Chương 107
Tô Lạc Ly
12/03/2021
Chú tôi thích cô
Tô Lạc Ly nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.
“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”
“Cút đi!”
Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!
“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”
Tô Lạc Ly nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”
Nhắc tới Ôn Khanh Mộ, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lạc Ly liền tuôn ra.
Cô thao thao bất tuyệt kể cho Mục Nhiễm Tranh, mình đã đau khổ thế nào để nhặt về mạng quèn từ trong đám thú dữ.
Mục Nhiễm Tranh dừng không nhai nữa, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, đôi mát nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly sờ mặt mình.
“Trên mặt tôi có gì sao? Sao anh nhìn tôi như thế?”
“Chú tôi thích cô” Giọng điệu của Mục Nhiễm Tranh cực kì nghiêm túc.
Nghe lời này, trước tiên, Tô Lạc Ly trừng to mắt, sau đó cười thành tiếng.
“Vớ vẩn! Anh ta thích tôi? Anh ta thích giày vò tôi mới đúng!”
Mục Nhiễm Tranh vẫn giữ nguyên biểu cảm vừa rồi.
“Đám thú dữ đó do chú tôi một tay nuôi lớn, vài lần tôi xin chú ấy, đưa tôi đi xem chúng, chú ấy đều không đưa tôi đi, không chỉ tôi, đến bố mẹ tôi, ông nội tôi nói muốn đi mở mang tầm mắt, chú ấy cũng không đồng ý!”
Tô Lạc Ly chớp mắt vài cái, cẩn thận nghĩ kĩ lại.
“Đương nhiên không thể dẫn mấy người đến, mấy người đều là người nhà của anh ta, thú dữ cũng không phải là người, cho dù đã thuần hóa, cũng có khả năng làm người khác bị thương, nhỡ đâu làm mấy người bị thương thì sao?”
Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, hình như cũng có lý.
“Mấy người khác tôi, nhỡ tôi bị sư tử ăn thịt, Ôn Khanh Mộ chớp mắt lấy tám cô, mười cô khác, còn không phải dễ sao?”
Mục Nhiễm Tranh tiếp tục ăn sủi cảo, cảm thấy cách giải thích của Tô Lạc Ly dường như không chê vào đâu được, thế nhưng, anh cứ lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Để tôi nói á, chú anh thật sự là một tên biến thái, anh nói xem, người bình thường ai lại nuôi sư tử với hổ chứ?
Cùng lắm cũng chỉ nuôi chó ngao Tây Tạng, có đúng không? Nuôi thú dữ, chẹp chẹp chẹp…
Dù sao, Tô Lạc Ly cũng không hiểu nổi.
“Hắc Thổ, anh nhất định không được học chú anh, sau này tôi nhất định sẽ trân trọng anh, dù sao trên thế giới này cũng không còn nhiều người bình thường”
“Hừ..” Mục Nhiễm Tranh hừ một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo của mình.
Rất nhanh, đĩa sủi cảo đã thấy đáy.
Cạch!
Dáng vẻ ăn của hai người thật giống nhau.
Thất Nguyệt Hoa Trong phòng bao, Ôn Khanh Mộ lắc chiếc ly trong tay, sắc mặt u ám, đôi mắt màu lam ánh lên tia lạnh lùng.
Dạ Bân khệnh khạng đi vào.
“Ô, không phải ngài Ôn nhà ta đang ở nhà dạy vợ sao, sao hôm nay lại hân hạnh được ngài mời đi uống rượu thế này?”
Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân liền thu lại nụ cười của mình.
“Sao thế, đây là… Ai chọc ngài Ôn nhà ta rồi?”
Dạ Bân nói rồi, ngồi xuống sofa cách Ôn Khanh Mộ khá xa.
Người đàn ông này tức giận, lửa cháy đến tận đâu cũng không biết được, anh vẫn nên giữ mạng mình thì hơn.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, uống hết rượu trong ly, “cạch”
một tiếng quảng ly rượu lên bàn.
“Dạ Bân!”
Dạ Bân giật mình sợ hãi.
“Hả? Hình như tôi đâu có chọc cậu?”
“Nếu cậu là một người phụ nữ, cậu có thích tôi không?”
Phụt…
Khi nghe thấy câu hỏi này, suýt chút nữa Dạ Bân đập đầu xuống bàn!
“Tôi nói này A Khanh, cậu sao thế?”
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Đương nhiên sẽ thích cậu rồi, cậu giàu như thế, lại còn đẹp trai, đừng nói tôi là phụ nữ, tôi là gay, tôi cũng thích cậu! Phụ nữ trên khắp thế giới này đều sẽ thích cậu!”
“Nói bậy! Tô Lạc Ly không thích tôi!”
Ôn Khanh Mộ tức giận gầm lên.
Dạ Bân giơ ngón tay chọc một cái.
“Tôi biết rồi, cãi nhau với vợ à?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, dựa vào sofa.
Dường như ngầm thừa nhận.
“Phụ nữ mà, phải dỗ dành”
“Tôi còn phải dỗ thế nào nữa? Tôi nhớ cậu từng nói, phụ nữ thích cái gì, tôi liền cho cái nấy, nhưng tôi cho hết rồi, Tô Lạc Ly vẫn không thích!”
Dạ Bân lắc đầu.
“Tô Lạc Ly thích gì?”
“Không biết cô ấy nhặt một con chó ở đâu về, tôi đoán chắc là cô ấy rất thích động vật”
“Vì thế, cậu tặng cô ấy cái gì?”
“Tôi đưa cô ấy đến gặp đám thú nuôi của tôi.”
Dạ Bân trợn trừng mắt, nhìn Ôn Khanh Mộ như nhìn quái vật.
Thú nuôi của Ôn Khanh Mộ, anh đã từng nghe, anh cũng từng nói muốn đi gặp đám thú dữ kia, nhưng Ôn Khanh Mộ không đồng ý.
“Nếu tôi là Tô Lạc Ly, đừng nói là thích, tôi trốn còn không kịp! Tôi cuốn gói trốn ngay, cách cậu càng xa càng tốt!”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ càng thêm khó coi.
Dạ Bân liền ngồi xa hơn chút nữa.
“Không phải, cái đó, A Khanh, thú dữ mà, mặc dù trên mặt sinh học vẫn thuộc phạm trù động vật, nhưng so với chó con mèo con, thật sự hơi hung mãnh. Cậu làm hơi quá rồi..”
Vì không muốn chọc giận ông thần này, Dạ Bân đã vắt óc suy nghĩ chọn từ thật nhẹ nhàng.
“Vậy tôi nên tặng cô ấy cái gì?”
“Cô ấy thích chó, thì cậu tặng chó, không cần nghĩ quá phức tạp, có thể mỗi ngày cậu đều nghiên cứu game, cách nghĩ quá… so với người thường, vì thế cậu nghĩ quá phức tạp”
“Vậy sao?”
Dạ Bân gật đầu.
“Ừ” Lúc này sắc mặt Ôn Khanh Mộ mới dịu đi một chút.
Thấy Ôn Khanh Mộ dường như tốt hơn rồi, Dạ Bân liền nói: “Tôi nói này A Khanh, cậu hơi trọng sắc khinh bạn đấy, tôi đã bảo cậu dẫn tôi đi xem sư tử vài lần, ĐM cậu lại dẫn Tô Lạc Ly đi, mà không dẫn tôi!”
Ôn Khanh Mộ lườm Dạ Bân.
“Ngoài tôi ra, không ai có thể đến gần chúng”
“Vậy vì sao Tô Lạc Ly lại có thể?” Dạ Bân trợn trừng mắt, cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.
“Cô ấy là vợ tôi”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi về phía cửa.
“Này, cậu cứ đi như vậy à? Đến hụm nước tôi còn chưa uống, cậu đã đi Lợi dụng xong thì ném tôi đi?”
Bất luận Dạ Bân gào thét thế nào, Ôn Khanh Mộ cũng không để ý đến.
Lần này Dạ Bân coi như nhìn rõ rồi.
Ôn Khanh Mộ thật sự đã yêu Tô Lạc Ly.
Tiêu Mạch Nhiên cố gắng lâu như thế, thậm chí bỏ ra nhiều như vậy, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn, cũng không thể lay động Ôn Khanh Mộ chút nào.
Tô Lạc Ly lại không tốn chút sức nào liền có thể được người đàn ông này yêu thương.
Tình yêu, thì ra thật sự không công bằng.
Diêm Thành Kịch bản “Khuynh quốc khuynh thành” thay đổi, đất diễn của Tô Lạc Ly nhiều hơn trước, ngang ngửa với vai nữ chính của Tiêu Mạch Nhiên.
trung quay phim, mỗi i, quay thâu đêm cũng Khoảng thời gian này cô cực kì t ngày đều bận đến tầm mười giờ có.
Đồng thời, quảng cáo cho Thời Quang thiếu nữ cũng sắp quay.
Tô Lạc Ly nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Mục Nhiễm Tranh, liền xoa đầu anh.
“Hắc Thổ, anh có biết không, tôi có thể mang về cho anh đĩa sủi cảo này là tốt lắm rồi! ĐM anh còn gửi thực đơn cho tôi, anh gửi cho tôi bốn chữ Mãn Hán toàn tịch có phải tiện hơn không?”
Mục Nhiễm Tranh vừa nhai vừa nói: “Tôi cũng muốn gửi đấy, nhưng sợ cô không đủ thời gian chuẩn bị!”
“Cút đi!”
Biết thế đến đĩa sủi cảo cũng không mang cho anh!
“Anh có biết thực đơn anh gửi bị chú anh nhìn thấy, anh †a nói thẳng với tôi, dám nấu cho anh sẽ chặt tay tôi!”
Tô Lạc Ly nhìn hai tay mình: “Quả thật anh ta là tên biến thái, là tên ác mai”
Nhắc tới Ôn Khanh Mộ, nỗi khổ chất đầy trong lòng Tô Lạc Ly liền tuôn ra.
Cô thao thao bất tuyệt kể cho Mục Nhiễm Tranh, mình đã đau khổ thế nào để nhặt về mạng quèn từ trong đám thú dữ.
Mục Nhiễm Tranh dừng không nhai nữa, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, đôi mát nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly sờ mặt mình.
“Trên mặt tôi có gì sao? Sao anh nhìn tôi như thế?”
“Chú tôi thích cô” Giọng điệu của Mục Nhiễm Tranh cực kì nghiêm túc.
Nghe lời này, trước tiên, Tô Lạc Ly trừng to mắt, sau đó cười thành tiếng.
“Vớ vẩn! Anh ta thích tôi? Anh ta thích giày vò tôi mới đúng!”
Mục Nhiễm Tranh vẫn giữ nguyên biểu cảm vừa rồi.
“Đám thú dữ đó do chú tôi một tay nuôi lớn, vài lần tôi xin chú ấy, đưa tôi đi xem chúng, chú ấy đều không đưa tôi đi, không chỉ tôi, đến bố mẹ tôi, ông nội tôi nói muốn đi mở mang tầm mắt, chú ấy cũng không đồng ý!”
Tô Lạc Ly chớp mắt vài cái, cẩn thận nghĩ kĩ lại.
“Đương nhiên không thể dẫn mấy người đến, mấy người đều là người nhà của anh ta, thú dữ cũng không phải là người, cho dù đã thuần hóa, cũng có khả năng làm người khác bị thương, nhỡ đâu làm mấy người bị thương thì sao?”
Mục Nhiễm Tranh nhíu mày, hình như cũng có lý.
“Mấy người khác tôi, nhỡ tôi bị sư tử ăn thịt, Ôn Khanh Mộ chớp mắt lấy tám cô, mười cô khác, còn không phải dễ sao?”
Mục Nhiễm Tranh tiếp tục ăn sủi cảo, cảm thấy cách giải thích của Tô Lạc Ly dường như không chê vào đâu được, thế nhưng, anh cứ lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Để tôi nói á, chú anh thật sự là một tên biến thái, anh nói xem, người bình thường ai lại nuôi sư tử với hổ chứ?
Cùng lắm cũng chỉ nuôi chó ngao Tây Tạng, có đúng không? Nuôi thú dữ, chẹp chẹp chẹp…
Dù sao, Tô Lạc Ly cũng không hiểu nổi.
“Hắc Thổ, anh nhất định không được học chú anh, sau này tôi nhất định sẽ trân trọng anh, dù sao trên thế giới này cũng không còn nhiều người bình thường”
“Hừ..” Mục Nhiễm Tranh hừ một tiếng, tiếp tục ăn sủi cảo của mình.
Rất nhanh, đĩa sủi cảo đã thấy đáy.
Cạch!
Dáng vẻ ăn của hai người thật giống nhau.
Thất Nguyệt Hoa Trong phòng bao, Ôn Khanh Mộ lắc chiếc ly trong tay, sắc mặt u ám, đôi mắt màu lam ánh lên tia lạnh lùng.
Dạ Bân khệnh khạng đi vào.
“Ô, không phải ngài Ôn nhà ta đang ở nhà dạy vợ sao, sao hôm nay lại hân hạnh được ngài mời đi uống rượu thế này?”
Lời vừa dứt, nhìn thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ, Dạ Bân liền thu lại nụ cười của mình.
“Sao thế, đây là… Ai chọc ngài Ôn nhà ta rồi?”
Dạ Bân nói rồi, ngồi xuống sofa cách Ôn Khanh Mộ khá xa.
Người đàn ông này tức giận, lửa cháy đến tận đâu cũng không biết được, anh vẫn nên giữ mạng mình thì hơn.
Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu, uống hết rượu trong ly, “cạch”
một tiếng quảng ly rượu lên bàn.
“Dạ Bân!”
Dạ Bân giật mình sợ hãi.
“Hả? Hình như tôi đâu có chọc cậu?”
“Nếu cậu là một người phụ nữ, cậu có thích tôi không?”
Phụt…
Khi nghe thấy câu hỏi này, suýt chút nữa Dạ Bân đập đầu xuống bàn!
“Tôi nói này A Khanh, cậu sao thế?”
“Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Đương nhiên sẽ thích cậu rồi, cậu giàu như thế, lại còn đẹp trai, đừng nói tôi là phụ nữ, tôi là gay, tôi cũng thích cậu! Phụ nữ trên khắp thế giới này đều sẽ thích cậu!”
“Nói bậy! Tô Lạc Ly không thích tôi!”
Ôn Khanh Mộ tức giận gầm lên.
Dạ Bân giơ ngón tay chọc một cái.
“Tôi biết rồi, cãi nhau với vợ à?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, dựa vào sofa.
Dường như ngầm thừa nhận.
“Phụ nữ mà, phải dỗ dành”
“Tôi còn phải dỗ thế nào nữa? Tôi nhớ cậu từng nói, phụ nữ thích cái gì, tôi liền cho cái nấy, nhưng tôi cho hết rồi, Tô Lạc Ly vẫn không thích!”
Dạ Bân lắc đầu.
“Tô Lạc Ly thích gì?”
“Không biết cô ấy nhặt một con chó ở đâu về, tôi đoán chắc là cô ấy rất thích động vật”
“Vì thế, cậu tặng cô ấy cái gì?”
“Tôi đưa cô ấy đến gặp đám thú nuôi của tôi.”
Dạ Bân trợn trừng mắt, nhìn Ôn Khanh Mộ như nhìn quái vật.
Thú nuôi của Ôn Khanh Mộ, anh đã từng nghe, anh cũng từng nói muốn đi gặp đám thú dữ kia, nhưng Ôn Khanh Mộ không đồng ý.
“Nếu tôi là Tô Lạc Ly, đừng nói là thích, tôi trốn còn không kịp! Tôi cuốn gói trốn ngay, cách cậu càng xa càng tốt!”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ càng thêm khó coi.
Dạ Bân liền ngồi xa hơn chút nữa.
“Không phải, cái đó, A Khanh, thú dữ mà, mặc dù trên mặt sinh học vẫn thuộc phạm trù động vật, nhưng so với chó con mèo con, thật sự hơi hung mãnh. Cậu làm hơi quá rồi..”
Vì không muốn chọc giận ông thần này, Dạ Bân đã vắt óc suy nghĩ chọn từ thật nhẹ nhàng.
“Vậy tôi nên tặng cô ấy cái gì?”
“Cô ấy thích chó, thì cậu tặng chó, không cần nghĩ quá phức tạp, có thể mỗi ngày cậu đều nghiên cứu game, cách nghĩ quá… so với người thường, vì thế cậu nghĩ quá phức tạp”
“Vậy sao?”
Dạ Bân gật đầu.
“Ừ” Lúc này sắc mặt Ôn Khanh Mộ mới dịu đi một chút.
Thấy Ôn Khanh Mộ dường như tốt hơn rồi, Dạ Bân liền nói: “Tôi nói này A Khanh, cậu hơi trọng sắc khinh bạn đấy, tôi đã bảo cậu dẫn tôi đi xem sư tử vài lần, ĐM cậu lại dẫn Tô Lạc Ly đi, mà không dẫn tôi!”
Ôn Khanh Mộ lườm Dạ Bân.
“Ngoài tôi ra, không ai có thể đến gần chúng”
“Vậy vì sao Tô Lạc Ly lại có thể?” Dạ Bân trợn trừng mắt, cảm thấy bản thân bị bỏ rơi.
“Cô ấy là vợ tôi”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi về phía cửa.
“Này, cậu cứ đi như vậy à? Đến hụm nước tôi còn chưa uống, cậu đã đi Lợi dụng xong thì ném tôi đi?”
Bất luận Dạ Bân gào thét thế nào, Ôn Khanh Mộ cũng không để ý đến.
Lần này Dạ Bân coi như nhìn rõ rồi.
Ôn Khanh Mộ thật sự đã yêu Tô Lạc Ly.
Tiêu Mạch Nhiên cố gắng lâu như thế, thậm chí bỏ ra nhiều như vậy, suýt chút nữa đến mạng cũng không còn, cũng không thể lay động Ôn Khanh Mộ chút nào.
Tô Lạc Ly lại không tốn chút sức nào liền có thể được người đàn ông này yêu thương.
Tình yêu, thì ra thật sự không công bằng.
Diêm Thành Kịch bản “Khuynh quốc khuynh thành” thay đổi, đất diễn của Tô Lạc Ly nhiều hơn trước, ngang ngửa với vai nữ chính của Tiêu Mạch Nhiên.
trung quay phim, mỗi i, quay thâu đêm cũng Khoảng thời gian này cô cực kì t ngày đều bận đến tầm mười giờ có.
Đồng thời, quảng cáo cho Thời Quang thiếu nữ cũng sắp quay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.