Chương 1250
Như Ý
13/01/2022
“Em biết khi mẹ chồng nhìn thấy Phó Thanh Viên, chẳng khác nào.
việc luôn luôn nhắc lại cái ký ức tồi tệ trong quá khứ, nhưng… Những ân oán của thế hệ trước không nên liên lụy tới thế hệ sau. Phó Thanh Viên… Trí tuệ gặp vấn đề, mẹ có biết không? Đó không phải là do bẩm sinh, mà là do hậu quả của việc hành hạ dã man mà thành ra thế này…”
“Được rồi!”
Phu nhân sốt ruột ngắt lời: “Đừng nhắc đến đứa trẻ đó trước mặt mẹ! Nếu không phải Phó Minh Nam nhiều lần ngăn cản, nó cũng sẽ không xuất hiện trên thế gian này! Mẹ không liên quan gì đến đứa trẻ đó. Nếu nó muốn hận, nó không nên hận mẹ, mà phải là là đi hận ông trời, liên quan gì tới mẹ?”
“Con nếu như biết rõ mẹ không thể chịu đựng nổi cái quá khứ đó, con có lẽ không cần phải nhắc lại, hậu nên xử sự cho ra dáng hậu bối đi.”
Lần này Phu nhân đã thực sự tức giận.
Cô cảm thấy phát điên và muốn quên đi quá khứ đầy trơ trẽn kia, những lời nói ngắn gọn của Hứa Trúc Linh nói với bà ta rằng dù bà ta có liều mạng chọn cách quên đi, thì cũng có bằng chứng nhắc nhở bà rằng Phó Minh Nam đã xâm phạm thân thể bà ta, hạ sinh ra thứ nghiệt chủng này!
Hứa Trúc Linh nghe vậy, mấp máy môi, định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì cả, bầu không khí đột nhiên trở nên bế tắc.
Phu nhân không muốn khó xử với cô, dù sao cô cũng là vợ của Thành Trung, cô cũng sinh được cháu trai, nếu là người một nhà thì nên vui vẻ hòa thuận.
Bà ta nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta là người một nhà, không nên nói chuyện như thể hai gia đình khác nhau, sau này không nên xen vào.
chuyện với người ngoài. Con và Thành Trung sống vui vẻ hòa hợp, là mẹ cũng vui mừng rồi, chỉ cần Thiện Linh có thể cùng Ôn Thanh Hoàn ở bên nhau, coi như là tâm nguyện của mẹ được hoàn thành”
“Mẹ không biết mình bị bệnh từ khi nào, bây giờ mỗi khi có thể thức dậy từng ngày. Mẹ sẽ cảm thấy hài lòng khi nhìn các con tất cả vẫn bình an: “Mẹ chồng, bệnh của mẹ nhất định sẽ thuyên giảm mà. Bác sĩ Tạ và bác sĩ Adward đều là chuyên gia trong lĩnh vực này”
“Tạ Quế Anh…..”
Bà ta luôn cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhắc lại cái tên đó.
Dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Trong tận đáy lòng, dường như đang ẩn chứa một bí mật rất lớn.
Bà ta nghĩ đến nát óc, cũng thể nghĩ ra được cái gì, ngược lại đầu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể bỏ cuộc.
“Hy vọng vậy”
Bà ta khế nói.
Hai người đang nói chuyện thì không lâu sau, Cố Thành Trung gõ cửa đi vào đi, mang theo nước hoa quả.
Mười phút sau, hai tách trà nóng được giao đến.
Tiếp đến mười phút nữa, một đĩa đồ ăn nhẹ được chuyển đến.
Phu nhân không thể chịu đựng được nữa: “Thành Trung, mẹ của con là con mãnh thú với cả dòng nước lũ sao sao? Có thể đem vợ con ăn thịt được chưa? Đến đây ba lần trong nửa giờ, còn đừng có bỏ đi nữa, hãy ở lại”
Cố Thành Trung nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng mặt vẫn vững như núi.
“Mẹ hiểu lầm rồi,con sợ rằng là mọi người nói chuyện lâu như vậy rồi, chỉ sợ khát nước với đói bụng”
“Vậy sao?” Phu nhân tức giận trừng mắt: “Con là con trai của mẹ, mẹ không biết con đang suy nghĩ gì? Trước đây mẹ không phải đã đối xử tệ với vợ của con, con giờ lại đề phòng mẹ ruột của chính mình như vậy sao? “
Phu nhân nói những lời này, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
Đố Đố kị với con dâu.
Dù sao Cố Thành Trung là một khúc thịt rơi từ người mình xuống, vì sinh anh lúc thập tử nhất sinh, lúc ấy còn…
việc luôn luôn nhắc lại cái ký ức tồi tệ trong quá khứ, nhưng… Những ân oán của thế hệ trước không nên liên lụy tới thế hệ sau. Phó Thanh Viên… Trí tuệ gặp vấn đề, mẹ có biết không? Đó không phải là do bẩm sinh, mà là do hậu quả của việc hành hạ dã man mà thành ra thế này…”
“Được rồi!”
Phu nhân sốt ruột ngắt lời: “Đừng nhắc đến đứa trẻ đó trước mặt mẹ! Nếu không phải Phó Minh Nam nhiều lần ngăn cản, nó cũng sẽ không xuất hiện trên thế gian này! Mẹ không liên quan gì đến đứa trẻ đó. Nếu nó muốn hận, nó không nên hận mẹ, mà phải là là đi hận ông trời, liên quan gì tới mẹ?”
“Con nếu như biết rõ mẹ không thể chịu đựng nổi cái quá khứ đó, con có lẽ không cần phải nhắc lại, hậu nên xử sự cho ra dáng hậu bối đi.”
Lần này Phu nhân đã thực sự tức giận.
Cô cảm thấy phát điên và muốn quên đi quá khứ đầy trơ trẽn kia, những lời nói ngắn gọn của Hứa Trúc Linh nói với bà ta rằng dù bà ta có liều mạng chọn cách quên đi, thì cũng có bằng chứng nhắc nhở bà rằng Phó Minh Nam đã xâm phạm thân thể bà ta, hạ sinh ra thứ nghiệt chủng này!
Hứa Trúc Linh nghe vậy, mấp máy môi, định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì cả, bầu không khí đột nhiên trở nên bế tắc.
Phu nhân không muốn khó xử với cô, dù sao cô cũng là vợ của Thành Trung, cô cũng sinh được cháu trai, nếu là người một nhà thì nên vui vẻ hòa thuận.
Bà ta nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta là người một nhà, không nên nói chuyện như thể hai gia đình khác nhau, sau này không nên xen vào.
chuyện với người ngoài. Con và Thành Trung sống vui vẻ hòa hợp, là mẹ cũng vui mừng rồi, chỉ cần Thiện Linh có thể cùng Ôn Thanh Hoàn ở bên nhau, coi như là tâm nguyện của mẹ được hoàn thành”
“Mẹ không biết mình bị bệnh từ khi nào, bây giờ mỗi khi có thể thức dậy từng ngày. Mẹ sẽ cảm thấy hài lòng khi nhìn các con tất cả vẫn bình an: “Mẹ chồng, bệnh của mẹ nhất định sẽ thuyên giảm mà. Bác sĩ Tạ và bác sĩ Adward đều là chuyên gia trong lĩnh vực này”
“Tạ Quế Anh…..”
Bà ta luôn cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhắc lại cái tên đó.
Dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Trong tận đáy lòng, dường như đang ẩn chứa một bí mật rất lớn.
Bà ta nghĩ đến nát óc, cũng thể nghĩ ra được cái gì, ngược lại đầu đau như muốn nứt ra, chỉ có thể bỏ cuộc.
“Hy vọng vậy”
Bà ta khế nói.
Hai người đang nói chuyện thì không lâu sau, Cố Thành Trung gõ cửa đi vào đi, mang theo nước hoa quả.
Mười phút sau, hai tách trà nóng được giao đến.
Tiếp đến mười phút nữa, một đĩa đồ ăn nhẹ được chuyển đến.
Phu nhân không thể chịu đựng được nữa: “Thành Trung, mẹ của con là con mãnh thú với cả dòng nước lũ sao sao? Có thể đem vợ con ăn thịt được chưa? Đến đây ba lần trong nửa giờ, còn đừng có bỏ đi nữa, hãy ở lại”
Cố Thành Trung nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng mặt vẫn vững như núi.
“Mẹ hiểu lầm rồi,con sợ rằng là mọi người nói chuyện lâu như vậy rồi, chỉ sợ khát nước với đói bụng”
“Vậy sao?” Phu nhân tức giận trừng mắt: “Con là con trai của mẹ, mẹ không biết con đang suy nghĩ gì? Trước đây mẹ không phải đã đối xử tệ với vợ của con, con giờ lại đề phòng mẹ ruột của chính mình như vậy sao? “
Phu nhân nói những lời này, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi.
Đố Đố kị với con dâu.
Dù sao Cố Thành Trung là một khúc thịt rơi từ người mình xuống, vì sinh anh lúc thập tử nhất sinh, lúc ấy còn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.