Chương 1262
Như Ý
13/01/2022
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ chương 1308 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1022 nhé các chế (cũng = chương bên Trung). Khiếp các web khác chia chương lộn xộn ghê quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
Cố Thành Trung cầm lấy thuốc, chuẩn bị lấy nước để uống, nghe anh ta nói vậy, ngón tay anh có chút cứng ngắc.
Nhưng mà như vậy cũng chỉ có một chút, sau đó anh lại ngửa đầu nuốt thuốc vào.
Người ta đều nói, kẻ xấu thường sống lâu, mà anh cũng không phải người tốt.
Anh đứng trên đỉnh ngành kinh doanh, không biết bao nhiêu gia đình vì anh cửa nát nhà tan.
Cũng có rất nhiều người đã tự sát vì điều này.
Trong những năm qua, anh thừa nhận rằng tay anh đã dính không ít máu.
Anh không phải là người tốt nhưng anh muốn là người tốt trước mặt Hứa Trúc Linh.
Mong cho mọi thứ cô thấy đều tươi sáng.
Nhưng anh thì sao…
Anh thay cô che gió che mưa, ngăn chặn tất cả những âm mưu hiểm ác, để cô có thể sống trong một thế giới đầy vẻ đẹp.
Nhìn thấy cô cười, nhìn thấy cô náo loạn, còn về chính bản thân mình...Anh chưa từng nghĩ đến.
Dù sao, anh vẫn sẽ cố gắng sống, anh vẫn còn lòng tham muốn cùng cô đi thật lâu.
Uống xong thuốc khiến cho yết hầu của anh không thoải mái, ho vài tiếng.
Ở sâu trong trí óc, tất cả đều là khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô gái kia.
Nghĩ đến bộ dạng của cô, có vẻ...anh cũng không còn cảm thấy đau khổ như vậy nữa.
Mà ngay khi Nguyên Doanh bước ra ngoài liền bị phu nhân gọi đi.
Tạ Quế Anh cũng ở bên cạnh hỏi thăm tình hình của Cố Thành Trung.
Nguyên Doanh chỉ có thể giải thích những bệnh của trước đây, Cố Thành Trung đều trải qua nhiều vết thương lớn nhỏ nên bây giờ tái phát bệnh cũ.
Anh ta đi ra cửa lớn nhà họ Cố, lên xe, Cố Ngọc Vy đã ở trên xe đợi anh ta.
Xe khởi động, hai người đều không nói câu nào.
Bầu không khí trong xe trở nên kì lạ, cuối cùng anh ta mở miệng nói: “Sức khỏe của cậu ấy không phải rất tốt, ho ra máu, mặc dù đã cứu được nhưng vẫn chưa chắc chắn.”
“Đó là anh ấy đáng đời! Bội bạc, vứt bỏ vợ của mình. Lại tự nhiên ở cùng với Tạ Quế Anh kia, thậm chí còn mắng cả em. Anh nhìn xem, bây giờ đâu còn giống một người chồng và một người anh trai. Em thấy anh ấy đã bị mê hoặc đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa rồi. Cho anh ấy đau chết, cho anh ấy tỉnh táo lại!”
Cố Ngọc Vy không tự nhiên nhìn ra cửa sổ, tức giận nói.
Đôi tay vô thức nắm chặt tay áo run lên.
Nguyên Doanh nắm chặt lấy đôi tay cô, nói: “Em quan tâm cậu ấy, sợ cậu ấy xảy ra chuyện không may, nếu không thì em cũng sẽ không đi tới đây, rồi lại không dám đi vào, đúng không?”
“Em không có! Trong mắt em, bây giờ anh ấy không phải một người, em không có…”
“Cậu ấy có thể bị nguy hiểm đến tính mạng!”
“Em…”
Nguyên Doanh chỉ nói ngắn ngủi mấy chữ đã chặn mọi lời nói của Cố Ngọc Vy.
“Ngọc Vy, anh có việc cần nhờ em làm giúp, em nhất định phải giúp anh. À không, là giúp anh trai của em.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Cố Thành Trung quá ngốc, cậu ta tự đẩy mình vào đường cùng, tất cả nguy hiểm đều đặt trên người mình, thậm chí còn cho tình địch cơ hội. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hiểu lầm càng trở nên sâu sắc, cho dù cậu ấy có bảo vệ được tính mạng mà lại mất đi Hứa Trúc Linh thì thật sự sẽ sống không bằng chết!”
“Các anh...có phải có chuyện giấu em không?”
Cố Ngọc Vy lập tức cảm thấy có gì đấy không đúng.
Nguyên Doanh mím môi, hai người đã sớm bàn bạc, tính tình Ngọc Vy hấp tấp vội vàng, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có cô ấy mới có thể giúp anh ta.
Cố Thành Trung đối với việc của Hứa Trúc Linh cũng không dám qua loa, cho nên mới cho Diên cơ hội.
Nhưng chuyện tình cảm tuyệt đối không có công bằng, nếu cho đối thủ cơ hội thì đồng nghĩa với việc đẩy mình vào đường cùng.
Anh cũng biết, nhưng vì Hứa Trúc Linh anh vẫn phải làm như vậy.
Là một người anh em tốt nên anh ta không thể cứ đứng nhìn như vậy, nên phải giúp anh một chút.
Hứa Trúc Linh được Diên đưa đến London.
Trước kia, cô ghét nhất là thành phố này, ở xa quê hương, không tìm thấy bất cứ một cảm giác thân thuộc nào.
Con của cô ở chỗ này gặp chuyện không may, mà cô cũng suýt nữa chết ở đây.
Ở đây chứa quá nhiều đau khổ, nhưng cũng có... rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào.
Cô lần đầu tiên tới đây, hiểu lầm anh và Ôn Thanh Hoàn, còn cãi nhau với Cố Thành Trung một trận.
Cô cùng Thẩm Thanh đến đêm từ thiện, cùng trải qua một lễ giáng sinh khó quên.
Trong đêm tuyết trắng, cô cũng đã gửi gắm cho anh cả quãng đời còn lại.
Cô nhảy điệu waltz, học được ở chính thành phố này.
Ở đây, cô được nhìn thấy Gordon.
Váy cưới của cô là do Donald làm.
Tất cả những điều này đều là Cố Thành Trung mang đến cho cô.
Đã từng có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ có bấy nhiêu đau khổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình không thể ở lại thành phố Đà Nẵng và phải sang London lánh nạn.
Ngày đầu tiên ở Kettering, cô tự nhốt mình trong phòng, trầm lặng không nói, nhưng vẫn ăn ngon, chẳng qua là ai cũng không thấy.
Ngày hôm sau, Quý Lưu Xuyên đến.
Bởi vì nghe thấy tin tức bên kia ở Đà Nẵng, Cố Thành Trung muốn ly hôn với cô để ở cùng Tạ Quế Anh.
Quý Lưu Xuyên gõ cửa liên tục, nói: “Em gái, em đừng buồn nữa, Cố Thành Trung dám tệ bạc với em, chính là có lỗi với nhà họ Quý chúng ta. Em yên tâm, cô đã nói với anh rồi, chuyện này sẽ để cô làm chủ, cô muốn cho cậu ta không chịu nổi.”
“Bố anh đi xa nhà chấp hành nhiệm vụ, mẹ anh đang trên đường đến, còn chú hai nghe được tin thì cũng đã tạm nghỉ phép, đang từ nước ngoài về đây.”
“Đừng vội vàng, còn có anh và những người anh em khác, là anh trai của em, anh nhất định phải ra tay vì em. Phải cho cậu nhóc kia biết rõ cái gì gọi là một mình đấu với băng đảng!”
Quý Lưu Xuyên tức giận, dù sao nhà họ Quý cũng dương thịnh âm suy.
Trong thế hệ của Quý Thiên Kim thì cô chính là đứa con gái duy nhất.
Cùng thế hệ với Hứa Trúc Linh, có ba người anh trai, mẹ của cô qua đời, không có chị gái, bọn họ cảm thấy nợ cô rất nhiều nên vô cùng yêu thương em gái.
Tin tức này sau khi lọt vào nhà họ Quý thì mọi người chia ra làm hai nhóm.
Một nhóm đi đến London, còn một nhóm cùng Quý Thiên Kim ở nhà chủ trì đại cục, trả thù Cố Thành Trung.
Trong khi Quý Lưu Xuyên đang lải nhải, đột nhiên cánh cửa mở ra.
Ngoại trừ tinh thần không tốt cho lắm thì sắc mặt của Hứa Trúc Linh không tệ lắm, cũng không có bộ dạng quá đau buồn.
Quý Lưu Xuyên thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Em chịu gặp anh là tốt rồi!”
“Anh đừng để dì gây phiền toái cho Cố Thành Trung, đây là việc riêng của chúng em, bà ấy thân là trưởng bối, nếu làm vậy thì thật không hợp tình hợp lý.”
“Như vậy không được đâu, nhà họ Quý sẽ nổi danh là bao che khuyết điểm!”
Anh ta lắc đầu, lộ ra bộ dáng không thể thương lượng.
“Em gọi điện cho dì, chuyện này chính em còn chưa hiểu rõ, không thể để dì vướng vào chuyện này.”
Cô nghĩ đi nghĩ lại suốt một ngày, càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ.
Thế nhưng cô không có chứng cứ, cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, chỉ có thể ở đây lo lắng.
Cô sợ dì càng giúp thì mọi chuyện sẽ càng loạn.
Cô gọi điện cho Quý Thiên Kim nhưng không gọi được.
Mà lúc này tại Đà Nẵng…
Tần Nhâm Thành cầm lấy điện thoại nói: “Bà xã à, Trúc Linh lại gọi điện đến.”
“Mặc kệ!”
“Bà xã à, bà đừng kích động, bà đang lái xe, bà lái cẩn thận một chút!”
“Bà xã, bà ngồi xuống đi! Người mất tích, không nói gì với chúng ta đã đi rồi, cũng không nói bao giờ trở về. Nếu không phải quản lý cảnh an xuất nhập cảnh ở trấn Kettering phát hiện ra thì bây giờ chúng ta cũng không biết Trúc Linh bị Diên mang đi!”
“Mẹ kiếp! Thật sự coi nhà họ Quý của chúng ta không ra gì mà..., bảo bối duy nhất của nhà họ Quý chúng ta vậy mà lại bị sỉ nhục. Tin vào lời thề son sắt của Cố Thành Trung đối với nhà chúng ta lúc trước như vậy mà bây giờ cậu ta lại làm ra chuyện này.”
“Nhưng mà vợ à, đây là đâu phải đường đến nhà họ Cố? Bà đang đi đâu vậy?”
“Oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng muốn xem xem con đàn bà kia có bao nhiêu mị lực mà dám cướp vị trí của Trúc Linh!”
“Bà...muốn đi gây chuyện với Tạ Quế Anh?”
“Gọi cô ta là con điếm, nếu không thì ông mau cút xuống xe cho tôi!” Quý Thiên Kim mạnh mẽ nói.
Cố Thành Trung cầm lấy thuốc, chuẩn bị lấy nước để uống, nghe anh ta nói vậy, ngón tay anh có chút cứng ngắc.
Nhưng mà như vậy cũng chỉ có một chút, sau đó anh lại ngửa đầu nuốt thuốc vào.
Người ta đều nói, kẻ xấu thường sống lâu, mà anh cũng không phải người tốt.
Anh đứng trên đỉnh ngành kinh doanh, không biết bao nhiêu gia đình vì anh cửa nát nhà tan.
Cũng có rất nhiều người đã tự sát vì điều này.
Trong những năm qua, anh thừa nhận rằng tay anh đã dính không ít máu.
Anh không phải là người tốt nhưng anh muốn là người tốt trước mặt Hứa Trúc Linh.
Mong cho mọi thứ cô thấy đều tươi sáng.
Nhưng anh thì sao…
Anh thay cô che gió che mưa, ngăn chặn tất cả những âm mưu hiểm ác, để cô có thể sống trong một thế giới đầy vẻ đẹp.
Nhìn thấy cô cười, nhìn thấy cô náo loạn, còn về chính bản thân mình...Anh chưa từng nghĩ đến.
Dù sao, anh vẫn sẽ cố gắng sống, anh vẫn còn lòng tham muốn cùng cô đi thật lâu.
Uống xong thuốc khiến cho yết hầu của anh không thoải mái, ho vài tiếng.
Ở sâu trong trí óc, tất cả đều là khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô gái kia.
Nghĩ đến bộ dạng của cô, có vẻ...anh cũng không còn cảm thấy đau khổ như vậy nữa.
Mà ngay khi Nguyên Doanh bước ra ngoài liền bị phu nhân gọi đi.
Tạ Quế Anh cũng ở bên cạnh hỏi thăm tình hình của Cố Thành Trung.
Nguyên Doanh chỉ có thể giải thích những bệnh của trước đây, Cố Thành Trung đều trải qua nhiều vết thương lớn nhỏ nên bây giờ tái phát bệnh cũ.
Anh ta đi ra cửa lớn nhà họ Cố, lên xe, Cố Ngọc Vy đã ở trên xe đợi anh ta.
Xe khởi động, hai người đều không nói câu nào.
Bầu không khí trong xe trở nên kì lạ, cuối cùng anh ta mở miệng nói: “Sức khỏe của cậu ấy không phải rất tốt, ho ra máu, mặc dù đã cứu được nhưng vẫn chưa chắc chắn.”
“Đó là anh ấy đáng đời! Bội bạc, vứt bỏ vợ của mình. Lại tự nhiên ở cùng với Tạ Quế Anh kia, thậm chí còn mắng cả em. Anh nhìn xem, bây giờ đâu còn giống một người chồng và một người anh trai. Em thấy anh ấy đã bị mê hoặc đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa rồi. Cho anh ấy đau chết, cho anh ấy tỉnh táo lại!”
Cố Ngọc Vy không tự nhiên nhìn ra cửa sổ, tức giận nói.
Đôi tay vô thức nắm chặt tay áo run lên.
Nguyên Doanh nắm chặt lấy đôi tay cô, nói: “Em quan tâm cậu ấy, sợ cậu ấy xảy ra chuyện không may, nếu không thì em cũng sẽ không đi tới đây, rồi lại không dám đi vào, đúng không?”
“Em không có! Trong mắt em, bây giờ anh ấy không phải một người, em không có…”
“Cậu ấy có thể bị nguy hiểm đến tính mạng!”
“Em…”
Nguyên Doanh chỉ nói ngắn ngủi mấy chữ đã chặn mọi lời nói của Cố Ngọc Vy.
“Ngọc Vy, anh có việc cần nhờ em làm giúp, em nhất định phải giúp anh. À không, là giúp anh trai của em.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Cố Thành Trung quá ngốc, cậu ta tự đẩy mình vào đường cùng, tất cả nguy hiểm đều đặt trên người mình, thậm chí còn cho tình địch cơ hội. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hiểu lầm càng trở nên sâu sắc, cho dù cậu ấy có bảo vệ được tính mạng mà lại mất đi Hứa Trúc Linh thì thật sự sẽ sống không bằng chết!”
“Các anh...có phải có chuyện giấu em không?”
Cố Ngọc Vy lập tức cảm thấy có gì đấy không đúng.
Nguyên Doanh mím môi, hai người đã sớm bàn bạc, tính tình Ngọc Vy hấp tấp vội vàng, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nhưng bây giờ cũng chỉ có cô ấy mới có thể giúp anh ta.
Cố Thành Trung đối với việc của Hứa Trúc Linh cũng không dám qua loa, cho nên mới cho Diên cơ hội.
Nhưng chuyện tình cảm tuyệt đối không có công bằng, nếu cho đối thủ cơ hội thì đồng nghĩa với việc đẩy mình vào đường cùng.
Anh cũng biết, nhưng vì Hứa Trúc Linh anh vẫn phải làm như vậy.
Là một người anh em tốt nên anh ta không thể cứ đứng nhìn như vậy, nên phải giúp anh một chút.
Hứa Trúc Linh được Diên đưa đến London.
Trước kia, cô ghét nhất là thành phố này, ở xa quê hương, không tìm thấy bất cứ một cảm giác thân thuộc nào.
Con của cô ở chỗ này gặp chuyện không may, mà cô cũng suýt nữa chết ở đây.
Ở đây chứa quá nhiều đau khổ, nhưng cũng có... rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào.
Cô lần đầu tiên tới đây, hiểu lầm anh và Ôn Thanh Hoàn, còn cãi nhau với Cố Thành Trung một trận.
Cô cùng Thẩm Thanh đến đêm từ thiện, cùng trải qua một lễ giáng sinh khó quên.
Trong đêm tuyết trắng, cô cũng đã gửi gắm cho anh cả quãng đời còn lại.
Cô nhảy điệu waltz, học được ở chính thành phố này.
Ở đây, cô được nhìn thấy Gordon.
Váy cưới của cô là do Donald làm.
Tất cả những điều này đều là Cố Thành Trung mang đến cho cô.
Đã từng có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ có bấy nhiêu đau khổ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình không thể ở lại thành phố Đà Nẵng và phải sang London lánh nạn.
Ngày đầu tiên ở Kettering, cô tự nhốt mình trong phòng, trầm lặng không nói, nhưng vẫn ăn ngon, chẳng qua là ai cũng không thấy.
Ngày hôm sau, Quý Lưu Xuyên đến.
Bởi vì nghe thấy tin tức bên kia ở Đà Nẵng, Cố Thành Trung muốn ly hôn với cô để ở cùng Tạ Quế Anh.
Quý Lưu Xuyên gõ cửa liên tục, nói: “Em gái, em đừng buồn nữa, Cố Thành Trung dám tệ bạc với em, chính là có lỗi với nhà họ Quý chúng ta. Em yên tâm, cô đã nói với anh rồi, chuyện này sẽ để cô làm chủ, cô muốn cho cậu ta không chịu nổi.”
“Bố anh đi xa nhà chấp hành nhiệm vụ, mẹ anh đang trên đường đến, còn chú hai nghe được tin thì cũng đã tạm nghỉ phép, đang từ nước ngoài về đây.”
“Đừng vội vàng, còn có anh và những người anh em khác, là anh trai của em, anh nhất định phải ra tay vì em. Phải cho cậu nhóc kia biết rõ cái gì gọi là một mình đấu với băng đảng!”
Quý Lưu Xuyên tức giận, dù sao nhà họ Quý cũng dương thịnh âm suy.
Trong thế hệ của Quý Thiên Kim thì cô chính là đứa con gái duy nhất.
Cùng thế hệ với Hứa Trúc Linh, có ba người anh trai, mẹ của cô qua đời, không có chị gái, bọn họ cảm thấy nợ cô rất nhiều nên vô cùng yêu thương em gái.
Tin tức này sau khi lọt vào nhà họ Quý thì mọi người chia ra làm hai nhóm.
Một nhóm đi đến London, còn một nhóm cùng Quý Thiên Kim ở nhà chủ trì đại cục, trả thù Cố Thành Trung.
Trong khi Quý Lưu Xuyên đang lải nhải, đột nhiên cánh cửa mở ra.
Ngoại trừ tinh thần không tốt cho lắm thì sắc mặt của Hứa Trúc Linh không tệ lắm, cũng không có bộ dạng quá đau buồn.
Quý Lưu Xuyên thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Em chịu gặp anh là tốt rồi!”
“Anh đừng để dì gây phiền toái cho Cố Thành Trung, đây là việc riêng của chúng em, bà ấy thân là trưởng bối, nếu làm vậy thì thật không hợp tình hợp lý.”
“Như vậy không được đâu, nhà họ Quý sẽ nổi danh là bao che khuyết điểm!”
Anh ta lắc đầu, lộ ra bộ dáng không thể thương lượng.
“Em gọi điện cho dì, chuyện này chính em còn chưa hiểu rõ, không thể để dì vướng vào chuyện này.”
Cô nghĩ đi nghĩ lại suốt một ngày, càng nghĩ lại càng cảm thấy kì lạ.
Thế nhưng cô không có chứng cứ, cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, chỉ có thể ở đây lo lắng.
Cô sợ dì càng giúp thì mọi chuyện sẽ càng loạn.
Cô gọi điện cho Quý Thiên Kim nhưng không gọi được.
Mà lúc này tại Đà Nẵng…
Tần Nhâm Thành cầm lấy điện thoại nói: “Bà xã à, Trúc Linh lại gọi điện đến.”
“Mặc kệ!”
“Bà xã à, bà đừng kích động, bà đang lái xe, bà lái cẩn thận một chút!”
“Bà xã, bà ngồi xuống đi! Người mất tích, không nói gì với chúng ta đã đi rồi, cũng không nói bao giờ trở về. Nếu không phải quản lý cảnh an xuất nhập cảnh ở trấn Kettering phát hiện ra thì bây giờ chúng ta cũng không biết Trúc Linh bị Diên mang đi!”
“Mẹ kiếp! Thật sự coi nhà họ Quý của chúng ta không ra gì mà..., bảo bối duy nhất của nhà họ Quý chúng ta vậy mà lại bị sỉ nhục. Tin vào lời thề son sắt của Cố Thành Trung đối với nhà chúng ta lúc trước như vậy mà bây giờ cậu ta lại làm ra chuyện này.”
“Nhưng mà vợ à, đây là đâu phải đường đến nhà họ Cố? Bà đang đi đâu vậy?”
“Oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng muốn xem xem con đàn bà kia có bao nhiêu mị lực mà dám cướp vị trí của Trúc Linh!”
“Bà...muốn đi gây chuyện với Tạ Quế Anh?”
“Gọi cô ta là con điếm, nếu không thì ông mau cút xuống xe cho tôi!” Quý Thiên Kim mạnh mẽ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.