Tổng Tài Bá Đạo Và Chàng Trai Táo Bạo
Chương 25: Anh đợi em về
Hà Thị Kiều Anh
27/06/2021
..._______________...
Anh ôm cậu vào lòng dỗ dành.
"Ngoan, không khóc nữa. Anh không biết từ lúc nào mà anh yêu em nhiều như thế. Chẳng thể giận em lâu được. Chỉ cần nhìn thấy em khóc là anh không chịu nổi phải dỗ dành em rồi. Dù em có hờ hững với anh, anh cũng không thể thờ ơ với em được."
Cậu vòng tay qua eo ôm anh.
" Em có phải đang mơ không? "
Anh đặt lên trán cậu nụ hôn để giúp cậu an lòng.
"Sao, cảm nhận được chưa?"
Cậu xấu hổ quá quay mặt đi. Che mặt lại để anh không nhìn thấy hai cái má đỏ ửng lên vì ngại ngùng của cậu.
"Võ tổng anh kỳ quá à"
Ọe ọe
"Anh muốn ói quá, anh say quá rồi."
"Em dìu anh lên phòng nghỉ nha"
Cậu dìu anh lên phòng ngủ. Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi. Cậu đứng dậy ra ngoài. Anh nắm tay cậu kéo lại
"Em đi đâu?"
"Em đi lấy nước lau người cho anh. Em làm trà giải rượu cho anh."
"Thật không?".
"Thật mà" Cậu ngại ngùng nhìn anh.
Dù sao thì cũng lần đầu yêu mà. Làm sao tránh khỏi những bở ngỡ lúc mới yêu được.
"Đừng có mà bỏ anh đi đấy"
Kể từ khi anh yêu cậu. Anh bắt đầu thay đổi nhiều. Anh chưa bao giờ nhõng nhẽo như thế với ai kể cả mẹ anh. Cũng chưa bao giờ sợ ai đó bỏ đi. Hay là vì lúc say anh mới như thế.
"Dạ, em chỉ xuống bếp thôi"
Cậu xuống bếp làm trà giải rượu đưa lên cho anh uống.
"Nè trà của anh" Anh uống một hơi hết luôn
"Uống từ từ thôi chứ, trà đắng chứ có phải nước ngọt đâu?"
"Chỉ cần là em nấu cho anh uống, dù là thuốc độc anh cũng thấy ngọt ngào."
Cậu sờ sờ trán của anh. "Đâu có nóng đâu"
"Anh có bình thường không đấy. Anh là Tổng giám đốc của cả công ty đấy. Dưới một người trên trăm người đấy. Sao nay nói chuyện sến súa thế?"
"Anh chỉ sến với em thôi"
"Ghê quá"
Anh kéo tay cậu ngồi xuống giường.
"Ghê không?"
"Chiều giờ anh ăn gì chưa?"
"Anh chưa ăn gì từ trưa tới giờ." Ánh mắt buồn rầu nhìn cậu
"Sao trưa giờ anh không ăn?"
Cậu nhìn khuôn mặt đáng
thương của anh mà lo lắng lắm. Trưa giờ không ăn gì mà uống bia nhiều thế, bao tử nào chịu nổi.
"Anh đợi em về"
Cậu nhìn anh, người đàn ông ngốc nghếch đó. Với cả công ty lạnh lùng, nghiêm khắc. Với cậu lại ân cần, chu đáo. Lúc nào cũng lo lắng cho cậu. Dù cậu bỏ ra ngoài đi ăn với bạn. Anh vẫn ở nhà đợi. Cậu ngồi xuống ôm anh.
Chỉ bốn chữ "anh đợi em về" mà khiến lòng cậu đau lắm. Anh đợi cậu, trong khi cậu ngồi đó ăn ngon. Còn ngồi nghe người ta tỏ tình nữa. Nếu anh thấy khung cảnh đó, chắc anh sẽ đau lòng lắm.
"Sao anh không ăn đi, mà đợi em làm gì. Em đi ăn rồi mà"
"Anh không muốn ăn"
Cậu nắm tay anh đi xuống lầu.
"Anh ngồi ghế đi, em nấu bát mì hai chúng ta ăn nha"
Cậu nhanh tay đun nước sộ nấu mì gói. Lấy sườn nướng lúc trưa anh làm. Đem bỏ vào lò nướng làm nóng. Rồi bỏ lên bát mì ăn. Ốp là hai quả trứng nữa. Làm hai tô đặt ra bàn, cùng nhau ăn.
Ngồi ăn mì gói với anh nhưng cậu lại thấy ngon hơn lúc trưa ăn nhà hàng với Anh Thịnh.
Cậu nhìn anh ăn ngon lắm. Anh ăn rất nhanh, vì anh đói quá rồi.
"Em tệ quá phải không?" Cậu nhìn anh mà rơi nước mắt.
"Anh ăn từ từ thôi, nóng đấy,mắc nghẹn bây giờ"
"Mì em nấu là ngon nhất." Anh nhìn cậu cười tươi lắm.
Tình yêu là thế đấy. Với người khác anh là Võ tổng lạnh lung, kiêu ngạo. Chưa bao giờ chịu thua ai. Nhưng với em anh chỉ muốn làm em bé. Cần em yêu thương, cần em vỗ về. Người càng lạnh lùng trái tim sắt đá thì khi phải lòng ai. Họ sẽ rất thật lòng, chung thủy với người đó suốt đời. Anh ta có thể quay lưng với cả thế giới. Nhưng chẳng thể nào bỏ mặc em dù chỉ một lần.
Sau bữa tối cả hai lên phòng. Ai về phòng đó đi tắm, rồi đi ngủ.
Cậu về phòng tắm xong thay đồ lên giường nằm rồi, điện thoại reo.
"Anh gọi gì nữa đấy?"
"Qua phòng anh nói cái này"
Cậu vẫn nhhe lời đi qua phòng anh.
"Võ tổng anh gọi em có chuyện gì?"
"Em gọi anh là gì?"
"Võ tổng"
"Không được từ giờ hãy gọi anh là *cục cưng*"
Cậu cười sặc sụa "Gớm quá, sến quá"
"Chỉ gọi lúc ở nhà chúng t thôi. Còn anh sẽ gọi em là *bảo bối* vậy nha."
"Không gọi đâu, ngại lắm em không gọi vậy được"
"Đây là lệnh"
Thôi không có việc gì em về phòng nha Võ tổng "
Còn gọi Võ tổng nữa" Anh nhăn mặt lại
"Gọi anh là Cục Cưng khi ở nhà chúng ta"
"Ghê quá, sến sẳm quá đi."
Anh thọc léc cậu "Có gọi không?"
"Em về phòng đây"
Anh kéo cậu lại " Hay tối nay ngủ với anh nha"
Cậu đứng bật khỏi giường
"Em không phải người dể dãi đâu nhé"
"Em là Dương táo bạo mà sao lại.." Anh hỏi lại
Cậu chạy thẳng ra khỏi phòng...Về nằm xuống giường thở hổn hển,tim đập loạn xạ
..._____________...
Anh ôm cậu vào lòng dỗ dành.
"Ngoan, không khóc nữa. Anh không biết từ lúc nào mà anh yêu em nhiều như thế. Chẳng thể giận em lâu được. Chỉ cần nhìn thấy em khóc là anh không chịu nổi phải dỗ dành em rồi. Dù em có hờ hững với anh, anh cũng không thể thờ ơ với em được."
Cậu vòng tay qua eo ôm anh.
" Em có phải đang mơ không? "
Anh đặt lên trán cậu nụ hôn để giúp cậu an lòng.
"Sao, cảm nhận được chưa?"
Cậu xấu hổ quá quay mặt đi. Che mặt lại để anh không nhìn thấy hai cái má đỏ ửng lên vì ngại ngùng của cậu.
"Võ tổng anh kỳ quá à"
Ọe ọe
"Anh muốn ói quá, anh say quá rồi."
"Em dìu anh lên phòng nghỉ nha"
Cậu dìu anh lên phòng ngủ. Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi. Cậu đứng dậy ra ngoài. Anh nắm tay cậu kéo lại
"Em đi đâu?"
"Em đi lấy nước lau người cho anh. Em làm trà giải rượu cho anh."
"Thật không?".
"Thật mà" Cậu ngại ngùng nhìn anh.
Dù sao thì cũng lần đầu yêu mà. Làm sao tránh khỏi những bở ngỡ lúc mới yêu được.
"Đừng có mà bỏ anh đi đấy"
Kể từ khi anh yêu cậu. Anh bắt đầu thay đổi nhiều. Anh chưa bao giờ nhõng nhẽo như thế với ai kể cả mẹ anh. Cũng chưa bao giờ sợ ai đó bỏ đi. Hay là vì lúc say anh mới như thế.
"Dạ, em chỉ xuống bếp thôi"
Cậu xuống bếp làm trà giải rượu đưa lên cho anh uống.
"Nè trà của anh" Anh uống một hơi hết luôn
"Uống từ từ thôi chứ, trà đắng chứ có phải nước ngọt đâu?"
"Chỉ cần là em nấu cho anh uống, dù là thuốc độc anh cũng thấy ngọt ngào."
Cậu sờ sờ trán của anh. "Đâu có nóng đâu"
"Anh có bình thường không đấy. Anh là Tổng giám đốc của cả công ty đấy. Dưới một người trên trăm người đấy. Sao nay nói chuyện sến súa thế?"
"Anh chỉ sến với em thôi"
"Ghê quá"
Anh kéo tay cậu ngồi xuống giường.
"Ghê không?"
"Chiều giờ anh ăn gì chưa?"
"Anh chưa ăn gì từ trưa tới giờ." Ánh mắt buồn rầu nhìn cậu
"Sao trưa giờ anh không ăn?"
Cậu nhìn khuôn mặt đáng
thương của anh mà lo lắng lắm. Trưa giờ không ăn gì mà uống bia nhiều thế, bao tử nào chịu nổi.
"Anh đợi em về"
Cậu nhìn anh, người đàn ông ngốc nghếch đó. Với cả công ty lạnh lùng, nghiêm khắc. Với cậu lại ân cần, chu đáo. Lúc nào cũng lo lắng cho cậu. Dù cậu bỏ ra ngoài đi ăn với bạn. Anh vẫn ở nhà đợi. Cậu ngồi xuống ôm anh.
Chỉ bốn chữ "anh đợi em về" mà khiến lòng cậu đau lắm. Anh đợi cậu, trong khi cậu ngồi đó ăn ngon. Còn ngồi nghe người ta tỏ tình nữa. Nếu anh thấy khung cảnh đó, chắc anh sẽ đau lòng lắm.
"Sao anh không ăn đi, mà đợi em làm gì. Em đi ăn rồi mà"
"Anh không muốn ăn"
Cậu nắm tay anh đi xuống lầu.
"Anh ngồi ghế đi, em nấu bát mì hai chúng ta ăn nha"
Cậu nhanh tay đun nước sộ nấu mì gói. Lấy sườn nướng lúc trưa anh làm. Đem bỏ vào lò nướng làm nóng. Rồi bỏ lên bát mì ăn. Ốp là hai quả trứng nữa. Làm hai tô đặt ra bàn, cùng nhau ăn.
Ngồi ăn mì gói với anh nhưng cậu lại thấy ngon hơn lúc trưa ăn nhà hàng với Anh Thịnh.
Cậu nhìn anh ăn ngon lắm. Anh ăn rất nhanh, vì anh đói quá rồi.
"Em tệ quá phải không?" Cậu nhìn anh mà rơi nước mắt.
"Anh ăn từ từ thôi, nóng đấy,mắc nghẹn bây giờ"
"Mì em nấu là ngon nhất." Anh nhìn cậu cười tươi lắm.
Tình yêu là thế đấy. Với người khác anh là Võ tổng lạnh lung, kiêu ngạo. Chưa bao giờ chịu thua ai. Nhưng với em anh chỉ muốn làm em bé. Cần em yêu thương, cần em vỗ về. Người càng lạnh lùng trái tim sắt đá thì khi phải lòng ai. Họ sẽ rất thật lòng, chung thủy với người đó suốt đời. Anh ta có thể quay lưng với cả thế giới. Nhưng chẳng thể nào bỏ mặc em dù chỉ một lần.
Sau bữa tối cả hai lên phòng. Ai về phòng đó đi tắm, rồi đi ngủ.
Cậu về phòng tắm xong thay đồ lên giường nằm rồi, điện thoại reo.
"Anh gọi gì nữa đấy?"
"Qua phòng anh nói cái này"
Cậu vẫn nhhe lời đi qua phòng anh.
"Võ tổng anh gọi em có chuyện gì?"
"Em gọi anh là gì?"
"Võ tổng"
"Không được từ giờ hãy gọi anh là *cục cưng*"
Cậu cười sặc sụa "Gớm quá, sến quá"
"Chỉ gọi lúc ở nhà chúng t thôi. Còn anh sẽ gọi em là *bảo bối* vậy nha."
"Không gọi đâu, ngại lắm em không gọi vậy được"
"Đây là lệnh"
Thôi không có việc gì em về phòng nha Võ tổng "
Còn gọi Võ tổng nữa" Anh nhăn mặt lại
"Gọi anh là Cục Cưng khi ở nhà chúng ta"
"Ghê quá, sến sẳm quá đi."
Anh thọc léc cậu "Có gọi không?"
"Em về phòng đây"
Anh kéo cậu lại " Hay tối nay ngủ với anh nha"
Cậu đứng bật khỏi giường
"Em không phải người dể dãi đâu nhé"
"Em là Dương táo bạo mà sao lại.." Anh hỏi lại
Cậu chạy thẳng ra khỏi phòng...Về nằm xuống giường thở hổn hển,tim đập loạn xạ
..._____________...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.