Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma
Chương 8
Yên Châ
18/11/2022
Nhìn trái nhìn phải, cô muốn biết mọi người uống rượu như thế nào, cô nhìn thấy một cô gái cầm ly rượu trên bàn quất mạnh, uống hết 50%.
Thì ra người có tiền uống rượu là như vậy?
Tần Mật Mật hít thở sâu nhìn cái ly màu xanh nhạt trên bàn, dự tính uống một hơi cạn sạch -----
Bartender vừa nhìn thấy muốn đi lên ngăn cản nhưng đã không kịp, cô đã uống hơn phân nữa.
Uống hơn phân nữa ly rượu mạnh, Tần Mật Mật thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Cô cảm thấy cổ họng như đang bị đốt cháy, hít thở không được, muốn ngất xỉu, giây tiếp theo cô lập tức ngã trên quầy bar.
Bartender tốt bụng đưa cho cô một ly nước: “Uống chút nước đi”. Bartender nhìn cô lắc đầu, cho rằng cô đang thất tình, nên mới mạnh miệng dám uống rượu mạnh, mê hoặc bản thân. Trên thế gian, tình yêu nam nữ thật đáng thương.
“Cám ơn………” Tần Mật Mật hơi thở mong manh lên tiếng.
Mãi cho đến lúc này, cô cũng không dám hỏi cái cô uống rốt cuộc là cái gì. Tần Mật Mật ngẩng đầu lên muốn rời đi, không ngờ mất thăng bằng, cô đã an vị trên mặt đất --- ------
Giờ phút này, có một tên háo sắc đang chờ đợi thời cơ, rất tự nhiên đưa tay kéo cô lên.
Tần Mật Mật vẫn không rõ hoàn cảnh của mình, cô tưởng rằng dựa vào lồng ngực nở nang đó chính là giường của mình.
Người đàn ông xa lạ cố ý làm bộ như quen thân với cô nói với cô: “Tôi dẫn cô về nhà, cô uống say rồi.”
Phát hiện tình huống không đúng, Tần Mật Mật cố gắng giãy giụa thoát thân: “Tôi không cần….không nên đụng tôi…….”
“Bé ngốc, về nhà thôi đừng làm trò cười ở chỗ này!” Người đàn ông xa lạ không để ý tới sự giãy giụa của cô, vừa nói tiếp vừa dẫn cô ra ngoài.
Tần Mật Mật dùng hết hơi sức, muốn tránh thoát khỏi hắn, nhưng “x” “box” lúc này âm nhạc đã lên đỉnh, mà cô căn bản đã không còn nhiều sức cho nên tiếng la của cô cũng không ai nghe.
Ngay khi Tần Mật Mật vừa định cất cao giọng thì hắn lại bịt miệng cô. Lúc đó, cô cảm giác bên cạnh như có luồng gió lạnh ngang qua. Tiếp, có một Người đàn ông đụng phải hai người bọn họ, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.
Người đàn ông không phải ai xa lạ, chính là Khương Thiên Hạo.
Khương Thiên Hạo vừa từ khu nghỉ phép dành riêng cho tập đoàn C liền đua xe đến chỗ này, ở Đài Loan, “x” “box” chính là nơi anh thường đến.
Khi Khương Thiên Hạo lướt qua bọn họ, anh trực giác có gì đó không đúng, vì vậy lại xoay người đi ra cửa. Lần này, anh rõ ràng nhìn thấy Tần Mật Mật đang giãy giụa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
“Anh kia!” Khương Thiên Hạo chỉ vào tên háo sắc kia, lạnh giọng hỏi: “Đang làm gì?”
Tên háo sắc kia nghe thấy run lên một cái giờ đây cái cũng không dám, liền buông tay bỏ chạy. Đáng thương cho Tần Mật Mật cứ như vậy ngã xuống, đập đầu vào nền xi măng, nằm ngang trên đường.
Khương Thiên Hạo nhìn nhìn, lộ ra kiểu cười khinh miệt, sau đó quay đầu……….
Anh mặc kệ cô?
Tại sao lại có người như vậy? Anh cuối cùng là có giúp cô hay không vậy?
Thấy vậy, cô vừa vội lại vừa sợ, kêu lên: “Đợi đã nào…..”
Nghe cô kêu, Khương Thiên Hạo dừng bước.
Tần Mật Mật dùng sức bò dậy, nói với Khương Thiên Hạo: “Cám ơn.”
Nghe xong Khương Thiên Hạo tiếp tục đi .
Tần Mật Mật hô to: “Này! Anh cứ như vậy đi sao?”
Khương Thiên Hạo lại dừng bước. Nếu không cô còn muốn như thế nào?
“Đưa……đưa tôi về nhà!” Tần Mật Mật không sợ mất mặt đưa ra yêu cầu đối với Khương Thiên Hạo.
Cái gì? Cô gái này lại dám yêu cầu anh đưa cô về nhà sao? Anh không có nghe lầm chứ? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?
Thì ra người có tiền uống rượu là như vậy?
Tần Mật Mật hít thở sâu nhìn cái ly màu xanh nhạt trên bàn, dự tính uống một hơi cạn sạch -----
Bartender vừa nhìn thấy muốn đi lên ngăn cản nhưng đã không kịp, cô đã uống hơn phân nữa.
Uống hơn phân nữa ly rượu mạnh, Tần Mật Mật thiếu chút nữa trợn trắng mắt. Cô cảm thấy cổ họng như đang bị đốt cháy, hít thở không được, muốn ngất xỉu, giây tiếp theo cô lập tức ngã trên quầy bar.
Bartender tốt bụng đưa cho cô một ly nước: “Uống chút nước đi”. Bartender nhìn cô lắc đầu, cho rằng cô đang thất tình, nên mới mạnh miệng dám uống rượu mạnh, mê hoặc bản thân. Trên thế gian, tình yêu nam nữ thật đáng thương.
“Cám ơn………” Tần Mật Mật hơi thở mong manh lên tiếng.
Mãi cho đến lúc này, cô cũng không dám hỏi cái cô uống rốt cuộc là cái gì. Tần Mật Mật ngẩng đầu lên muốn rời đi, không ngờ mất thăng bằng, cô đã an vị trên mặt đất --- ------
Giờ phút này, có một tên háo sắc đang chờ đợi thời cơ, rất tự nhiên đưa tay kéo cô lên.
Tần Mật Mật vẫn không rõ hoàn cảnh của mình, cô tưởng rằng dựa vào lồng ngực nở nang đó chính là giường của mình.
Người đàn ông xa lạ cố ý làm bộ như quen thân với cô nói với cô: “Tôi dẫn cô về nhà, cô uống say rồi.”
Phát hiện tình huống không đúng, Tần Mật Mật cố gắng giãy giụa thoát thân: “Tôi không cần….không nên đụng tôi…….”
“Bé ngốc, về nhà thôi đừng làm trò cười ở chỗ này!” Người đàn ông xa lạ không để ý tới sự giãy giụa của cô, vừa nói tiếp vừa dẫn cô ra ngoài.
Tần Mật Mật dùng hết hơi sức, muốn tránh thoát khỏi hắn, nhưng “x” “box” lúc này âm nhạc đã lên đỉnh, mà cô căn bản đã không còn nhiều sức cho nên tiếng la của cô cũng không ai nghe.
Ngay khi Tần Mật Mật vừa định cất cao giọng thì hắn lại bịt miệng cô. Lúc đó, cô cảm giác bên cạnh như có luồng gió lạnh ngang qua. Tiếp, có một Người đàn ông đụng phải hai người bọn họ, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.
Người đàn ông không phải ai xa lạ, chính là Khương Thiên Hạo.
Khương Thiên Hạo vừa từ khu nghỉ phép dành riêng cho tập đoàn C liền đua xe đến chỗ này, ở Đài Loan, “x” “box” chính là nơi anh thường đến.
Khi Khương Thiên Hạo lướt qua bọn họ, anh trực giác có gì đó không đúng, vì vậy lại xoay người đi ra cửa. Lần này, anh rõ ràng nhìn thấy Tần Mật Mật đang giãy giụa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
“Anh kia!” Khương Thiên Hạo chỉ vào tên háo sắc kia, lạnh giọng hỏi: “Đang làm gì?”
Tên háo sắc kia nghe thấy run lên một cái giờ đây cái cũng không dám, liền buông tay bỏ chạy. Đáng thương cho Tần Mật Mật cứ như vậy ngã xuống, đập đầu vào nền xi măng, nằm ngang trên đường.
Khương Thiên Hạo nhìn nhìn, lộ ra kiểu cười khinh miệt, sau đó quay đầu……….
Anh mặc kệ cô?
Tại sao lại có người như vậy? Anh cuối cùng là có giúp cô hay không vậy?
Thấy vậy, cô vừa vội lại vừa sợ, kêu lên: “Đợi đã nào…..”
Nghe cô kêu, Khương Thiên Hạo dừng bước.
Tần Mật Mật dùng sức bò dậy, nói với Khương Thiên Hạo: “Cám ơn.”
Nghe xong Khương Thiên Hạo tiếp tục đi .
Tần Mật Mật hô to: “Này! Anh cứ như vậy đi sao?”
Khương Thiên Hạo lại dừng bước. Nếu không cô còn muốn như thế nào?
“Đưa……đưa tôi về nhà!” Tần Mật Mật không sợ mất mặt đưa ra yêu cầu đối với Khương Thiên Hạo.
Cái gì? Cô gái này lại dám yêu cầu anh đưa cô về nhà sao? Anh không có nghe lầm chứ? Cô có biết cô đang nói chuyện với ai không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.