Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình
Chương 88: Mạnh Hùng đau lòng
Lam Hồ Điệp 134
12/12/2016
Mạnh Hùng nhìn Ngô Đức nói.
“Mang Hà Chấn Đồng ra đây!”
Mạnh Hùng gầm lên tên của Hà Chấn Đồng.
Thuộc hạ của Ngô Đức kéo Hà Chấn Đồng ra, lúc này hai tay Hà Chấn Đồng đã bị trối lại ở đằng sau lưng.
Hà Chấn Đồng bị Ngô Đức đá mạnh vào đầu gối, Hà Chấn Đồng lập tức quỳ xuống mặt đất trước mặt của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nheo cặp mắt chím ưng đầy sát khí của mình lại, anh vươn khẩu súng Truy Hồn lên, nhắm vào ngực của Hà Chấn Đồng mà bắn.
“Pằng....”
Mạnh Hùng nhắm vô cùng chính sát, anh không muốn Hà Chấn Đồng chết một cách dể dàng như vậy.
Anh phải hành hạ Hà Chấn Đồng, đến sống không bằng chết.
Viên đạn được bắn cách trái tim của Hà Chấn Đồng 1cm, nên không lấy mạng của Hà Chấn Đồng ngay lập tức.
“Viên đạn này tao là vì Tử Quỳnh mà bắn.”
Vừa dứt lời Mạnh Hùng lại bắn thêm một phát vào bụng của Hà Chấn Đồng.
“Pằng......”
“Viên đạn này là vì Mạnh gia mà bắn.”
Hà Chấn Đồng đau đớn nằm dưới mặt đất, hai chân hắn co lại vì không thể dùng tay để bụm vào miệng vết thương của mình.
Hà Chấn Đồng cố dẫy dụa tay mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi sợi dây đang trối lại tay của hắn.
Xử lý xong Hà Chấn Đồng, Mạnh Hùng với nét mặt hung tợn quay sang nhìn Mạnh Khang.
Mạnh Khang nhìn thấy một cơn lửa thù hận, đang bừng bừng bốc cháy trong ánh mắt khủng khiếp của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng đã không còn ly trí nữa, trong mắt anh chỉ có khi giết chết Mạnh Khang, mới làm nguôi đi nổi hận trong lòng anh.
Mạnh Hùng vươn súng lên nhắm vào đầu của Mạnh Khang, ngón tay anh từ từ ấn vào cò súng.
Đột nhiên Kiều Nhi vươn tay, chụp lấy khẩu súng trên tay Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng xoay người lại, yêu thương nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nhi.
Cặp mắt dịu dàng chứa đựng tình yêu sâu sắc của Kiều Nhi, nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Hung.
Kiều Nhi lắc đầu nói.
“Anh đừng vì những người không đáng mà làm bẩn tay của mình.
Giết chết hắn là anh bang cho hắn sự giải thoát, em muốn hắn sống không bằng chết.
Trong tay em đã có đầy đủ chứng cớ, em cam đoan với anh em sẽ khiến hắn ngồi tù chung thân.”
Mạnh Hùng nghe lời nói cam đoan mạnh mẽ của Kiều Nhi, anh mới từ từ hạ súng xuống.
Mạnh Hùng biết cho dù anh không lấy mạng của Hà Chấn Đồng và Mạnh Khang ngay lập tức, nhưng chất độc của Truy Hồn cũng sẽ lấy mạng của bọn họ.
Lúc này trong ánh mắt của Mạnh Khang hiện lên tia thâm độc.
Anh không thể nào thua cho Mạnh Hùng, anh không muốn phải ngồi tù chung thân.
Dù có liều cả mạng sống này, Mạnh Khang cũng muốn kéo Mạnh Hùng xuống địa ngục cùng anh.
Trong lúc không ai để ý Mạnh Khang đột nhiên xông tới, trong lòng bàn tay của Mạnh Khang không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một cây nĩa để xiên thức ăn.
Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Khang đột nhiên xông tới từ phía sau của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi vội vàng đẩy Mạnh Hùng sang một bên.
Cây nĩa nhọn liễu đâm thẳng vào vai của Kiều Nhi, cô đau đớn ngã xuống mặt đất.
“Pằng.........”
Lúc này một tiếng súng vang lên.
Tất cả mọi người chưa hết sự kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trước mắt của bọn họ, thân thể to lớn của Mạnh Khang ngã quỵ xuống mặt đất.
Lôi Lạc Thiên đút súng lại vào thắt lưng của mình.
Anh yêu thương ôm eo Trình Lam, như việc vừa nổi súng không liên quan gì đến anh.
Lôi Lạc Thiên tàn nhẫn bắn thẳng vào đầu của Mạnh Khang, không hề cho anh một con đường sống.
Thân thể của Mạnh Khang nằm dưới mặt đất, máu từ miệng của Mạnh Khang lần lượt trào ra.
Cặp mắt độc ác của Mạnh Khang không hề có sự áy náy hay tội lỗi.
Mạnh Hùng nhìn thấy sắc mặt tái mét không còn chút huyết sắc của Kiều Nhi, trong lòng anh hoảng sợ.
Anh ôm Kiều Nhi vào lòng, tay dè lên vết thương trên vào cô.
“Sao em khờ như vậy.
Anh là đàn ông bị đâm một nhát có sao đâu.”
Mạnh Hùng thì thầm vào tai của Kiều Nhi, anh đặt mặt của mình sát vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
“Em không sao, anh đừng lo.”
Kiều Nhi nói rất nhỏ, cô không còn sức lực nữa.
Mạnh Hùng nghe được lời nói của Kiều Nhi, trong lòng anh cảm giác đau đến không gì có thể sánh bằng.
Một cảm giác như ai đó đang giẫm nát trái tim anh.
Mạnh Hùng lính quýnh ôm Kiều Nhi chạy lên xe, mà Ngô Đức đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc xe cadillac màu đen, phóng đi như tên trong màn đêm đen tối.
Xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện Thân Ái, Du Tấn đã chờ sẵn.
Mấy cô y tá không ai dám đến gần Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Lúc này sắc mặt của Mạnh Hùng vô cùng hung tợn, cặp mắt anh phóng ra những tia lửa có thể thiêu cháy họ bất cứ lúc nào.
Mạnh Hùng vội vã ôm Kiều Nhi vào trong phòng phẫu thuật mà Du Tấn đã chuẩn bị.
Du Tấn đã rút tỉa kinh nghiệm từ lần trước với Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Nên anh nhất quyết không cho Mạnh Hùng vào trong phòng phẫu thuật.
Mạnh Hùng nôn nóng đứng chờ ngoài cửa, lúc này Lôi Lạc Thiên, Trình Lam, Nam Liệt, Tràn Hạo, Kiều Nhất Phàm và Phạm Tuyết điều có mặt đầu đủ.
Lôi Lạc Thiên buông Trình Lam ra, anh đi đến vỗ vai của Mạnh Hùng nói.
“Hùng cậu yên tâm, Du Tấn là bác sĩ giỏi nhất ở Thành phố S, Kiều Nhi sẽ không sao đâu.
Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Lôi Lạc Thiên vừa nói xong những lời trấn an Mạnh Hùng, anh xoay người lại đi đến ôm Trình Lam vào lòng.
“Mang Hà Chấn Đồng ra đây!”
Mạnh Hùng gầm lên tên của Hà Chấn Đồng.
Thuộc hạ của Ngô Đức kéo Hà Chấn Đồng ra, lúc này hai tay Hà Chấn Đồng đã bị trối lại ở đằng sau lưng.
Hà Chấn Đồng bị Ngô Đức đá mạnh vào đầu gối, Hà Chấn Đồng lập tức quỳ xuống mặt đất trước mặt của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nheo cặp mắt chím ưng đầy sát khí của mình lại, anh vươn khẩu súng Truy Hồn lên, nhắm vào ngực của Hà Chấn Đồng mà bắn.
“Pằng....”
Mạnh Hùng nhắm vô cùng chính sát, anh không muốn Hà Chấn Đồng chết một cách dể dàng như vậy.
Anh phải hành hạ Hà Chấn Đồng, đến sống không bằng chết.
Viên đạn được bắn cách trái tim của Hà Chấn Đồng 1cm, nên không lấy mạng của Hà Chấn Đồng ngay lập tức.
“Viên đạn này tao là vì Tử Quỳnh mà bắn.”
Vừa dứt lời Mạnh Hùng lại bắn thêm một phát vào bụng của Hà Chấn Đồng.
“Pằng......”
“Viên đạn này là vì Mạnh gia mà bắn.”
Hà Chấn Đồng đau đớn nằm dưới mặt đất, hai chân hắn co lại vì không thể dùng tay để bụm vào miệng vết thương của mình.
Hà Chấn Đồng cố dẫy dụa tay mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi sợi dây đang trối lại tay của hắn.
Xử lý xong Hà Chấn Đồng, Mạnh Hùng với nét mặt hung tợn quay sang nhìn Mạnh Khang.
Mạnh Khang nhìn thấy một cơn lửa thù hận, đang bừng bừng bốc cháy trong ánh mắt khủng khiếp của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng đã không còn ly trí nữa, trong mắt anh chỉ có khi giết chết Mạnh Khang, mới làm nguôi đi nổi hận trong lòng anh.
Mạnh Hùng vươn súng lên nhắm vào đầu của Mạnh Khang, ngón tay anh từ từ ấn vào cò súng.
Đột nhiên Kiều Nhi vươn tay, chụp lấy khẩu súng trên tay Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng xoay người lại, yêu thương nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nhi.
Cặp mắt dịu dàng chứa đựng tình yêu sâu sắc của Kiều Nhi, nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Hung.
Kiều Nhi lắc đầu nói.
“Anh đừng vì những người không đáng mà làm bẩn tay của mình.
Giết chết hắn là anh bang cho hắn sự giải thoát, em muốn hắn sống không bằng chết.
Trong tay em đã có đầy đủ chứng cớ, em cam đoan với anh em sẽ khiến hắn ngồi tù chung thân.”
Mạnh Hùng nghe lời nói cam đoan mạnh mẽ của Kiều Nhi, anh mới từ từ hạ súng xuống.
Mạnh Hùng biết cho dù anh không lấy mạng của Hà Chấn Đồng và Mạnh Khang ngay lập tức, nhưng chất độc của Truy Hồn cũng sẽ lấy mạng của bọn họ.
Lúc này trong ánh mắt của Mạnh Khang hiện lên tia thâm độc.
Anh không thể nào thua cho Mạnh Hùng, anh không muốn phải ngồi tù chung thân.
Dù có liều cả mạng sống này, Mạnh Khang cũng muốn kéo Mạnh Hùng xuống địa ngục cùng anh.
Trong lúc không ai để ý Mạnh Khang đột nhiên xông tới, trong lòng bàn tay của Mạnh Khang không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một cây nĩa để xiên thức ăn.
Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Khang đột nhiên xông tới từ phía sau của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi vội vàng đẩy Mạnh Hùng sang một bên.
Cây nĩa nhọn liễu đâm thẳng vào vai của Kiều Nhi, cô đau đớn ngã xuống mặt đất.
“Pằng.........”
Lúc này một tiếng súng vang lên.
Tất cả mọi người chưa hết sự kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Trước mắt của bọn họ, thân thể to lớn của Mạnh Khang ngã quỵ xuống mặt đất.
Lôi Lạc Thiên đút súng lại vào thắt lưng của mình.
Anh yêu thương ôm eo Trình Lam, như việc vừa nổi súng không liên quan gì đến anh.
Lôi Lạc Thiên tàn nhẫn bắn thẳng vào đầu của Mạnh Khang, không hề cho anh một con đường sống.
Thân thể của Mạnh Khang nằm dưới mặt đất, máu từ miệng của Mạnh Khang lần lượt trào ra.
Cặp mắt độc ác của Mạnh Khang không hề có sự áy náy hay tội lỗi.
Mạnh Hùng nhìn thấy sắc mặt tái mét không còn chút huyết sắc của Kiều Nhi, trong lòng anh hoảng sợ.
Anh ôm Kiều Nhi vào lòng, tay dè lên vết thương trên vào cô.
“Sao em khờ như vậy.
Anh là đàn ông bị đâm một nhát có sao đâu.”
Mạnh Hùng thì thầm vào tai của Kiều Nhi, anh đặt mặt của mình sát vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
“Em không sao, anh đừng lo.”
Kiều Nhi nói rất nhỏ, cô không còn sức lực nữa.
Mạnh Hùng nghe được lời nói của Kiều Nhi, trong lòng anh cảm giác đau đến không gì có thể sánh bằng.
Một cảm giác như ai đó đang giẫm nát trái tim anh.
Mạnh Hùng lính quýnh ôm Kiều Nhi chạy lên xe, mà Ngô Đức đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc xe cadillac màu đen, phóng đi như tên trong màn đêm đen tối.
Xe vừa dừng lại trước cửa bệnh viện Thân Ái, Du Tấn đã chờ sẵn.
Mấy cô y tá không ai dám đến gần Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Lúc này sắc mặt của Mạnh Hùng vô cùng hung tợn, cặp mắt anh phóng ra những tia lửa có thể thiêu cháy họ bất cứ lúc nào.
Mạnh Hùng vội vã ôm Kiều Nhi vào trong phòng phẫu thuật mà Du Tấn đã chuẩn bị.
Du Tấn đã rút tỉa kinh nghiệm từ lần trước với Lôi Lạc Thiên và Trình Lam.
Nên anh nhất quyết không cho Mạnh Hùng vào trong phòng phẫu thuật.
Mạnh Hùng nôn nóng đứng chờ ngoài cửa, lúc này Lôi Lạc Thiên, Trình Lam, Nam Liệt, Tràn Hạo, Kiều Nhất Phàm và Phạm Tuyết điều có mặt đầu đủ.
Lôi Lạc Thiên buông Trình Lam ra, anh đi đến vỗ vai của Mạnh Hùng nói.
“Hùng cậu yên tâm, Du Tấn là bác sĩ giỏi nhất ở Thành phố S, Kiều Nhi sẽ không sao đâu.
Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
Lôi Lạc Thiên vừa nói xong những lời trấn an Mạnh Hùng, anh xoay người lại đi đến ôm Trình Lam vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.