Chương 128
Như Ý
28/04/2021
Tối qua, Hứa Trúc Linh bị hoảng sợ, đến sáng vẫn còn sốt, uống chút thuốc liền đi nghỉ.
Sau khi tỉnh dậy, không ngờ lời đồn thổi đã đồn khắp bốn phía, đến mức long trời lở đất.
Cô lên trang nhất rồi!
Có phóng viên chụp được cảnh Thẩm Thanh đưa cô trở về, buổi sáng lại đi ra ngoài với Ngôn Phúc Lâm.
Những lời như sống chung, đi gặp bố mẹ dồn dập xuất hiện, nói rằng hai người đã hẹn hò rất lâu rồi.
Thậm chí còn có người bới ra bức ảnh chụp ở trong khuôn viên trường, hai bọn cô đang ở trước hồ Bán Nguyệt ôm ấp nhau.
Có người còn nhìn thấy hai bọn họ hôn nhau.
Bức ảnh giống như cái búa vậy, từng cái rồi lại từng cái đập xuống.
Cư dân mạng có người chửi bới, cũng có người khen ngợi, nói cái đôi này trong trường cũng rất xứng đôi, hôm nay coi như đã thành một đôi rồi, thậm chí còn đi gặp bố mẹ nữa.
Đầu Hứa Trúc Linh có một dấu hỏi lớn, gọi điện thoại cho Ngôn Phúc Lâm, Ngôn Phúc Lâm cũng lòng nóng như lửa đốt, vẫn đang xử lý.
Khương Anh Tùng giờ phút này cũng phát hiện ra vấn đề, anh rõ ràng đã vận dụng bộ phận quan hệ công chúng, bắt đầu thanh tẩy dư luận.
Nhưng mà hình tượng nhân vật công chúng của Thẩm Thanh quá khó xoay chuyển, một đợt chưa xử lý xong, một đợt khác lại nổi lên.
Hơn nữa, dường như còn có người phía sau cố tình tạo thế.
Khương Anh Tùng một mặt truy tìm hành tung của người tối hôm qua, một mặt còn phải phân tâm xử lý chuyện này, quả thật có chút khó khăn.
Lúc này, tại nhà họ Ngôn.
Ngôn Phúc Lâm trực tiếp cầm điện thoại lao xuống lầu.
Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh đang ngồi ở hậu hoa viên, nhàn nhã thư thái uống trà phơi nắng.
“Vợ à, em lại đẹp lên rồi.”
“Nói vớ vẩn!” Thẩm Thanh ngẩn ra, nhưng nụ cười trên mặt rất rõ ràng.
“Anh nói sự thật mà, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói nhảm. Em biết mà, vợ!” Ngôn Minh Phúc cười tủm tỉm nói.
Cả thế giới này, vợ ông là đẹp nhất! Là mỹ nhân đẹp nhất thế giới!
Ngay khi hai người còn đang liếc mắt đưa tình với nhau, Ngôn Phúc Lâm đã đến.
“Mẹ…mẹ đọc tin tức chưa? Là mẹ sắp xếp có phải không? Xung quanh nhà họ Ngôn không có phóng viên, không thể nào bị rò rỉ tin tức ra được, là mẹ để những phóng viên này đến đúng không?”
“Con đang chất vấn mẹ đấy à?”
Thẩm Thanh cau mày, lạnh giọng nói. Ngôn Minh Phúc nói theo: “Con trai, sao con lại nói với mẹ như vậy? Mẹ con cũng là muốn tốt cho con thôi mà, cái này không phải vì tranh thủ từng chút một cho con sao? Bà ấy đoán được Cố Thành Trung sẽ không ra mặt thừa nhận quan hệ của bọn họ, nếu không sẽ chỉ đem đến tai họa cho Hứa Trúc Linh thôi. Chúng ta thừa dịp trống trải mà tiền vào, không chứng có dư luận xen vào, con mới có cơ hội có được Hứa Trúc Linh.”
“Cái phương pháp này của ba mẹ là như nào, là hành vi gì chứ, cường bạo à? Cố Thành Trung biết không thể công khai sẽ đem đến cho cố ấy những tai họa và phiền phức không cần thiết. Vậy tình yêu của con, hèn hạ như anh ta à? Con có thể tùy ý khiến người con gái con thích lâm vào phiền não và phân tranh sao?”
Ngôn Phúc Lâm hét lớn.
Anh ta muốn bảo vệ một người đến thế nào, nhưng lại bị người nhà của mình làm cho tổn thương.
Anh ta thật sự cần một cơ hội, nhưng không phải dựa vào thủ đoạn ti tiện như vậy để lấy được cơ hội.
Anh cảm thấy mình thật vô sĩ!
“Con.Cái đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy, sao lại hèn hạ được? Con xem con…” Ngôn Minh Phúc vẫn chưa nói hết, Thẩm Thanh đã đập bàn, đứng lên, nói: “Tối hôm qua mẹ tốt bụng cứu con bé, bằng không thì nó bây giờ đang ở đâu chứ, sống chết như nào còn không rõ. Mẹ cứu người con thích, con không nói được câu cảm ơn thì thôi, bây giờ ngược lại còn chất vấn ba mẹ con, tại sao lại dùng thủ đoạn như vậy! Nếu như con không phải con trai mẹ, mẹ sẽ không cứu người này, sẽ không đáng vì cô ta mà đắc tội với người khác, liều cái mạng này.”
“Nếu như con hỏi mẹ như vậy, vậy mẹ sẽ tính toán với con. Cô ta nợ mẹ một cái mạng thì phải dùng những chuyện xấu này để bồi thường, như vậy thì đã làm sao? Nếu như con có năng lực thì tự mình nghĩ biện pháp đoạt người từ tay Cố Thành Trung đi, chứ không phải ở trong nhà uống rượu giải sầu, mặt mày ủ rũ, khiến người lớn chúng ta lo lắng cho con!”
“Hiện tại mẹ cho con cơ hội, là thừa dịp dư luận tạo thế, bản thân tranh thủ một chút. Hay là trực tiếp thu dọn đồ đạc, cút ngay cho mẹ, con tự chọn đi!”
“Mẹ, mẹ..”
Hai lựa chọn này, đối với Ngôn Phúc Lâm mà nói đều rất khó khăn.
Hắn không muốn xuất ngoại, ra nước ngoài thì sẽ không thấy được Hứa Trúc Linh, hắn thậm chí còn bị tước đi quyền nhìn thấy cô hạnh phúc.
Nhưng nếu như không ra nước ngoài thì sẽ phải làm một người đáng khinh. Thực sự phá hủy hoàn toàn tam quan của hắn, hắn không có cách nào nhịn được.
Thật sự phải chọn 1 trong 2 sao? Hai mẹ con cứ giằng co như vậy.
Ngôn Minh Phúc lòng nóng như lửa đốt, ông tất nhiên sẽ đứng về phía vợ mình.
Vợ là trời, con trai chả là cái quái gì cả!
“Con trai à, con đáp ứng mẹ con đi, mẹ con cũng là vì con nên mới như thế, tối qua mẹ con đua xe như vậy cũng rất nguy hiểm. Con hãy thông cảm cho mẹ con đi?”
“Con xuất ngoại”
Ngôn Minh Phúc vừa nói dứt lời, Ngôn Phúc Lâm đã lạnh lùng nói ra ba chữ.
Mỗi chữ vang lên rơi xuống đất.
Thẩm Thanh nhíu mày, nói: “Con xác định chứ?”
“Đúng, con xác định! Người mà con thích, con muốn dùng những thủ đoạn đàng hoàng thắng được trái tim cô ấy, con có thể hi sinh chính mình, nhưng lại không thể làm tổn hại cô ấy. Còn mong ba mẹ tôn trọng quyết định của con, con sẽ lập tức đi, hy vọng mẹ không kích động giới giải trí nữa”
“Được, con đã đại nghĩa như vậy, thì mẹ sẽ thành toàn cho con! Mẹ cũng không đồng ý cho các con ở bên nhau, Cố Thành Trung khẳng định không buông tay dễ như vậy, liên quan đến nhà họ Ngôn chúng ta cũng không có ý nghĩa gì. Con đi sớm đi, mẹ và ba con sẽ không tiễn con đâu, con bây giờ lông cánh đầy đủ rồi. Bởi vì thích một người, mà dám trách cứ mẹ của mình, thật là lớn rồi!”
“Mẹ, con vẫn tôn trọng hai người như cũ, không phải là trách cứ. Con trai mẹ cả đời này chưa từng thích một ai, con thật sự muốn bảo vệ cô ấy, thế nên không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương, hơn nữa còn là bị những người thân bên cạnh con làm tổn thương nữa. Cùng giống như vậy, mẹ, nếu mẹ bị người khác ức hiếp là người con yêu thương nhất gây nên, thì con cũng đứng về phía mẹ”
“Con không muốn một thứ nhân quả đúng sai, con chỉ là muốn nghe theo tiếng lòng của mình. Con biết mẹ muốn con quên đi ý nghĩ này, con đáp ứng với mẹ, con sẽ ở nước ngoài che giấu đi tình cảm của mình, con sẽ vì nhà họ Ngôn mà tìm một người vợ môn đăng hộ đối.”
Nói xong, anh liền quay người rời đi, bóng lưng có chút tiêu sái,
“Ôi” Ngôn Minh Phúc nghe lời con nói như vậy, không khỏi lắc đầu,
Con trai lớn rồi, thật sự không chịu nổi nữa,
Thẩm Thanh nghe những lời nói của Ngôn Phúc Lâm, thân thể cũng cứng ngắc,
Bà vẫn luôn cảm thấy con trai vẫn chưa trưởng thành, vẫn cần bà che chở, cần bà làm chủ,
Nhưng mà hiện tại, bà mới hiểu ra, Ngôn Phúc Lâm đã có chủ kiến của mình rồi, thậm chí còn tự đảm đương mọi việc được rồi,
“Thằng bé có chút giống anh, năm đó – anh cũng vì em mà tận tâm tận lực như thế: Thẩm Thanh khẽ nói, chợt cảm khái quá khứ,
Ngôn Minh Phúc tiến lên, dịu dàng ôm bà vào lòng, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng làm con trai của chúng ta. Thế nhưng anh may mắn hơn nó, anh thành công rồi, còn nó thì thất bại.”
Thẩm Thanh không tiếp lời, mà rúc vào sâu trong lồng ngực của Ngôn Minh Phúc,
Không lâu sau khi Ngôn Phúc Lâm trở về phòng, Ngôn Minh Phúc đến gõ cửa,
“Bố”
“Bố có thể vào phòng ngồi không?”
“Đương nhiên có thể, bố, mời ngồi.”
“Vừa nãy con đột nhiên nói ra mấy câu kiên định như vậy, làm bố đây còn tưởng rằng con muốn lật trời cơ đấy. Bây giờ đến phòng của con, là muốn chỉ thị một chút, miễn cho con tranh luận lí lẽ nữa.”
Ngôn Minh Phúc tức giận nói, sau đó liên tục gõ vào đầu hắn,
“Ba, con đã không còn là trẻ con nữa rồi, ba vẫn muốn đánh đầu con sao? Sẽ bị ngu đấy!”
“Con không biết lời mình vừa nói khiến mẹ con tức giận thành thế nào rồi sao? Đó là vợ của bố, không phải người mà con có thể răn dạy. Sau này chờ con cưới được con dâu về, bố cũng sẽ răn dạy vợ của con y như vậy, cho con nếm thử xem cái cảm giác đó là như thế nào!”
“Bố, con còn có thể lấy vợ sao?” Ngôn Phúc Lâm có chút đắng cay nói,
Sau khi tỉnh dậy, không ngờ lời đồn thổi đã đồn khắp bốn phía, đến mức long trời lở đất.
Cô lên trang nhất rồi!
Có phóng viên chụp được cảnh Thẩm Thanh đưa cô trở về, buổi sáng lại đi ra ngoài với Ngôn Phúc Lâm.
Những lời như sống chung, đi gặp bố mẹ dồn dập xuất hiện, nói rằng hai người đã hẹn hò rất lâu rồi.
Thậm chí còn có người bới ra bức ảnh chụp ở trong khuôn viên trường, hai bọn cô đang ở trước hồ Bán Nguyệt ôm ấp nhau.
Có người còn nhìn thấy hai bọn họ hôn nhau.
Bức ảnh giống như cái búa vậy, từng cái rồi lại từng cái đập xuống.
Cư dân mạng có người chửi bới, cũng có người khen ngợi, nói cái đôi này trong trường cũng rất xứng đôi, hôm nay coi như đã thành một đôi rồi, thậm chí còn đi gặp bố mẹ nữa.
Đầu Hứa Trúc Linh có một dấu hỏi lớn, gọi điện thoại cho Ngôn Phúc Lâm, Ngôn Phúc Lâm cũng lòng nóng như lửa đốt, vẫn đang xử lý.
Khương Anh Tùng giờ phút này cũng phát hiện ra vấn đề, anh rõ ràng đã vận dụng bộ phận quan hệ công chúng, bắt đầu thanh tẩy dư luận.
Nhưng mà hình tượng nhân vật công chúng của Thẩm Thanh quá khó xoay chuyển, một đợt chưa xử lý xong, một đợt khác lại nổi lên.
Hơn nữa, dường như còn có người phía sau cố tình tạo thế.
Khương Anh Tùng một mặt truy tìm hành tung của người tối hôm qua, một mặt còn phải phân tâm xử lý chuyện này, quả thật có chút khó khăn.
Lúc này, tại nhà họ Ngôn.
Ngôn Phúc Lâm trực tiếp cầm điện thoại lao xuống lầu.
Ngôn Minh Phúc và Thẩm Thanh đang ngồi ở hậu hoa viên, nhàn nhã thư thái uống trà phơi nắng.
“Vợ à, em lại đẹp lên rồi.”
“Nói vớ vẩn!” Thẩm Thanh ngẩn ra, nhưng nụ cười trên mặt rất rõ ràng.
“Anh nói sự thật mà, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói nhảm. Em biết mà, vợ!” Ngôn Minh Phúc cười tủm tỉm nói.
Cả thế giới này, vợ ông là đẹp nhất! Là mỹ nhân đẹp nhất thế giới!
Ngay khi hai người còn đang liếc mắt đưa tình với nhau, Ngôn Phúc Lâm đã đến.
“Mẹ…mẹ đọc tin tức chưa? Là mẹ sắp xếp có phải không? Xung quanh nhà họ Ngôn không có phóng viên, không thể nào bị rò rỉ tin tức ra được, là mẹ để những phóng viên này đến đúng không?”
“Con đang chất vấn mẹ đấy à?”
Thẩm Thanh cau mày, lạnh giọng nói. Ngôn Minh Phúc nói theo: “Con trai, sao con lại nói với mẹ như vậy? Mẹ con cũng là muốn tốt cho con thôi mà, cái này không phải vì tranh thủ từng chút một cho con sao? Bà ấy đoán được Cố Thành Trung sẽ không ra mặt thừa nhận quan hệ của bọn họ, nếu không sẽ chỉ đem đến tai họa cho Hứa Trúc Linh thôi. Chúng ta thừa dịp trống trải mà tiền vào, không chứng có dư luận xen vào, con mới có cơ hội có được Hứa Trúc Linh.”
“Cái phương pháp này của ba mẹ là như nào, là hành vi gì chứ, cường bạo à? Cố Thành Trung biết không thể công khai sẽ đem đến cho cố ấy những tai họa và phiền phức không cần thiết. Vậy tình yêu của con, hèn hạ như anh ta à? Con có thể tùy ý khiến người con gái con thích lâm vào phiền não và phân tranh sao?”
Ngôn Phúc Lâm hét lớn.
Anh ta muốn bảo vệ một người đến thế nào, nhưng lại bị người nhà của mình làm cho tổn thương.
Anh ta thật sự cần một cơ hội, nhưng không phải dựa vào thủ đoạn ti tiện như vậy để lấy được cơ hội.
Anh cảm thấy mình thật vô sĩ!
“Con.Cái đứa trẻ này, nói chuyện kiểu gì vậy, sao lại hèn hạ được? Con xem con…” Ngôn Minh Phúc vẫn chưa nói hết, Thẩm Thanh đã đập bàn, đứng lên, nói: “Tối hôm qua mẹ tốt bụng cứu con bé, bằng không thì nó bây giờ đang ở đâu chứ, sống chết như nào còn không rõ. Mẹ cứu người con thích, con không nói được câu cảm ơn thì thôi, bây giờ ngược lại còn chất vấn ba mẹ con, tại sao lại dùng thủ đoạn như vậy! Nếu như con không phải con trai mẹ, mẹ sẽ không cứu người này, sẽ không đáng vì cô ta mà đắc tội với người khác, liều cái mạng này.”
“Nếu như con hỏi mẹ như vậy, vậy mẹ sẽ tính toán với con. Cô ta nợ mẹ một cái mạng thì phải dùng những chuyện xấu này để bồi thường, như vậy thì đã làm sao? Nếu như con có năng lực thì tự mình nghĩ biện pháp đoạt người từ tay Cố Thành Trung đi, chứ không phải ở trong nhà uống rượu giải sầu, mặt mày ủ rũ, khiến người lớn chúng ta lo lắng cho con!”
“Hiện tại mẹ cho con cơ hội, là thừa dịp dư luận tạo thế, bản thân tranh thủ một chút. Hay là trực tiếp thu dọn đồ đạc, cút ngay cho mẹ, con tự chọn đi!”
“Mẹ, mẹ..”
Hai lựa chọn này, đối với Ngôn Phúc Lâm mà nói đều rất khó khăn.
Hắn không muốn xuất ngoại, ra nước ngoài thì sẽ không thấy được Hứa Trúc Linh, hắn thậm chí còn bị tước đi quyền nhìn thấy cô hạnh phúc.
Nhưng nếu như không ra nước ngoài thì sẽ phải làm một người đáng khinh. Thực sự phá hủy hoàn toàn tam quan của hắn, hắn không có cách nào nhịn được.
Thật sự phải chọn 1 trong 2 sao? Hai mẹ con cứ giằng co như vậy.
Ngôn Minh Phúc lòng nóng như lửa đốt, ông tất nhiên sẽ đứng về phía vợ mình.
Vợ là trời, con trai chả là cái quái gì cả!
“Con trai à, con đáp ứng mẹ con đi, mẹ con cũng là vì con nên mới như thế, tối qua mẹ con đua xe như vậy cũng rất nguy hiểm. Con hãy thông cảm cho mẹ con đi?”
“Con xuất ngoại”
Ngôn Minh Phúc vừa nói dứt lời, Ngôn Phúc Lâm đã lạnh lùng nói ra ba chữ.
Mỗi chữ vang lên rơi xuống đất.
Thẩm Thanh nhíu mày, nói: “Con xác định chứ?”
“Đúng, con xác định! Người mà con thích, con muốn dùng những thủ đoạn đàng hoàng thắng được trái tim cô ấy, con có thể hi sinh chính mình, nhưng lại không thể làm tổn hại cô ấy. Còn mong ba mẹ tôn trọng quyết định của con, con sẽ lập tức đi, hy vọng mẹ không kích động giới giải trí nữa”
“Được, con đã đại nghĩa như vậy, thì mẹ sẽ thành toàn cho con! Mẹ cũng không đồng ý cho các con ở bên nhau, Cố Thành Trung khẳng định không buông tay dễ như vậy, liên quan đến nhà họ Ngôn chúng ta cũng không có ý nghĩa gì. Con đi sớm đi, mẹ và ba con sẽ không tiễn con đâu, con bây giờ lông cánh đầy đủ rồi. Bởi vì thích một người, mà dám trách cứ mẹ của mình, thật là lớn rồi!”
“Mẹ, con vẫn tôn trọng hai người như cũ, không phải là trách cứ. Con trai mẹ cả đời này chưa từng thích một ai, con thật sự muốn bảo vệ cô ấy, thế nên không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị tổn thương, hơn nữa còn là bị những người thân bên cạnh con làm tổn thương nữa. Cùng giống như vậy, mẹ, nếu mẹ bị người khác ức hiếp là người con yêu thương nhất gây nên, thì con cũng đứng về phía mẹ”
“Con không muốn một thứ nhân quả đúng sai, con chỉ là muốn nghe theo tiếng lòng của mình. Con biết mẹ muốn con quên đi ý nghĩ này, con đáp ứng với mẹ, con sẽ ở nước ngoài che giấu đi tình cảm của mình, con sẽ vì nhà họ Ngôn mà tìm một người vợ môn đăng hộ đối.”
Nói xong, anh liền quay người rời đi, bóng lưng có chút tiêu sái,
“Ôi” Ngôn Minh Phúc nghe lời con nói như vậy, không khỏi lắc đầu,
Con trai lớn rồi, thật sự không chịu nổi nữa,
Thẩm Thanh nghe những lời nói của Ngôn Phúc Lâm, thân thể cũng cứng ngắc,
Bà vẫn luôn cảm thấy con trai vẫn chưa trưởng thành, vẫn cần bà che chở, cần bà làm chủ,
Nhưng mà hiện tại, bà mới hiểu ra, Ngôn Phúc Lâm đã có chủ kiến của mình rồi, thậm chí còn tự đảm đương mọi việc được rồi,
“Thằng bé có chút giống anh, năm đó – anh cũng vì em mà tận tâm tận lực như thế: Thẩm Thanh khẽ nói, chợt cảm khái quá khứ,
Ngôn Minh Phúc tiến lên, dịu dàng ôm bà vào lòng, nói: “Đúng vậy, rốt cuộc cũng làm con trai của chúng ta. Thế nhưng anh may mắn hơn nó, anh thành công rồi, còn nó thì thất bại.”
Thẩm Thanh không tiếp lời, mà rúc vào sâu trong lồng ngực của Ngôn Minh Phúc,
Không lâu sau khi Ngôn Phúc Lâm trở về phòng, Ngôn Minh Phúc đến gõ cửa,
“Bố”
“Bố có thể vào phòng ngồi không?”
“Đương nhiên có thể, bố, mời ngồi.”
“Vừa nãy con đột nhiên nói ra mấy câu kiên định như vậy, làm bố đây còn tưởng rằng con muốn lật trời cơ đấy. Bây giờ đến phòng của con, là muốn chỉ thị một chút, miễn cho con tranh luận lí lẽ nữa.”
Ngôn Minh Phúc tức giận nói, sau đó liên tục gõ vào đầu hắn,
“Ba, con đã không còn là trẻ con nữa rồi, ba vẫn muốn đánh đầu con sao? Sẽ bị ngu đấy!”
“Con không biết lời mình vừa nói khiến mẹ con tức giận thành thế nào rồi sao? Đó là vợ của bố, không phải người mà con có thể răn dạy. Sau này chờ con cưới được con dâu về, bố cũng sẽ răn dạy vợ của con y như vậy, cho con nếm thử xem cái cảm giác đó là như thế nào!”
“Bố, con còn có thể lấy vợ sao?” Ngôn Phúc Lâm có chút đắng cay nói,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.