Chương 167
Tô Lạc Ly
12/03/2021
Ôn Khanh Mô dịu dàng thế này khiến Tô Lạc Ly hơi không quen.
Cô mim cười, gạt đầu với Ôn Khanh Mô.
Cô muốn quay thế nào thì quay thế đó.
Chác là anh rất để ý đến cô nhỉ?
Ôn Khanh Mộ duôi tay, vuốt mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly.
“Có phải cảm thấy buồn chán không?”
“Hơi hơi.
Đương nhiên sẽ buồn chán rồi, một tay của cô truyền nước, chỉ có thế năm trên giường, đến xuống đất cũng không được, trong tay lại chỉ có điện thoại.
Nhưng trong điện thoại của cô không có trò chơi nào, trừ xem tin mới, lướt dòng thời gian, thật sự là không có gì để làm Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, âm điện thoại của mình đi tới Anh tiện tay mở một tệp trên màn hình điện thoại. . Truyện Mạt Thế
“Trong này toàn là trò chơi, cô tự mở mà chơi”
T6 Lạc Ly nhìn chăm chú.
Trời ạt Không hổ danh là điện thoại của thiên tài game, trong tệp này kín mít toàn là trò chơi, tiện tay lướt xem, hoàn toàn không thấy đáy!
“Sao điện thoại của anh có thế có nhiều trò chơi như này chứ?”
“Tỉnh năng test game mà thôi, đay gần như là toàn bộ trò chơi của công ty chúng tôi, có trò đã xóa mất rồi, cũng có vài trò là của công ty đối thủ: Nhưng điện thoại của anh sao lại cài được nhiều trò chơi như này?”
“Điện thoại của tôi là đặt làm, bộ nhớ khá lớn, cô chơi đi, có việc gì thi gọi tôi”
Đón lấy, để tiện cho cô chơi, Ôn Khanh Mộ còn kê bàn nhỏ cho cỏ, hơn nữa còn đặt giá kê điện thoại, để cô có thể dùng một tay mà vân chơi trò chơi thoải mái.
Các trò chơi hoa màt chóng mặt, khiến Tô Lạc Ly chọn hoa cả mát.
Trước giờ cỏ không quá thích trò chơi các thứ, thạm chí căn bản rất ghét trò chơi, dù sao người đời đã nói: Chơi bởi lêu lổng.
Thế nhưng, cô lại cưới một chuyên gia game, người chuyên tạo ra các trò chơi Tô Lạc Ly chọn một trò chơi kiếu xếp hình, những trò chơi khác, cô cũng không biết chơi Còn nhớ trò chơi kiểu xếp hình này cực ki được yêu: thích, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều kết bạn với nhau, mọi người còn trao đối bí kíp qua bàn.
Thì ra đây là sản phẩm của công ty Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô, rồi bat đầu chuyên tâm xử lý giấy tờ Hãi người ở cũng trong một không gian, không làm phiền lân nhau nhưng lại hòa hợp đến lạ Dường như cả một buổi sáng, Ôn Khanh Mộ đều cực kì bận rộn, anh quay về Ái Y Cốc khoảng hơn nửa tháng, đống công việc tích đồn suốt hơn nửa tháng này nhiều không đếm xuể.
Ôn Khanh Mô ghét nhất là xem đống giấy tờ này, vì thế làm một buổi sáng, anh cực kì bưồn bực.
Thấy Tô Lạc Ly đang chơi rất vui, anh dứt khoát buông bút trong tay xuống, đi tới chỏ cô Ôn Khanh Mộ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly, một cánh tay khoác lên vai cô, cực kì thân mật Anh nhìn màn hình, Tô Lạc Ly chỉ qua hơn mười bàn!
Tô Lạc Ly đang cổ gảng qua bàn thứ mười tám, mày nhíu chặt lại Là một thiên tài game, hơn nữa còn là người sáng lập cõng ty game lớn nhất trên thế giới, Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên phát hiện, vợ mình là đồ mù gamel Nếu để người khác biết được, không phải sẽ cười nhạo anh sao?
Có lẽ vì anh là người chế tạo trò chơi, không muốn người khác giày xéo tác phẩm của mình, lại thêm sự buồn bực khi xử lí đống giấy tờ, Ôn Khanh Mộ không khống chế được mình nữa.
“Có phải cô ngốc hay không? Cô không biết nhìn kĩ rồi mới đi sao? Động vào cho đó rõ ràng là sẽ chết!
“Chỉ còn lại một bước cuối cùng thôi, cô không thể tính toán rồi hãng đi sao?”
“Tô Lạc Ly, cô thật sự là thiên tài! Bàn này chơi tám lần rồi, vậy mà cô cũng không qua được!
“Có phải đầu cô bị lồi kĩ thuật không? Ban mươi bàn đầu tiên của trò chơi, chín mươi phần trăm người dùng đều có thế ba sao qua bàn, đây là để thu hút người dùng chơi tiếp! Cô nhìn xem cô có mấy bàn ba sao?”
“Để không làm mất sự tập trung của người dùng, mỗi một bàn, cho dù là bàn khó hơn nữa, căn bản sẽ không để người dùng chơi quá bảy lần mà không qua bàn! Vậy mà cô chơi mười lần cũng không qua được!”
Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh mảng Tô Lạc Ly ngập đầu ngập mặt!
Vốn Tô Lạc Ly vừa có tí tẹo hứng thú với trò chơi, nghe Ôn Khanh Mộ măng lên mảng xuống như này, lập tức không vui Lúc đầu, cô còn nhịn, dù sao quá thật cô cũng chơi rất gà Thế nhưng, vốn dĩ trò chơi là để vui vẻ, ai muốn chơi mà còn bị mãng chứ?
“Tô Lạc Ly, vừa rồi cô động bên kia không phải là thăng rồi sao? Thật sự là cực kì ngu ngốc! Lợn còn chơi giỏi hơn cô!
Khi nghe đến đây, Tỏ Lạc Ly không thế nhịn được nữa!
€ô trực tiếp nhét điện thoại vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Không chơi nữa! Có gì vui chứ? Tôi không biết chơi đấy!”
Nói xong, Tô Lạc Ly nắm xuổng, quay lưng lại với Ôn Khanh Mộ, nhâm mắt lại Không tức giận, anh coi cô là Hello Kitty sao?
Tô Lạc Ly tức giận cũng khiến Ôn Khanh Mô biết, vừa rồi có phải anh mang quá năng lời không?
Anh lại bát đầu trở nên dịu dàng trong một giây, nhẹ nhàng võ vai Tô Lạc Ly.
“Được rồi, được rồi, tôi không máng cô nữa, tôi dạy cô có được không?”
Giọng nói dịu dàng khiến Tô Lạc Ly thật sự nghi ngờ có phải mình đang nam mơ hay không?
‘Ly Ly, đừng tức giận nữa, hiện giờ có đang dưỡng bệnh đó, nha?”
Tô Lạc Ly bĩu môi: ‘Anh cứ mảng tôi mãi…
‘Đều do tôi không tốt, tôi không mảng cô nữa.”
“Thật không?”
“Thật Lúc này Tô Lạc Ly mới ngồi dậy, Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly vào lòng mình, anh cầm điện thoại, dạy Tô Lạc Ly cách qua bàn.
Trong quả trình Ôn Khanh Mộ dạy Tô Lạc Ly chơi, cô không thế không thừa nhận, Ôn Khanh Mộ thật sự chơi rất giỏi Bàn cô chơi mãi không qua được, Ôn Khanh Mộ chỉ trong vòng mười bước là có thể qua bản, hơn nữa còn là ba sao qua bản.
Thỉnh thoảng Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai mê người của Ôn Khanh Mộ, mát của anh cực kì đẹp Giống như một viên ngọc lưu ly màu lam, lãng mạn, sáng súa Đêm tối Chờ Tô Lạc Ly say ngủ, Ôn Khanh Mộ lại lặng lẽ ngồi dậy, mở máy tính, bước vào thế giới lập trình trò chơi Để không làm ồn tới Tô Lạc Ly, anh cổ ý giảm sáng màn hình, ngón tay gõ bản phim cũng nhẹ hơn một chút Hôm sau, khi Tô Lạc Ly chuẩn bị tiếp tục chơi trò chơi, Ôn Khanh Mộ lại mở một tệp khác.
“Hôm sau cô chơi trò chơi này đi, thích cái nào thì chơi cái đó.
Tô Lạc Ly nghĩ một chút, hình như tối qua không có tệp này.
‘Đây là trò chơi tối qua tôi làm cho có, khi không qua bản, bên này có bí kịp qua bản; Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa chỉ cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly khó hiểu nhìn Ôn Khanh Mộ.
Tối qua anh lại tỉnh giấc, làm trò chơi riêng cho cô sao?
Vì sao lại đối xử tốt với cô thế chứ?
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly: “Chơi đi, không hiểu thì hỏi tôi, hôm nay tôi còn một đống giấy tờ phải xem: Tô Lạc Ly cũng thấy được, mới sáng sớm, Doãn Cẩn đã đưa tới một đống giấy tờ.
Nhưng anh biết rõ minh nhiều việc như thể, nhưng nửa đêm văn dậy làm trò chơi cho cô.
Cô mim cười, gạt đầu với Ôn Khanh Mô.
Cô muốn quay thế nào thì quay thế đó.
Chác là anh rất để ý đến cô nhỉ?
Ôn Khanh Mộ duôi tay, vuốt mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly.
“Có phải cảm thấy buồn chán không?”
“Hơi hơi.
Đương nhiên sẽ buồn chán rồi, một tay của cô truyền nước, chỉ có thế năm trên giường, đến xuống đất cũng không được, trong tay lại chỉ có điện thoại.
Nhưng trong điện thoại của cô không có trò chơi nào, trừ xem tin mới, lướt dòng thời gian, thật sự là không có gì để làm Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc, âm điện thoại của mình đi tới Anh tiện tay mở một tệp trên màn hình điện thoại. . Truyện Mạt Thế
“Trong này toàn là trò chơi, cô tự mở mà chơi”
T6 Lạc Ly nhìn chăm chú.
Trời ạt Không hổ danh là điện thoại của thiên tài game, trong tệp này kín mít toàn là trò chơi, tiện tay lướt xem, hoàn toàn không thấy đáy!
“Sao điện thoại của anh có thế có nhiều trò chơi như này chứ?”
“Tỉnh năng test game mà thôi, đay gần như là toàn bộ trò chơi của công ty chúng tôi, có trò đã xóa mất rồi, cũng có vài trò là của công ty đối thủ: Nhưng điện thoại của anh sao lại cài được nhiều trò chơi như này?”
“Điện thoại của tôi là đặt làm, bộ nhớ khá lớn, cô chơi đi, có việc gì thi gọi tôi”
Đón lấy, để tiện cho cô chơi, Ôn Khanh Mộ còn kê bàn nhỏ cho cỏ, hơn nữa còn đặt giá kê điện thoại, để cô có thể dùng một tay mà vân chơi trò chơi thoải mái.
Các trò chơi hoa màt chóng mặt, khiến Tô Lạc Ly chọn hoa cả mát.
Trước giờ cỏ không quá thích trò chơi các thứ, thạm chí căn bản rất ghét trò chơi, dù sao người đời đã nói: Chơi bởi lêu lổng.
Thế nhưng, cô lại cưới một chuyên gia game, người chuyên tạo ra các trò chơi Tô Lạc Ly chọn một trò chơi kiếu xếp hình, những trò chơi khác, cô cũng không biết chơi Còn nhớ trò chơi kiểu xếp hình này cực ki được yêu: thích, rất nhiều người trong đoàn làm phim đều kết bạn với nhau, mọi người còn trao đối bí kíp qua bàn.
Thì ra đây là sản phẩm của công ty Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô, rồi bat đầu chuyên tâm xử lý giấy tờ Hãi người ở cũng trong một không gian, không làm phiền lân nhau nhưng lại hòa hợp đến lạ Dường như cả một buổi sáng, Ôn Khanh Mộ đều cực kì bận rộn, anh quay về Ái Y Cốc khoảng hơn nửa tháng, đống công việc tích đồn suốt hơn nửa tháng này nhiều không đếm xuể.
Ôn Khanh Mô ghét nhất là xem đống giấy tờ này, vì thế làm một buổi sáng, anh cực kì bưồn bực.
Thấy Tô Lạc Ly đang chơi rất vui, anh dứt khoát buông bút trong tay xuống, đi tới chỏ cô Ôn Khanh Mộ trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly, một cánh tay khoác lên vai cô, cực kì thân mật Anh nhìn màn hình, Tô Lạc Ly chỉ qua hơn mười bàn!
Tô Lạc Ly đang cổ gảng qua bàn thứ mười tám, mày nhíu chặt lại Là một thiên tài game, hơn nữa còn là người sáng lập cõng ty game lớn nhất trên thế giới, Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên phát hiện, vợ mình là đồ mù gamel Nếu để người khác biết được, không phải sẽ cười nhạo anh sao?
Có lẽ vì anh là người chế tạo trò chơi, không muốn người khác giày xéo tác phẩm của mình, lại thêm sự buồn bực khi xử lí đống giấy tờ, Ôn Khanh Mộ không khống chế được mình nữa.
“Có phải cô ngốc hay không? Cô không biết nhìn kĩ rồi mới đi sao? Động vào cho đó rõ ràng là sẽ chết!
“Chỉ còn lại một bước cuối cùng thôi, cô không thể tính toán rồi hãng đi sao?”
“Tô Lạc Ly, cô thật sự là thiên tài! Bàn này chơi tám lần rồi, vậy mà cô cũng không qua được!
“Có phải đầu cô bị lồi kĩ thuật không? Ban mươi bàn đầu tiên của trò chơi, chín mươi phần trăm người dùng đều có thế ba sao qua bàn, đây là để thu hút người dùng chơi tiếp! Cô nhìn xem cô có mấy bàn ba sao?”
“Để không làm mất sự tập trung của người dùng, mỗi một bàn, cho dù là bàn khó hơn nữa, căn bản sẽ không để người dùng chơi quá bảy lần mà không qua bàn! Vậy mà cô chơi mười lần cũng không qua được!”
Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh mảng Tô Lạc Ly ngập đầu ngập mặt!
Vốn Tô Lạc Ly vừa có tí tẹo hứng thú với trò chơi, nghe Ôn Khanh Mộ măng lên mảng xuống như này, lập tức không vui Lúc đầu, cô còn nhịn, dù sao quá thật cô cũng chơi rất gà Thế nhưng, vốn dĩ trò chơi là để vui vẻ, ai muốn chơi mà còn bị mãng chứ?
“Tô Lạc Ly, vừa rồi cô động bên kia không phải là thăng rồi sao? Thật sự là cực kì ngu ngốc! Lợn còn chơi giỏi hơn cô!
Khi nghe đến đây, Tỏ Lạc Ly không thế nhịn được nữa!
€ô trực tiếp nhét điện thoại vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Không chơi nữa! Có gì vui chứ? Tôi không biết chơi đấy!”
Nói xong, Tô Lạc Ly nắm xuổng, quay lưng lại với Ôn Khanh Mộ, nhâm mắt lại Không tức giận, anh coi cô là Hello Kitty sao?
Tô Lạc Ly tức giận cũng khiến Ôn Khanh Mô biết, vừa rồi có phải anh mang quá năng lời không?
Anh lại bát đầu trở nên dịu dàng trong một giây, nhẹ nhàng võ vai Tô Lạc Ly.
“Được rồi, được rồi, tôi không máng cô nữa, tôi dạy cô có được không?”
Giọng nói dịu dàng khiến Tô Lạc Ly thật sự nghi ngờ có phải mình đang nam mơ hay không?
‘Ly Ly, đừng tức giận nữa, hiện giờ có đang dưỡng bệnh đó, nha?”
Tô Lạc Ly bĩu môi: ‘Anh cứ mảng tôi mãi…
‘Đều do tôi không tốt, tôi không mảng cô nữa.”
“Thật không?”
“Thật Lúc này Tô Lạc Ly mới ngồi dậy, Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly vào lòng mình, anh cầm điện thoại, dạy Tô Lạc Ly cách qua bàn.
Trong quả trình Ôn Khanh Mộ dạy Tô Lạc Ly chơi, cô không thế không thừa nhận, Ôn Khanh Mộ thật sự chơi rất giỏi Bàn cô chơi mãi không qua được, Ôn Khanh Mộ chỉ trong vòng mười bước là có thể qua bản, hơn nữa còn là ba sao qua bản.
Thỉnh thoảng Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai mê người của Ôn Khanh Mộ, mát của anh cực kì đẹp Giống như một viên ngọc lưu ly màu lam, lãng mạn, sáng súa Đêm tối Chờ Tô Lạc Ly say ngủ, Ôn Khanh Mộ lại lặng lẽ ngồi dậy, mở máy tính, bước vào thế giới lập trình trò chơi Để không làm ồn tới Tô Lạc Ly, anh cổ ý giảm sáng màn hình, ngón tay gõ bản phim cũng nhẹ hơn một chút Hôm sau, khi Tô Lạc Ly chuẩn bị tiếp tục chơi trò chơi, Ôn Khanh Mộ lại mở một tệp khác.
“Hôm sau cô chơi trò chơi này đi, thích cái nào thì chơi cái đó.
Tô Lạc Ly nghĩ một chút, hình như tối qua không có tệp này.
‘Đây là trò chơi tối qua tôi làm cho có, khi không qua bản, bên này có bí kịp qua bản; Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa chỉ cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly khó hiểu nhìn Ôn Khanh Mộ.
Tối qua anh lại tỉnh giấc, làm trò chơi riêng cho cô sao?
Vì sao lại đối xử tốt với cô thế chứ?
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly: “Chơi đi, không hiểu thì hỏi tôi, hôm nay tôi còn một đống giấy tờ phải xem: Tô Lạc Ly cũng thấy được, mới sáng sớm, Doãn Cẩn đã đưa tới một đống giấy tờ.
Nhưng anh biết rõ minh nhiều việc như thể, nhưng nửa đêm văn dậy làm trò chơi cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.