Chương 1186
Như Ý
05/01/2022
“Nếu như anh tin tôi, anh cũng sẽ không sống như vậy, anh không muốn chết, anh muốn trả thù. Cho dù Diêm Vương có lấy mạng, anh cũng sẽ cũng ông ta chiến đấu đến cùng. Không ai có thể đánh bại anh, chỉ có chính anh, đúng không.”
“Xem ra, cô rất hiểu tôi?”
Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười.
Kỷ Nguyệt Trâm cũng cười theo, cảm thấy bầu không khí hài hòa, mình cũng không quá gò bó như vậy.
“Tôi đã gặp quá nhiều người mạnh, ông trời quả thật đã ban cho tôi một số thứ, nhưng tôi cũng không phải là vạn năng. Cái tôi biết được sẽ nói với anh, cái tôi không nên biết, tôi có nghiên cứu sâu hơn cũng vô.
dụng. Trước kia tôi tin vào số mệnh, nhưng khi quen biết với quá nhiều người không tin vào số mệnh, tôi cũng không tin. Bây giờ tôi cảm thấy, tôi cũng có thể thay đổi quỹ đạo của mình”
“Con người chỉ sống một lần, tại sao không sống theo cách của mình chứ?”
William nghe thấy vậy, ánh mắt thâm trầm.
Lời nói này Charlotte cũng từng nói.
Anh ta kiên quyết lựa chọn gia nhập quân đội bước vào chính trị, cả nhà đều phản đối, chỉ có em gái là ủng hộ anh ta.
Anh ta nhìn sâu trông rộng, kinh thành sâu rộng, nhưng không muốn làm một chính khánh gian tà, muốn ở trên chiến trường, bảo vệ quốc.
gia, bình định biên cương.
Anh ta không muốn làm lợi cho gia tộc, mà chỉ muốn làm lợi cho.
nhân dân.
Bố mẹ trách mắng phản đối, khiến anh ta rơi vào tình cảnh hụt hãng.
Là em gái nói với anh ta.
Con người chỉ sống một lần.
Nhất định phải sống theo cách của mình.
Cho nên khi anh ta mười sáu tuổi, không hề do dự gia nhập quân đội, hai mươi hai tuổi trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất, thiếu theo là đại tá, trung úy và sĩ quan tối cao..
Anh ta đi từng bước một, đạt được chiến tích rực rỡ.
Không phải anh ta muốn chứng minh chính mình, mà là muốn chính minh sự ủng hộ của Charlotte đối với mình là không sai.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tình cảm của anh đối với người em gái này đã xâm chiếm toàn bộ, anh ta hận không thể hái sao trăng sáng xuống cho cô ấy, cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.
Bố mẹ mất đi, anh ta không hề khóc, thậm chí còn không kịp trở lại.
Nhưng nếu như em gái bị bệnh, chịu oan ức, anh ta sẽ lâp tức lấy hết nghỉ phép hàng năm của mình, chỉ có thể trở về ôm lấy cô ấy.
Sau này, anh ta dược điều chuyển từ tiền tuyến trở về, trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân của Hoàng Gia.
Cho dù bị hạn chế bởi Hoàng thành, nhưng anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Suy nghĩ càng ngày càng sâu.
Kỷ Nguyệt Trâm thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt im lặng sâu lắng, giống như đang nhìn mình, nhưng lại nhìn xuyên qua mình để nhìn một người khác.
Cô không nhìn được, xua tay: “William, anh không sao chứ?”
Lúc này William mới thu lại suy nghĩ, biết mình thất thố, nói: “Không sao, có thể là bởi vì cô bị Charlotte nhập vào, nên tôi cảm thấy hai người rất giống nhau”
“Vậy sao?”
“Xem ra, cô rất hiểu tôi?”
Đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, lộ ra nụ cười.
Kỷ Nguyệt Trâm cũng cười theo, cảm thấy bầu không khí hài hòa, mình cũng không quá gò bó như vậy.
“Tôi đã gặp quá nhiều người mạnh, ông trời quả thật đã ban cho tôi một số thứ, nhưng tôi cũng không phải là vạn năng. Cái tôi biết được sẽ nói với anh, cái tôi không nên biết, tôi có nghiên cứu sâu hơn cũng vô.
dụng. Trước kia tôi tin vào số mệnh, nhưng khi quen biết với quá nhiều người không tin vào số mệnh, tôi cũng không tin. Bây giờ tôi cảm thấy, tôi cũng có thể thay đổi quỹ đạo của mình”
“Con người chỉ sống một lần, tại sao không sống theo cách của mình chứ?”
William nghe thấy vậy, ánh mắt thâm trầm.
Lời nói này Charlotte cũng từng nói.
Anh ta kiên quyết lựa chọn gia nhập quân đội bước vào chính trị, cả nhà đều phản đối, chỉ có em gái là ủng hộ anh ta.
Anh ta nhìn sâu trông rộng, kinh thành sâu rộng, nhưng không muốn làm một chính khánh gian tà, muốn ở trên chiến trường, bảo vệ quốc.
gia, bình định biên cương.
Anh ta không muốn làm lợi cho gia tộc, mà chỉ muốn làm lợi cho.
nhân dân.
Bố mẹ trách mắng phản đối, khiến anh ta rơi vào tình cảnh hụt hãng.
Là em gái nói với anh ta.
Con người chỉ sống một lần.
Nhất định phải sống theo cách của mình.
Cho nên khi anh ta mười sáu tuổi, không hề do dự gia nhập quân đội, hai mươi hai tuổi trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất, thiếu theo là đại tá, trung úy và sĩ quan tối cao..
Anh ta đi từng bước một, đạt được chiến tích rực rỡ.
Không phải anh ta muốn chứng minh chính mình, mà là muốn chính minh sự ủng hộ của Charlotte đối với mình là không sai.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, tình cảm của anh đối với người em gái này đã xâm chiếm toàn bộ, anh ta hận không thể hái sao trăng sáng xuống cho cô ấy, cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.
Bố mẹ mất đi, anh ta không hề khóc, thậm chí còn không kịp trở lại.
Nhưng nếu như em gái bị bệnh, chịu oan ức, anh ta sẽ lâp tức lấy hết nghỉ phép hàng năm của mình, chỉ có thể trở về ôm lấy cô ấy.
Sau này, anh ta dược điều chuyển từ tiền tuyến trở về, trở thành thống lĩnh Cấm Vệ quân của Hoàng Gia.
Cho dù bị hạn chế bởi Hoàng thành, nhưng anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
Suy nghĩ càng ngày càng sâu.
Kỷ Nguyệt Trâm thấy anh ta nhìn mình, ánh mắt im lặng sâu lắng, giống như đang nhìn mình, nhưng lại nhìn xuyên qua mình để nhìn một người khác.
Cô không nhìn được, xua tay: “William, anh không sao chứ?”
Lúc này William mới thu lại suy nghĩ, biết mình thất thố, nói: “Không sao, có thể là bởi vì cô bị Charlotte nhập vào, nên tôi cảm thấy hai người rất giống nhau”
“Vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.