Chương 1206
Như Ý
05/01/2022
“Được, ông đây giúp cậu, nếu như tôi biết là ai làm, tôi sẽ đóng đinh nó lên giá thập tử, giết không thương tiếc”
“Nếu người đó là vương huynh của anh thì sao?”
“Giết”
Halley mạnh mẽ nhả ra một từ.
Anh ta hung dữ nheo mắt, đôi mắt xanh như biển lớn trong bóng tối vậy, khuấy động nước ngầm.
“Diên, tôi không cần thân thể của cậu, cậu vốn dĩ không có tình cảm với tôi, tôi cũng không cần một thân thể không có tình cảm. Nhưng tôi không thu hồi lại điều kiện của mình, nói không chừng ngày nào đó tôi lại muốn. Tôi muốn cậu vĩnh viễn nhớ đến tôi, nhớ cậu nợ tôi”
“Được, cảm ơn nhiều.”
Diên nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Halley thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cậu ta, trái tim đau đớn.
Cả đời này, sao mình lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, câu mất hồn mình như vậy.
Bỏ đi bỏ đi.
“Hợp tác vui vẻ.”
Cậu ta nhàn nhạt nhả ra bốn từ, rồi quay ngời rời đi, nhưng vẫn chưa đi đến cửa đã bị Halley gọi lại.
Anh ta ngại ngùng, muốn nói lại thôi.
“Cái đó… đợi một chút, tôi… tôi còn lời…”
“Lời gì “Hay là…”
Anh ta cào đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Hay là, tối nay cậu ở lại đây? Tôi đảm bảo sẽ không động tay động chân? Tôi chỉ muốn… chỉ muốn thử cảm giác ôm người mình yêu đi ngủ là thế nào thôi? Coi như bồi thường cho tôi một chút được không?”
“Halley”
Mặt Diên lạnh lùng, lông mày đều cau chặt lại.
Halley thấy cậu ta tức giận, vội vàng xua tay bỏ qua.
“Coi như tôi nói lung tung, đừng coi là thật, cậu trở về đi. Tối hôm nay, đã nhóm lửa tôi Anh ta có chút thất vọng đi vào phòng tắm, cảm thấy mình cần phải tắm nước lạnh một chút.
Nhưng khi đi ra, vậy mà lại phát hiện có một người đang năm trên giường?
Diên?
Cậu ta đang đọc tạp chí, cũng thay đồ ngủ, hình như đã tắm xong rồi.
Cậu ta mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cả người đều lười biếng mà tôn quý.
“Cậu… cậu…”
Anh ta chỉ vào cậu ta, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Không phải muốn bồi thường sao? Còn muốn nữa không? Không muốn thì tôi đi đây, còn ở đó chậm chạp nữa?”
“Muốn, tôi muốn”
Halley kích động xông đến, nhanh chóng vén chăn lên chui vào.
Nhưng… nhưng không dám tiến lại quá gần, giữ khoảng cách.
Chiếc giường lớn dài hai mét, nhưng anh ta lại cảm thấy nó vô cùng chật chội.
Mà thân thể Diên cũng co chặt lại, nếu như không phải là mình nợ Halley quá nhiều, cậu ta hoàn toàn sẽ không điên như vậy.
Thoát khỏi một kiếp, vậy mà còn đồng ý đầu gối má kề cái gì chứ.
Với đàn ông?
Chắc là mình điên rồi.
“Nếu người đó là vương huynh của anh thì sao?”
“Giết”
Halley mạnh mẽ nhả ra một từ.
Anh ta hung dữ nheo mắt, đôi mắt xanh như biển lớn trong bóng tối vậy, khuấy động nước ngầm.
“Diên, tôi không cần thân thể của cậu, cậu vốn dĩ không có tình cảm với tôi, tôi cũng không cần một thân thể không có tình cảm. Nhưng tôi không thu hồi lại điều kiện của mình, nói không chừng ngày nào đó tôi lại muốn. Tôi muốn cậu vĩnh viễn nhớ đến tôi, nhớ cậu nợ tôi”
“Được, cảm ơn nhiều.”
Diên nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Halley thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cậu ta, trái tim đau đớn.
Cả đời này, sao mình lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, câu mất hồn mình như vậy.
Bỏ đi bỏ đi.
“Hợp tác vui vẻ.”
Cậu ta nhàn nhạt nhả ra bốn từ, rồi quay ngời rời đi, nhưng vẫn chưa đi đến cửa đã bị Halley gọi lại.
Anh ta ngại ngùng, muốn nói lại thôi.
“Cái đó… đợi một chút, tôi… tôi còn lời…”
“Lời gì “Hay là…”
Anh ta cào đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Hay là, tối nay cậu ở lại đây? Tôi đảm bảo sẽ không động tay động chân? Tôi chỉ muốn… chỉ muốn thử cảm giác ôm người mình yêu đi ngủ là thế nào thôi? Coi như bồi thường cho tôi một chút được không?”
“Halley”
Mặt Diên lạnh lùng, lông mày đều cau chặt lại.
Halley thấy cậu ta tức giận, vội vàng xua tay bỏ qua.
“Coi như tôi nói lung tung, đừng coi là thật, cậu trở về đi. Tối hôm nay, đã nhóm lửa tôi Anh ta có chút thất vọng đi vào phòng tắm, cảm thấy mình cần phải tắm nước lạnh một chút.
Nhưng khi đi ra, vậy mà lại phát hiện có một người đang năm trên giường?
Diên?
Cậu ta đang đọc tạp chí, cũng thay đồ ngủ, hình như đã tắm xong rồi.
Cậu ta mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cả người đều lười biếng mà tôn quý.
“Cậu… cậu…”
Anh ta chỉ vào cậu ta, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Không phải muốn bồi thường sao? Còn muốn nữa không? Không muốn thì tôi đi đây, còn ở đó chậm chạp nữa?”
“Muốn, tôi muốn”
Halley kích động xông đến, nhanh chóng vén chăn lên chui vào.
Nhưng… nhưng không dám tiến lại quá gần, giữ khoảng cách.
Chiếc giường lớn dài hai mét, nhưng anh ta lại cảm thấy nó vô cùng chật chội.
Mà thân thể Diên cũng co chặt lại, nếu như không phải là mình nợ Halley quá nhiều, cậu ta hoàn toàn sẽ không điên như vậy.
Thoát khỏi một kiếp, vậy mà còn đồng ý đầu gối má kề cái gì chứ.
Với đàn ông?
Chắc là mình điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.