Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 252

Lâm Hương Giang

10/12/2022



Chương 252: Bị đẩy vào góc tường

“Cô có biết váy của tôi do ai làm ra không? Tôi nghĩ số tiền cả đời này cô kiếm được cũng không bằng một hạt cườm đính trên váy tôi đâu. Còn dám làm đổ rượu lên váy của tôi, cô đền nổi không hả?” Hoàng Lê Cẩm Ly chỉ vào nữ phục vụ ngã trên sàn mắng chửi.

Gương mặt Đào Hương Vỉ lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch, cô ta đến làm phục vụ tạm thời vì được trả lương cao, muốn cô bồi thường, cô thật sự đền không nổi.

Cô ta cúi thấp đầu trước ánh mắt mỉa mai cùng thương hại của bao người, chỉ có thể nhận lỗi và xin tha: “Tôi xin lỗi cô Hoàng Lê, tôi thực sự không cố ý, xin cô tha cho tôi “Tha cho cô? Cô làm hỏng váy của tôi đó! Ai đền nó cho tôi đây?” Hoàng Lê Cẩm Ly vô cùng thích chiếc váy giống như công chúa này, thấy thứ mình yêu quý bị làm hỏng, cô ta không khỏi tức giận.

*Cô muốn tôi làm gì? Ngoại trừ đền tiền ra, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm hết” Thân người Đào Hương Vi khẽ run lên, lúc này cảm giác thấp kém nhục nhã của cô ta đã tan thành cát bụi rồi, nhất là vẫn còn ở trước mặt Nguyễn Cao Cường.

“Đền không nổi thì ngồi tù thôi!” Hoàng Lê Cẩm Ly vênh váo hung hăng nói Đào Hương Vi mở to mắt, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn vào Hoàng Lê Cẩm Ly kiêu ngạo như công chúa kia, chẳng qua chỉ là một chiếc váy thôi mà, có đến mức phải đi tù không chứ?

Cô không thể vào tù, con gái cô vẫn đang đợi cô ở nhà, con gái cô không thể rời xa cô được…

“Cô Hoàng Lê, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho cô, xin cô đừng đưa tôi vào tù …”

Đào Hương Vi lo đến đỏ hoe mắt, còn hơi sức đâu mà quan tâm người khác nhìn cô ta như thế nào.

Lâm Hương Giang nhìn thấy cảnh này kỳ thực không chịu được nữa, đây không phải là hiếp người quá đáng sao?

Cô còn nghĩ Nguyễn Cao Cường sẽ ra tay giúp đỡ Đào Hương Vì một chút, nhưng anh ấy chỉ đứng im ở đó, thờ ơ đưa mắt nhìn, như thể anh ấy không hề quen biết người phụ nữ dưới sàn đó.

Mặc kệ Nguyễn Cao Cường và Đào Hương Vì đã xảy ra chuyện gì, Lâm Hương Giang quyết định giúp đỡ cô ta.

“Người đâu, đưa ả bồi bàn thấp hèn này đến đồn cảnh sát đi!” Hoàng Lê Cẩm Ly hét gọi người vào.

Lập tức có hai người đàn ông đi về phía Đào Hương Vị, trông thấy cô ta sắp bị bắt đi, Lâm Hương Giang đang định lên tiếng thì một giọng nam trầm thấp đã vang lên trước.

“Khoan đã!”

Là Nguyễn Cao Cường!

Trên mặt anh ấy không biểu lộ cảm xúc gì, bước tới chỗ Đào Hương Vi, không chú ý đến cô ta nhiều mà đứng đối diện với Hoàng Lê Cẩm Ly, vẻ mặt tuấn tú nhã nhặn, vẫn duy trì phép xã giao: “Cô Hoàng Lê, chẳng qua chỉ là một chiếc váy thôi mà, hà tất phải huy động nhiều người đến phá hỏng tâm trạng làm gì?”

Nhìn thấy anh ấy vì nói giúp cho nữ phục vụ đó mà bước ra, cơn giận của Hoàng Lê Cẩm Ly tự nhiên không phát tác với anh ấy, mà ngược lại cô ta càng thấy ghét Đào Hương Vi hơn Chỉ là một ả bồi bàn nhỏ nhoi, có tư cách gì để anh ấy nói giúp chứ?

Tuy nhiên những lời nói tiếp sau đó của Nguyễn Cao Cường càng khiến cô ta tức giận, chỉ nghe thấy anh ấy bình thản từ tốn, dáng vẻ vẫn lịch thiệp như cũ, nói: “Thôi vậy đi, tiền bồi thường chiếc váy này, tôi trả thay cô ấy”



“Anh..” Hoàng Lê Cẩm Ly vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, tại sao anh ấy lại đền tiền thay cho ả phục vụ này?

Đào Hương Vi nghe xong cũng kinh ngạc không thôi, cô ta ngước mắt nhìn lên người đàn ông cao to đang đứng trước mặt, chỉ nhìn thấy được gương mặt tuấn tú của anh ấy, cảm thấy người đàn ông này sao vừa quen thuộc vừa xa lạ như thế.

Tất cả mọi người có thể coi thường cô, thương hại cô, duy chỉ anh ấy là không được!

Cô ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay, cắn chặt môi, đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực mình, nói rõ từng câu từng chữ: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh!”

Nguyễn Cao Cường nheo mắt liếc nhìn người phụ nữ bướng bỉnh trên sàn, lẽ nào cô ấy thà ngồi tù còn hơn nhận sự giúp đỡ của anh?

Người đàn ông vẫn luôn lịch lãm, dịu dàng này giờ đây toát ra khí chất lạnh lẽo vô cùng.

*Tiền bồi thường tôi sẽ cho người mang qua sau, người tôi đưa đi trước, tránh làm phiền đến cuộc vui của mọi người.”

Nguyễn Cao Cường không giải thích nhiều, kéo người phụ nữ trên mặt đất lên, đưa cô ta rời khỏi một cách cưỡng ép.

Tâm trạng của Hoàng Lê Cẩm Ly lập tức rơi thẳng xuống đáy vực, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

Phu nhân Hoàng Lê đanh giọng hét: “Cao Cường, cậu quay lại đây!”

Chuyện quái gì đây? Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được mục đích của bà ta tối nay, rõ ràng là bà ta muốn tác hợp con gái mình với Nguyễn Cao Cường, nhưng bây giờ anh ấy lại kéo một người phục vụ đi mất rồi?

Thấy phu nhân Hoàng Lê định gọi người ngăn cản Nguyễn Cao Cường, Lâm Hương Giang vội đứng dậy nói: “Không sao đâu. Anh trai tôi sẽ quay lại ngay thôi. Váy của cô Hoàng Lê bị ướt rồi, nếu mặc lâu quá, coi chừng bị lạnh đấy. Hay là đi thay đồ trước đi.”

Phu nhân Hoàng Lê lo cho sức khỏe của con gái, liền quát gọi người giúp việc trong nhà tới: “Mau, đưa cô chủ về phòng thay đồ đi”

Hoàng Lê Cẩm Ly oán hận thu ánh mắt đang trông về phía cửa lại rồi rời đi với sự trợ giúp của người giúp việc.

Lâm Hương Giang bây giờ rất bối rối, nhìn dáng vẻ ban nãy của Nguyễn Cao Cường, cô sợ rằng anh ấy sau khi đưa người đi rồi sẽ không quay lại đâu.

Bữa tiệc sinh nhật vốn dĩ cần sự có mặt của anh ấy, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình cô đối phó với phu nhân Hoàng Lê. Có người anh trai nào lừa gạt em gái mình vậy không cơ chứ?

Phu nhân Hoàng Lê tâm trạng không vui, tự nhiên ánh mắt nhìn Lâm Hương Giang cũng không mấy thân thiện.

Lúc này bỗng nhiên có người đến thông báo: “Thưa bà, tổng giám đốc Khoa đến rồi”

Ở cửa quả nhiên xuất hiện một thân hình cao lớn vững chắc bước vào, bầu không khí đầy lúng túng và kỳ lạ đã được giải tỏa, ánh mắt của mọi người đều hướng về người đàn ông cao quý bất phàm này.

Lâm Hương Giang đang chìm đắm trong mạch tư tưởng của mình, cô đang bận nghĩ phải lấy cớ gì để rời đi đây, thì giọng nói đầy thu hút và êm tai của người đàn ông cách đó không xa truyền tới: “Phu nhân Hoàng Lê, thật sự xin lỗi, tắc đường nên đến muộn mất.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó, cả người Lâm Hương Giang cứng đờ, trái tim cũng như bị ai nhấc lên một cách vô thức, đã vậy cô còn không dám quay đầu lại xem có phải là anh ấy không.



Nào cần nhìn, trái tìm cô cũng đã sớm biết rõ đó là anh rồi…

Không ngờ Hà Tuấn Khoa cũng quay người lại!

Thấy Hà Tuấn Khoa đến, vẻ mặt phu nhân Hoàng Lê dịu đi rất nhiều, còn mỉm cười với hẳn: “Không muộn, không muộn, bữa tiệc mới bắt đầu thôi. Cậu đến được là tôi vui lắm rồi”

“Đây là quà tôi tặng cho Cẩm Ly”

“Vậy tôi thay con bé cảm ơn cậu nhé”

Phu nhân Hoàng Lê cười tít mắt, nhận lấy món quà “Cẩm Ly đâu? Sao không thấy cô ấy?” Hà Tuấn Khoa đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Hương Giang đang đứng sau anh vài giây, rồi đưa mắt nhìn đi nơi khác.

“Con bé…con bé đi thay quần áo, cậu đợi chút nữa là thấy con bé rồi.”

Lâm Hương Giang nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, liền tự hỏi Hà Tuấn Khoa và Hoàng Lê Cẩm Ly chắc là rất thân thiết nhỉ?

Chẳng lẽ phu nhân Hoàng Lê cũng muốn chọn anh làm con rể sao?

Nhưng mà chuyện này liên quan gì đến cô chứ, cô đâu có tư cách để hỏi bất cứ chuyện gì của hẳn.

Cô có hơi hoảng loạn xoay người định rời đi, nào ngờ đụng trúng người đứng ở phía sau, rượu trong tay người đó đổ thẳng lên người cô.

“A … Xin lỗi…” Cô vội vàng nói xin l nhưng đã thu hút sự chú ý của mọi người rồi, tay chân cô càng thêm luống cuống.

*Ô, Cao Ánh, váy của con cũng bị dính rượu à?” Phu nhân Hoàng Lê nói.

Lâm Hương Giang cụp mắt xuống, cảm nhận được ánh mắt của Hà Tuấn Khoa đang hướng tới mình, tim cô đập rất nhanh, thịch lịch thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!

Lâm Hương Giang đang muốn tìm cớ đi khỏi đây thì Hoàng Lê lại nói: “Người đâu, đưa cô ấy vào phòng cô chủ thay đồ đi”

Rõ ràng là phu nhân Hoàng Lê không muốn để cô đi nhanh như vậy, cô ở đây thì Nguyễn Cao Cường mới quay lại.

Cô không tiện từ chối nên chỉ có thể cùng người giúp rời khỏi phòng tiệc, nhưng coi như đã tránh khỏi tầm mắt của Hà Tuấn Khoa, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Phía trước là phòng của cô chủ chúng tôi, xin mời” Người giúp việc đưa cô đến trước một cánh cửa.

“Được rồi, cảm ơn”

Sau khi thấy người giúp việc đi rồi, Lâm Hương Giang đứng im bất động, không muốn vào thay quần áo, hay là tận dụng cơ hội này rời khỏi đây thôi. Cô xoay người, đi thẳng đến cuối hành lang, lúc đến chỗ ngoặt thì bị một lực kéo qua, chớp mắt, cô đã bị thân hình cao lớn của đàn ông đẩy vào góc tường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook