Chương 412: Bữa tối chia tay
Như Ý
02/05/2021
“Thế nhưng bây giờ tất cả các mạnh mối đều cho thấy rằng cô ta chưa từng nhúng tay vào chuyện này, cậu sẽ lựa chọn thế nào? Nếu vậy thì khúc mắc giữa em và Lucia đã tan thành mây khói, một bên là người con gái đã cùng em vượt qua bốn năm sóng gió, một bên là vợ chưa cưới của mình, em chọn ai?"
Cổ Thành Trung nghe vậy thì đôi môi mỏng mím lại thật chặt thành một đường chỉ, lạnh lẽo sắc bén chết người.
Đôi mắt sâu thẳm đó tối đen, bên trong là sóng to gió lớn không cách nào kiềm chế được.
Anh giữ im lặng, không nói bất kì một lời nào. "Cậu đang do dự ư?” Cô ấy hỏi. “Tôi sẽ không bao giờ buông tay Hứa Trúc Linh.” Cuối cùng anh mới lên tiếng gắn từng chữ một, cánh môi mỏng nói mỗi một lời đều có sức nặng. “Thế nhưng cậu phải hiểu rằng Lucia không phải là một người đơn giản, cô ta quá mạnh mẽ, những thứ cô ta muốn thì nhất định phải có được. Cậu đừng bao giờ khinh thường những mảnh khỏe của phụ nữ, có thể nói là cực kì trí mạng với đàn ông. “Trong mắt chị, tôi là một người không có chủ kiến và kiên định như thế ư? Dù chuyện giữa tôi và Lucia chỉ là hiểu lầm thì tôi với cô ấy cũng là chuyện hữu duyên vô phận. Tôi biết rất rõ bây giờ người mình yêu là ai, tôi không thể chia trái tim mình ra làm hai nửa và cho chúng sự công bằng. Tôi chỉ yêu mỗi Mình Hứa Trúc Linh thôi đã không đủ thời gian để dùng rồi, lại càng không đủ thời gian để quan tâm đến bạn gái cũ. “Tôi không thể trở thành người ngoài cuộc nhìn người trong cuộc mê muội nhưng tôi có thể hiểu rõ con tim mình, biết bản thân mình cần gì. Tôi nghĩ dù không có chuyện năm đó thì tôi và Lucia cũng không thể đến được với nhau. "Vì sao?" “Đơn giản vì cô ấy là người của gia tộc Kettering, tôi cần một người hợp tác có thể đứng sánh vai mình nhưng không cần một người vợ như thế. Người ngủ bên cạnh không phải là đối tượng để tính kế, tôi sợ khi tôi và cô ấy ngủ bên nhau thì còn phải nơm nớp lo sợ cô ấy sẽ lấy mạng mình. Với tôi mà nói thì cô ấy không hề an toàn, chẳng khác gì kẻ địch." “Trước đây tôi nghĩ cô ấy chỉ là con gái của gia đình bình thường, tôi nghĩ sau này tôi xuất hiện với một thân phận khác thì chắc chắn sẽ uất ức cô ấy. Thế nhưng không ngờ cô ấy lại có lai lịch lớn như thế. Có lẽ đến bây giờ cô ấy vẫn không cần đến sự bảo vệ của em, nhưng Trúc Linh thì không, cô ấy cần tôi và tôi cũng cần cô ấy" “Một người sống dưới địa ngục quá lâu rồi sẽ khao khát được cứu vớt, cô ấy. Chính là người cứu vớt tôi.”
Từng câu từng chữ đều cực kì mạnh mẽ và dứt khoát, không hề có chút do dự. Anh cũng có hoang mang nhưng không đến nỗi đánh mất lý trí.
Nếu như anh cần một người vợ có thể lực ngang mình thì đã không chọn Hứa Trúc Linh.
Đúng là cô không có sức mạnh khổng lồ như thế, không thể giúp đỡ anh được bao nhiêu, nhưng... Thứ cô ấy có thể cho anh thì không một người nào bên ngoài có thể thay thể được.
Ôn Thanh Hoàn biết được những điều đó thì cũng thấy an lòng.
Trên thế giới này có rất nhiều người là nỗi lệ của lợi ích, họ có thể buông bỏ tất cả mọi thứ vì ích lợi, thậm chí là bỏ luôn cả lương tâm mình.
Mỗi một người đều biến hôn nhân thành một vật tế đề cầu xin những thứ mình muốn, thế thì với những người đó, tình yêu là thứ quá xa vời. “Thế thì cậu đã nghĩ thử xem mình phải nói chuyện với Hứa Trúc Linh thế nào chưa?”
Cổ Thành Trung nghe thế thì đau đầu đỡ trán, tay kia thì khẽ gõ trên mặt hàng phát ra âm thanh lạch cạch. “Tôi vẫn chưa biết phải nói thế nào, tôi sợ cô ấy không thể chấp nhận được.” “Đúng thế, bạn gái cũ của cậu quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng khiến người khác có cảm giác tự ti. Giá trị con người tôi cũng bị giảm đi một phần nào đó khi đứng trước mặt cô ta chứ đừng nói đến Hứa Trúc Linh. Tạm thời khoan hằng nói đã, giải quyết chuyện bên này sớm một chút rồi quay trở về Đà Nẵng thôi. Cậu cũng phải giải quyết xong cho sớm đi đấy hiểu không?" “Chuyện bên này phức tạp hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều, tạm thời chắc tôi không thể rời khỏi đây được. Nếu Lucia đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng không cần thiết phải trốn tránh làm gì nữa. Tôi định đưa Trúc Linh về Đà Nẵng trước để nhờ Ngôn Minh Phúc giúp đỡ chăm sóc, tôi cũng có thể yên tâm thoải mái giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. “Đó cũng là một cách, càng nhiều đàn bà thì lại càng nhiều thứ, cậu cứ giải quyết cho tốt đi. Thành Trung, nếu cậu không cố chấp cái chết của anh hai mình như thế nữa thì sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều." "Vậy còn chị thì sao? Nếu chị không cố chấp thì chị đã lấy người chồng khác từ lâu rồi, Cổ Cổ cũng không lớn được như ngày hôm nay. Chỉ cách chúng ta cố chấp không giống nhau mà thôi, tôi thì muốn báo thù, còn chị thì muốn giữ lại giọt máu duy nhất của anh hai, sống một mình vì anh ấy từng đó năm. Nếu chị chịu buông bỏ thì cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chúng ta đều hiểu được điều đó nhưng trên thực tế chúng ta thà mệt mỏi cũng không muốn buông bỏ, không đúng u?"
Ôn Thanh Hoàn nghe thể thì há miệng thở hổn hển, muốn phản bác gì đó nhưng chẳng nói nổi một chữ nào.
Cuối cùng cô ấy cười chua xót, buộc lòng phải thừa nhận những điều anh nói là sự thật.
Ai cũng biết rõ buông bỏ sẽ thoải mái hơn rất nhiều nhưng... Nói ra miệng thì nhẹ nhàng lắm, người mình thương thì làm sao mà dễ dàng dứt bỏ như thế được?
Ôn Thanh Hoàn khẽ lắc đầu xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ cô đơn. Tâm mắt Cổ Thành Trung cứ dừng lại ở tập tài liệu đó lâu thật lâu, ánh mắt sâu như đầm nước lạnh lẽo.
Chuyện này quá ư là trùng hợp, đúng lúc Kettering mất trộm, kẻ trộm tiền lên chiếc du thuyền đó.
Anh sẽ không tin hết tất cả và cũng không bỏ qua những thông tin này, anh sẽ điều tra manh mối, sẽ không để kẻ thù nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tối hôm đó anh về rất sớm, chuẩn bị bữa cơm tây cho Hứa Trúc Linh và thậm chí còn mở phin nhựa lên xem.
Nến đỏ được châm lên, ánh sáng lập lòe, bầu không khí cực kì tốt.
Thậm chí anh còn mở một chai rượu đỏ, tất nhiên thứ cô uống là nước trái cây.
Cô kìm lòng không đặng nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, đầu nhỏ ló ra nhìn anh quen chân quen tay làm món beefsteak và cảm thấy hết sức bất ngờ. “Anh còn biết nấu cơm nữa hả?” “Anh luôn biết mà, trước đây bận rộn nhưng vẫn có thời gian để học, bây giờ lại không thể tìm ra được thời gian. “Thế tại sao anh lại không nói cho em biết?” "Em cũng đâu có hỏi anh đâu, em về bàn ngồi đi, sẽ xong nhanh thôi.
Anh cưng chiều nói. “Hôm nay là ngày mấy? Ngày đặc biệt gì mà anh lại đích thân xuống bếp, chuẩn bị sẵn bữa tối đề phục vụ em vậy?”
Cổ Thành Trung nghe thế thì anh mắt anh chợt tối đi, bởi vì đây là bữa tối tạm biệt.
Ngày mai anh định để chú An đưa Hứa Trúc Linh trở về nước.
Nghĩ tới chuyện mình phải rời xa khỏi cô trong một khoảng thời gian rất dài thì trái tim anh lại đập thật nhanh.
Chờ anh giải quyết hết tất cả mọi chuyện bên này rồi sẽ chạy vội về. “Chờ lát nữa anh sẽ nói cho em biết. "Ừ, em ở đây với anh.
Cô khá là nhạy cảm bời vì hôm nay thật sự quá kì lạ. Cô trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không ồn ào đòi ăn.
Người không tim không phổi cũng có những lúc để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Chẳng mấy chốc bừa tối đã chuẩn bị xong, Cổ Thành Trung bưng lên bàn.
Cô vẫn không mở miệng hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cứ buồn bực khó chịu ăn rồi lại ăn.
Cô nghe thấy tiếng buông dao nĩa xuống, nó chạm vào bàn phát ra tiếng vang giòn tan.
Rõ ràng âm thanh đó không hề lớn nhưng lại đánh vào lòng cô như tiếng sấm khiến trái tim cô run lên.
Cô ngước mắt lên nhìn, thấy anh cứ ấp ủng muốn nói lại thôi.
Anh khẽ nhíu mày lại, cuối cùng quyết tâm nói: “Bên này có chuyện quan trong 5 cần anh phải giải quyết gấp, có lẽ anh sẽ không có thời gian để quan tâm đến em, thời gian ở đây cũng sẽ kéo khá dài. Sáng sớm ngày mai anh sẽ sắp xếp máy bay tư nhân để chú An đưa em về, chờ anh làm việc xong rồi sẽ nhanh chóng về mới em được không?” “Ừm, em biết rồi, em nhất định sẽ nghe lời chú An.”
Cô không hỏi nguyên nhân mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sợ mình hỏi rõ ràng mọi chuyện sẽ khiến tâm trạng anh trở nên nặng nề.
Anh vội vàng giải quyết công việc thì sẽ không rảnh để quan tâm tới cô, cô sống ở đây không quen, cho cô về trước cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như những gì anh nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác, nó rung hồi chuông cảnh báo dữ dội thế này cũng phải có lý do.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì đôi môi mỏng mím lại thật chặt thành một đường chỉ, lạnh lẽo sắc bén chết người.
Đôi mắt sâu thẳm đó tối đen, bên trong là sóng to gió lớn không cách nào kiềm chế được.
Anh giữ im lặng, không nói bất kì một lời nào. "Cậu đang do dự ư?” Cô ấy hỏi. “Tôi sẽ không bao giờ buông tay Hứa Trúc Linh.” Cuối cùng anh mới lên tiếng gắn từng chữ một, cánh môi mỏng nói mỗi một lời đều có sức nặng. “Thế nhưng cậu phải hiểu rằng Lucia không phải là một người đơn giản, cô ta quá mạnh mẽ, những thứ cô ta muốn thì nhất định phải có được. Cậu đừng bao giờ khinh thường những mảnh khỏe của phụ nữ, có thể nói là cực kì trí mạng với đàn ông. “Trong mắt chị, tôi là một người không có chủ kiến và kiên định như thế ư? Dù chuyện giữa tôi và Lucia chỉ là hiểu lầm thì tôi với cô ấy cũng là chuyện hữu duyên vô phận. Tôi biết rất rõ bây giờ người mình yêu là ai, tôi không thể chia trái tim mình ra làm hai nửa và cho chúng sự công bằng. Tôi chỉ yêu mỗi Mình Hứa Trúc Linh thôi đã không đủ thời gian để dùng rồi, lại càng không đủ thời gian để quan tâm đến bạn gái cũ. “Tôi không thể trở thành người ngoài cuộc nhìn người trong cuộc mê muội nhưng tôi có thể hiểu rõ con tim mình, biết bản thân mình cần gì. Tôi nghĩ dù không có chuyện năm đó thì tôi và Lucia cũng không thể đến được với nhau. "Vì sao?" “Đơn giản vì cô ấy là người của gia tộc Kettering, tôi cần một người hợp tác có thể đứng sánh vai mình nhưng không cần một người vợ như thế. Người ngủ bên cạnh không phải là đối tượng để tính kế, tôi sợ khi tôi và cô ấy ngủ bên nhau thì còn phải nơm nớp lo sợ cô ấy sẽ lấy mạng mình. Với tôi mà nói thì cô ấy không hề an toàn, chẳng khác gì kẻ địch." “Trước đây tôi nghĩ cô ấy chỉ là con gái của gia đình bình thường, tôi nghĩ sau này tôi xuất hiện với một thân phận khác thì chắc chắn sẽ uất ức cô ấy. Thế nhưng không ngờ cô ấy lại có lai lịch lớn như thế. Có lẽ đến bây giờ cô ấy vẫn không cần đến sự bảo vệ của em, nhưng Trúc Linh thì không, cô ấy cần tôi và tôi cũng cần cô ấy" “Một người sống dưới địa ngục quá lâu rồi sẽ khao khát được cứu vớt, cô ấy. Chính là người cứu vớt tôi.”
Từng câu từng chữ đều cực kì mạnh mẽ và dứt khoát, không hề có chút do dự. Anh cũng có hoang mang nhưng không đến nỗi đánh mất lý trí.
Nếu như anh cần một người vợ có thể lực ngang mình thì đã không chọn Hứa Trúc Linh.
Đúng là cô không có sức mạnh khổng lồ như thế, không thể giúp đỡ anh được bao nhiêu, nhưng... Thứ cô ấy có thể cho anh thì không một người nào bên ngoài có thể thay thể được.
Ôn Thanh Hoàn biết được những điều đó thì cũng thấy an lòng.
Trên thế giới này có rất nhiều người là nỗi lệ của lợi ích, họ có thể buông bỏ tất cả mọi thứ vì ích lợi, thậm chí là bỏ luôn cả lương tâm mình.
Mỗi một người đều biến hôn nhân thành một vật tế đề cầu xin những thứ mình muốn, thế thì với những người đó, tình yêu là thứ quá xa vời. “Thế thì cậu đã nghĩ thử xem mình phải nói chuyện với Hứa Trúc Linh thế nào chưa?”
Cổ Thành Trung nghe thế thì đau đầu đỡ trán, tay kia thì khẽ gõ trên mặt hàng phát ra âm thanh lạch cạch. “Tôi vẫn chưa biết phải nói thế nào, tôi sợ cô ấy không thể chấp nhận được.” “Đúng thế, bạn gái cũ của cậu quá mạnh mẽ, có thể dễ dàng khiến người khác có cảm giác tự ti. Giá trị con người tôi cũng bị giảm đi một phần nào đó khi đứng trước mặt cô ta chứ đừng nói đến Hứa Trúc Linh. Tạm thời khoan hằng nói đã, giải quyết chuyện bên này sớm một chút rồi quay trở về Đà Nẵng thôi. Cậu cũng phải giải quyết xong cho sớm đi đấy hiểu không?" “Chuyện bên này phức tạp hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều, tạm thời chắc tôi không thể rời khỏi đây được. Nếu Lucia đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng không cần thiết phải trốn tránh làm gì nữa. Tôi định đưa Trúc Linh về Đà Nẵng trước để nhờ Ngôn Minh Phúc giúp đỡ chăm sóc, tôi cũng có thể yên tâm thoải mái giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. “Đó cũng là một cách, càng nhiều đàn bà thì lại càng nhiều thứ, cậu cứ giải quyết cho tốt đi. Thành Trung, nếu cậu không cố chấp cái chết của anh hai mình như thế nữa thì sẽ sống thoải mái hơn rất nhiều." "Vậy còn chị thì sao? Nếu chị không cố chấp thì chị đã lấy người chồng khác từ lâu rồi, Cổ Cổ cũng không lớn được như ngày hôm nay. Chỉ cách chúng ta cố chấp không giống nhau mà thôi, tôi thì muốn báo thù, còn chị thì muốn giữ lại giọt máu duy nhất của anh hai, sống một mình vì anh ấy từng đó năm. Nếu chị chịu buông bỏ thì cũng thoải mái hơn rất nhiều. Chúng ta đều hiểu được điều đó nhưng trên thực tế chúng ta thà mệt mỏi cũng không muốn buông bỏ, không đúng u?"
Ôn Thanh Hoàn nghe thể thì há miệng thở hổn hển, muốn phản bác gì đó nhưng chẳng nói nổi một chữ nào.
Cuối cùng cô ấy cười chua xót, buộc lòng phải thừa nhận những điều anh nói là sự thật.
Ai cũng biết rõ buông bỏ sẽ thoải mái hơn rất nhiều nhưng... Nói ra miệng thì nhẹ nhàng lắm, người mình thương thì làm sao mà dễ dàng dứt bỏ như thế được?
Ôn Thanh Hoàn khẽ lắc đầu xoay người rời đi, bóng lưng có vẻ cô đơn. Tâm mắt Cổ Thành Trung cứ dừng lại ở tập tài liệu đó lâu thật lâu, ánh mắt sâu như đầm nước lạnh lẽo.
Chuyện này quá ư là trùng hợp, đúng lúc Kettering mất trộm, kẻ trộm tiền lên chiếc du thuyền đó.
Anh sẽ không tin hết tất cả và cũng không bỏ qua những thông tin này, anh sẽ điều tra manh mối, sẽ không để kẻ thù nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tối hôm đó anh về rất sớm, chuẩn bị bữa cơm tây cho Hứa Trúc Linh và thậm chí còn mở phin nhựa lên xem.
Nến đỏ được châm lên, ánh sáng lập lòe, bầu không khí cực kì tốt.
Thậm chí anh còn mở một chai rượu đỏ, tất nhiên thứ cô uống là nước trái cây.
Cô kìm lòng không đặng nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, đầu nhỏ ló ra nhìn anh quen chân quen tay làm món beefsteak và cảm thấy hết sức bất ngờ. “Anh còn biết nấu cơm nữa hả?” “Anh luôn biết mà, trước đây bận rộn nhưng vẫn có thời gian để học, bây giờ lại không thể tìm ra được thời gian. “Thế tại sao anh lại không nói cho em biết?” "Em cũng đâu có hỏi anh đâu, em về bàn ngồi đi, sẽ xong nhanh thôi.
Anh cưng chiều nói. “Hôm nay là ngày mấy? Ngày đặc biệt gì mà anh lại đích thân xuống bếp, chuẩn bị sẵn bữa tối đề phục vụ em vậy?”
Cổ Thành Trung nghe thế thì anh mắt anh chợt tối đi, bởi vì đây là bữa tối tạm biệt.
Ngày mai anh định để chú An đưa Hứa Trúc Linh trở về nước.
Nghĩ tới chuyện mình phải rời xa khỏi cô trong một khoảng thời gian rất dài thì trái tim anh lại đập thật nhanh.
Chờ anh giải quyết hết tất cả mọi chuyện bên này rồi sẽ chạy vội về. “Chờ lát nữa anh sẽ nói cho em biết. "Ừ, em ở đây với anh.
Cô khá là nhạy cảm bời vì hôm nay thật sự quá kì lạ. Cô trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không ồn ào đòi ăn.
Người không tim không phổi cũng có những lúc để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Chẳng mấy chốc bừa tối đã chuẩn bị xong, Cổ Thành Trung bưng lên bàn.
Cô vẫn không mở miệng hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cứ buồn bực khó chịu ăn rồi lại ăn.
Cô nghe thấy tiếng buông dao nĩa xuống, nó chạm vào bàn phát ra tiếng vang giòn tan.
Rõ ràng âm thanh đó không hề lớn nhưng lại đánh vào lòng cô như tiếng sấm khiến trái tim cô run lên.
Cô ngước mắt lên nhìn, thấy anh cứ ấp ủng muốn nói lại thôi.
Anh khẽ nhíu mày lại, cuối cùng quyết tâm nói: “Bên này có chuyện quan trong 5 cần anh phải giải quyết gấp, có lẽ anh sẽ không có thời gian để quan tâm đến em, thời gian ở đây cũng sẽ kéo khá dài. Sáng sớm ngày mai anh sẽ sắp xếp máy bay tư nhân để chú An đưa em về, chờ anh làm việc xong rồi sẽ nhanh chóng về mới em được không?” “Ừm, em biết rồi, em nhất định sẽ nghe lời chú An.”
Cô không hỏi nguyên nhân mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sợ mình hỏi rõ ràng mọi chuyện sẽ khiến tâm trạng anh trở nên nặng nề.
Anh vội vàng giải quyết công việc thì sẽ không rảnh để quan tâm tới cô, cô sống ở đây không quen, cho cô về trước cũng là chuyện bình thường.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như những gì anh nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác, nó rung hồi chuông cảnh báo dữ dội thế này cũng phải có lý do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.