Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 509

Lâm Hương Giang

15/12/2022



Chương 509: Rốt cuộc anh là ai

“Không… Không cần cảm ơn” Cơ mặt Cốc Nam Ninh căng chặt, vốn định biểu hiện tự nhiên một chút, thế nhưng ai đoán được vừa mở miệng liền lộ rõ sự căng thẳng của anh ấy.

Tạ Phương Lan phát hiện anh ấy rất đáng yêu, không khỏi bật cười.

“Sao, làm sao vậy?” Cô ấy cười một tiếng, Cốc Nam Ninh càng thêm khẩn trương, cho rằng mình đã làm sai điều gì?

“Không có gì, tôi chỉ muốn nói rằng anh không cần phải căng thắng như vậy, tôi cũng đâu phải hổ ăn thịt người đâu”

Bình thường cô ấy nói chuyện hay làm việc đều vô cùng dịu dàng, tất cả mọi người ai cũng, đều nói tính tình cô rất tốt, sao lại dọa sợ anh ấy rồi?

Lẽ nào anh ấy thực sự chưa từng tiếp xúc với phụ nữ hay sao?

Ngay cả Lâm Thanh Dương cũng không thể nào nhìn nổi nữa, đây là chú tay súng thần mà cậu bé sùng bái kia sao?

Hiếm khi tạo được cho chú ấy một cơ hội, biểu hiện của chú ấy cũng tệ quá đi?

Lâm Thanh Dương thở dài, nếu như cậu là con gái, chắc chắn cậu sẽ không thèm đế mắt đến Cốc Nam Ninh Xem ra chuyện nối dây tơ hồng cho bọn họ chấm dứt tại đây rồi “Cô à, cái hẻm này sao lại tối như vậy, có cần em và chú đưa cô đến cửa nhà không?” Lâm Thanh Dương đành phải nói lái sang chuyện khác.

“Không cần, con đường này cô đi đã vài chục , năm lòng nó từ lâu rồi” Tạ Phương Lan nói lời tạm biệt với bọn họ, sau đó xuống xe đi vào cái hẻm nhỏ đen như mực kia.

Cốc Nam Ninh vẫn chưa lái xe rời đi ngay lập tức, Lâm Thanh Dương cũng không thúc giục anh ấy, thật ra thì bọn họ cũng không quá yên tâm.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Phương Lan càng lúc càng xa đần, tưởng rằng cô ấy đã an ổn về đến nhà, Cốc Nam Ninh đang định nổ máy xe, trong con hẻm đột nhiên có một tiếng kêu sợ hãi vang lên: “A..”

Là tiếng của phụ nữ, nghe rất giống với giọng của Tạ Lan Phương!

“Cô gặp nguy hiếm sao?” Lâm Thanh Dương chưa nói hết câu, đã thấy Cốc Nam Ninh lao xuống xe, động tác cực nhanh chạy vào trong con hẻm.

Lâm Thanh Dương theo sau xuống xe, thâm nghĩ, chú Thanh Dương nếu như cũng anh dũng giống bây giờ trước mặt cô Tạ Lan Phương, hoặc là biểu hiện tự nhiên một chút, cô nhất định sẽ để mắt đến chú ấy.

Tạ Lan Phương quả thực quen thuộc với con đường này, cho nên cô ấy vốn không nghĩ đến việc có côn đồ chặn đường ăn cướp!

Hiện giờ, cô ấy bị một gã côn đồ không chế, ba người khác đứng vây xung quanh cô, một người cầm chiếc dao sắc bén trong tay hướng về phía cô ấy “Nôn hết tiền trên người ta đây!”

“Tôi không mang theo tiền!” Tạ Lan Phương bình thường đúng là hiền lành, nhưng không phải không biết phát cáu dù chỉ một chút.

Tên côn đồ lấy điện thoại của cô ấy ra khỏi túi xách, muốn mở ví tiền Zalo Pay của cô: “Nói, mật mã là bao nhiêu!”



“Không nhớ rõ!” Tạ Lan Phương có một sự kiên cường từ trong xương cốt, cho dù bị đối phương cầm dao uy hiếp cũng không sợ.

Tên côn đồ không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng, dí sát dao vào cổ của cô: ‘Không muốn chết thì nói cho tao biết mau!”

“Buông cô ấy rai” Một tiếng quát lạnh lùng bất ngờ vang lên ở đầu con hẻm nhỏ kia.

Một bóng người cao lớn khiếp người đang bước từng bước tiếp cận tên côn đồ, trong bóng tối không thấy rõ dáng vẻ của anh ấy, thế nhưng lại cảm thấy sát khí đắng đăng.

Tạ Lan Phương nhận ra người đó chính là Cốc Nam Ninh, cô ấy đang muốn mở miệng kêu anh ấy rời đi, đừng xen vào việc của người khác, đối phương quá nhiều người, một mình anh ấy chắc chắn đánh không lại!

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Cốc Nam Ninh đã ép đến trước mặt, đánh ngã một tên côn đồ đang có ý định ra tay với anh ấy gục xuống đất.

Ánh sáng quá yếu ớt, chỉ có ánh trăng trên bầu trời chiếu sáng mặt đất, ai cũng không thấy rõ Cốc Nam Ninh ra tay như thế nào.

Hai tên côn đồ khác ngay sau đó cùng tiến lên phía trước, kết quả vẫn như vậy, không đến một phút đồng hồ, hai tên côn đồ té ngã trên đến đau đớn kêu rên, thậm chí còn nghe được tiếng gãy xương răng rắ!

c Tạ Lan Phương sợ ngây người, cô ấy không nghĩ tới Cốc Nam Ninh lại có bản lĩnh tài giỏi đến như vậy!

Tên côn đồ cầm dao uy hiếp cô cũng bị hù dọa, có lẽ là ÿ trong tay có vũ khí, tên đó không lùi bước, giơ con dao đâm về phía Cốc Nam Ninh.

“Cấn thận!” Tạ Lan Phương vô thức nhắc nhở.

Trong bóng tối, Cốc Nam Ninh chuẩn xác bắt được cái tay đang cầm dao của tên côn đồ, cố gắng kéo đối phương lại gần, sau đó đạp một cú khiến đối phương té trên mặt đất.

Bốn tên côn đồ dễ dàng bị anh ấy đánh ngã, Tạ Lan Phương thoáng chốc không kịp phản ứng lại Mãi đến khi anh ấy đi tới trước mặt cô ấy: “Cô không sao chứ? Bọn họ có làm cô bị thương chỗ nào không?” Nghe giọng nói của anh ấy, dường như anh ấy rất lo lắng cho cô?

“Tôi không..” Tạ Lan Phương đang muốn đáp lời, chợt thấy đẳng sau lưng anh ấy có một thứ anh sáng lạnh lẽo lóe lên, là tên côn đồ kia đang cầm dao muốn đâm về phía anh ấy.

“Cẩn thận…” Phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là kéo anh ấy lại, lấy thân mình ra ngăn một dao kia.

Nhưng Cốc Nam Ninh đã nhận ra được nguy hiểm phía sau, nhưng không biết làm sao để bảo vệ lấy cô ấy, chỉ kịp kéo cô ấy vào trong ngực để che chở, giơ tay lên đố nhát dao chém xuống kia của đối phương.

Cánh tay bị con dao rạch một đường, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy được quần áo của anh ấy đang dần thấm máu.

Tạ Lan Phương chỉ cảm thấy ngực mình bỗng dưng thắt lại!

Những tên côn đồ kia thẹn quá hoá giận, nhất định muốn liều mạng với Cốc Nam Ninh, bốn người đều đứng lên cùng nhau bao váy tấn công hai người bọn họ!

Trong lòng Tạ Lan Phương nghĩ thầm, lần này bọn họ xong rồi, thứ bọn họ chọc phải chính là mấy tên ác ôn.

Trong hẻm nhỏ tối tăm, đột nhiên vang lên tiếng súng, kinh động bốn phía.



Tạ Lạ Phương kinh hãi không thôi, bên tai vẫn còn ù ù, là ai nổ súng? Súng ở đâu vậy?

Ngay sau đó, người ngã xuống đất chính là một trong số bốn tên côn đồ trước mặt!

“A… Giết người!”

“Súng! Nó có súng! Chạy mau!”

Ba người kia bị dọa đến nỗi tè ra quần, sợ hãi bỏ chạy.

Tên côn đồ ngã xuống đất chưa chết, vô cùng sợ hãi gào lên với bọn họ: “Cứu tôi… Đừng bỏ lại Tôi mà!”

Ba người đâu còn nhớ đến hắn ta nữa, chỉ sợ bị bản một phát súng, trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

‘Tạ Lan Phương lúc này mới nhận ra được, người nổ súng là Cốc Nam Ninh, trong tay anh ấy có súng!

Nhất thời cô ấy cũng cảm thấy sợ hãi, anh ấy hẳn là một nhân vật nguy hiểm như vậy, mà lúc trước cô ấy vẫn ngây thơ tưởng rằng, anh ấy rất thú vị, anh ấy là một người đàn ông thật thà!

“Cầu xin anh đừng giết tôi..” Tên côn đồ ngã trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Giọng điệu lạnh nhạt của Cốc Nam Ninh vang lên trong màn đêm mịt mù: “Mày vẫn chưa chết đâu, tự nghĩ cách cứu mình đi” Anh ấy chỉ bản trúng chân của tên côn đồ, chỉ cần đồng bọn của hắn ta không vứt bỏ anh em, chữa trị kịp thời, hẳn †a sẽ không chết.

“Chúng ta đi” Bàn tay Cốc Nam Ninh nắm lấy cổ tay của Tạ Lan Phương, nhặt túi xách trên mặt đất lên, dẫn cô rời khỏi.

Tạ Lan Phương hoàn toàn bối rối, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể mặc cho anh ấy kéo lấy tay của mình.

chỉ là một người phụ nữ bình thường, từ nhỏ đến lớn đều theo nguyện vọng của bố mẹ, từng bước từng bước học tập, tìm việc làm, một cuộc sống vô cùng yên bình, vô cùng phố thông Chưa từng gặp phải chuyện quá to tát gì, thế nhưng bây giờ, cô tiếp xúc với một người đàn không mang súng bên người, khiến cho cô bị kích thích không ít.

“Chú Nam Ninh, cô, hai người không sao chứ?” Lâm Thanh Dương chờ ở đầu con hẻm hỏi “Lên xe rồi nói” Giọng điệu của Cốc Nam Ninh nặng nề.

Ba người lên trên xe, giờ đây mới thấy được.

vết rạch trên tay kia của Cốc Nam Ninh rất sâu, lộ cả thịt bên trong ra, vô cùng dọa người Tạ Lan Phương chưa từng thấy vết thương nghiêm trọng đến vậy, khẽ hít sâu một hơi, tiếng nói run rẩy: “Đi bệnh viện đi”

“Không cần, tôi tự mình xử lý được” Chân mày của Cốc Nam Ninh chưa từng nhíu lại dù chỉ một chút, dường như không cảm thấy vết thương kia có gì đau đớn hay không.

Trong xe chuẩn bị một hòm thuốc có thể sử dụng bất cứ lúc nào, về phần thuốc xử lý vết thương, lại càng chuẩn bị đầy đủ hơn.

Tạ Lan Phương trơ mắt nhìn anh ấy xé áo, khử trùng vết thương, bôi thuốc, cuối cùng là băng bó, làm liền một mạch, hết sức quen thuộc, dường như anh ấy đã quen với việc này vậy.

Cô không khỏi dấy lên nghỉ ngờ về thân phận của anh: “Anh… Anh rốt cuộc là ai? Tại sao phải mang súng bên người?” Cho dù có là cảnh sát cũng không được phép mang súng theo bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook