Chương 228
Thủy Ti Liễu
20/07/2019
Thành phố A.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen đang đứng sát cửa sổ trong phòng làm việc, đây là phòng ở độ cao tầng hai mươi mấy, từ nơi này nhìn xuống mọi thứ dường như đều thu nhỏ lại, cả thế giới giống như bị giậm ở dưới chân mình.
Có rất nhiều người thành công rất thích phòng làm việc của mình ở độ cao như vậy, bởi vì như vậy mới có thể có cảm giác mình cao cao tại thượng, vĩnh viễn là như vậy.
Nhưng nó có thật sự mang cả thế giới cho ngươi?
…
Người đàn ông trầm giọng ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Phần nhân tình này tôi sẽ nhớ. Hạng mục hợp tác tiếp theo của chúng ta, cậu yên tâm, tôi đồng ý với cậu chia ba bảy, sẽ không bạc đãi cậu.”
Không biết người đàn ông bên kia nói gì, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, tay siết chặt điện thoại trong tay, giọng trầm thấp nghe không ra bao nhiêu háo hức phập phồng, nhưng có thâm trầm ẩn nhẫn: “Chút tiền này không coi vào đâu, đối với tôi mà nói, chờ cô ấy đi về phía tôi mới là khổ cực nhất…”
“… Cá tính của cô ấy, không phải là một nữa sẽ chủ động đi về phía người khác, tôi chỉ có thể như vậy để đến gần cô ấy, mới có cơ hội.”
“…”
Cúp điện thoại, anh đặt điện thoại trên mặt bệ cửa, tay hai đưa ra, năm ngón tay giương ra chạm vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt thâm trầm nhìn bầu trời xanh trong. Một năm tĩnh lặng, cũng là một năm nhiều tâm trạng, giờ khắc này nội tâm lại đang kích động.
Bạch Lộ… Bạch Lộ…
***
Ngày hôm sau.
Công ty kiến trúc LATI có danh tiếng rất cao trong giới, có điều Bạch Lộ cũng không biết người tên Ôn Chiêu Nhân phỏng vấn cô ngày hôm qua có chức vụ là quản lý nhưng thật ra lại là thái tử của LATI. Bình thường anh rất ít khi tự mình lộ mặt ở công ty, vậy mà sáng sớm hôm nay áo mũ lịch sự tới công ty, sau lưng còn có một người phụ nữ toàn thân mặc đồ trắng đi theo.
Giàu kinh nghiệm, nhẹ nhàng khoan thai, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, trên sống mũi đỡ một kính mắt lớn gọng đen che đi một chút ánh sáng nơi đáy mắt cô, bất quá không có chút tỏ ra đờ đãn nào.
Trên người phụ nữ này có một khí chất rất đặc biệt khiến cho người ta không dám khinh thường.
Ôn Chiêu Nhân vừa mới gọi điện cho người anh họ Ôn Hàn Vũ, không quên chúc mừng người đàn ông kia một chút.
Có được một đứa con trai như vậy thật khiến cho người khác hâm mộ và ghen tị, anh thật sự chúc mừng cái tên kia.
Thu điện thoại, Ôn Chiêu Nhân nhìn một vòng xung quanh, toàn bộ nhân viên thiết kế đều nhìn hai người, chờ anh mở miệng. Ôn Chiêu Nhân đưa tay chỉ Bạch Lộ ở bên, giới thiệu: “Vị này là tiểu thư Bạch Lộ, tốt nghiệp học viện kiến trúc SGA nước Anh. Bắt đầu từ ngày hôm nay cô ấy sẽ gia nhập công ty chúng ta, đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thiết kế.”
“…”
Bạch Lộ cũng đã sớm biết, khi cô nộp đơn xin việc chính là chức vụ Giác đốc thiết kế, dù sao cũng là tốt nghiệp SGA, cô dùng thời gian hơn một năm miệt mài học tập, khi trở lại không có ý định bắt đầu từ số 0.
Làm người có lúc sẽ phải tự mình có lòng tin, tự tin là có thể đã cho mình ba phần thành công.
Bạch Lộ hơi thất thần, trong thoáng chốc vậy mà cô sẽ nhớ tới lời này, câu này… Lương Phi Phàm đã từng nói với cô.
“Giám đốc Bạch? Giám đốc Bạch?”
“…”
Ôn Chiêu Nhân đứng sang bên cạnh nhìn người phụ nữ đang thất thần, ho nhẹ một tiếng: “Giám đốc Bach, ừ?”
“…”
Bạch Lộ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lúc này mới vừa phát hiện mình mới thất thần, mặt cô lộ vẻ lúng túng, theo bản năng đưa tay lên đẩy kính một chút, liền vội vàng gật đầu: “Xin lỗi, tôi…”
“Cô tự giới thiệu một chút đi.” Ôn Chiêu Nhân không có mấy phần để ý, lui lại một ít nhường vị trí trung tâm cho Bạch Lộ: “Những người này về sau đều là nhân viên của cô, tôi cũng hy vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ.”
Bạch Lộ gật đầu, nhấc chân tiến lên, trên đôi giày cao gót màu đen lộ ra hai cổ chân trắng nõn, hai tay cô tùy ý đưa ra sau lưng, tất cả ưu tư đều đã thu lại, một gương mặt trắng nõn mang theo tư thái của người lãnh đạo, đôi môi mọng đỏ khẽ mím, hướng về mọi người cười một tiếng: “Chào mọi người, tôi là Bạch Lộ, sau này sẽ làm việc cùng với mọi người, hy vọng có thể cùng mọi người hợp tác vui vẻ.”
Ôn Chiêu Nhân đứng ở bên cạnh, một tay nâng cằm của mình, nhíu mày thưởng thức…
A, người phụ nữ của Lương Phi Phàm quả thật có chút không giống bình thường, trên người còn ít nhiệu lộ ra tư thái ác liệt của người đàn ông kia.
Xem ra anh đồng ý giúp Lương Phi Phàm nhận cô ấy, đối với mình mà nói, có lẽ không có chút lỗ nào. Tài năng của người phụ nữ này anh đã xem qua, vô cùng ưu tú, nhân phẩm cũng không tệ, quan trọng chính là cô ấy ở công ty mình. Đối với Lương Thị mà nói thì LATI bọn họ chắc khác nào có một cây hái ra tiền…
Sau khi tự giới thiệu xong, thật ra những người trong công ty đối với Bạch Lộ vẫn có mấy phần dè dặt. Mặc dù người trong giới kiến trúc đều biết SGA là rất thần thánh, có điều Bạch Lộ nhìn cũng chỉ hơn hai mươi chưa tới ba mươi tuổi, không có vẻ là người thành đạt, trước giờ tên tuổi đều chưa từng nghe. Bây giờ từ trên trời rơi xuống đột nhiên làm Giám đốc thiết kế, mấy người trong công ty ít nhiều nhìn cô bằng ánh mắt không phục.
Nhưng Bạch Lộ thấy không thành vấn đề, cô đã quen với ánh mắt này.
Ôn Chiêu Nhân nhìn dáng vẻ thờ của cô liền nhướn chân mày, lại đánh giá cao người phụ nữ thờ ơ này. Anh một tay nhét túi quần, một tay chỉ phòng làm việc: “Giám đốc Bạch, đi với tôi, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô.”
Người đàn ông mặc âu phục màu đen đang đứng sát cửa sổ trong phòng làm việc, đây là phòng ở độ cao tầng hai mươi mấy, từ nơi này nhìn xuống mọi thứ dường như đều thu nhỏ lại, cả thế giới giống như bị giậm ở dưới chân mình.
Có rất nhiều người thành công rất thích phòng làm việc của mình ở độ cao như vậy, bởi vì như vậy mới có thể có cảm giác mình cao cao tại thượng, vĩnh viễn là như vậy.
Nhưng nó có thật sự mang cả thế giới cho ngươi?
…
Người đàn ông trầm giọng ‘Ừ’ một tiếng, nói: “Phần nhân tình này tôi sẽ nhớ. Hạng mục hợp tác tiếp theo của chúng ta, cậu yên tâm, tôi đồng ý với cậu chia ba bảy, sẽ không bạc đãi cậu.”
Không biết người đàn ông bên kia nói gì, khóe miệng anh chậm rãi cong lên, tay siết chặt điện thoại trong tay, giọng trầm thấp nghe không ra bao nhiêu háo hức phập phồng, nhưng có thâm trầm ẩn nhẫn: “Chút tiền này không coi vào đâu, đối với tôi mà nói, chờ cô ấy đi về phía tôi mới là khổ cực nhất…”
“… Cá tính của cô ấy, không phải là một nữa sẽ chủ động đi về phía người khác, tôi chỉ có thể như vậy để đến gần cô ấy, mới có cơ hội.”
“…”
Cúp điện thoại, anh đặt điện thoại trên mặt bệ cửa, tay hai đưa ra, năm ngón tay giương ra chạm vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt thâm trầm nhìn bầu trời xanh trong. Một năm tĩnh lặng, cũng là một năm nhiều tâm trạng, giờ khắc này nội tâm lại đang kích động.
Bạch Lộ… Bạch Lộ…
***
Ngày hôm sau.
Công ty kiến trúc LATI có danh tiếng rất cao trong giới, có điều Bạch Lộ cũng không biết người tên Ôn Chiêu Nhân phỏng vấn cô ngày hôm qua có chức vụ là quản lý nhưng thật ra lại là thái tử của LATI. Bình thường anh rất ít khi tự mình lộ mặt ở công ty, vậy mà sáng sớm hôm nay áo mũ lịch sự tới công ty, sau lưng còn có một người phụ nữ toàn thân mặc đồ trắng đi theo.
Giàu kinh nghiệm, nhẹ nhàng khoan thai, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, trên sống mũi đỡ một kính mắt lớn gọng đen che đi một chút ánh sáng nơi đáy mắt cô, bất quá không có chút tỏ ra đờ đãn nào.
Trên người phụ nữ này có một khí chất rất đặc biệt khiến cho người ta không dám khinh thường.
Ôn Chiêu Nhân vừa mới gọi điện cho người anh họ Ôn Hàn Vũ, không quên chúc mừng người đàn ông kia một chút.
Có được một đứa con trai như vậy thật khiến cho người khác hâm mộ và ghen tị, anh thật sự chúc mừng cái tên kia.
Thu điện thoại, Ôn Chiêu Nhân nhìn một vòng xung quanh, toàn bộ nhân viên thiết kế đều nhìn hai người, chờ anh mở miệng. Ôn Chiêu Nhân đưa tay chỉ Bạch Lộ ở bên, giới thiệu: “Vị này là tiểu thư Bạch Lộ, tốt nghiệp học viện kiến trúc SGA nước Anh. Bắt đầu từ ngày hôm nay cô ấy sẽ gia nhập công ty chúng ta, đảm nhiệm chức vụ Giám đốc thiết kế.”
“…”
Bạch Lộ cũng đã sớm biết, khi cô nộp đơn xin việc chính là chức vụ Giác đốc thiết kế, dù sao cũng là tốt nghiệp SGA, cô dùng thời gian hơn một năm miệt mài học tập, khi trở lại không có ý định bắt đầu từ số 0.
Làm người có lúc sẽ phải tự mình có lòng tin, tự tin là có thể đã cho mình ba phần thành công.
Bạch Lộ hơi thất thần, trong thoáng chốc vậy mà cô sẽ nhớ tới lời này, câu này… Lương Phi Phàm đã từng nói với cô.
“Giám đốc Bạch? Giám đốc Bạch?”
“…”
Ôn Chiêu Nhân đứng sang bên cạnh nhìn người phụ nữ đang thất thần, ho nhẹ một tiếng: “Giám đốc Bach, ừ?”
“…”
Bạch Lộ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lúc này mới vừa phát hiện mình mới thất thần, mặt cô lộ vẻ lúng túng, theo bản năng đưa tay lên đẩy kính một chút, liền vội vàng gật đầu: “Xin lỗi, tôi…”
“Cô tự giới thiệu một chút đi.” Ôn Chiêu Nhân không có mấy phần để ý, lui lại một ít nhường vị trí trung tâm cho Bạch Lộ: “Những người này về sau đều là nhân viên của cô, tôi cũng hy vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ.”
Bạch Lộ gật đầu, nhấc chân tiến lên, trên đôi giày cao gót màu đen lộ ra hai cổ chân trắng nõn, hai tay cô tùy ý đưa ra sau lưng, tất cả ưu tư đều đã thu lại, một gương mặt trắng nõn mang theo tư thái của người lãnh đạo, đôi môi mọng đỏ khẽ mím, hướng về mọi người cười một tiếng: “Chào mọi người, tôi là Bạch Lộ, sau này sẽ làm việc cùng với mọi người, hy vọng có thể cùng mọi người hợp tác vui vẻ.”
Ôn Chiêu Nhân đứng ở bên cạnh, một tay nâng cằm của mình, nhíu mày thưởng thức…
A, người phụ nữ của Lương Phi Phàm quả thật có chút không giống bình thường, trên người còn ít nhiệu lộ ra tư thái ác liệt của người đàn ông kia.
Xem ra anh đồng ý giúp Lương Phi Phàm nhận cô ấy, đối với mình mà nói, có lẽ không có chút lỗ nào. Tài năng của người phụ nữ này anh đã xem qua, vô cùng ưu tú, nhân phẩm cũng không tệ, quan trọng chính là cô ấy ở công ty mình. Đối với Lương Thị mà nói thì LATI bọn họ chắc khác nào có một cây hái ra tiền…
Sau khi tự giới thiệu xong, thật ra những người trong công ty đối với Bạch Lộ vẫn có mấy phần dè dặt. Mặc dù người trong giới kiến trúc đều biết SGA là rất thần thánh, có điều Bạch Lộ nhìn cũng chỉ hơn hai mươi chưa tới ba mươi tuổi, không có vẻ là người thành đạt, trước giờ tên tuổi đều chưa từng nghe. Bây giờ từ trên trời rơi xuống đột nhiên làm Giám đốc thiết kế, mấy người trong công ty ít nhiều nhìn cô bằng ánh mắt không phục.
Nhưng Bạch Lộ thấy không thành vấn đề, cô đã quen với ánh mắt này.
Ôn Chiêu Nhân nhìn dáng vẻ thờ của cô liền nhướn chân mày, lại đánh giá cao người phụ nữ thờ ơ này. Anh một tay nhét túi quần, một tay chỉ phòng làm việc: “Giám đốc Bạch, đi với tôi, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.