở thoải mái một chút.
Sau một thời gian dài không gặp, lúc ăn cơm hai mẹ con ngồi đối diện với nhau cũng rất trầm tĩnh, không chút nào là không được tự nhiên, hai người đều rất thích không khí này.
Tần Trân Hi gắp thức ăn vào trong bát Bạch Lộ: “Ăn nhiều một chút, khoảng thời gian này rất vất vả sao? Gầy đi rồi.”
“Không sao ạ. Bởi vì phải tốt nghiệp cho nên các bản vẽ phải vẽ xong, có điều đều xong rồi. Mẹ, con bây giờ cũng coi như là sinh viên xuất sắc nhất SGA, hơn nữa trước khi đi thầy giáo có cho con một thư đề cử.”
“Có ích cho chuyện tìm việc của con sao?”
“Có ạ. Lúc này con nhận được lời mời của một công ty, là công ty thiết kế nổi tiếng nhất thành phố C, bọn họ bảo con ngày mai tới phỏng vấn, có thư đề cử của thầy giáo con tin là không có vấn đề gì.”
Tần Trân Hi gật đầu, cười lộ vẻ yên tâm: “Con cảm thấy tốt thì là tốt, mẹ đều ủng hộ con.”
Ăn cơm tối xong Bạch Lộ thu dọn bát đũa, sắp xếp gọn gàng xong cô liền ra ngồi xem ti vi với mẹ ở phòng khách, trò chuyện mấy câu chuyện khiếm, nhưng không ngờ trên ti vi lại thấy một người không nên thấy nhất.
Lúc này trên truyền hình đang đưa tin tức về một doanh nhân thành công, người phỏng vấn là một phụ nữ sinh đẹp, toàn thân mặc màu đỏ, đang cười dịu dàng nhìn người đàn ông đối diện.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quầy tây dài đen đơn giản, thật sự là một sự phối đồ vô cùng căn bản nhưng vẫn làm nổi bật khí chất của người đàn ông, hai chân nah vắt chéo một cái tùy ý, tư thế cực kỳ nho nhã.
Trái tim Bạch Lộ run rẩy, tay cầm điều khiển cũng theo bản năng nắm chặt lại.
Tần Trân Hi ngồi ở một bên dĩ nhiên là thấy được những biến đổi nhỏ xíu của con gái, bà nhịn xuống thở dài. Xem ra, mới 13 tháng mà thôi, mặc dù khoảng thời gian này con bé không nhắc tới một câu ở trước mặt mình, ban đầu khi chúng nó ly dị thì con bé cũng rất bình tĩnh nói cho bà: “… Mẹ, bọn con không thể ở chung một chỗ nữa cho nên con với anh ấy ly dị, ly dị một cách êm đẹp. Anh ấy cũng cho con không ít tài sản, con biết con không nên nhận nhưng con muốn mẹ có cuộc sống khá một chút, chờ sau khi con tốt nghiệp có việc làm rồi sẽ trả lại cho anh ấy.”
Những lời đó bây giờ còn sờ sờ bên tai, không phải bà không biết con gái thống khổ, con bé chỉ không muốn để bà lo lắng.
Cho nên Tần Trân Hi chỉ nói một câu: “Bạch Lộ, bất kể con làm gì mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Con cảm thấy như vậy là đúng thì con cứ làm, ít nhất trên thế giới này còn có mẹ cổ vũ con.”
Tần Trân Hi đưa tay cầm lấy điều khiển ti vi trong tay Bạch Lộ, tắt ti vi đi.
Bà xoay người, buông xuống điều khiển, nhìn Bạch Lộ đang có chút đờ đẫn: “Vẫn ổn chứ?”
“…”
“Bạch Lộ, mẹ là mẹ con, trong lòng con đang suy nghĩ gì mẹ rất rõ ràng, con không cần phải giấu giếm, có gì muốn tâm sự có thể nói với mẹ.”
“Mẹ, con thật sự không sao. Đều đã qua.” Bạch Lộ đứng dậy, miệng vừa nói không sao nhưng thân thể căng thẳng đã bán đứng lời nói của cô. Không phải là không muốn thừa nhận, mà nếu thừa nhận thì cô sẽ không chịu được. Có một số thứ mất đi chính là mất đi, có lẽ toàn thế giới chỉ có cô rõ ràng nhất cô đã từng vì anh mà rơi bao nhiêu nước mắt. Cô không muốn nhắc tới chỉ là không muốn để cho vết thương lần nữa thối rữa ở trước mặt bất kỳ người nào, không phải sợ người khác biết mà cô sợ mình sẽ không chịu nổi loại đau khổ này.
Thật ra thì cô rất rõ ràng mình chưa bao giờ buông bỏ được, có lẽ cũng bởi vì không buông bỏ được cô mới làm ra vẻ đã buông xuống.
Hơn một năm, anh kết hôn với Diệp Lan… Có lẽ bọn họ bây giờ đang rất hạnh phúc. Dẫu sao thế giới mỗi ngày đều thay đổi, con người cũng thay đổi, có ai có thể đảm bảo một người đàn ông mỗi ngày ở gần một người đẹp quyến rũ như hoa lại có thể sẽ thờ ơ?
Bọn họ… ngủ chung không?
Bọn họ… làm tình không?
Anh ấy liệu có dành sự nồng nhiệt từng cho cô đem cho cô ta không? Có phải anh cũng… ôm cô ta, để cô ta hưởng thụ loại sủng ái đặc biệt đó? Anh ấy có…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.