Tổng Tài Bá Đạo Và Chàng Trai Táo Bạo
Chương 17: Cười vì em mà thôi
Hà Thị Kiều Anh
27/06/2021
Ấy vậy mà giấc ngủ của cậu thư ký lại ngon và sâu đến lạ.
Đã một giờ sàng rồi, anh tổng tài đó vẫn ngồi trên ghế tay chống cằm suy tư nhìn về phía cậu thư đang ngon giấc. Bàn tay vẫn nắm chặt. Chắc là vì quá sợ hãi, sợ ai đó sẽ bỏ đi nên bàn tay đó cậu nắm chặt lắm. Anh đã ốc gắng để rút tay ra đi ngủ, nhưng không được. Anh không dám mạnh tay vì sợ cậu thức giấc. Rồi anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tới sáng mai cậu thức giấc thấy anh nằm gục đầu trên tay cậu mà ngủ. Cậu mới nhớ ra tối qua cậu sợ hãi quá chạy qua phòng anh ngủ. Anh phải nhường chiếc giường này cho cậu ngủ. Cậu cảm thấy có lỗi lắm. Cậu lén dậy bước xuống khỏi giường đắp chăn cho anh ngủ. Bước xuống nhà, vệ sinh cá nhân. Rồi vào bếp nấu bữa sáng. Hôm nay cậu nấu hủ tiếu giò. Cậu rất thích nghe nhạc, bình thường làm việc cậu mở nhạc lớn để nghe. Nhưng hiom nay vì anh còn ngủ, cậu sợ anh tỉnh giấc nên đeo tai nghe vào. Vừa nấu ăn, vừa nhảy oán éo theo bài hát. Vừa làm vừa hát mà chẳng dám hát to, hát như hát thầm vậy .
Nhưng cậu lại chẳng biết rằng, anh tổng lạnh lùng của cậu đã tỉnh giấc ngay khi cậu đắp chăn cho anh rồi. Chỉ là anh chưa muốn đi xuống nhà mà thôi. Anh đứng ở hành lang trên lầu, đủ rõ để quan sát hết những hành động của cậu. Anh chỉ đứng cười như đứa trẻ, lần đầu tiên có người khiến anh cười nhiều như thế.
"Cậu ta lúc nào cũng vui vẻ vậy được sao?"
"Mới hôm qua mếu máo như con thỏ con, hôm nay lại yêu đời rồi,thú vụ thật"
Cậu mãi quay cuồng nhảy nhót, lỡ tay đụng phải bình hoa trên ban rớt xuống bể tan tành.
Cậu xoay người qua xoay người lại
"May quá, Võ tổng còn ngủ"
Câu hai tay chắp lạy tứ phương.
"Cầu trời, cầu phật cho Võ tổng không phạt, không trừ lương."
Cậu quên mất mình đang đep tai nghe nên nói hơi to. Khiến anh nghe hết tất cả, anh chỉ biết ngồi cười thôi. Anh không hề giận cậu gì cả. Cậu vội ngồi xuống nhặt hết mảnh sành của bình hoa vỡ.
" Ấy da.. Đau quá" Cậu vội rút tay lại..
Anh vội vàng chạy xuống, nắm tay cậu kéo lại bỏ vào miệng hút đi máu độc trong đó. Cậu đứng im không dám làm gì, không nói gì.
"Anh.. Anh làm gì vậy"
"Thôi xong, mình đang làm gì vậy chứ. Dù sao mình cũng là tổng giám đốc mà. Làm vậy mất hình tượng quá." Anh đáp
Anh thả tay cậu ra, anh chắp hai tay ra sau lưng rồi quay mặt đi. "Tự băng vết thương đi"
"Nhục mặt quá" Võ tổng tự nói với chính mình.
Anh đi lấy chởi và đồ hốt rác, đi quét hết mành sành vỡ và dọn dẹp sạnh sẽ. Quay lại thấy cậu lại chuẩn bị gọt trái cây. Anh chẳng nghỉ gì bước lại bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên bàn.
"Ngồi im"
Anh đi gọt trái cây, gọ xong anh dọn bữa sáng ra cho cả hai.
Hai người cùng ăn sáng, món hủ tiếu cậu nấu cũng ngon lắm. Hai người được cái hợp nhau là đều nấu ăn ngon.
Ăn xong lên thay đồ đi làm đi, hôm nay tôi không cần mặc đồ cho Võ tổng sao?
"Không cần" Ánh mắt anh nhìn vết thương trên tay cậu.
Anh lái xe chở cậu tới công ty,cậu đòi xuống trước. Để mọi người không dị nghị không hay nhưng anh không chịu.
"Cứ đi vào đi, có gì mà ngại"
Bao nhiêu ánh nhìn của cả công ty dồn vào hai người.
"Cùng nhau đi làm kìa"
Hồng Ân là trợ lý của bá Vinh chuyên lo việc vặt, nhỏ cho cậu.
Cô ta là học sinh cùng trường đại học, cùng ngành với cậu. Học rất giỏi luôn đứng đầu. Nhưng lại không được lòng thầy cô và bạn bè. Vì kiêu căng, kênh kiêu, con nhà giàu. Còn cậu tuy học hành này nọ thua cô ta một xíu nhưng ngược lại được thầy cô và bạn bè yêu mến. Chính điều đó khiến Hồng Ân luôn căm ghét cậu.
Đã vậy cậu còn được làm thư ký riêng của Võ tổng người mà cô ta thầm thương, còn cô ta chỉ là một trợ lý của trợ lý.
Cô đi vào đưa tài liệu mà Bá Vinh sai đem vào cho Võ tổng ký.
"Võ tổng anh ký vào giấy tờ này đi ạ"
Anh cầm lên đọc nó rồi ký luôn
"Pha ca phê cho tôi" anh nói
Ở đó có cả Bạch Dương và Hồng Ân. Cô ta đi ra ngoài nhưng thấy cậu không đi ra pha cà phê cho Võ tổng.
"Cậu không đi pha cà phê cho sếp của cậu à" Hồng Ân nói
Anh hơi khó chịu rồi đấy
"Tôi đi bây giờ đây. Cảm ơn cậu, lâu quá không gặp" Cậu chỉ cười.
"Ừ"
Cậu đi pha cà phê, pha xong cậu bưmg ly cà phê vào cho sếp. Vì tay cậu đau nên cầm không chắc chắn. Lúc đi gần tới cửa thì đu gj phải Hồng Ân.
"Á.. Á nóng quá. Caụa có mắt không hả, ly ca phê nóng thế mà đổ hết lên người tôi rồi"
Cậu lấy khăn lau ca phê cho cô ta "Nhưng rõ ràng là do cậu đi không nhìn đường mà."
"Này cậu nghĩ cậu là thư ký của Võ tổng rồi không coi ai ra gì à."
Võ tổng ra ngoài thì thấy hai người cãi nhau. Anh chẳng thèm nhìn cô ta. Chỉ để ý cái tay đang đỏ lên vì bỏng của cậu.
Anh tiến lại gần nắm chặt tay của cậu lên
"Là ai làm"
Tất cả đều im lặng, khiing ai dám nói cậu gì
"Tôi hỏi là ai làm chuyện này"
"Tôi lỡ tay làm đổ ca phê thôi, không có gì đâu bỏ qua đi" Cậu thư ký nói với anh. Anh xua tay, không nghe lời nào của cậu
"Tôi hỏi lần cuối là ai làm" Cả đám đông chỉ tay về phía Hồng Ân.
...______________...
Đã một giờ sàng rồi, anh tổng tài đó vẫn ngồi trên ghế tay chống cằm suy tư nhìn về phía cậu thư đang ngon giấc. Bàn tay vẫn nắm chặt. Chắc là vì quá sợ hãi, sợ ai đó sẽ bỏ đi nên bàn tay đó cậu nắm chặt lắm. Anh đã ốc gắng để rút tay ra đi ngủ, nhưng không được. Anh không dám mạnh tay vì sợ cậu thức giấc. Rồi anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tới sáng mai cậu thức giấc thấy anh nằm gục đầu trên tay cậu mà ngủ. Cậu mới nhớ ra tối qua cậu sợ hãi quá chạy qua phòng anh ngủ. Anh phải nhường chiếc giường này cho cậu ngủ. Cậu cảm thấy có lỗi lắm. Cậu lén dậy bước xuống khỏi giường đắp chăn cho anh ngủ. Bước xuống nhà, vệ sinh cá nhân. Rồi vào bếp nấu bữa sáng. Hôm nay cậu nấu hủ tiếu giò. Cậu rất thích nghe nhạc, bình thường làm việc cậu mở nhạc lớn để nghe. Nhưng hiom nay vì anh còn ngủ, cậu sợ anh tỉnh giấc nên đeo tai nghe vào. Vừa nấu ăn, vừa nhảy oán éo theo bài hát. Vừa làm vừa hát mà chẳng dám hát to, hát như hát thầm vậy .
Nhưng cậu lại chẳng biết rằng, anh tổng lạnh lùng của cậu đã tỉnh giấc ngay khi cậu đắp chăn cho anh rồi. Chỉ là anh chưa muốn đi xuống nhà mà thôi. Anh đứng ở hành lang trên lầu, đủ rõ để quan sát hết những hành động của cậu. Anh chỉ đứng cười như đứa trẻ, lần đầu tiên có người khiến anh cười nhiều như thế.
"Cậu ta lúc nào cũng vui vẻ vậy được sao?"
"Mới hôm qua mếu máo như con thỏ con, hôm nay lại yêu đời rồi,thú vụ thật"
Cậu mãi quay cuồng nhảy nhót, lỡ tay đụng phải bình hoa trên ban rớt xuống bể tan tành.
Cậu xoay người qua xoay người lại
"May quá, Võ tổng còn ngủ"
Câu hai tay chắp lạy tứ phương.
"Cầu trời, cầu phật cho Võ tổng không phạt, không trừ lương."
Cậu quên mất mình đang đep tai nghe nên nói hơi to. Khiến anh nghe hết tất cả, anh chỉ biết ngồi cười thôi. Anh không hề giận cậu gì cả. Cậu vội ngồi xuống nhặt hết mảnh sành của bình hoa vỡ.
" Ấy da.. Đau quá" Cậu vội rút tay lại..
Anh vội vàng chạy xuống, nắm tay cậu kéo lại bỏ vào miệng hút đi máu độc trong đó. Cậu đứng im không dám làm gì, không nói gì.
"Anh.. Anh làm gì vậy"
"Thôi xong, mình đang làm gì vậy chứ. Dù sao mình cũng là tổng giám đốc mà. Làm vậy mất hình tượng quá." Anh đáp
Anh thả tay cậu ra, anh chắp hai tay ra sau lưng rồi quay mặt đi. "Tự băng vết thương đi"
"Nhục mặt quá" Võ tổng tự nói với chính mình.
Anh đi lấy chởi và đồ hốt rác, đi quét hết mành sành vỡ và dọn dẹp sạnh sẽ. Quay lại thấy cậu lại chuẩn bị gọt trái cây. Anh chẳng nghỉ gì bước lại bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên bàn.
"Ngồi im"
Anh đi gọt trái cây, gọ xong anh dọn bữa sáng ra cho cả hai.
Hai người cùng ăn sáng, món hủ tiếu cậu nấu cũng ngon lắm. Hai người được cái hợp nhau là đều nấu ăn ngon.
Ăn xong lên thay đồ đi làm đi, hôm nay tôi không cần mặc đồ cho Võ tổng sao?
"Không cần" Ánh mắt anh nhìn vết thương trên tay cậu.
Anh lái xe chở cậu tới công ty,cậu đòi xuống trước. Để mọi người không dị nghị không hay nhưng anh không chịu.
"Cứ đi vào đi, có gì mà ngại"
Bao nhiêu ánh nhìn của cả công ty dồn vào hai người.
"Cùng nhau đi làm kìa"
Hồng Ân là trợ lý của bá Vinh chuyên lo việc vặt, nhỏ cho cậu.
Cô ta là học sinh cùng trường đại học, cùng ngành với cậu. Học rất giỏi luôn đứng đầu. Nhưng lại không được lòng thầy cô và bạn bè. Vì kiêu căng, kênh kiêu, con nhà giàu. Còn cậu tuy học hành này nọ thua cô ta một xíu nhưng ngược lại được thầy cô và bạn bè yêu mến. Chính điều đó khiến Hồng Ân luôn căm ghét cậu.
Đã vậy cậu còn được làm thư ký riêng của Võ tổng người mà cô ta thầm thương, còn cô ta chỉ là một trợ lý của trợ lý.
Cô đi vào đưa tài liệu mà Bá Vinh sai đem vào cho Võ tổng ký.
"Võ tổng anh ký vào giấy tờ này đi ạ"
Anh cầm lên đọc nó rồi ký luôn
"Pha ca phê cho tôi" anh nói
Ở đó có cả Bạch Dương và Hồng Ân. Cô ta đi ra ngoài nhưng thấy cậu không đi ra pha cà phê cho Võ tổng.
"Cậu không đi pha cà phê cho sếp của cậu à" Hồng Ân nói
Anh hơi khó chịu rồi đấy
"Tôi đi bây giờ đây. Cảm ơn cậu, lâu quá không gặp" Cậu chỉ cười.
"Ừ"
Cậu đi pha cà phê, pha xong cậu bưmg ly cà phê vào cho sếp. Vì tay cậu đau nên cầm không chắc chắn. Lúc đi gần tới cửa thì đu gj phải Hồng Ân.
"Á.. Á nóng quá. Caụa có mắt không hả, ly ca phê nóng thế mà đổ hết lên người tôi rồi"
Cậu lấy khăn lau ca phê cho cô ta "Nhưng rõ ràng là do cậu đi không nhìn đường mà."
"Này cậu nghĩ cậu là thư ký của Võ tổng rồi không coi ai ra gì à."
Võ tổng ra ngoài thì thấy hai người cãi nhau. Anh chẳng thèm nhìn cô ta. Chỉ để ý cái tay đang đỏ lên vì bỏng của cậu.
Anh tiến lại gần nắm chặt tay của cậu lên
"Là ai làm"
Tất cả đều im lặng, khiing ai dám nói cậu gì
"Tôi hỏi là ai làm chuyện này"
"Tôi lỡ tay làm đổ ca phê thôi, không có gì đâu bỏ qua đi" Cậu thư ký nói với anh. Anh xua tay, không nghe lời nào của cậu
"Tôi hỏi lần cuối là ai làm" Cả đám đông chỉ tay về phía Hồng Ân.
...______________...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.