Chương 1277
Như Ý
13/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1323 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1037. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
v
Hứa Trúc Linh tiến lên phía trước.
“Dừng lại!”
Cố Thành Trung không hề quay người lại, nhưng dùng giọng nói trầm thấp giận dữ cảnh cáo cô.
Hứa Trúc Linh không hề dừng lại, thậm chí cô còn không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô bước tiến về phía trước, anh muốn lùi về sau tránh né, nhưng cô nhanh hơn một bước chạy vội qua đó, từ phía đằng sau ôm chặt lấy anh.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, trực tiếp đem đẩy cơ thể cô kéo lại, cô ngã lên phía trên bức tường rầm một cái.
Cơ thể cô bị ngã đến mức đau nhức, nhưng ngay đến cả một tiếng kêu đau cũng không thấy cô nói ra, mà cô vẫn ôm chặt lấy anh.
Những lúc tâm tình anh không tốt, tâm trạng cục cằn khó chịu, cô liền kiễng chân lên, dùng hai tay bám chặt lất cổ của anh, gửi đến cho anh một nụ hôn.
Đôi môi của cô ấm áp, còn đôi môi mỏng của anh thật sự lạnh lẽo.
Cô không màng đến mọi thứ xung quanh mà hôn anh, không quan tâm đến chuyện mình bị ép trên tường, xương bả vai bị ép đến mức đau đớn.
Còn bộ dạng thô bạo nóng nảy đó của Cố Thành Trung cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếng thở của anh vô cùng nặng nề.
Thời gian, một phút một giây cứ như vậy trôi qua.
Rất lâu sau, Cố Thành Trung cuối cùng tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại, lý trí của anh cũng dần dần quay lại.
Cô thu người lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ?”
“Em không sợ anh sẽ làm tổn thương em sao?”
Anh trầm tư tự nhìn lại chính mình, Đôi mắt sâu thẳm bên trong tràn đầy vẻ đáng thương và dịu dàng.
Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra... em rất sợ đau, nhưng em càng sợ hơn việc mình không thể ở bên cạnh anh. Những lúc em cần đến anh, anh đều sẽ xuất hiện, cho em tất cả sự dịu dàng ấm áp. Em cũng muốn vào những lúc em cần đến em nhất, em cũng có thể ở bên cạnh anh.”
“Cố Thành Trung... em cần anh bảo vệ em, em cũng muốn được bảo vệ anh.”
“Cô gái ngốc, em là phụ nữ, làm gì có người đàn ông nào cần một người phụ nữ bảo vệ chứ?”
Anh đau lòng chạm lên đôi má của cô vuốt ve.
“Cần! Anh lần nào cũng nói giống như mình là một người vạn năng vậy, thực ra cũng có những lúc anh cứng rắn đối diện. Chỉ là anh không dám để mình yếu đuối, anh chỉ là đang sợ em lo lắng cho anh mà thôi. Em biết anh rất mệt mỏi, em cũng biết anh nhất định phải tiếp tục kiên cường, còn có hai ngày nữa, đợi có được thuốc giải rồi thì tất cả sẽ kết thúc.”
“Anh... người anh muốn cứu nhất là mẹ, anh sợ Tạ Quế Anh sẽ làm hại bà ấy, nhưng không ngờ đến cuối cùng người làm hại bà ấy lại là em...”
“Em xin lỗi, đều là tại em không tốt, là em đã khiến anh phải thất vọng rồi! Cũng khiến... khiến cho bố và anh hai phải thất vọng...”
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, cúi gục đầu xuống.
Trên khóe mắt đọng lại những giọt lệ.
Cố Thành Trung nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lòng, bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ nhẹ vào sau lưng an ủi cô.
Người tính không bằng trời tính, anh cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ biến thành ra như thế này.
“Cố Thành Trung, nếu như bà không tỉnh lại thì phải làm sao? Nhà họ Cố... có còn tiếp nhận em nữa không?”
Đây là chuyện mà cô quan tâm lo lắng nhất.
Cho dù Cố Chí Thanh và Cố Thiện Linh có tỉnh lại, không còn bị cảm xúc của Tạ Quế Anh chi phối nữa, tâm trí có thể bình thường lại.
Nhưng cô đã làm hại đến phu nhân, vì thế mà phu nhân trở thành người thực vật, đây chính là một cái xương cá, vĩnh viễn bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, không thể nào gỡ ra được.
Cố Thành Trung nghe xong liền của mày, đây quả thật là một vấn đề khó giải quyết được.
“Trúc Linh, em không muốn làm người ác, vậy thì hãy để anh làm người ác thay em.”
“Lời này của anh là có ý gì?”
“Chỉ có thể đẩy người công nhân đó ra, anh hứa với em, anh sẽ bảo vệ tốt cho bà ấy, đem bà ấy đưa đến một thành phố khác và giấu đi. Chuyện này... không có liên quan gì đến em.”
“Nhưng bà ấy là vì em.”
“Anh không thể mất đi em, anh cũng không thể để mất đi mẹ mình. Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, để anh xử lý, đợi bốn mươi tám tiếng sau. Em hãy rời khỏi đây, đừng ở lại đây, tất cả bọn họ đều có ý xấu với em, anh sợ rằng mình sẽ không bảo vệ được em.”
“Vậy anh hai...”
Cô vẫn còn nhớ như in những lời mà Cố Thiện Linh vừa rồi đã nói, anh ta muốn một đáp án.
“Để anh giải quyết.”
Cố Thành Trung đẩy cô vào trong thang máy, để cho cô mau chóng rời khỏi đây.
Cô không có cách nào khác, cô ở lại đây sẽ càng khiến anh càng thêm phiền não.
Cửa thang máy dần dần đóng lại, cho đến khi hoàn toàn khép lại nhìn không thấy người bên trong.
Thang máy đã bắt đầu đi xuống, Cố Thành Trung vẫn chưa chịu rời đi.
Ngay trong lúc này, Cố Thiện Linh xuất hiện.
“Dễ dàng thả đi như vậy sao?”
Anh ấy nói với giọng lạnh lùng.
“Niệm đến tình cũ.”
Cố Thành Trung quay lưng với anh ấy, lạnh nhạt nói ra bốn chữ.
Cố Thiện Linh nghe xong, nheo mắt hung dữ, anh ấy đẩy mạnh anh ngã xuống đất, rồi nắm lấy cổ áo anh, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Em đúng thật là một người trọng tình trọng nghĩa, mẹ còn đang nằm hôn mê trong phòng bệnh không biết khi nào tỉnh lại, còn anh ở lại đây niệm tình cũ với vợ của anh sao?”
“Chuyện này không có liên quan gì đến cô ấy...”
“em dám nói chuyện này không có liên quan đến cô ta? em dám nói không hề liên quan đến cô ta một chút nào? em nói anh mất đi tỉnh táo, anh thấy người bị Hứa Trúc Linh đớp mất hồn mới là em đấy. Em vì cô ta, đã làm ra những chuyện gì? em ở làm hài lòng cả hai bên, em không dám làm hại đến cô ta, nhưng lại cảm thấy có lỗi với mẹ, em đã biến mình thành thứ gì rồi?”
“Dạo gần đây em gầy đi nhiều, em đang làm chuyện gì? Đang làm thứ gì?”
“Em sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
“Cố Thành Trung!”
Cố Thiện Linh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, tức giận đến mức cả người run bần bật, giận đến mức hét lên thành tiếng.
Anh ấy giận đến mức cả gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.
“Em là em trai của anh, em rốt cuộc đã giấu anh những chuyện gì. chuyện gì cũng đều do em giải quyết, vậy thì cần một người anh cả như anh để làm gì? người phải bảo vệ nhà họ Cố đáng ra phải là anh, em thể hiện cái gì cơ chứ? Anh độc thân một mình, không có gì đáng luyến tiếc, nhưng còn em thì lại khác!”
“Cố Thành Trung, anh không cần biết em quyết định như thế nào, anh muốn em dừng tất cả mọi chuyện lại.”
“Anh, không thể dừng lại được nữa rồi, chỉ còn hai ngày nữa là anh sẽ hiểu tất cả mọi thứ, em vẫn luôn nghĩ rằng anh với bố giống với nhau, hồ đồ giống nhau, nhưng không ngờ anh hai lại tỉnh táo như vậy.”
“Anh không tỉnh táo, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin tưởng em, em hiểu không?”
Cố Thiện Linh nhìn anh một cách sâu xa: “Bởi vì em là anh em ruột thịt của anh, anh chọn tin tưởng em vô điều kiện! Nhưng còn em, dường như không coi anh là một người anh ruột của em vậy!”
“Anh, em quen rồi. Từ khi anh xảy ra chuyện nhiều năm trước, em đã quen với việc đối kháng với mọi thứ. Thói quen, khó mà có thể bỏ được.”
“Em...”
Cố Thiện Linh nghe xong câu này, bị chọc cho tức đến mức không nói nên lời.
Bộ dạng nhẹ nhàng thảnh thơi giống như không có chuyện gì xảy ra của anh, nhưng anh ấy biết Cố Thành Trung đã phải gánh chịu rất nhiều thứ, từ sớm đã có rất nhiều vết sẹo.
Nhưng anh lại dùng một tấm áo giáp kiên cường, che hết đi tất cả mọi thứ.
“Em rốt cuộc là đang làm gì!” Cố Thiện Linh khổ sở hỏi anh.
Cố Thành Trung nhếch miệng, anh không có ý định nói ra.
Thời gian quan sát bốn mươi tám tiếng đồng hồ, hoàn toàn trùng hợp với thời gian mà Nguyên Doanh quay trở về.
Cho dù là mẹ không tỉnh lại, chắc cũng sẽ nhờ vào sự khống chế của loại thuốc này.
Loại thuốc này khi hít mà phổi một thời gian dài, sẽ ăn mòn hệ thống thần kinh, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Với lại, cái cần câu mà anh ta ném ra, cũng đã đến lúc phải thu lại rồi!
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh kêu lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, tránh đi ánh mắt giám sát của Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh không hề đuổi theo, vì anh ta biết đuổi theo chỉ uổng công vô ích.
Người em trai này của anh ấy tâm tư thật thâm sâu, mặc dù bọn họ là anh em ruột, cùng chung một dòng máu, nhưng anh ấy cũng không thể đoán được em trai mình đang nghĩ gì.
Thâm chí anh ấy còn cảm thấy mình chỉ được cái lớn thêm vào tuổi.
Cố Thành Trung đi đến phía cuối hành lang, tránh đi tất cả mọi người mới lấy điện thoại ra nghe máy.
“Anh à, đã điều tra được rồi, đối phương quả thật đã không thể ngồi yên nữa, bọn chúng đã có hành động rồi.”
“Ngủ đông lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi hang rồi, tôi quả thật đã xem thường bọn họ rồi.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói, từng từ từng chữ rất lạnh lùng.
Quả nhiên, có kẻ đứng đằng sau giở trò!
- -----
v
Hứa Trúc Linh tiến lên phía trước.
“Dừng lại!”
Cố Thành Trung không hề quay người lại, nhưng dùng giọng nói trầm thấp giận dữ cảnh cáo cô.
Hứa Trúc Linh không hề dừng lại, thậm chí cô còn không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô bước tiến về phía trước, anh muốn lùi về sau tránh né, nhưng cô nhanh hơn một bước chạy vội qua đó, từ phía đằng sau ôm chặt lấy anh.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, trực tiếp đem đẩy cơ thể cô kéo lại, cô ngã lên phía trên bức tường rầm một cái.
Cơ thể cô bị ngã đến mức đau nhức, nhưng ngay đến cả một tiếng kêu đau cũng không thấy cô nói ra, mà cô vẫn ôm chặt lấy anh.
Những lúc tâm tình anh không tốt, tâm trạng cục cằn khó chịu, cô liền kiễng chân lên, dùng hai tay bám chặt lất cổ của anh, gửi đến cho anh một nụ hôn.
Đôi môi của cô ấm áp, còn đôi môi mỏng của anh thật sự lạnh lẽo.
Cô không màng đến mọi thứ xung quanh mà hôn anh, không quan tâm đến chuyện mình bị ép trên tường, xương bả vai bị ép đến mức đau đớn.
Còn bộ dạng thô bạo nóng nảy đó của Cố Thành Trung cũng dần dần bình tĩnh lại, tiếng thở của anh vô cùng nặng nề.
Thời gian, một phút một giây cứ như vậy trôi qua.
Rất lâu sau, Cố Thành Trung cuối cùng tâm trạng của anh cũng bình tĩnh lại, lý trí của anh cũng dần dần quay lại.
Cô thu người lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ?”
“Em không sợ anh sẽ làm tổn thương em sao?”
Anh trầm tư tự nhìn lại chính mình, Đôi mắt sâu thẳm bên trong tràn đầy vẻ đáng thương và dịu dàng.
Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật ra... em rất sợ đau, nhưng em càng sợ hơn việc mình không thể ở bên cạnh anh. Những lúc em cần đến anh, anh đều sẽ xuất hiện, cho em tất cả sự dịu dàng ấm áp. Em cũng muốn vào những lúc em cần đến em nhất, em cũng có thể ở bên cạnh anh.”
“Cố Thành Trung... em cần anh bảo vệ em, em cũng muốn được bảo vệ anh.”
“Cô gái ngốc, em là phụ nữ, làm gì có người đàn ông nào cần một người phụ nữ bảo vệ chứ?”
Anh đau lòng chạm lên đôi má của cô vuốt ve.
“Cần! Anh lần nào cũng nói giống như mình là một người vạn năng vậy, thực ra cũng có những lúc anh cứng rắn đối diện. Chỉ là anh không dám để mình yếu đuối, anh chỉ là đang sợ em lo lắng cho anh mà thôi. Em biết anh rất mệt mỏi, em cũng biết anh nhất định phải tiếp tục kiên cường, còn có hai ngày nữa, đợi có được thuốc giải rồi thì tất cả sẽ kết thúc.”
“Anh... người anh muốn cứu nhất là mẹ, anh sợ Tạ Quế Anh sẽ làm hại bà ấy, nhưng không ngờ đến cuối cùng người làm hại bà ấy lại là em...”
“Em xin lỗi, đều là tại em không tốt, là em đã khiến anh phải thất vọng rồi! Cũng khiến... khiến cho bố và anh hai phải thất vọng...”
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, cúi gục đầu xuống.
Trên khóe mắt đọng lại những giọt lệ.
Cố Thành Trung nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong lòng, bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ nhẹ vào sau lưng an ủi cô.
Người tính không bằng trời tính, anh cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ biến thành ra như thế này.
“Cố Thành Trung, nếu như bà không tỉnh lại thì phải làm sao? Nhà họ Cố... có còn tiếp nhận em nữa không?”
Đây là chuyện mà cô quan tâm lo lắng nhất.
Cho dù Cố Chí Thanh và Cố Thiện Linh có tỉnh lại, không còn bị cảm xúc của Tạ Quế Anh chi phối nữa, tâm trí có thể bình thường lại.
Nhưng cô đã làm hại đến phu nhân, vì thế mà phu nhân trở thành người thực vật, đây chính là một cái xương cá, vĩnh viễn bị mắc nghẹn ở trong cổ họng, không thể nào gỡ ra được.
Cố Thành Trung nghe xong liền của mày, đây quả thật là một vấn đề khó giải quyết được.
“Trúc Linh, em không muốn làm người ác, vậy thì hãy để anh làm người ác thay em.”
“Lời này của anh là có ý gì?”
“Chỉ có thể đẩy người công nhân đó ra, anh hứa với em, anh sẽ bảo vệ tốt cho bà ấy, đem bà ấy đưa đến một thành phố khác và giấu đi. Chuyện này... không có liên quan gì đến em.”
“Nhưng bà ấy là vì em.”
“Anh không thể mất đi em, anh cũng không thể để mất đi mẹ mình. Đây là cách duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, để anh xử lý, đợi bốn mươi tám tiếng sau. Em hãy rời khỏi đây, đừng ở lại đây, tất cả bọn họ đều có ý xấu với em, anh sợ rằng mình sẽ không bảo vệ được em.”
“Vậy anh hai...”
Cô vẫn còn nhớ như in những lời mà Cố Thiện Linh vừa rồi đã nói, anh ta muốn một đáp án.
“Để anh giải quyết.”
Cố Thành Trung đẩy cô vào trong thang máy, để cho cô mau chóng rời khỏi đây.
Cô không có cách nào khác, cô ở lại đây sẽ càng khiến anh càng thêm phiền não.
Cửa thang máy dần dần đóng lại, cho đến khi hoàn toàn khép lại nhìn không thấy người bên trong.
Thang máy đã bắt đầu đi xuống, Cố Thành Trung vẫn chưa chịu rời đi.
Ngay trong lúc này, Cố Thiện Linh xuất hiện.
“Dễ dàng thả đi như vậy sao?”
Anh ấy nói với giọng lạnh lùng.
“Niệm đến tình cũ.”
Cố Thành Trung quay lưng với anh ấy, lạnh nhạt nói ra bốn chữ.
Cố Thiện Linh nghe xong, nheo mắt hung dữ, anh ấy đẩy mạnh anh ngã xuống đất, rồi nắm lấy cổ áo anh, tỏ ra vô cùng tức giận.
“Em đúng thật là một người trọng tình trọng nghĩa, mẹ còn đang nằm hôn mê trong phòng bệnh không biết khi nào tỉnh lại, còn anh ở lại đây niệm tình cũ với vợ của anh sao?”
“Chuyện này không có liên quan gì đến cô ấy...”
“em dám nói chuyện này không có liên quan đến cô ta? em dám nói không hề liên quan đến cô ta một chút nào? em nói anh mất đi tỉnh táo, anh thấy người bị Hứa Trúc Linh đớp mất hồn mới là em đấy. Em vì cô ta, đã làm ra những chuyện gì? em ở làm hài lòng cả hai bên, em không dám làm hại đến cô ta, nhưng lại cảm thấy có lỗi với mẹ, em đã biến mình thành thứ gì rồi?”
“Dạo gần đây em gầy đi nhiều, em đang làm chuyện gì? Đang làm thứ gì?”
“Em sẽ giải quyết hết mọi chuyện.”
“Cố Thành Trung!”
Cố Thiện Linh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, tức giận đến mức cả người run bần bật, giận đến mức hét lên thành tiếng.
Anh ấy giận đến mức cả gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.
“Em là em trai của anh, em rốt cuộc đã giấu anh những chuyện gì. chuyện gì cũng đều do em giải quyết, vậy thì cần một người anh cả như anh để làm gì? người phải bảo vệ nhà họ Cố đáng ra phải là anh, em thể hiện cái gì cơ chứ? Anh độc thân một mình, không có gì đáng luyến tiếc, nhưng còn em thì lại khác!”
“Cố Thành Trung, anh không cần biết em quyết định như thế nào, anh muốn em dừng tất cả mọi chuyện lại.”
“Anh, không thể dừng lại được nữa rồi, chỉ còn hai ngày nữa là anh sẽ hiểu tất cả mọi thứ, em vẫn luôn nghĩ rằng anh với bố giống với nhau, hồ đồ giống nhau, nhưng không ngờ anh hai lại tỉnh táo như vậy.”
“Anh không tỉnh táo, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh tin tưởng em, em hiểu không?”
Cố Thiện Linh nhìn anh một cách sâu xa: “Bởi vì em là anh em ruột thịt của anh, anh chọn tin tưởng em vô điều kiện! Nhưng còn em, dường như không coi anh là một người anh ruột của em vậy!”
“Anh, em quen rồi. Từ khi anh xảy ra chuyện nhiều năm trước, em đã quen với việc đối kháng với mọi thứ. Thói quen, khó mà có thể bỏ được.”
“Em...”
Cố Thiện Linh nghe xong câu này, bị chọc cho tức đến mức không nói nên lời.
Bộ dạng nhẹ nhàng thảnh thơi giống như không có chuyện gì xảy ra của anh, nhưng anh ấy biết Cố Thành Trung đã phải gánh chịu rất nhiều thứ, từ sớm đã có rất nhiều vết sẹo.
Nhưng anh lại dùng một tấm áo giáp kiên cường, che hết đi tất cả mọi thứ.
“Em rốt cuộc là đang làm gì!” Cố Thiện Linh khổ sở hỏi anh.
Cố Thành Trung nhếch miệng, anh không có ý định nói ra.
Thời gian quan sát bốn mươi tám tiếng đồng hồ, hoàn toàn trùng hợp với thời gian mà Nguyên Doanh quay trở về.
Cho dù là mẹ không tỉnh lại, chắc cũng sẽ nhờ vào sự khống chế của loại thuốc này.
Loại thuốc này khi hít mà phổi một thời gian dài, sẽ ăn mòn hệ thống thần kinh, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
Với lại, cái cần câu mà anh ta ném ra, cũng đã đến lúc phải thu lại rồi!
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh kêu lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, tránh đi ánh mắt giám sát của Cố Thiện Linh.
Cố Thiện Linh không hề đuổi theo, vì anh ta biết đuổi theo chỉ uổng công vô ích.
Người em trai này của anh ấy tâm tư thật thâm sâu, mặc dù bọn họ là anh em ruột, cùng chung một dòng máu, nhưng anh ấy cũng không thể đoán được em trai mình đang nghĩ gì.
Thâm chí anh ấy còn cảm thấy mình chỉ được cái lớn thêm vào tuổi.
Cố Thành Trung đi đến phía cuối hành lang, tránh đi tất cả mọi người mới lấy điện thoại ra nghe máy.
“Anh à, đã điều tra được rồi, đối phương quả thật đã không thể ngồi yên nữa, bọn chúng đã có hành động rồi.”
“Ngủ đông lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi hang rồi, tôi quả thật đã xem thường bọn họ rồi.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói, từng từ từng chữ rất lạnh lùng.
Quả nhiên, có kẻ đứng đằng sau giở trò!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.