Chương 1090
Như Ý
05/01/2022
Cô ấy ngủ rất say, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, ban ngày cô ấy lại vận động nhiều nên hiện tại ngủ rất ngoan.
Cơ thể cô ấy rất nhẹ, anh ta ôm vô cùng cẩn thận, cứ như đang ôm bảo bối, sợ cô ấy đụng phải chỗ nào đó.
Cô ấy dường như đã nhận ra nó, nhưng mà mí mắt của cô ấy giống như bị đổ đầy chì, không thể mở nó ra.
Cuối cùng thì cô ấy chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái trong lòng anh rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy hành vi trẻ con của Bạch Minh Châu thì Thiện Ngôn nở nụ cười mãn nguyện nơi khóe miệng.
Ban đầu, anh ta muốn đánh bại thứ vô dụng kia và chứng minh rằng mình là người giỏi nhất và hoàn hảo nhất.
Anh ta muốn chứng minh điều đó cho cả thế giới biết.
Nhưng mà anh ta không biết mình bắt đầu từ khi nào, anh ta chỉ muốn Bạch Minh Châu nhận ra sự tồn tại của anh ta.
Bạch Minh Châu là toàn bộ thế giới của anh ta.
Nhẹ nhàng đặt cô ấy vào trong chăn bông, cô ấy lập tức co cụm lại thành một quả bóng, ôm chặt chăn bông rồi chìm vào giấc ngủ vô cùng ngọt ngào. ngôn tình hoàn
Độ cong của khóe miệng anh ta dần dần lan rộng hơn, lưu lại thật lâu.
Những ngón tay thò ra, cố gắng chạm vào má cô ấy và giúp cô ấy gạt những sợi tóc rơi trên trán sang một bên.
Nhưng mà… sau khi vươn tay ra rồi thì hơi khó để thu lại.
Cuối cùng thì anh ta cũng thu hết can đảm và vuốt ve má cô ấy.
“Bạch Minh Châu…”
Anh ta lẩm bẩm tên cô ấy rất nhiều lần, phân mềm yếu nhất trong trái tim anh ta lại mạnh mẽ sụp đổ.
“Đôi khi, tôi cũng ngẫm nghĩ tại sao mình lại yêu em nhiều như vậy.
Đây là do em đã thả tôi ra, em có ân sinh ra anh, hau là do tình cảm của Ôn Mạc Ngôn ảnh hưởng đến tôi. Thật ra thì tôi cũng không hiểu, tôi chỉ biết thôi rằng tôi yêu em, thật khó để từ bỏ đoạn tình cảm này. Có lẽ tôi ngủ say trong cơ thể anh ấy và tồn tại đến ngày hôm nay chỉ là để… gặp em”
“Nếu không thì trên thế giới này có nhiều người như vậy, làm sao có thể trùng hợp là em thả tôi ra ngoài?”
“Tại sao tôi không lọt mắt những người còn lại mà cứ một mực nhìn trúng em?” Giọng anh ta trầm như nước, hòa vào màn đêm.
Chẳng bao lâu nữa là đám cưới của hai người, Bạch Minh Châu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể kết hôn.
Lúc trước khi từ bỏ Nguyên Doanh, cô ấy luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu người khác nữa.
Khi yêu Ôn Mạc Ngôn thì anh ta đã kết hôn với người khác.
Niềm an ủi duy nhất của cô ấy là hài lòng vì mình đã có con với Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng mà bây giờ, cô ấy đã thực sự lại được mặc lại váy cưới, ngồi trước gương và để nhà tạo mẫu làm tóc cho mình.
Bạch Minh Châu nhìn mình trong gương, cảm giác không thật sâu sắc.
Cô ấy sắp kết hôn, còn chú rể là… một linh hồn khác.
Ngay từ hôm trước, bố Ôn cũng đã đưa người nhà họ Bạch đến.
Giữa họ có những khúc mắc, tình cảm sâu nặng, ai cũng có thể thấy được.
Cơ thể cô ấy rất nhẹ, anh ta ôm vô cùng cẩn thận, cứ như đang ôm bảo bối, sợ cô ấy đụng phải chỗ nào đó.
Cô ấy dường như đã nhận ra nó, nhưng mà mí mắt của cô ấy giống như bị đổ đầy chì, không thể mở nó ra.
Cuối cùng thì cô ấy chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái trong lòng anh rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thấy hành vi trẻ con của Bạch Minh Châu thì Thiện Ngôn nở nụ cười mãn nguyện nơi khóe miệng.
Ban đầu, anh ta muốn đánh bại thứ vô dụng kia và chứng minh rằng mình là người giỏi nhất và hoàn hảo nhất.
Anh ta muốn chứng minh điều đó cho cả thế giới biết.
Nhưng mà anh ta không biết mình bắt đầu từ khi nào, anh ta chỉ muốn Bạch Minh Châu nhận ra sự tồn tại của anh ta.
Bạch Minh Châu là toàn bộ thế giới của anh ta.
Nhẹ nhàng đặt cô ấy vào trong chăn bông, cô ấy lập tức co cụm lại thành một quả bóng, ôm chặt chăn bông rồi chìm vào giấc ngủ vô cùng ngọt ngào. ngôn tình hoàn
Độ cong của khóe miệng anh ta dần dần lan rộng hơn, lưu lại thật lâu.
Những ngón tay thò ra, cố gắng chạm vào má cô ấy và giúp cô ấy gạt những sợi tóc rơi trên trán sang một bên.
Nhưng mà… sau khi vươn tay ra rồi thì hơi khó để thu lại.
Cuối cùng thì anh ta cũng thu hết can đảm và vuốt ve má cô ấy.
“Bạch Minh Châu…”
Anh ta lẩm bẩm tên cô ấy rất nhiều lần, phân mềm yếu nhất trong trái tim anh ta lại mạnh mẽ sụp đổ.
“Đôi khi, tôi cũng ngẫm nghĩ tại sao mình lại yêu em nhiều như vậy.
Đây là do em đã thả tôi ra, em có ân sinh ra anh, hau là do tình cảm của Ôn Mạc Ngôn ảnh hưởng đến tôi. Thật ra thì tôi cũng không hiểu, tôi chỉ biết thôi rằng tôi yêu em, thật khó để từ bỏ đoạn tình cảm này. Có lẽ tôi ngủ say trong cơ thể anh ấy và tồn tại đến ngày hôm nay chỉ là để… gặp em”
“Nếu không thì trên thế giới này có nhiều người như vậy, làm sao có thể trùng hợp là em thả tôi ra ngoài?”
“Tại sao tôi không lọt mắt những người còn lại mà cứ một mực nhìn trúng em?” Giọng anh ta trầm như nước, hòa vào màn đêm.
Chẳng bao lâu nữa là đám cưới của hai người, Bạch Minh Châu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể kết hôn.
Lúc trước khi từ bỏ Nguyên Doanh, cô ấy luôn cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu người khác nữa.
Khi yêu Ôn Mạc Ngôn thì anh ta đã kết hôn với người khác.
Niềm an ủi duy nhất của cô ấy là hài lòng vì mình đã có con với Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng mà bây giờ, cô ấy đã thực sự lại được mặc lại váy cưới, ngồi trước gương và để nhà tạo mẫu làm tóc cho mình.
Bạch Minh Châu nhìn mình trong gương, cảm giác không thật sâu sắc.
Cô ấy sắp kết hôn, còn chú rể là… một linh hồn khác.
Ngay từ hôm trước, bố Ôn cũng đã đưa người nhà họ Bạch đến.
Giữa họ có những khúc mắc, tình cảm sâu nặng, ai cũng có thể thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.