Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi
Chương 618
Lâm Hương Giang
15/12/2022
Chương 618: Loại đàn ông này không đáng để em yêu
Nguyễn Cao Cường nghe tin Hà Tuấn Khoa đã tìm thấy Lâm Hương Giang trở lại, anh ta lập tức tìm đến đây, lần này không cần biết Lâm Hương Giang có nói gì, anh †a sẽ đưa cô trở về nhà họ Nguyễn Cao.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Hương và đứa trẻ, cơn giận của anh ta đã bùng cháy ngay lập tức.
“Đây là việc của nhà họ Hà chúng tôi, liên quan gì đến anh?” Hà Hàm Bội bảo vệ Nguyệt Hương.
Nguyễn Cao Cường liếc cô ta một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hà Tuấn Khoa: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn cưới một cô vợ nhỏ, anh đặt Hương Giang nhà chúng tôi ở chỗ nào?”
“Anh à, anh đừng tức giận như vậy, mọi chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu” Lâm Hương Giang biết anh ta làm vậy là vì tốt cho cô, nhưng lại biểu hiện hơi quá khích rồi.
Nguyễn Cao Cường nghe thấy vậy thì lại càng tức giận, trừng mắt lên nhìn cô: “Anh thực sự không biết em đang nghĩ gì? Em có thể chịu đựng được việc người phụ nữ khác ở chung với người đàn ông của em sao?”
“Nguyễn Cao Cường, anh đừng có nói chuyện khó nghe như vậy” Lâm Hương Giang gọi cả họ và tên của anh ta ra, mong anh ta có thể bình tĩnh lại.
Nguyễn Cao Cường giễu cợt: “Hà Tuấn Khoa dám làm ra loại chuyện như vậy, còn sợ anh nói chuyện khó nghe sao?”
Người vẫn luôn giữ im lặng là Hà Tuấn Khoa lên tiếng: “Đúng vậy, là tôi để bọn họ ở nhà họ Hà, tôi cũng không thể đuổi con gái của tôi ra khỏi cửa có đúng không?” Anh hơi dừng lại, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Cao Cường, nhấn mạnh: “Hơn nữa, anh phải hiểu rõ, người phụ nữ của tôi chỉ có một mình Hương Giang, cô ấy không bao giờ phải dùng chung người đàn ông với người khác”
Nguyễn Cao Cường vẫn giễu cợt: “Được, tôi không có ý kiến gì với việc anh có trách nhiệm với con gái mình, nhưng anh không thể đưa tiền rồi đuổi người phụ nữ này đi sao?
Hơn nữa, gia sản của nhà họ Hà lớn như vậy, để cô ta ở chỗ khác không được sao? Sao có thể để cô ta ở nhà họ Hà khiến cho Hương Giang khó chịu?” Dù nói gì đi nữa, anh ta cũng không thể để cho Lâm Hương Giang phải chịu thiệt “Anh nói cũng thật nhẹ nhàng, để đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải rời xa mẹ của nó thì cũng chỉ có người độc ác như nhà họ Nguyễn Cao các anh mới làm được thôi.” Hà Hàm Bội châm chọc.
“Không phải tôi độc ác, mà là người phụ nữ này hoàn toàn không nên ở đây!” Nguyễn Cao Cường không cho bất cứ ai trong nhà họ Hà một sắc mặt tốt.
Anh ta không nói gì liền đi thẳng đến nắm cổ tay của Lâm Hương Giang, nhất quyết đưa cô đi: “Em mau trở về với anh, loại đàn ông này không đáng để em yêu”
Đương nhiên là Lâm Hương Giang sẽ không chịu: “Nguyễn Cao Cường, anh buông em ra, em sẽ không đi”
“Em không đi?” Anh ta quay đầu lại, nhướng mày, nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Không đi thì còn ở lại đây làm gì? Xem anh ta chịu trách nhiệm đối với người phụ nữ khác như’ thế nào sao? Hơn nữa, anh ta là người rất nguy hiểm, em ở bên cạnh anh ta, không biết khi nào là bom neutron hay là lại nhảy xuống biển, em không muốn sống nữa sao?” Anh ta cực kỳ tức giận.
Lâm Hương Giang hít một hơi thật sâu và nói: “Anh à, sự việc không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Lần này là em tự mình nhảy xuống biển, không liên quan gì đến Tuấn Khoa, lúc đó em bị bắt cóc cho nên em đã nhảy xuống biển để tự bảo vệ mình”
“Được, cho dù em tự bảo vệ mình, nhưng có phải vì anh ta nên em mới gặp phải nguy hiểm hay không?”
*… Cũng không thế nói như vậy, bởi vì những người đã bắt cóc em không chỉ muốn mạng sống của Tuấn Khoa, mà còn cả mạng sống của em nữa”
“Sao lại như vậy?” Nguyễn Cao Cường nghe đến đây thì giật mình, tại sao anh ta lại không biết chuyện này.
“Là người của Sở Khả Vy, anh ta vì Sở Khả ‘Vy mà tìm bọn em báo thù” Lâm Hương Giang giải thích một cách ngắn gọn.
Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường tối sầm xuống, anh ta không ngờ người của Sở Khả Vy lại quay về báo thù!
“Vậy thì em đừng ở nhà họ Hà nữa, trở về nhà họ Nguyễn Cao với anh, anh sẽ cử người bảo vệ em 24/24.”
Hà Hàm Bội khinh thường, cười nhạo khi nghe thấy cuộc tranh cãi giữa hai người họ: “Lâm Hương Giang, cô nên nghe lời anh trai mình, mau trở về nhà họ Nguyễn Cao tránh đi, để anh ta bảo vệ cho cô, đỡ phải ở chỗ này nói là Tuấn Khoa liên lụy đến cô”
Lâm Hương Giang khẽ liếc mắt nhìn chị ta, Hà Hàm Bội muốn đuổi cô đi, cô sẽ không để cho chị ta đạt được mong muốn.
“Xin lỗi, đây là nhà của tôi, tôi là bà chủ, tôi không thể đi một cách dễ dàng như vậy” Lâm Hương Giang rất bình tĩnh, mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.