Chương 104
Như Ý
28/04/2021
“Chính là ý trên mặt chữ, cô hoàn toàn không hợp với anh ấy.”
“Tôi hợp hay không thì chẳng liên quan gì tới cô. Tôi muốn đi ăn cơm, không có thời gian ngồi cãi nhau với cô. Cô muốn làm gì thì làm.”
Hứa Trúc Linh quay người muốn đi nhưng lại bị Trịnh Anh gọi lại. “Chẳng lẽ cô không muốn biết bây giờ Cố Thành Trung đang ở đâu và làm gì sao?”
“Anh ấy đang làm việc, cho dù không làm việc thì cũng là ăn cơm.”
“Anh ấy đang ở trong bệnh viện.”
Trịnh Anh nói ra mấy chữ này một cách chắc chắn, như bóp chặt lấy trái tim của Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đi theo Trịnh Anh tới bệnh viện. Cho dù có là giả thì cô cũng muốn tự mình đi xem một chút mới yên tâm.
Nhưng cô còn chưa nhìn thấy Cố Thành Trung thì đã nhìn thấy hồ sơ bệnh lý của anh ấy.
Ngộ độc thức ăn, tiêu chảy.
Chỉ hai từ đơn giản này thôi nhưng cũng đủ làm cho cô buồn bực, đầu đau như muốn nổ ra.
Sao lại ngộ độc thực phẩm nhập viện rồi chứ, không phải là tối qua vẫn còn tốt sao.
Tối qua… chẳng lẽ…
Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghĩ ra cái gì đó, con ngươi co vào. Trịnh Anh nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế thì biết rằng cô đã hiểu. Cô ta không kiềm chế được mà vòng tay trước ngực rồi nói: “Tôi đã điều tra qua rồi, nghe nói tối qua cô gọi một đống thực phẩm rác về nhà. Cô phải biết nửa tiếng sau Cố Thành Trung đã đi ra ngoài rồi ngồi lên xe cứu thương đi thẳng tới bệnh viện. Còn cô là vợ chưa cưới của anh ấy nhưng lại chẳng biết gì cả, như một đưa ngốc vậy.”
“Sao lại thế chứ? Tôi ăn bình thường mà sao anh lại…”
Giọng nói của Hứa Trúc Linh run lên, cô lắp bắp, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Anh ngắt lời: “Bởi vì cô và anh ấy không giống nhau, một người ti tiện một người cao quý. Cô ăn những thực phẩm rác đó quen rồi, nhưng Cổ Thành Trung thì khác. Anh ấy có đầu bếp riêng, chú trọng phối hợp dinh dưỡng, dạ dày anh ấy cũng cao quý như anh ấy vậy. Cô cho anh ấy ăn mấy thứ đó còn trông cậy anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô làm vợ chưa cưới của anh ấy như thế đấy à? Cô đang muốn hại chết anh ấy đúng không?”
Trịnh Anh nói rất nghiêm trọng, như muốn đâm thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
Cô vội vàng lắc đầu.
Cô không muốn thế.
Cô chẳng hề biết rằng Cố Thành Trung không ăn được những thứ này. Hứa Trúc Linh chỉ là đơn thuần muốn đưa anh ấy đi ăn những món ngon mà trước giờ anh ấy chưa từng ăn qua mà thôi.
Nhưng cô lại không nhớ tới sự chênh lệch của hai người. Anh ấy chưa từng ăn những thứ này bao giờ, sao lại chịu được chứ?
“Tôi không cố ý, tôi cũng không biết là chuyện này sẽ trở thành như thế này…”
“Đúng là cô không cố ý, nhưng chuyện này do chính cô tạo nên. Cô ngu xuẩn không chịu nổi, thân phận lại ti tiện, cô hoàn toàn không xứng với Cố Thành Trung.”
Trịnh Anh đưa tay ra rồi đẩy Hứa Trúc Linh một cái khiến cho cô lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất.
Lần này Hứa Trúc Linh không kêu đau, cũng không tủi thân, giống như là ngay lúc này cô đã mất đi tất cả tư cách.
Cô nên bị báo ứng.
Hứa Trúc Linh đứng dậy, mặc dù đôi mắt hồng lên nhưng không hề khóc.
Cô nhìn về phía Trịnh Anh với vẻ quật cường, cô ta vẫn giữ cái thái độ cao thượng, không ai bì nổi lúc này mà nhìn chính mình.
“Cho dù tôi có sai thì vì sao cô lại chỉ trích tôi, cô dựa vào thân phận gì, tư cách gì chứ?”
“Xem ra là cũng chưa ngu lắm, còn biết hỏi tôi là ai. Vậy thì cô nghe cho kỹ đây, thân phận của tôi nói ra sợ hù chết cô.”
Trịnh Anh bắt đầu nói bối cảnh của chính mình với vẻ kiêu ngạo đắc ý rồi nhìn về phía Hứa Trúc Linh.
“Sao, cao quý hơn cô rồi chứ?” “Vậy nên bây giờ cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn cô biết điều một chút mà rời xa Cố Thành Trung đi. Đối với anh ấy thì cô chỉ là phiền phức, là kẻ vô dụng! Cô chẳng giúp được gì cho anh ấy còn luôn đi theo kéo chậm bước chân của anh ấy. Tôi xin cô buông tha cho anh ấy đi.”
“Cái gì gọi là tôi kéo chậm bước chân của anh ấy. Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm chuyện gì khiến cho anh ấy phải khó xử.” Hứa Trúc Linh vội vàng tranh luận cho chính mình.
Cô không phải là phiền phức của Cố Thành Trung, cô không phải là kẻ vô dụng.
Cho dù cô không thể giải tỏa ưu phiền cho Cố Thành Trung thì cũng có thể cho anh một bến đỗ dịu dàng để anh có thể tránh gió.
Mặc dù cô đần nhưng không ngu!
Chỉ cần Cổ Thành Trung đối xử tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.”
“Chính là bởi vì cô tên là Hứa Trúc Linh mới để Cố Thành Trung khó xử. Cô có từng nghĩ tới việc Cố Thành Trung vì muốn đạt được mục đích của mình mà đã nhẫn nhục bốn năm, giả dạng làm người quái dị, khiến cho mọi người đều hiểu nhầm chính mình, thậm chí mặc kệ người ngoài tung tin đồn nhảm. Là vì sao chứ hả?”
“Trong lòng của anh ấy có thù, có chuyện cần phải làm cho nên mới có tập đoàn J&c ngày hôm nay. Anh ấy ở bên tôi có thể để cho sự nghiệp không ngừng phát triển, có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu. Huống chi tôi xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, khí chất tốt hơn cô. Tôi cái gì cũng hơn cô, không phải là cô nên rút lui nhường chức sao? Không tự mình biết mình à.”
Trịnh Anh nói chuyện có chút hùng hổ dọa người.
Cô ta không thuyết phục được Cố Thành Trung, chẳng lẽ còn không thuyết phục được Hứa Trúc Linh sao?
Trịnh Anh còn không cần chỉ ra, hai người đứng chung một chỗ thì người có mắt đều nhìn rõ ai cao ai thấp.
Hứa Trúc Linh nghe thế, những lời nói này cứ như là một con dao đâm thẳng vào trái tim của cô vậy.
Con dao đã rút xuống nhưng vết thương vẫn còn đó, sẽ mãi tạo thành một lỗ thủng.
Không thể lấp đầy.
Tự tin tự tôn là thứ khó lấy lại nhất.
“Tôi và anh ấy… tôi và anh ấy có tình cảm với nhau. Cho nên dù tôi không giúp được gì cho anh ấy thì anh ấy cũng không chê tôi.”
Đúng thế, mấy ngày nay Cố Thành Trung đều chưa từng chê bai chính mình, chắc chắn là anh đã chấp nhận mọi thứ về mình.
Cuối cùng cô đã tìm được một chút tự tin.
Trong đôi mắt của Hứa Trúc Linh nổi lên chút ánh sáng, cô nhìn về phía Trịnh Anh với vẻ cố chấp.
Trịnh Anh lại cảm thấy rất buồn cười, cô ta cười nghiêng cười ngửa.
Nụ cười này của cô ta đang trai tấn Hứa Trúc Linh.
“Cô… cô đừng có cười.”
Cảm xúc của Hứa Trúc Linh có chút không khống chế được, cô tức hổn hển.
“Cô dừng lại cho tôi.”
Hứa Trúc Linh đi lên trước muốn đẩy Trịnh Anh một cái, muốn ngăn cản cô ta.
Cái đẩy này chẳng là gì so với lực mà Trịnh Anh vừa mới đẩy Hứa Trúc Linh cả.
Nhưng Trịnh Anh lại tàn nhẫn hơn, cô ta trở tay giáng cho Hứa Trúc Linh một cái tát.
Nếu không phải hai người đang đứng ở hành lang, không có người khác thì sợ rằng sẽ hấp dẫn không ít người vây xem.
Trịnh Anh thu lại nụ cười của mình, cô ta trở nên ác độc.
“Cô là ai mà dám đụng tới tôi?”
Hứa Trúc Linh che mặt, cảm thấy mặt mình đau rát cả lên.
“Gô…
Hứa Trúc Linh tức tới nỗi siết chặt tay lại, cô muốn đánh trả nhưng lại bị Trịnh Anh bóp chặt lấy cổ tay.
“Cô dám đánh tôi một cái thử xem, cô cũng không nhìn lại thân phận của mình. Xem mình là thứ gì đi chứ. Dựa vào cô mà cũng vọng tưởng muốn đánh đồng với tôi à?”
Trịnh Anh nói.
Lời này của cô ta khiến cho Hứa Trúc Linh không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Trúc Linh biết rất rõ thân phận của mình, nếu như cô chọc vào Trịnh Anh thì Hứa Đức Thắng cũng sẽ không giúp cô.
Chẳng lẽ… cô chỉ có thể nhận thua thôi sao?
Trịnh Anh đẩy Hứa Trúc Linh một cái, cô đụng vào vách tường, xương bả vai đau nhức.
“Đến cùng là cô muốn thế nào?”
“Cô rời xa Cố Thành Trung. Cô không hợp với anh ấy đâu, hai người ở bên nhau chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi. Anh ấy có chí hướng và mục tiêu của mình, nhưng cô chỉ mong yên ổn an nhàn. Cô sẽ khiến cho anh ấy bó tay bó chân. Nếu sau này .J&C gặp phải nguy cơ thì cô cũng chỉ có thể để anh chịu đựng một mình mà thôi. Người như cô thì vợ chưa cưới cái gì chứ?” Câu nói sau cùng của Trịnh Anh như một đòn chí mạng đánh thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
“Tôi hợp hay không thì chẳng liên quan gì tới cô. Tôi muốn đi ăn cơm, không có thời gian ngồi cãi nhau với cô. Cô muốn làm gì thì làm.”
Hứa Trúc Linh quay người muốn đi nhưng lại bị Trịnh Anh gọi lại. “Chẳng lẽ cô không muốn biết bây giờ Cố Thành Trung đang ở đâu và làm gì sao?”
“Anh ấy đang làm việc, cho dù không làm việc thì cũng là ăn cơm.”
“Anh ấy đang ở trong bệnh viện.”
Trịnh Anh nói ra mấy chữ này một cách chắc chắn, như bóp chặt lấy trái tim của Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh đi theo Trịnh Anh tới bệnh viện. Cho dù có là giả thì cô cũng muốn tự mình đi xem một chút mới yên tâm.
Nhưng cô còn chưa nhìn thấy Cố Thành Trung thì đã nhìn thấy hồ sơ bệnh lý của anh ấy.
Ngộ độc thức ăn, tiêu chảy.
Chỉ hai từ đơn giản này thôi nhưng cũng đủ làm cho cô buồn bực, đầu đau như muốn nổ ra.
Sao lại ngộ độc thực phẩm nhập viện rồi chứ, không phải là tối qua vẫn còn tốt sao.
Tối qua… chẳng lẽ…
Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghĩ ra cái gì đó, con ngươi co vào. Trịnh Anh nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế thì biết rằng cô đã hiểu. Cô ta không kiềm chế được mà vòng tay trước ngực rồi nói: “Tôi đã điều tra qua rồi, nghe nói tối qua cô gọi một đống thực phẩm rác về nhà. Cô phải biết nửa tiếng sau Cố Thành Trung đã đi ra ngoài rồi ngồi lên xe cứu thương đi thẳng tới bệnh viện. Còn cô là vợ chưa cưới của anh ấy nhưng lại chẳng biết gì cả, như một đưa ngốc vậy.”
“Sao lại thế chứ? Tôi ăn bình thường mà sao anh lại…”
Giọng nói của Hứa Trúc Linh run lên, cô lắp bắp, nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Anh ngắt lời: “Bởi vì cô và anh ấy không giống nhau, một người ti tiện một người cao quý. Cô ăn những thực phẩm rác đó quen rồi, nhưng Cổ Thành Trung thì khác. Anh ấy có đầu bếp riêng, chú trọng phối hợp dinh dưỡng, dạ dày anh ấy cũng cao quý như anh ấy vậy. Cô cho anh ấy ăn mấy thứ đó còn trông cậy anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô làm vợ chưa cưới của anh ấy như thế đấy à? Cô đang muốn hại chết anh ấy đúng không?”
Trịnh Anh nói rất nghiêm trọng, như muốn đâm thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
Cô vội vàng lắc đầu.
Cô không muốn thế.
Cô chẳng hề biết rằng Cố Thành Trung không ăn được những thứ này. Hứa Trúc Linh chỉ là đơn thuần muốn đưa anh ấy đi ăn những món ngon mà trước giờ anh ấy chưa từng ăn qua mà thôi.
Nhưng cô lại không nhớ tới sự chênh lệch của hai người. Anh ấy chưa từng ăn những thứ này bao giờ, sao lại chịu được chứ?
“Tôi không cố ý, tôi cũng không biết là chuyện này sẽ trở thành như thế này…”
“Đúng là cô không cố ý, nhưng chuyện này do chính cô tạo nên. Cô ngu xuẩn không chịu nổi, thân phận lại ti tiện, cô hoàn toàn không xứng với Cố Thành Trung.”
Trịnh Anh đưa tay ra rồi đẩy Hứa Trúc Linh một cái khiến cho cô lảo đảo rồi ngã xuống mặt đất.
Lần này Hứa Trúc Linh không kêu đau, cũng không tủi thân, giống như là ngay lúc này cô đã mất đi tất cả tư cách.
Cô nên bị báo ứng.
Hứa Trúc Linh đứng dậy, mặc dù đôi mắt hồng lên nhưng không hề khóc.
Cô nhìn về phía Trịnh Anh với vẻ quật cường, cô ta vẫn giữ cái thái độ cao thượng, không ai bì nổi lúc này mà nhìn chính mình.
“Cho dù tôi có sai thì vì sao cô lại chỉ trích tôi, cô dựa vào thân phận gì, tư cách gì chứ?”
“Xem ra là cũng chưa ngu lắm, còn biết hỏi tôi là ai. Vậy thì cô nghe cho kỹ đây, thân phận của tôi nói ra sợ hù chết cô.”
Trịnh Anh bắt đầu nói bối cảnh của chính mình với vẻ kiêu ngạo đắc ý rồi nhìn về phía Hứa Trúc Linh.
“Sao, cao quý hơn cô rồi chứ?” “Vậy nên bây giờ cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn cô biết điều một chút mà rời xa Cố Thành Trung đi. Đối với anh ấy thì cô chỉ là phiền phức, là kẻ vô dụng! Cô chẳng giúp được gì cho anh ấy còn luôn đi theo kéo chậm bước chân của anh ấy. Tôi xin cô buông tha cho anh ấy đi.”
“Cái gì gọi là tôi kéo chậm bước chân của anh ấy. Từ trước tới giờ tôi chưa từng làm chuyện gì khiến cho anh ấy phải khó xử.” Hứa Trúc Linh vội vàng tranh luận cho chính mình.
Cô không phải là phiền phức của Cố Thành Trung, cô không phải là kẻ vô dụng.
Cho dù cô không thể giải tỏa ưu phiền cho Cố Thành Trung thì cũng có thể cho anh một bến đỗ dịu dàng để anh có thể tránh gió.
Mặc dù cô đần nhưng không ngu!
Chỉ cần Cổ Thành Trung đối xử tốt với cô thì cô sẽ trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.”
“Chính là bởi vì cô tên là Hứa Trúc Linh mới để Cố Thành Trung khó xử. Cô có từng nghĩ tới việc Cố Thành Trung vì muốn đạt được mục đích của mình mà đã nhẫn nhục bốn năm, giả dạng làm người quái dị, khiến cho mọi người đều hiểu nhầm chính mình, thậm chí mặc kệ người ngoài tung tin đồn nhảm. Là vì sao chứ hả?”
“Trong lòng của anh ấy có thù, có chuyện cần phải làm cho nên mới có tập đoàn J&c ngày hôm nay. Anh ấy ở bên tôi có thể để cho sự nghiệp không ngừng phát triển, có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu. Huống chi tôi xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, khí chất tốt hơn cô. Tôi cái gì cũng hơn cô, không phải là cô nên rút lui nhường chức sao? Không tự mình biết mình à.”
Trịnh Anh nói chuyện có chút hùng hổ dọa người.
Cô ta không thuyết phục được Cố Thành Trung, chẳng lẽ còn không thuyết phục được Hứa Trúc Linh sao?
Trịnh Anh còn không cần chỉ ra, hai người đứng chung một chỗ thì người có mắt đều nhìn rõ ai cao ai thấp.
Hứa Trúc Linh nghe thế, những lời nói này cứ như là một con dao đâm thẳng vào trái tim của cô vậy.
Con dao đã rút xuống nhưng vết thương vẫn còn đó, sẽ mãi tạo thành một lỗ thủng.
Không thể lấp đầy.
Tự tin tự tôn là thứ khó lấy lại nhất.
“Tôi và anh ấy… tôi và anh ấy có tình cảm với nhau. Cho nên dù tôi không giúp được gì cho anh ấy thì anh ấy cũng không chê tôi.”
Đúng thế, mấy ngày nay Cố Thành Trung đều chưa từng chê bai chính mình, chắc chắn là anh đã chấp nhận mọi thứ về mình.
Cuối cùng cô đã tìm được một chút tự tin.
Trong đôi mắt của Hứa Trúc Linh nổi lên chút ánh sáng, cô nhìn về phía Trịnh Anh với vẻ cố chấp.
Trịnh Anh lại cảm thấy rất buồn cười, cô ta cười nghiêng cười ngửa.
Nụ cười này của cô ta đang trai tấn Hứa Trúc Linh.
“Cô… cô đừng có cười.”
Cảm xúc của Hứa Trúc Linh có chút không khống chế được, cô tức hổn hển.
“Cô dừng lại cho tôi.”
Hứa Trúc Linh đi lên trước muốn đẩy Trịnh Anh một cái, muốn ngăn cản cô ta.
Cái đẩy này chẳng là gì so với lực mà Trịnh Anh vừa mới đẩy Hứa Trúc Linh cả.
Nhưng Trịnh Anh lại tàn nhẫn hơn, cô ta trở tay giáng cho Hứa Trúc Linh một cái tát.
Nếu không phải hai người đang đứng ở hành lang, không có người khác thì sợ rằng sẽ hấp dẫn không ít người vây xem.
Trịnh Anh thu lại nụ cười của mình, cô ta trở nên ác độc.
“Cô là ai mà dám đụng tới tôi?”
Hứa Trúc Linh che mặt, cảm thấy mặt mình đau rát cả lên.
“Gô…
Hứa Trúc Linh tức tới nỗi siết chặt tay lại, cô muốn đánh trả nhưng lại bị Trịnh Anh bóp chặt lấy cổ tay.
“Cô dám đánh tôi một cái thử xem, cô cũng không nhìn lại thân phận của mình. Xem mình là thứ gì đi chứ. Dựa vào cô mà cũng vọng tưởng muốn đánh đồng với tôi à?”
Trịnh Anh nói.
Lời này của cô ta khiến cho Hứa Trúc Linh không biết nên trả lời thế nào.
Hứa Trúc Linh biết rất rõ thân phận của mình, nếu như cô chọc vào Trịnh Anh thì Hứa Đức Thắng cũng sẽ không giúp cô.
Chẳng lẽ… cô chỉ có thể nhận thua thôi sao?
Trịnh Anh đẩy Hứa Trúc Linh một cái, cô đụng vào vách tường, xương bả vai đau nhức.
“Đến cùng là cô muốn thế nào?”
“Cô rời xa Cố Thành Trung. Cô không hợp với anh ấy đâu, hai người ở bên nhau chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi. Anh ấy có chí hướng và mục tiêu của mình, nhưng cô chỉ mong yên ổn an nhàn. Cô sẽ khiến cho anh ấy bó tay bó chân. Nếu sau này .J&C gặp phải nguy cơ thì cô cũng chỉ có thể để anh chịu đựng một mình mà thôi. Người như cô thì vợ chưa cưới cái gì chứ?” Câu nói sau cùng của Trịnh Anh như một đòn chí mạng đánh thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.