Chương 302
Thủy Ti Liễu
18/12/2019
Bạch Lộ xuống xe, vừa mới vào thang máy tòa nhà liền nhận được cuộc gọi của
Ôn Chiêu Nhân, anh ta trước có nói là đi công tác, đại khái cũng là đi
tiêu sái đi, về nhà một cái liền biết trưởng phòng thiết kế đi tìm Bạch
Lộ, hơn nữa lại viết đơn từ chức.
Ôn Chiêu Nhân hỏi cô: “Cô thấy thế nào? Chuyện này dẫu sao cũng có liên quan tới chính cô cho nên do cô quyết định. Nếu cô cảm thấy không thể giữ lại cô ấy vậy thì tôi sẽ cho phòng nhân sự giải quyết.”
“Ôn tổng!” Bạch Lộ đưa tay nhấn nút cho thang máy đóng cửa, không trả lời mà hỏi người lại: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh trả lời tôi trước đã.”
“Sao?”
“Lúc trước khi tôi vẫn còn ở nước Anh nhận được thư trả lời của công ty, anh nói tôi tự bay về tham gia phỏng vấn, hơn nữa còn cho tôi thời gian, bảo tôi nhất định phải tới phỏng vấn trong thời gian đó. Tôi muốn hỏi Ôn tổng một chút, ban đầu anh thật sự coi trọng trình độ của tôi hay là bởi vì… quan hệ với Lương Phi Phàm.”
Ôn Chiêu Nhân thật sự không ngờ được Bạch Lộ lại đột nhiên tự hỏi mình như vậy nên có chút không ứng phó kịp, anh ậm ừ vài tiếng mới nghiêm trang nói: “Bạch tổng, cô có thể không tin vào ánh mắt của Ôn Chiêu Nhân tôi nhưng cũng không thể không có lòng tin vào bản thân mình, phải không?”
“Tôi không phải không có lòng tin với mình, chẳng qua bây giờ nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tôi trở về một cái liền lập tức hợp tác với Lương thị. Chuyện này Ôn tổng không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Ôn Chiêu Nhân bị Bạch Lộ ép tới không biết nói gì, dĩ nhiên anh không biết Bạch Lộ và Lương Phi Phàm đã tốt đẹp, vào lúc này còn tưởng rằng cô là tới hưng sư vấn tội, trong lòng thầm kêu khổ, thật lâu sau mới khẽ thở dài một hơi: “Bạch tổng, thật ra thì cô không cần nghĩ nhiều như vậy. Cho dù Lương thị hay Lương Phi Phàm làm cái gì vì cô thì anh ta cũng muốn cho cô tốt, tuyệt đối không có ý hại cô. Thật ra chuyện tình cảm giữa hai người tôi là người ngoài cũng không nên nói nhiều, có điều tôi cùng Lương Phi Phàm cũng quen biết mấy năm, tấm lòng của anh ta đối với cô tuyệt đối có thiên địa chứng giám.”
“Không cần thiên địa chứng giám, tự tôi chứng giám là được.”
Bạch Lộ khẽ mỉm cười hạnh phúc, đôi mi thanh tú giãn ra, khi Ôn Chiêu Nhân chưa kịp phản ứng thì cô đã kết thúc câu chuyện: “Liên quan tới chuyện của Trưởng phòng thiết kế, tôi không so đo, cho nên Ôn tổng cũng tội gì vì tôi mà thật sự đuổi cô ấy đi. Tôi nguyện ý giữ cô ấy lại, để cho cô ấy tiếp tục giữ chức trưởng phòng đi.”
“...”
***
Thành phố A.
Quan Triều nhìn chữ ký như rồng bay phượng múa của Lương Phi Phàm trong trang cuối tài liệu, lúc này mới đưa tay sắp xếp lại những tài liệu kia: “Lương tổng, những tin tức anh bảo tôi thả ra ngoài tôi đều đã thả xong rồi, bên ngoài bây giờ hoàn toàn rối loạn. Diệp thị bởi vì chuyện này nên những dự án khác có vấn đề cũng bị đào bới lại, Diệp Tử Kiệt mấy ngày nay sợ là đang bốn bề thọ địch, thật giống như ngay cả bên cảnh sát cũng đang cho người để ý tới Diệp gia. Còn cộng thêm chuyện Diệp Lan bị nghiện thuốc phiện lúc này cũng bị người ta đem ra bàn tán vui vẻ. Cổ phiếu Lương thị mấy ngày nay bắt đầu tăng trở lại, còn cổ phiếu Diệp thị đang lao dốc liên tiếp.”
“Cao hồ ly Diệp Tử Kiệt này không thể nào bị đánh bại dễ dàng như vậy.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, đưa tay đốt cho mình một điếu thuốc, ánh mắt thâm thúy che giấu sau làn khói mù, đôi mi sắc bén như ẩn như hiện thấm ra mấy phần tư thái ác liệt, giọng anh trầm thấp: “Liên lạc cho Sở Úy Dạ một chút, chuyện lần này là nhờ Viễn Đông giúp, bảo anh ta tận lực cẩn thận con cáo già Diệp Tử Kiệt kia.”
“Sở tổng… hình như hai ngày nay không có ở thành phố A.”
“Sao?” Lương Phi Phàm hơi nhướng chân mày, có chút hiếu kỳ.
Quan Triều giải thích: “Không biết thông tin này có đáng tin không, nghe nói trưởng bối Sở gia buộc Sở tổng cưới con gái Từ gia. 3 ngày trước Sở tổng đã rời khỏi thành phố A, đại khái là không đồng ý với hôn sự này.”
“Từ gia?” Lương Phi Phàm mím môi cười một tiếng: “Là con Ưng đen của thành phố A, con gái Từ Ích Phong?”
“Vâng, chính là Từ Ích Phong, không sai biệt lắm có thể gọi là bá chủ ở phía bắc thành.”
Nụ cười của Lương Phi Phàm lại càng thâm thúy, Quan Triều lại cảm thấy được rõ ràng nụ cười của Lương tổng có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác: “Từ Ích Phong có con gái, tôi thật sự chưa có nghe nói qua. Vì sao Sở Úy Dạ lại không hài lòng cô nương ấy? Hay là chê người ta đen trắng lẫn lộn?”
Quan Triều: “...”
“Nhân duyên tốt như vậy quả thật rất thích hợp với Sở Úy Dạ hắn, không muốn quả thật là đáng tiếc. Cậu hãy liên lạc với anh ta, nói dự án ở thành phố A có chút vấn đề, bảo anh ta sớm quay về.”
Trong lòng Quan Triều không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho Sở Úy Dạ, có điều chỉ hơn một năm trước mơ ước tới Bạch tiểu thư, còn bây giờ đã cùng Lương tổng liên thủ hợp tác lâu như vậy nhưng vẫn như cũ bị người đàn ông ‘nhỏ mọn’ này ghi nhớ, bây giờ lại ra sức tác hợp...
Ôn Chiêu Nhân hỏi cô: “Cô thấy thế nào? Chuyện này dẫu sao cũng có liên quan tới chính cô cho nên do cô quyết định. Nếu cô cảm thấy không thể giữ lại cô ấy vậy thì tôi sẽ cho phòng nhân sự giải quyết.”
“Ôn tổng!” Bạch Lộ đưa tay nhấn nút cho thang máy đóng cửa, không trả lời mà hỏi người lại: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh trả lời tôi trước đã.”
“Sao?”
“Lúc trước khi tôi vẫn còn ở nước Anh nhận được thư trả lời của công ty, anh nói tôi tự bay về tham gia phỏng vấn, hơn nữa còn cho tôi thời gian, bảo tôi nhất định phải tới phỏng vấn trong thời gian đó. Tôi muốn hỏi Ôn tổng một chút, ban đầu anh thật sự coi trọng trình độ của tôi hay là bởi vì… quan hệ với Lương Phi Phàm.”
Ôn Chiêu Nhân thật sự không ngờ được Bạch Lộ lại đột nhiên tự hỏi mình như vậy nên có chút không ứng phó kịp, anh ậm ừ vài tiếng mới nghiêm trang nói: “Bạch tổng, cô có thể không tin vào ánh mắt của Ôn Chiêu Nhân tôi nhưng cũng không thể không có lòng tin vào bản thân mình, phải không?”
“Tôi không phải không có lòng tin với mình, chẳng qua bây giờ nghĩ lại cũng thấy kỳ quái, tôi trở về một cái liền lập tức hợp tác với Lương thị. Chuyện này Ôn tổng không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Ôn Chiêu Nhân bị Bạch Lộ ép tới không biết nói gì, dĩ nhiên anh không biết Bạch Lộ và Lương Phi Phàm đã tốt đẹp, vào lúc này còn tưởng rằng cô là tới hưng sư vấn tội, trong lòng thầm kêu khổ, thật lâu sau mới khẽ thở dài một hơi: “Bạch tổng, thật ra thì cô không cần nghĩ nhiều như vậy. Cho dù Lương thị hay Lương Phi Phàm làm cái gì vì cô thì anh ta cũng muốn cho cô tốt, tuyệt đối không có ý hại cô. Thật ra chuyện tình cảm giữa hai người tôi là người ngoài cũng không nên nói nhiều, có điều tôi cùng Lương Phi Phàm cũng quen biết mấy năm, tấm lòng của anh ta đối với cô tuyệt đối có thiên địa chứng giám.”
“Không cần thiên địa chứng giám, tự tôi chứng giám là được.”
Bạch Lộ khẽ mỉm cười hạnh phúc, đôi mi thanh tú giãn ra, khi Ôn Chiêu Nhân chưa kịp phản ứng thì cô đã kết thúc câu chuyện: “Liên quan tới chuyện của Trưởng phòng thiết kế, tôi không so đo, cho nên Ôn tổng cũng tội gì vì tôi mà thật sự đuổi cô ấy đi. Tôi nguyện ý giữ cô ấy lại, để cho cô ấy tiếp tục giữ chức trưởng phòng đi.”
“...”
***
Thành phố A.
Quan Triều nhìn chữ ký như rồng bay phượng múa của Lương Phi Phàm trong trang cuối tài liệu, lúc này mới đưa tay sắp xếp lại những tài liệu kia: “Lương tổng, những tin tức anh bảo tôi thả ra ngoài tôi đều đã thả xong rồi, bên ngoài bây giờ hoàn toàn rối loạn. Diệp thị bởi vì chuyện này nên những dự án khác có vấn đề cũng bị đào bới lại, Diệp Tử Kiệt mấy ngày nay sợ là đang bốn bề thọ địch, thật giống như ngay cả bên cảnh sát cũng đang cho người để ý tới Diệp gia. Còn cộng thêm chuyện Diệp Lan bị nghiện thuốc phiện lúc này cũng bị người ta đem ra bàn tán vui vẻ. Cổ phiếu Lương thị mấy ngày nay bắt đầu tăng trở lại, còn cổ phiếu Diệp thị đang lao dốc liên tiếp.”
“Cao hồ ly Diệp Tử Kiệt này không thể nào bị đánh bại dễ dàng như vậy.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, đưa tay đốt cho mình một điếu thuốc, ánh mắt thâm thúy che giấu sau làn khói mù, đôi mi sắc bén như ẩn như hiện thấm ra mấy phần tư thái ác liệt, giọng anh trầm thấp: “Liên lạc cho Sở Úy Dạ một chút, chuyện lần này là nhờ Viễn Đông giúp, bảo anh ta tận lực cẩn thận con cáo già Diệp Tử Kiệt kia.”
“Sở tổng… hình như hai ngày nay không có ở thành phố A.”
“Sao?” Lương Phi Phàm hơi nhướng chân mày, có chút hiếu kỳ.
Quan Triều giải thích: “Không biết thông tin này có đáng tin không, nghe nói trưởng bối Sở gia buộc Sở tổng cưới con gái Từ gia. 3 ngày trước Sở tổng đã rời khỏi thành phố A, đại khái là không đồng ý với hôn sự này.”
“Từ gia?” Lương Phi Phàm mím môi cười một tiếng: “Là con Ưng đen của thành phố A, con gái Từ Ích Phong?”
“Vâng, chính là Từ Ích Phong, không sai biệt lắm có thể gọi là bá chủ ở phía bắc thành.”
Nụ cười của Lương Phi Phàm lại càng thâm thúy, Quan Triều lại cảm thấy được rõ ràng nụ cười của Lương tổng có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác: “Từ Ích Phong có con gái, tôi thật sự chưa có nghe nói qua. Vì sao Sở Úy Dạ lại không hài lòng cô nương ấy? Hay là chê người ta đen trắng lẫn lộn?”
Quan Triều: “...”
“Nhân duyên tốt như vậy quả thật rất thích hợp với Sở Úy Dạ hắn, không muốn quả thật là đáng tiếc. Cậu hãy liên lạc với anh ta, nói dự án ở thành phố A có chút vấn đề, bảo anh ta sớm quay về.”
Trong lòng Quan Triều không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho Sở Úy Dạ, có điều chỉ hơn một năm trước mơ ước tới Bạch tiểu thư, còn bây giờ đã cùng Lương tổng liên thủ hợp tác lâu như vậy nhưng vẫn như cũ bị người đàn ông ‘nhỏ mọn’ này ghi nhớ, bây giờ lại ra sức tác hợp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.