Chương 236
Thủy Ti Liễu
04/10/2019
“... Trước kia em gọi anh là Phi Phàm.”
Môt anh bỗng nhiên tiến gần sát gò má cô, trái tim Bạch Lộ nhót một cái, hai tay theo bản năng đưa tới trước ngực Lương Phi Phàm đẩy ra nhưng bị anh cường nắm lấy đưa ra sau lưng. Mặt cô đầy ảo não, cô ngửa cổ há miệng vừa muốn nói gì thì đã bị bờ môi anh hung mãnh chặn lại.
“...Ư.”
Bạch Lộ hoàn toàn bị Lương Phi Phàm chèn ép, anh kéo cô đi về sau hai bước, đem người cô nặng nề đẩy tựa vào vách tường dài của hành lang, buông lỏng tay cô ra rồi giữ chặt lấy eo thon của cô, thân thể cứng rắn của anh áp vào người cô.
“Ư… Lương… Phi…” Bạch Lộ hoàn toàn không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng sức lực đàn ông lớn hơn cô nhiều, bất kể là một năm trước hay một năm sau, loại tiếp xúc thân mật như này cô vĩnh viễn sẽ không là đối thủ của anh.
Cô chỉ kêu hai tiếng, âm thanh sau đó đã bị anh nuốt lấy, tay chân cô lộn xộn, thân thể cũng giãy giụa nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thoát ra được chút nào, mà cô giãy giụa vừa vặn khiến cho cơ thể anh lại phản ứng rõ ràng hơn.
“Đừng… đừng cử động nữa, anh chỉ muốn hôn em, để cho anh hôn em…”
Hơi thở của anh nặng nề, hai tay bấm chặt lấy eo cô, dán lên bờ môi mỏng của cô tham lam cướp lấy, vừa thở dốc vừa nói: “Không nhớ anh sao? Mười ba tháng qua không một ngày nào anh không nhớ em, em không nhớ anh sao? Bạch Lộ, anh đảm bảo sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng… hãy để cho anh hôn em!”
“...”
Đầu lưỡi mạnh mẽ tách miệng cô ra, thân thể Bạch Lộ không nhịn được run lên. Tay Lương Phi Phàm vốn vuốt eo cô từ từ kéo áo sơ mi của cô ra khỏi quần, ngón tay hơi lạnh chạm phải da thịt mịn màng…
Ham muốn quen thuộc bừng tỉnh sau giấc ngủ quá lâu trong cơ thể cô.
Lương Phi Phàm là người đàn ông duy nhất của cô, cảm giác anh mang tới cho cô quá mức mãnh liệt khiến cô không nhịn được.
“Không muốn!” Tay cô có chút hốt hoảng giữ lấy cổ tay Lương Phi Phàm, dùng sức đẩy một cái, mặt cũng quay sang một bên, cố gắng hết sức mở miệng: “Không muốn, đừng chạm vào tôi, buông tôi ra… Lương Phi Phàm…”
Cô kháng cự, giãy giụa càng khiến Lương Phi Phàm muốn chiếm lấy cô làm của riêng. Đàn ông luôn như vậy, trong chuyện tình cảm luôn mang tâm thế tương đối ngang ngược, đối mặt với người phụ nữ luôn phải cất giấu trong tim lâu như vậy sao có thể dửng dưng?
Vừa rồi ở phòng ăn, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì anh đã sớm trực tiếp ôm cô vào lòng, dùng những lời nói kỳ kỳ quái quái kia cũng chỉ là để cô rời khỏi phòng ăn, mục đích của anh chính là vì như vậy.
Chỉ như vậy anh mới có thể ở riêng với cô, anh nhớ nụ hôn này, muốn ôm cô, muốn… cô.
“Không muốn… đừng…”
“Tại sao không muốn?”
Lương Phi Phàm cắn môi của cô, hơi thở nặng nề, toàn thân cũng căng thẳng. Anh lôi cánh tay nhỏ bé của cô đưa xuống phía dưới của mình, hơi nhắm mắt lại cảm nhận phía dưới bị đụng chạm…
Hơi thở nặng nề thỏa mãn, môi vẫn mím lại giọng kìm chế: “Cảm thấy sao? Muốn em, anh muốn em, nó cũng nhớ em… rất muốn, Bạch Lộ…”
Bạch Lộ đột nhiên cả kinh, thứ kia không khiến cô ý loạn tình mê mà trong nháy mắt khiến cô đột nhiên thanh tỉnh lại…
Cô dùng sức rút tay mình, muốn đẩy Lương Phi Phàm ra. Thân thể đàn ông nặng nề đè ở trên người, cô đẩy không ra, cô liền vung tay lên bạt tai về phía anh nhưng tay bị Lương Phi Phàm giữ lấy. (Đọc và share truyện từ gác sách để sant hào hứng dịch nhanh hơn nhé <3)
“Buông ra…!”
Mắt Lương Phi Phàm đã đỏ au mang theo mấy phần khó nhịn. Anh đưa mắt nhìn tay cô đã tạo thành nắm đấm trong tay anh, cau mày: “Anh khiến em khó tiếp nhận như vậy? Bạch Lộ, anh chạm vào em một chút mà em lại muốn đánh anh?”
“Phải!” Bạch Lộ cắn môi, nói to: “Anh đã kết hôn rồi tại sao còn chạm vào tôi? Anh không cảm thấy mình rất dơ bẩn sao? Lương Phi Phàm, anh coi tôi là cái gì?”
“...”
Môt anh bỗng nhiên tiến gần sát gò má cô, trái tim Bạch Lộ nhót một cái, hai tay theo bản năng đưa tới trước ngực Lương Phi Phàm đẩy ra nhưng bị anh cường nắm lấy đưa ra sau lưng. Mặt cô đầy ảo não, cô ngửa cổ há miệng vừa muốn nói gì thì đã bị bờ môi anh hung mãnh chặn lại.
“...Ư.”
Bạch Lộ hoàn toàn bị Lương Phi Phàm chèn ép, anh kéo cô đi về sau hai bước, đem người cô nặng nề đẩy tựa vào vách tường dài của hành lang, buông lỏng tay cô ra rồi giữ chặt lấy eo thon của cô, thân thể cứng rắn của anh áp vào người cô.
“Ư… Lương… Phi…” Bạch Lộ hoàn toàn không ngờ anh sẽ đột nhiên hôn mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng sức lực đàn ông lớn hơn cô nhiều, bất kể là một năm trước hay một năm sau, loại tiếp xúc thân mật như này cô vĩnh viễn sẽ không là đối thủ của anh.
Cô chỉ kêu hai tiếng, âm thanh sau đó đã bị anh nuốt lấy, tay chân cô lộn xộn, thân thể cũng giãy giụa nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thoát ra được chút nào, mà cô giãy giụa vừa vặn khiến cho cơ thể anh lại phản ứng rõ ràng hơn.
“Đừng… đừng cử động nữa, anh chỉ muốn hôn em, để cho anh hôn em…”
Hơi thở của anh nặng nề, hai tay bấm chặt lấy eo cô, dán lên bờ môi mỏng của cô tham lam cướp lấy, vừa thở dốc vừa nói: “Không nhớ anh sao? Mười ba tháng qua không một ngày nào anh không nhớ em, em không nhớ anh sao? Bạch Lộ, anh đảm bảo sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng… hãy để cho anh hôn em!”
“...”
Đầu lưỡi mạnh mẽ tách miệng cô ra, thân thể Bạch Lộ không nhịn được run lên. Tay Lương Phi Phàm vốn vuốt eo cô từ từ kéo áo sơ mi của cô ra khỏi quần, ngón tay hơi lạnh chạm phải da thịt mịn màng…
Ham muốn quen thuộc bừng tỉnh sau giấc ngủ quá lâu trong cơ thể cô.
Lương Phi Phàm là người đàn ông duy nhất của cô, cảm giác anh mang tới cho cô quá mức mãnh liệt khiến cô không nhịn được.
“Không muốn!” Tay cô có chút hốt hoảng giữ lấy cổ tay Lương Phi Phàm, dùng sức đẩy một cái, mặt cũng quay sang một bên, cố gắng hết sức mở miệng: “Không muốn, đừng chạm vào tôi, buông tôi ra… Lương Phi Phàm…”
Cô kháng cự, giãy giụa càng khiến Lương Phi Phàm muốn chiếm lấy cô làm của riêng. Đàn ông luôn như vậy, trong chuyện tình cảm luôn mang tâm thế tương đối ngang ngược, đối mặt với người phụ nữ luôn phải cất giấu trong tim lâu như vậy sao có thể dửng dưng?
Vừa rồi ở phòng ăn, nếu không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì anh đã sớm trực tiếp ôm cô vào lòng, dùng những lời nói kỳ kỳ quái quái kia cũng chỉ là để cô rời khỏi phòng ăn, mục đích của anh chính là vì như vậy.
Chỉ như vậy anh mới có thể ở riêng với cô, anh nhớ nụ hôn này, muốn ôm cô, muốn… cô.
“Không muốn… đừng…”
“Tại sao không muốn?”
Lương Phi Phàm cắn môi của cô, hơi thở nặng nề, toàn thân cũng căng thẳng. Anh lôi cánh tay nhỏ bé của cô đưa xuống phía dưới của mình, hơi nhắm mắt lại cảm nhận phía dưới bị đụng chạm…
Hơi thở nặng nề thỏa mãn, môi vẫn mím lại giọng kìm chế: “Cảm thấy sao? Muốn em, anh muốn em, nó cũng nhớ em… rất muốn, Bạch Lộ…”
Bạch Lộ đột nhiên cả kinh, thứ kia không khiến cô ý loạn tình mê mà trong nháy mắt khiến cô đột nhiên thanh tỉnh lại…
Cô dùng sức rút tay mình, muốn đẩy Lương Phi Phàm ra. Thân thể đàn ông nặng nề đè ở trên người, cô đẩy không ra, cô liền vung tay lên bạt tai về phía anh nhưng tay bị Lương Phi Phàm giữ lấy. (Đọc và share truyện từ gác sách để sant hào hứng dịch nhanh hơn nhé <3)
“Buông ra…!”
Mắt Lương Phi Phàm đã đỏ au mang theo mấy phần khó nhịn. Anh đưa mắt nhìn tay cô đã tạo thành nắm đấm trong tay anh, cau mày: “Anh khiến em khó tiếp nhận như vậy? Bạch Lộ, anh chạm vào em một chút mà em lại muốn đánh anh?”
“Phải!” Bạch Lộ cắn môi, nói to: “Anh đã kết hôn rồi tại sao còn chạm vào tôi? Anh không cảm thấy mình rất dơ bẩn sao? Lương Phi Phàm, anh coi tôi là cái gì?”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.