Chương 1280
Như Ý
13/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1326 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1040. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Nghe nói như thế Tạ Quế Anh tức giận đến mức run rẩy.
Cô ấy tức giận không phải vì những lời chế giễu của Hắc Ảnh, mà là những chuyện trào phúng đã xảy ra tối hôm qua.
Nếu như người kia không phải Cố Thành Trung, thì là ai?
“Ai, nói cho tôi biết người đêm kia rốt cuộc là ai, đêm đó rốt cuộc là ai!”
Tạ Quế Anh tâm trạng rất kích động nắm chặt lấy cổ áo của Hắc Ảnh, vô tình kéo mặt nạ của anh ta ra lộ ra...
Một nửa khuôn mặt rất đáng sợ.
Từ phía dưới mũi, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bỏng đến mức ngưng mủ đến mức không còn hình dáng nữa.
“Aaaaa...
Tạ Quế Anh kêu lên một tiếng ngắn ngủ, ý thức được nơi nay là bệnh viện, Cố Đình Sâm vẫn còn đang ở căn phòng sát vách để nghỉ ngơi.
Cô cố hết sức bịt miệng lại, bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
“Anh... Anh là người hay là quỷ?”
Cô chỉ vào Hắc Ảnh, giọng nói run rẩy vang lên.
Hắc Ảnh vẫn không để ý, sắc mặt vẫn rất quỷ dị.
Khóe mắt nhướng lên rõ ràng là đang rất vui vẻ, khuôn miệng của anh ta chẻ đôi, lộ ra làn da màu nâu ở bên trong nhăn nheo, cùng hàm răng trắng.
Trông giống như là... ác quỷ từ trong địa ngục, là loại có thể ăn thịt người, giữa ban ngày cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác sởn gai ốc.
Trên gương mặt của anh ta còn có một vết dao, một đường dài và hẹp xấu xí như loài bò sát.
Hắc Ảnh bình tĩnh lấy lại chiếc mặt nạ từ trong tay cô đeo lại lên mặt một lần nữa.
“Đừng căng thẳng, ông Cố Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng bên kia, hiện tại vừa mới ngủ rất sâu, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô.
“Mặt của anh....”
“Rất đáng sợ có phải hay không?” Anh ta vừa cười vừa nói, giọng nói có chút quỷ dị.
Tạ Quế Anh sợ đến mức không dám thở mạnh lại không ngừng nuốt nước bọt.
Hơn nửa ngày cô mới bình tĩnh và đứng dậy.
“Anh, anh còn không nói cho tôi cái người đêm đó rốt cuộc là ai.”
“Đi hỏi Cố Thành Trung, anh ta biết, cái gì anh ta cũng biết. Tôi đến chỗ này không phải để giúp cô giải quyết vấn đề, mà là.....”
Anh ta tiếp tục rút ra một ống tiêm, hướng về cánh tay của người phu nhân đâm vào.
“Anh điên rồi!” Tạ Quế Anh vội vàng ngăn cản.
Hai người cứ mãi giằng co một trên một dưới, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành?
Mắt thấy cây im sáng loáng đang muốn đâm xuống dưới, không nghĩ tới lúc này ngoài cửa truyền đén tiếng đập cửa.
“Ba... Con có thể vào không?”
Đây là giọng nói của Hứa Trúc Linh?
Trái tim của Tạ Quế Anh đập liên hồi, nói: “Hứa Trúc Linh đã đến, nếu nhìn thấy chúng ta như vậy thì không ai có thể trốn thoát, tôi khuyên anh......”
Tạ Quế Anh còn chưa nói xong, không nghĩ tới anh ta lại cười như ma quỷ: “Sợ cái gì. Là tôi đã gọi người đến!”
“Cái gì?”
Tạ Quế Anh sửng sốt, trong nhất thời hoàn toàn không biết Hắc Ảnh đang muốn làm gì.
Cô chỉ thấy mình thật đáng sợ, giống như là người mất trí.
“Vào đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Hắc Ảnh đột nhiên đè thấp lại, giọng trầm hơn rất nhiều, vậy mà giống giọng nói của Cố Đình Sâm như đúc.
Anh ta bắt chước giọng nói của người khác?
Không cần nhiều sức, Hắc Ảnh rất dễ dàng mở tay của Tạ quân ra, ngay tại thời điểm hai người họ tách nhau ra Hứa Trúc Linh cũng vừa vặn bước vào.
Cô cho rằng Cố Đình Sâm sẽ ở bên trong nhưng lại không thấy mà lại thấy Tạ Quế Anh mặc áo blouse của bác sĩ không khỏi có chút buồn bực.
Vừa mới nãy ô rõ ràng nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm!
“Tạ Quế Anh? Ba đâu?”
“Ông ấy...”
Cô ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
“Cố lão tiên sinh đang trong phòng nghỉ, ông ấy không biết phải gặp cô như thế nào, trước tiên cô ở chỗ này chờ xem.”
Không nhanh không chậm Hắc Ảnh mở miệng nói.
Ánh mắt của Hứa Trúc Linh nhìn cửa của phòng nghỉ cách đó không xa, mình ở ngoài cửa có thể nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm cũng không quá nặng lời.
“Cô Quế Anh, phiền cô có thể đi tìm trợ lý của tôi là bác sĩ Hàn không? Tôi cần anh ta phối hợp với tôi để làm kiểm tra.”
Hắc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy Tạ Quế Anh hung dữ nhíu mày, tại sao anh ta lại đuổi mình rời đi?
Chẳng lẽ.... Anh ta muốn động thủ với Hứa Trúc Linh?
Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ cam tâm tình nguyện rời đi.
Hơn nữa, chỉ cần phu nhân không gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt của mình, vậy thì cũng tốt.
Tạ Quế Anh gật đầu, nhìn Hắc Ảnh thật sâu rồi quay người rời đi.
Sau khi Tạ Quế Anh rời đi, Hứa Trúc Linh nhìn phu nhân yên tĩnh nằm trên giường bệnh nội tâm tràn đầy tự trách.
Buổi sáng Cố Đình Sâm gọi cho cô gọi cô đến bệnh viện, dù sao cũng là bố chồng, không muốn làm ầm lên khó coi như vậy.
Đến bệnh viện nói chuyện cũng tốt, cô cũng muốn hỏi về tung tích của Châu Vũ.
Tạ Quế Anh rời khỏi phòng bệnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Phu nhân.... Vẫn còn chưa tỉnh ư?”
“Quả thật cũng không có vấn đề gì lớn, phu nhân hoàn toàn không phải người thực vật mà chỉ là đang trong tình trạng hôn mê. Chỉ cần tôi tiêm cho bà ấy một liều thuốc trợ tim, bà ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại.”
“Thật sự?” Hứa Trúc Linh mở to mắt, câu trả lời này mang đến niềm vui ngoài ý muốn.
“Ừm, mới đầu tôi cũng tưởng là người sống thực vật chỉ là một chứng bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai, thật sự rất có lỗi.”
Hắc Ảnh đứng nghiêm trang, giọng điệu rất lãnh đạm, ra dáng một bác sĩ chính hiệu.
Sau khi tiêm xong anh ta nói: “Phu nhân cần mười phút nữa mới có thể tỉnh lại, tôi đi xử lí việc khác trước đã, cô ở đây canh chừng bệnh nhân.”
Nói xong anh ta quay người rời đi, thời điểm quay người lại, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua trên người của Hứa Trúc Linh.
Cái nhìn này...vậy mà cảm thấy nó rất quen thuộc?
Ma xui quỷ khiến Hứa Trúc Linh gọi anh ta quay lại.
“Chờ đã!”
“Làm sao vậy?”
Hắc Ảnh đưa lưng về phía cô, đừng bước chân.
“Vị bác sĩ này, chúng ta... có phải đã từng gặp nhau không, con mắt của anh rất quen thuộc...giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô Linh. Có khả năng người mà cô quen biết có chút giống tôi, người giống người thôi.”
“Ah? Thì ra là như vậy.” Hứa Trúc Linh nghĩ lại, thế giới to lớn này cũng không thiếu những điều lạ, hơn nữa chỉ là đôi mắt có cảm giác quen thuộc mà thôi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ngồi ở bên đầu giường canh giữ, yên lặng cầu nguyện cho phu nhân sớm tỉnh lại, như vậy ông cụ cũng có thể buông tha cho Châu Vũ.
Cô không thể thấy được, ngay khi bóng đen đẩy cửa đi ra ngoài, một nụ cười thâm độc đã nở lên trên khóe miệng.
Vậy cái kim châm kia thật sự chỉ là thuốc trợ tim, có thể giúp phu nhân tỉnh lại.
Từ khi bắt đầu, phu nhân cũng không phải là người sống đời thực vật, những năm gần đây Phó Minh Nam sớm đã sắp xếp vô số người ở trong tập đoàn nhà họ Cố.
Ông ta không ở Đà Nẵng, nhưng nhất cử nhất động ở Đà Nẵng ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Mua chuộc được bác sĩ, nói hai lời nói dối cũng không là cái gì đáng kể.
Thuốc trợ tim đã được thêm vào chất gây ảo giác, bà ấy sẽ thấy những thứ kinh khủng nhất, đồng thời cũng sẽ khơi dậy sự sợ hãi nơi sâu thẳm nhất trong lòng mỗi con người.
Lúc này trong phòng chỉ có một nhân chứng, đó là Cố Đình Sâm đang chuẩn bị thức dậy.
Cửa phòng đã bị khóa lại, dù có cậy mạnh cũng không thể mở ra được.
Một trò chơi hay... Đang chậm rãi chuẩn bị được bắt đầu.
Hứa Trúc Linh ngồi trên giường gọt hoa quả cho phu nhân, cầu mong cho phu nhân bình an vô sự không có việc gì.
Phu nhân sớm hơn cô nghĩ chưa đến mười phút, đại khái chỉ năm phút sau liền mở mắt ra.
“Đây là đâu......”
Phu nhân nhìn cảnh vật xung quanh, mơ màng nói.
Thần kinh đang căng thẳng của Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, trái tim liền quay về lại chỗ cũ.
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?”
phu nhân mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, mà nhìn thấy trước mặt là Hứa Trúc Linh với khuôn mặt hung dữ, con dao sáng loáng trên tay.
Ánh mắt thì khát máu, lộ ra vài phần sát khí.
Đột nhiên phu nhân ngồi dậy trừng to mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Cô, Cô làm cái gì vậy?”
- -----
Nghe nói như thế Tạ Quế Anh tức giận đến mức run rẩy.
Cô ấy tức giận không phải vì những lời chế giễu của Hắc Ảnh, mà là những chuyện trào phúng đã xảy ra tối hôm qua.
Nếu như người kia không phải Cố Thành Trung, thì là ai?
“Ai, nói cho tôi biết người đêm kia rốt cuộc là ai, đêm đó rốt cuộc là ai!”
Tạ Quế Anh tâm trạng rất kích động nắm chặt lấy cổ áo của Hắc Ảnh, vô tình kéo mặt nạ của anh ta ra lộ ra...
Một nửa khuôn mặt rất đáng sợ.
Từ phía dưới mũi, một nửa khuôn mặt của anh ta bị bỏng đến mức ngưng mủ đến mức không còn hình dáng nữa.
“Aaaaa...
Tạ Quế Anh kêu lên một tiếng ngắn ngủ, ý thức được nơi nay là bệnh viện, Cố Đình Sâm vẫn còn đang ở căn phòng sát vách để nghỉ ngơi.
Cô cố hết sức bịt miệng lại, bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất.
“Anh... Anh là người hay là quỷ?”
Cô chỉ vào Hắc Ảnh, giọng nói run rẩy vang lên.
Hắc Ảnh vẫn không để ý, sắc mặt vẫn rất quỷ dị.
Khóe mắt nhướng lên rõ ràng là đang rất vui vẻ, khuôn miệng của anh ta chẻ đôi, lộ ra làn da màu nâu ở bên trong nhăn nheo, cùng hàm răng trắng.
Trông giống như là... ác quỷ từ trong địa ngục, là loại có thể ăn thịt người, giữa ban ngày cũng có thể mang lại cho người ta cảm giác sởn gai ốc.
Trên gương mặt của anh ta còn có một vết dao, một đường dài và hẹp xấu xí như loài bò sát.
Hắc Ảnh bình tĩnh lấy lại chiếc mặt nạ từ trong tay cô đeo lại lên mặt một lần nữa.
“Đừng căng thẳng, ông Cố Đình Sâm vẫn còn nghỉ ngơi ở phòng bên kia, hiện tại vừa mới ngủ rất sâu, vừa rồi chẳng qua chỉ là hù dọa cô.
“Mặt của anh....”
“Rất đáng sợ có phải hay không?” Anh ta vừa cười vừa nói, giọng nói có chút quỷ dị.
Tạ Quế Anh sợ đến mức không dám thở mạnh lại không ngừng nuốt nước bọt.
Hơn nửa ngày cô mới bình tĩnh và đứng dậy.
“Anh, anh còn không nói cho tôi cái người đêm đó rốt cuộc là ai.”
“Đi hỏi Cố Thành Trung, anh ta biết, cái gì anh ta cũng biết. Tôi đến chỗ này không phải để giúp cô giải quyết vấn đề, mà là.....”
Anh ta tiếp tục rút ra một ống tiêm, hướng về cánh tay của người phu nhân đâm vào.
“Anh điên rồi!” Tạ Quế Anh vội vàng ngăn cản.
Hai người cứ mãi giằng co một trên một dưới, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực làm sao có thể so với một người đàn ông trưởng thành?
Mắt thấy cây im sáng loáng đang muốn đâm xuống dưới, không nghĩ tới lúc này ngoài cửa truyền đén tiếng đập cửa.
“Ba... Con có thể vào không?”
Đây là giọng nói của Hứa Trúc Linh?
Trái tim của Tạ Quế Anh đập liên hồi, nói: “Hứa Trúc Linh đã đến, nếu nhìn thấy chúng ta như vậy thì không ai có thể trốn thoát, tôi khuyên anh......”
Tạ Quế Anh còn chưa nói xong, không nghĩ tới anh ta lại cười như ma quỷ: “Sợ cái gì. Là tôi đã gọi người đến!”
“Cái gì?”
Tạ Quế Anh sửng sốt, trong nhất thời hoàn toàn không biết Hắc Ảnh đang muốn làm gì.
Cô chỉ thấy mình thật đáng sợ, giống như là người mất trí.
“Vào đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Hắc Ảnh đột nhiên đè thấp lại, giọng trầm hơn rất nhiều, vậy mà giống giọng nói của Cố Đình Sâm như đúc.
Anh ta bắt chước giọng nói của người khác?
Không cần nhiều sức, Hắc Ảnh rất dễ dàng mở tay của Tạ quân ra, ngay tại thời điểm hai người họ tách nhau ra Hứa Trúc Linh cũng vừa vặn bước vào.
Cô cho rằng Cố Đình Sâm sẽ ở bên trong nhưng lại không thấy mà lại thấy Tạ Quế Anh mặc áo blouse của bác sĩ không khỏi có chút buồn bực.
Vừa mới nãy ô rõ ràng nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm!
“Tạ Quế Anh? Ba đâu?”
“Ông ấy...”
Cô ta ấp úng không biết trả lời như thế nào.
“Cố lão tiên sinh đang trong phòng nghỉ, ông ấy không biết phải gặp cô như thế nào, trước tiên cô ở chỗ này chờ xem.”
Không nhanh không chậm Hắc Ảnh mở miệng nói.
Ánh mắt của Hứa Trúc Linh nhìn cửa của phòng nghỉ cách đó không xa, mình ở ngoài cửa có thể nghe được giọng nói của Cố Đình Sâm cũng không quá nặng lời.
“Cô Quế Anh, phiền cô có thể đi tìm trợ lý của tôi là bác sĩ Hàn không? Tôi cần anh ta phối hợp với tôi để làm kiểm tra.”
Hắc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Nghe vậy Tạ Quế Anh hung dữ nhíu mày, tại sao anh ta lại đuổi mình rời đi?
Chẳng lẽ.... Anh ta muốn động thủ với Hứa Trúc Linh?
Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ cam tâm tình nguyện rời đi.
Hơn nữa, chỉ cần phu nhân không gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt của mình, vậy thì cũng tốt.
Tạ Quế Anh gật đầu, nhìn Hắc Ảnh thật sâu rồi quay người rời đi.
Sau khi Tạ Quế Anh rời đi, Hứa Trúc Linh nhìn phu nhân yên tĩnh nằm trên giường bệnh nội tâm tràn đầy tự trách.
Buổi sáng Cố Đình Sâm gọi cho cô gọi cô đến bệnh viện, dù sao cũng là bố chồng, không muốn làm ầm lên khó coi như vậy.
Đến bệnh viện nói chuyện cũng tốt, cô cũng muốn hỏi về tung tích của Châu Vũ.
Tạ Quế Anh rời khỏi phòng bệnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Phu nhân.... Vẫn còn chưa tỉnh ư?”
“Quả thật cũng không có vấn đề gì lớn, phu nhân hoàn toàn không phải người thực vật mà chỉ là đang trong tình trạng hôn mê. Chỉ cần tôi tiêm cho bà ấy một liều thuốc trợ tim, bà ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại.”
“Thật sự?” Hứa Trúc Linh mở to mắt, câu trả lời này mang đến niềm vui ngoài ý muốn.
“Ừm, mới đầu tôi cũng tưởng là người sống thực vật chỉ là một chứng bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai, thật sự rất có lỗi.”
Hắc Ảnh đứng nghiêm trang, giọng điệu rất lãnh đạm, ra dáng một bác sĩ chính hiệu.
Sau khi tiêm xong anh ta nói: “Phu nhân cần mười phút nữa mới có thể tỉnh lại, tôi đi xử lí việc khác trước đã, cô ở đây canh chừng bệnh nhân.”
Nói xong anh ta quay người rời đi, thời điểm quay người lại, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua trên người của Hứa Trúc Linh.
Cái nhìn này...vậy mà cảm thấy nó rất quen thuộc?
Ma xui quỷ khiến Hứa Trúc Linh gọi anh ta quay lại.
“Chờ đã!”
“Làm sao vậy?”
Hắc Ảnh đưa lưng về phía cô, đừng bước chân.
“Vị bác sĩ này, chúng ta... có phải đã từng gặp nhau không, con mắt của anh rất quen thuộc...giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”
“Không có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô Linh. Có khả năng người mà cô quen biết có chút giống tôi, người giống người thôi.”
“Ah? Thì ra là như vậy.” Hứa Trúc Linh nghĩ lại, thế giới to lớn này cũng không thiếu những điều lạ, hơn nữa chỉ là đôi mắt có cảm giác quen thuộc mà thôi.
Cô cũng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ngồi ở bên đầu giường canh giữ, yên lặng cầu nguyện cho phu nhân sớm tỉnh lại, như vậy ông cụ cũng có thể buông tha cho Châu Vũ.
Cô không thể thấy được, ngay khi bóng đen đẩy cửa đi ra ngoài, một nụ cười thâm độc đã nở lên trên khóe miệng.
Vậy cái kim châm kia thật sự chỉ là thuốc trợ tim, có thể giúp phu nhân tỉnh lại.
Từ khi bắt đầu, phu nhân cũng không phải là người sống đời thực vật, những năm gần đây Phó Minh Nam sớm đã sắp xếp vô số người ở trong tập đoàn nhà họ Cố.
Ông ta không ở Đà Nẵng, nhưng nhất cử nhất động ở Đà Nẵng ông ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Mua chuộc được bác sĩ, nói hai lời nói dối cũng không là cái gì đáng kể.
Thuốc trợ tim đã được thêm vào chất gây ảo giác, bà ấy sẽ thấy những thứ kinh khủng nhất, đồng thời cũng sẽ khơi dậy sự sợ hãi nơi sâu thẳm nhất trong lòng mỗi con người.
Lúc này trong phòng chỉ có một nhân chứng, đó là Cố Đình Sâm đang chuẩn bị thức dậy.
Cửa phòng đã bị khóa lại, dù có cậy mạnh cũng không thể mở ra được.
Một trò chơi hay... Đang chậm rãi chuẩn bị được bắt đầu.
Hứa Trúc Linh ngồi trên giường gọt hoa quả cho phu nhân, cầu mong cho phu nhân bình an vô sự không có việc gì.
Phu nhân sớm hơn cô nghĩ chưa đến mười phút, đại khái chỉ năm phút sau liền mở mắt ra.
“Đây là đâu......”
Phu nhân nhìn cảnh vật xung quanh, mơ màng nói.
Thần kinh đang căng thẳng của Hứa Trúc Linh cuối cùng cũng thở dài một hơi, trái tim liền quay về lại chỗ cũ.
Cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?”
phu nhân mở mắt ra còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, mà nhìn thấy trước mặt là Hứa Trúc Linh với khuôn mặt hung dữ, con dao sáng loáng trên tay.
Ánh mắt thì khát máu, lộ ra vài phần sát khí.
Đột nhiên phu nhân ngồi dậy trừng to mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Cô, Cô làm cái gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.