Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 1069
Lâm Hương Giang
16/12/2022
Chương 1069
“Ông nội, là cháu. Bác sĩ đang điều trị cho ông. Ông sẽ không sao đâu: Ông cụ rất rõ ràng về tình hình hiện tại của mình: “Ông biết rõ thân thể của mình hơn bọn họ, cháu đối với ông rất tốt. Sau khi ông đi, cháu phải thay ông bảo vệ tốt nhà họ Nguyễn Cao”
Càng nói, ông cụ càng thở gấp hơn.
Trái tim Nguyễn Cao Cường co giật dữ dội: “Ông đang nói gì vậy?
Nhất định ông sẽ không sao đâu.”
“Lời của ông nói, cháu có nghe thấy hay không?” Ông cụ nắm chặt tay cháu mình, gần như không còn sức lực để mở miệng.
Nguyễn Cao Cường lúc này có chút nóng nảy: “Nhà họ Nguyễn Cao từ khi cháu đứng ra quản lý đã khi nào mắc sai lầm? Chút chuyện này căn bản ông không cần phải lo lắng: “Ông muốn nhà họ Nguyễn Cao tiếp tục phát triển lớn mạnh, cháu hiểu không?” Ông cụ trực tiếp nhìn về phía cháu trai.
“Ông nội, ông yên tâm, nhà họ Nguyễn Cao trong tay cháu sẽ càng ngày càng phát triển”
Nguyễn Cao Cường nói tiếp: “Ông phải mau khỏe lại để có thể chứng kiến được cảnh này”
Ông cụ thở hổn hển vài cái: “Ông xuống dưới đó cũng có thể thấy được”
“Ông nội” Giọng Nguyễn Cao Cường hơi khàn, cổ họng bị cái gì đó chặn lại rất khó chịu.
“Trước kia ông vẫn luôn ngăn cản cháu với cô gái đó ở cùng một chõ, hiện giờ ông cũng không quản được, nếu như cháu cảm thấy hạnh phúc… Chuyện trước kia xem như ông xin lỗi cháu.”
Nhìn ông cụ gầy gò trước mặt, lần đầu tiên Nguyễn Cao Cường cảm thấy bất lực.
“Ông nội, đừng nói nữa, cháu sẽ gọi bác sĩ qua…”
Ông cụ lại nằm chặt lấy anh: “Không cần, ông chỉ muốn gặp mặt cháu lần cuối cùng. Chuyện ông dặn dò… cháu nhất định phải làm.”
Giọng ông cụ vừa dứt, bàn tay đang nắm lấy Nguyễn Cao Cường cũng từ từ buông ra.
Nguyễn Cao Cường ngay lập tức nhận ra điều gì đó, trong lòng vô cùng sững sờ, hét lên đầy đau đớn: “Ông nội.”
Anh trơ mắt nhìn ông nội mình nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng không còn nữa, màn hình điện tâm đồ bên cạnh trở thành một đường thẳng.
“Bác sĩ, mau vào xem ông nội của tôi.” Nguyễn Cao Cường nắm lấy cổ áo bác sĩ kéo qua.
Trong trường hợp này, bác sĩ chỉ nhìn thoáng qua cũng đã đoán được, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Cường, mong anh nén bi thương, ông cụ… đi rồi”
“Anh nói nhảm nhí gì ở đây vậy? Anh mau chữa trị ngay lập tức cho tôi” Trong giây lát mắt Nguyễn Cao Cường trở nên đỏ ngầu, túm lấy cổ áo bác sĩ kéo gần tới bên giường bệnh hơn.
Vị bác sĩ bị đau kêu lên một tiếng: “Tổng giám đốc Cường, xin hãy tỉnh táo chấp nhận thực tế, cho dù anh lấy mạng của tôi, tôi cũng không có cách nào khiến người chết sống lại”
“Anh nói ai là người chết? Tôi nghĩ anh không muốn sống nữa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.