Chương 243
Thủy Ti Liễu
04/10/2019
“Anh làm gì?”
Cô tức giận trợn mắt nhìn anh, môi mím chặt, đi tới nhặt áo khoác lên. Động tác Lương Phi Phàm còn nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào phòng vệ sinh gần đó, đẩy cô dựa vào cửa, cũng thuận tay đóng lại phòng rửa tay.
“Lương tổng, anh… anh buông tay, anh điên rồi? Đây là nhà vệ sinh nữ!”
“...”
Lương Phi Phàm không nói tiếng nào, môi mím chặt khẽ cong lên, biểu tình của anh lúc này có nhiều phiền muộn, tức giận muốn áp chế người. Tay anh đưa ra giữ chặt cô ở cánh cửa, hai chân cũng đi tới, đầu gối dùng sức mở hai chân cô ra, thân thể cường tráng lách vào, toàn thân áp vào thân thể mềm mại của cô, mùi thơm cơ thể từ người cô chui vào mũi anh, khiêu khích kích tình.
Lương Phi Phàm hít sâu một hơi, môi áp sát vào gương mặt cô, giọng trầm thấp mang theo sự kiềm chế: “Lương tổng? Em lại thích gọi anh là Lương tổng? Lại bảo gã kia gọi em là Bạch Lộ? Hắn đồng ý không?”
“...”
Bạch Lộ gắng sức cựa người nhưng hết lần này tới lần khác lại chạm vào nơi mẫn cảm nhất của anh, ở phía dưới đã gồ lên đè vào bụng cô khiến cô không còn dám cử động. Mặt cô đỏ lên, tức giận mắng: “Anh… lưu manh! Vô sỉ! Anh làm gì? Lấy cái đó ra!”
“Lấy cái gì ra?”
Lương Phi Phàm tỏ vẻ không hiểu, mắt nồng cháy khẽ nhíu lên: “Sao? Muốn anh lấy cái gì ra?”
“...”
“Không nói? Không nói thì nghe anh nói… Từ khi cuộc họp bắt đầu đến khi kết thúc là hơn bốn giờ, nhìn anh một cái thật tốn sức phải không? Người đàn ông kia có gì tốt? Em có thấy ánh mắt không đúng của hắn nhìn em không? Vậy mà hết lần này tới lần khác hùa vào?”
“...”
Bạch Lộ thót lại một chút, cũng không biết hình dung tâm tình của mình lúc này là thế nào. Ý của anh là gì?
Cái gì gọi là “Ánh mắt không đúng của hắn”? Cái gì gọi là “Cuộc họp hơn bốn giờ nhìn một cái cũng tốn sức”?
Không phải là tự anh ta nói sao?
Luôn miệng nói công tư rõ ràng, như bây giờ là có ý gì?
Bạch Lộ cắn môi, ánh mắt lạnh lùng trợn lên nhìn người đàn ông trước mặt, muốn lớn tiếng phản bác lại anh ta nhưng thân thể lại không dám lộn xộn, bởi vì người đàn ông đáng giận này đang lấy thân thể mình ép chặt vào thân thể cô.
Dính vào nhau, cô mà cử động nhất định sẽ khiến anh có cảm giác khác, cái kia quá rõ ràng, quá nhanh chóng, không thèm che giấu khiến cho Bạch Lộ đỏ mặt tim run.
Lương Phi Phàm là người đàn ông duy nhất của cô, cấu tạo thân thể đàn ông và phụ nữ đúng là khác nhau, nhưng đối với khát vọng đó lại không hẳn là bất đồng.
Cho tới bây giờ cô không phủ nhận, cô cũng không hoàn toàn buông bỏ được anh, mùi vị đàn ông quen thuộc từ thân thể anh khiến trái tim cô rung động. Cho dù là cách nhau một năm dài, sự ham muốn trong thân thể cô đã ngủ say một chút nhưng lại quá dễ dàng bị anh khơi dậy.
Nín thở, Bạch Lộ cố gắng khắc chế động tác của mình, đè giọng mở miệng: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh cho rằng anh là gì của tôi? Cùng lắm anh cũng chỉ là chồng cũ, bây giờ cũng chỉ là đối tác làm ăn của tôi! Anh buông tôi ra, chính anh nói công tư rõ ràng, hành động bây giờ của anh… ư…”
Lương Phi Phàm đưa tay giữ lấy cằm cô, cúi đầu ngăn chặn môi của cô.
Không phải Lương tổng thì là chồng cũ?
Xưng hô như thế khiến anh rất không thoải mái, anh đã có biết bao cố gắng khống chế mình để từ từ lại gần cô nhưng cô lại có bản lãnh như vậy, có thể trước sau đều rất cương quyết, chỉ cần một hành động tùy tiện của cô cũng khiến cố gắng của anh thành công cốc.
Nhìn cô cùng người đàn ông kia thảo luận kịch liệt như vậy, dù biết rõ đây chẳng qua chỉ là công việc mà thôi nhưng anh vẫn ghen tị muốn nổi điên.
Cô vốn là thuộc về mình, anh vô tình vứt bỏ, anh đang cố gắng tìm trở về. Trên con đường này cho dù gian khổ nữa anh cũng cam tâm tình nguyện đi, chẳng qua là một mình anh tiến về phía trước thì bao lâu cũng được, nhưng người khác nửa đường nhập hội thì chắc chắn không được!
Bạch Lộ cảm thấy tất cả hơi thở của mình đã bị người đàn ông này ép ra ngoài, cô giống như một con cá đuối nước, theo bản năng há miệng muốn hít hơi. Lương Phi Phàm buông lỏng cô một ít, sau đó hôn mạnh mẽ hơn, thừa dịp môi cô hé mở ra đầu lưỡi linh hoạt của anh len lỏi chui vào quện lấy đầu lưỡi cô, đến khi người phụ nữ trong ngực run rẩy tê dại anh mới hài lòng buông lỏng cô ra một chút. (fb.com/sant.gacsach)
“Thích không? Có phải là rất thích không?”
Giọng anh khàn khàn đầy ham muốn, ở địa phương kia đã hoàn toàn hung mãnh. Thật ra anh đã hơn một năm không chạm vào cô, không một người đàn ông nào khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu sẽ chế ngự được khát vọng nguyên thủy nhất này.
Anh muốn cô, từ khi lần đầu tiên thấy cô thì ý niệm này đã điên cuồng lớn lên trong cơ thể anh.
Nhưng là anh biết cô sẽ không cam tâm tình nguyện cho mình, nhất là ở tình hình như hiện giờ, cho nên anh chịu đựng, anh không muốn khiến cô sợ hãi, cũng không muốn khiến cô bài xích mình hơn.
Nhưng là, nghĩ thì nghĩ, đến khi đàn ông thật sự chạm vào thân thể phụ nữ vẫn luôn không khống chế được.
Cô tức giận trợn mắt nhìn anh, môi mím chặt, đi tới nhặt áo khoác lên. Động tác Lương Phi Phàm còn nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào phòng vệ sinh gần đó, đẩy cô dựa vào cửa, cũng thuận tay đóng lại phòng rửa tay.
“Lương tổng, anh… anh buông tay, anh điên rồi? Đây là nhà vệ sinh nữ!”
“...”
Lương Phi Phàm không nói tiếng nào, môi mím chặt khẽ cong lên, biểu tình của anh lúc này có nhiều phiền muộn, tức giận muốn áp chế người. Tay anh đưa ra giữ chặt cô ở cánh cửa, hai chân cũng đi tới, đầu gối dùng sức mở hai chân cô ra, thân thể cường tráng lách vào, toàn thân áp vào thân thể mềm mại của cô, mùi thơm cơ thể từ người cô chui vào mũi anh, khiêu khích kích tình.
Lương Phi Phàm hít sâu một hơi, môi áp sát vào gương mặt cô, giọng trầm thấp mang theo sự kiềm chế: “Lương tổng? Em lại thích gọi anh là Lương tổng? Lại bảo gã kia gọi em là Bạch Lộ? Hắn đồng ý không?”
“...”
Bạch Lộ gắng sức cựa người nhưng hết lần này tới lần khác lại chạm vào nơi mẫn cảm nhất của anh, ở phía dưới đã gồ lên đè vào bụng cô khiến cô không còn dám cử động. Mặt cô đỏ lên, tức giận mắng: “Anh… lưu manh! Vô sỉ! Anh làm gì? Lấy cái đó ra!”
“Lấy cái gì ra?”
Lương Phi Phàm tỏ vẻ không hiểu, mắt nồng cháy khẽ nhíu lên: “Sao? Muốn anh lấy cái gì ra?”
“...”
“Không nói? Không nói thì nghe anh nói… Từ khi cuộc họp bắt đầu đến khi kết thúc là hơn bốn giờ, nhìn anh một cái thật tốn sức phải không? Người đàn ông kia có gì tốt? Em có thấy ánh mắt không đúng của hắn nhìn em không? Vậy mà hết lần này tới lần khác hùa vào?”
“...”
Bạch Lộ thót lại một chút, cũng không biết hình dung tâm tình của mình lúc này là thế nào. Ý của anh là gì?
Cái gì gọi là “Ánh mắt không đúng của hắn”? Cái gì gọi là “Cuộc họp hơn bốn giờ nhìn một cái cũng tốn sức”?
Không phải là tự anh ta nói sao?
Luôn miệng nói công tư rõ ràng, như bây giờ là có ý gì?
Bạch Lộ cắn môi, ánh mắt lạnh lùng trợn lên nhìn người đàn ông trước mặt, muốn lớn tiếng phản bác lại anh ta nhưng thân thể lại không dám lộn xộn, bởi vì người đàn ông đáng giận này đang lấy thân thể mình ép chặt vào thân thể cô.
Dính vào nhau, cô mà cử động nhất định sẽ khiến anh có cảm giác khác, cái kia quá rõ ràng, quá nhanh chóng, không thèm che giấu khiến cho Bạch Lộ đỏ mặt tim run.
Lương Phi Phàm là người đàn ông duy nhất của cô, cấu tạo thân thể đàn ông và phụ nữ đúng là khác nhau, nhưng đối với khát vọng đó lại không hẳn là bất đồng.
Cho tới bây giờ cô không phủ nhận, cô cũng không hoàn toàn buông bỏ được anh, mùi vị đàn ông quen thuộc từ thân thể anh khiến trái tim cô rung động. Cho dù là cách nhau một năm dài, sự ham muốn trong thân thể cô đã ngủ say một chút nhưng lại quá dễ dàng bị anh khơi dậy.
Nín thở, Bạch Lộ cố gắng khắc chế động tác của mình, đè giọng mở miệng: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Anh cho rằng anh là gì của tôi? Cùng lắm anh cũng chỉ là chồng cũ, bây giờ cũng chỉ là đối tác làm ăn của tôi! Anh buông tôi ra, chính anh nói công tư rõ ràng, hành động bây giờ của anh… ư…”
Lương Phi Phàm đưa tay giữ lấy cằm cô, cúi đầu ngăn chặn môi của cô.
Không phải Lương tổng thì là chồng cũ?
Xưng hô như thế khiến anh rất không thoải mái, anh đã có biết bao cố gắng khống chế mình để từ từ lại gần cô nhưng cô lại có bản lãnh như vậy, có thể trước sau đều rất cương quyết, chỉ cần một hành động tùy tiện của cô cũng khiến cố gắng của anh thành công cốc.
Nhìn cô cùng người đàn ông kia thảo luận kịch liệt như vậy, dù biết rõ đây chẳng qua chỉ là công việc mà thôi nhưng anh vẫn ghen tị muốn nổi điên.
Cô vốn là thuộc về mình, anh vô tình vứt bỏ, anh đang cố gắng tìm trở về. Trên con đường này cho dù gian khổ nữa anh cũng cam tâm tình nguyện đi, chẳng qua là một mình anh tiến về phía trước thì bao lâu cũng được, nhưng người khác nửa đường nhập hội thì chắc chắn không được!
Bạch Lộ cảm thấy tất cả hơi thở của mình đã bị người đàn ông này ép ra ngoài, cô giống như một con cá đuối nước, theo bản năng há miệng muốn hít hơi. Lương Phi Phàm buông lỏng cô một ít, sau đó hôn mạnh mẽ hơn, thừa dịp môi cô hé mở ra đầu lưỡi linh hoạt của anh len lỏi chui vào quện lấy đầu lưỡi cô, đến khi người phụ nữ trong ngực run rẩy tê dại anh mới hài lòng buông lỏng cô ra một chút. (fb.com/sant.gacsach)
“Thích không? Có phải là rất thích không?”
Giọng anh khàn khàn đầy ham muốn, ở địa phương kia đã hoàn toàn hung mãnh. Thật ra anh đã hơn một năm không chạm vào cô, không một người đàn ông nào khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu sẽ chế ngự được khát vọng nguyên thủy nhất này.
Anh muốn cô, từ khi lần đầu tiên thấy cô thì ý niệm này đã điên cuồng lớn lên trong cơ thể anh.
Nhưng là anh biết cô sẽ không cam tâm tình nguyện cho mình, nhất là ở tình hình như hiện giờ, cho nên anh chịu đựng, anh không muốn khiến cô sợ hãi, cũng không muốn khiến cô bài xích mình hơn.
Nhưng là, nghĩ thì nghĩ, đến khi đàn ông thật sự chạm vào thân thể phụ nữ vẫn luôn không khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.