Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma
Chương 40
Yên Châ
22/11/2022
Chị cả không ủng hộ cách nói này của cô: “Nhưng người cùng anh ta chung sống không phải là em sao?”
“Chị, các chị không cần phải ôm lấy cái hy vọng viễn vong này. Các chị không cần nghiêm túc như vậy? Được rồi, cứ vậy đi, em đi ăn cơm.”
“Đợi chút Mật Mật……..” Chị ba đột nhiên hỏi “Vậy còn em? Em có thích anh ta không?”
“Ai mà đi yêu cái loại đàn ông thô bạo đó chứ?” Cô bĩu môi không thừa nhận.
“Nhưng chị lại thấy em quan sát rất tỉ mỉ từng hành động, cử chỉ của người ta nha.”
“Chị, chị đừng nói em như vậy nữa, không nói với các chị nữa, em đi ăn cơm, sắp chết đói tới nơi rồi.”
Cô sợ, cô sợ nếu còn tiếp tục nói tiếp vấn đề này cô sẽ một lần nữa khuấy động tiếng lòng trong cô, cô sợ cô sẽ không kìm chế được mà đi gặp anh. Cô biết, cô chỉ là người thay thế Trình Mạn Mạn, không phải cái được gọi là “chân mệnh thiên nữ” của anh. Huống chi, anh mà biết cô đánh đổi thân phận vợ tương lai của anh chắc là anh sẽ rất tức giận, không biết anh sẽ sử dụng trò gì để trả thù cô. Nghĩ đến khuôn mặt vừa đẹp trai vừa tức giận của người nào đó, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng, tất cả chỉ là nghĩ thôi, bởi vì cô không thể gặp lại anh nữa………Đã kết thúc rồi. Giấc mộng của cô bé Lọ Lem, không có giày thủy tinh cho nên cũng sẽ không có hạnh phúc vui vẻ khi kết thúc được. Cô phải trở lại là chính mình - Tần Mật Mật.
Bên trong bếp, cha các cô - Tần Bối Bối đang bưng đồ ăn lên bàn, trên bàn hôm nay đầy ấp thức ăn.. Nhà họ Tần rất ít khi ăn uống thịnh soạn như vậy, tất cả cũng chỉ vì Tần Mật Mật lâu rồi mới về nhà.
“Mật Mật khi nào con về trường học lại?”
“Dạ, ngày mai.”
“Nhanh vậy sao, con vừa về thôi mà.”
“Hết thời gian nghỉ hè rồi mà ba!” Tần Mật Mật lấy tay cầm miếng thịt kho bỏ vào miệng.
“Con thật là, không có chút phép tắc nào!” Ba Tiền nghiêm khắc răn dạy con.
“Có gì đâu ba, gia đình mình cũng không giống cái gia đình khủng bố kia, con muốn ăn là ăn muốn ngủ là ngủ, không cần phải gò bó bản thân mình.”
“Mật Mật, con có thích chàng trai kia không?” Ba Tiền cười cười hỏi con gái, “Lúc nãy con nói chuyện với các chị, ba đều nghe được hết rồi.”
“Hả…………..” Tần Mật Mật trợn mắt nhìn các chị mình nói “Về sau có chuyện gì em cũng sẽ không kể cho các chị nghe nữa.”
“Mật Mật, ba thấy con nên đi tìm chàng trai kia, nói rõ với người ta, con là con – không phải Trình Mạn Mạn! Nếu như một người đối với người khác có tình cảm mà một trong hai người có người đột nhiên biến mất thì người còn lại nhất định rất đau lòng.”
Đau lòng? Anh sẽ vì cô mà đau lòng? Không thể nào! Chẳng qua là anh sẽ tiếc nuối một chút, tiếc nuối mình không còn ai để chọc ghẹo nữa.
Tần Mật Mật vẫn cúi đầu ăn cơm không nhìn mọi người nói “Không cần thiết đâu. Anh ta mà biết sự thật con không phải là Trình Mạn Mạn, anh ta sẽ chặt con ra làm tám khúc chứ không có chuyện đau lòng ở đây.”
“Mật Mật…..”
“Đừng khuyên con, da mặt con không dày như vậy đâu! Muốn thì cũng là hoàng tử lấy xe ngựa đến đón công chúa, làm sao công chúa đi được chứ………. Á? Mọi người đi đâu vậy?” Cô chỉ mới nói được một nữa thấy mọi người đang ngồi trên bàn ăn đã chạy ra cửa cô lập tức nhìn theo.
“Ba………..” Chị ba kinh ngạc nhìn nhìn ra ngoài cửa hỏi cha, “Hôm nay, có đoàn tới đây quay film hả ba?”
“Không có nghe nói……….” Ba Tiền cũng đang bận rộn theo dõi tình hình ngoài cửa.
“Không phải vậy….” Chị ba cũng thắc mắc, “Vậy làm sao có minh tinh tới? Anh ấy tên gì vậy?”
Chị tư cũng tham gia: “Chưa từng thấy bao giờ cũng………….”
Chị năm thấy cũng mất hồn theo “Thế nào như vậy……….thật là đẹp trai…….”
Chị sáu nói: “Anh ấy hình như………là tới nhà của chúng ta……………….”
Tần Mật Mật lúc này đi tới mới nhìn rõ ngoài cửa là ai, cô há hốc miệng không nói nên lời. Là……..là anh ấy – Khương Thiên Hạo! Thảm rồi! Thảm rồi! Cô hoảng hốt vội vàng trốn dưới mặt bàn. Xong rồi, xong rồi………….Anh ấy chắc chắn là đến tìm mình tính sổ đây.
“Nói con không có ở nhà!” Tần Mật Mật dưới mặt bàn hô to.
Cô vừa hô xong thì Khương Thiên Hạo ung dung đi tới. Nhìn trái rồi nhìn phải một chút lễ phép cúi đầu chào ba Tiền: “Xin hỏi……..tiểu thư Tần Mật Mật có ở đây không?”
“Cậu là……………”
“Con tên là Khương Thiên Hạo.”
“Chị, các chị không cần phải ôm lấy cái hy vọng viễn vong này. Các chị không cần nghiêm túc như vậy? Được rồi, cứ vậy đi, em đi ăn cơm.”
“Đợi chút Mật Mật……..” Chị ba đột nhiên hỏi “Vậy còn em? Em có thích anh ta không?”
“Ai mà đi yêu cái loại đàn ông thô bạo đó chứ?” Cô bĩu môi không thừa nhận.
“Nhưng chị lại thấy em quan sát rất tỉ mỉ từng hành động, cử chỉ của người ta nha.”
“Chị, chị đừng nói em như vậy nữa, không nói với các chị nữa, em đi ăn cơm, sắp chết đói tới nơi rồi.”
Cô sợ, cô sợ nếu còn tiếp tục nói tiếp vấn đề này cô sẽ một lần nữa khuấy động tiếng lòng trong cô, cô sợ cô sẽ không kìm chế được mà đi gặp anh. Cô biết, cô chỉ là người thay thế Trình Mạn Mạn, không phải cái được gọi là “chân mệnh thiên nữ” của anh. Huống chi, anh mà biết cô đánh đổi thân phận vợ tương lai của anh chắc là anh sẽ rất tức giận, không biết anh sẽ sử dụng trò gì để trả thù cô. Nghĩ đến khuôn mặt vừa đẹp trai vừa tức giận của người nào đó, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng, tất cả chỉ là nghĩ thôi, bởi vì cô không thể gặp lại anh nữa………Đã kết thúc rồi. Giấc mộng của cô bé Lọ Lem, không có giày thủy tinh cho nên cũng sẽ không có hạnh phúc vui vẻ khi kết thúc được. Cô phải trở lại là chính mình - Tần Mật Mật.
Bên trong bếp, cha các cô - Tần Bối Bối đang bưng đồ ăn lên bàn, trên bàn hôm nay đầy ấp thức ăn.. Nhà họ Tần rất ít khi ăn uống thịnh soạn như vậy, tất cả cũng chỉ vì Tần Mật Mật lâu rồi mới về nhà.
“Mật Mật khi nào con về trường học lại?”
“Dạ, ngày mai.”
“Nhanh vậy sao, con vừa về thôi mà.”
“Hết thời gian nghỉ hè rồi mà ba!” Tần Mật Mật lấy tay cầm miếng thịt kho bỏ vào miệng.
“Con thật là, không có chút phép tắc nào!” Ba Tiền nghiêm khắc răn dạy con.
“Có gì đâu ba, gia đình mình cũng không giống cái gia đình khủng bố kia, con muốn ăn là ăn muốn ngủ là ngủ, không cần phải gò bó bản thân mình.”
“Mật Mật, con có thích chàng trai kia không?” Ba Tiền cười cười hỏi con gái, “Lúc nãy con nói chuyện với các chị, ba đều nghe được hết rồi.”
“Hả…………..” Tần Mật Mật trợn mắt nhìn các chị mình nói “Về sau có chuyện gì em cũng sẽ không kể cho các chị nghe nữa.”
“Mật Mật, ba thấy con nên đi tìm chàng trai kia, nói rõ với người ta, con là con – không phải Trình Mạn Mạn! Nếu như một người đối với người khác có tình cảm mà một trong hai người có người đột nhiên biến mất thì người còn lại nhất định rất đau lòng.”
Đau lòng? Anh sẽ vì cô mà đau lòng? Không thể nào! Chẳng qua là anh sẽ tiếc nuối một chút, tiếc nuối mình không còn ai để chọc ghẹo nữa.
Tần Mật Mật vẫn cúi đầu ăn cơm không nhìn mọi người nói “Không cần thiết đâu. Anh ta mà biết sự thật con không phải là Trình Mạn Mạn, anh ta sẽ chặt con ra làm tám khúc chứ không có chuyện đau lòng ở đây.”
“Mật Mật…..”
“Đừng khuyên con, da mặt con không dày như vậy đâu! Muốn thì cũng là hoàng tử lấy xe ngựa đến đón công chúa, làm sao công chúa đi được chứ………. Á? Mọi người đi đâu vậy?” Cô chỉ mới nói được một nữa thấy mọi người đang ngồi trên bàn ăn đã chạy ra cửa cô lập tức nhìn theo.
“Ba………..” Chị ba kinh ngạc nhìn nhìn ra ngoài cửa hỏi cha, “Hôm nay, có đoàn tới đây quay film hả ba?”
“Không có nghe nói……….” Ba Tiền cũng đang bận rộn theo dõi tình hình ngoài cửa.
“Không phải vậy….” Chị ba cũng thắc mắc, “Vậy làm sao có minh tinh tới? Anh ấy tên gì vậy?”
Chị tư cũng tham gia: “Chưa từng thấy bao giờ cũng………….”
Chị năm thấy cũng mất hồn theo “Thế nào như vậy……….thật là đẹp trai…….”
Chị sáu nói: “Anh ấy hình như………là tới nhà của chúng ta……………….”
Tần Mật Mật lúc này đi tới mới nhìn rõ ngoài cửa là ai, cô há hốc miệng không nói nên lời. Là……..là anh ấy – Khương Thiên Hạo! Thảm rồi! Thảm rồi! Cô hoảng hốt vội vàng trốn dưới mặt bàn. Xong rồi, xong rồi………….Anh ấy chắc chắn là đến tìm mình tính sổ đây.
“Nói con không có ở nhà!” Tần Mật Mật dưới mặt bàn hô to.
Cô vừa hô xong thì Khương Thiên Hạo ung dung đi tới. Nhìn trái rồi nhìn phải một chút lễ phép cúi đầu chào ba Tiền: “Xin hỏi……..tiểu thư Tần Mật Mật có ở đây không?”
“Cậu là……………”
“Con tên là Khương Thiên Hạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.