Chương 1284
Như Ý
13/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 12330 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1044. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Khi Hứa Trúc Linh trở về nhà họ Quý, cả nhà họ Quý đều bị bao phủ trong một làn khói mù dày đặc, mọi người trong nhà ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cô vào phòng ngủ cũng không có ai dám vào hỏi thăm.
Hứa Trúc Linh biết họ đang lo lắng điều gì, họ sợ rằng cô sẽ không thể vượt qua được vũng lầy này.
Tuy nhiên, cô lại bình tĩnh hơn cô tưởng, bình tĩnh vượt quá sự mong đợi của cô.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Cố Thành Trung để nói rằng vào buổi chiều cô sẽ đến nhà họ Cố để đón con, và các thỏa thuận ly hôn đã được luật sư soạn thảo xong.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi thì Cố Thành Trung đã gọi lại.
Cô thât thần nhìn vào màn hình sáng đèn, cuộc gọi đầu tiên đã kết thúc mà cô vẫn không lấy được can đảm để bắt máy.
Sau đó, cô nhận được một tin nhắn văn bản từ Cố Thành Trung.
"Anh sẽ đợi em ở nhà."
Nhà…
Cô luôn nghĩ rằng nhà họ Cố là định mệnh của mình, nhưng bây giờ có vẻ như cô cần phải tự mình giải quyết vận mệnh của mình.
Không phải nhà họ Quý, cũng không phải nhà họ Cố, mà là cô phải tự thân độc lập và tạo ra một gia đình có thể che chở cho cả bản thân và Cố Hy.
Cô không trả lời, mà lúc này Quý Thiên Kim đã gõ cửa và nói rằng bữa trưa đã sẵn sàng.
Cô đẩy cửa bước ra, trên mặt không có nước mắt, trên đôi môi vẫn còn hồng hào, trông cô hoàn toàn bình thường.
"Trúc Linh..."
Quý Thiên Kim nhìn cô với vẻ lo lắng.
Cô mỉm cười để khiến họ an tâm.
"Dì à, hãy tin tưởng cháu, cháu có thể xử lý tốt."
"Cháu không hối hận sao?"
"Cháu không hối hận, bởi vì... trong lòng con đã tính trước."
Cô cười nhạt với vẻ tự tin rạng ngời trên khuôn mặt.
Quý Thiên Kim là người thông minh, bà ta cũng hiểu được đôi chút nên chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Trong bữa ăn cô lại nhờ Quý Mặc Nhiên đi tìm Châu Vũ, cũng không biết bây giờ cô ấy sống thế nào.
Sau khi ăn xong, cô lái xe trở về biệt thự, đây là nhà của cô ấy và Cố Thành Trung.
Cô vẫn có chìa khóa và có thể dễ dàng mở cửa.
Chú An nhìn thấy cô thì cổ họng run lên, ông ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Cô nhìn lướt qua phòng khách, không thấy Cố Thành Trung nên hỏi: "Chú An, Cố Thành Trung ở đâu vậy?"
"Anh ấy đang ở trong phòng ngủ."
"Còn Cố Hy thì sao?"
"Cố Hy đang ở trong phòng trẻ, người trông trẻ đang chăm sóc cậu ấy."
Hứa Trúc Linh gật đầu và đi về phía cầu thang.
Vừa định leo lên bậc thang thì giọng nói khàn khàn của chú An từ phía sau truyền đến: "Thưa cô chủ, cô thực sự định ly hôn sao? Tôi có thể thấy cô yêu cậu chủ rất sâu sắc, và cậu chủ cũng rất yêu cô."
"Nhưng nhà họ Cố đã hiểu lầm và khiến cháu chịu quá nhiều đau khổ rồi. Để duy trì một gia đình thì đâu chỉ cần dựa vào tình yêu của chúng tôi dành cho nhau, mà cũng cần sự bao dung của người lớn trong nhà. Cháu tưởng vấn đề giữa mẹ chồng và con dâu là khó khăn nhất, nhưng không ngờ quan hệ giữa bố chồng và con dâu cũng có những mâu thuẫn không thể hòa giải.”
"Cháu ly hôn với Cố Thành Trung không phải vì anh ấy đã sai. Nếu anh ấy đem lại cho cháu bất kỳ đau khổ nào thì cháu cũng đều sẵn sàng chịu đựng, vì cháu biết anh ấy không còn cách nào khác. Khi để cháu chịu một chút đau đớn thì chính anh ấy sẽ phải chịu đựng đau đớn gấp nhiều lần. Nhưng lần này… không thể trách anh, chính là ông chủ, là bà chủ… ”
"Ông chủ đã rất hối hận rồi..."
"Nếu hối hận có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì?"
Cô nhẹ nhàng nói mà không quay đầu lại, sau đó trực tiếp rời đi.
Chú An còn muốn nói giúp cho ông chủ, nhưng khi nghe được câu nói của Hứa Trúc Linh thì nhất thời không nói được gì nữa.
Đúng, gương đã vỡ thì khó mà hàn gắn được, cái tát này đã làm trái tim cô lạnh lẽo.
Hứa Trúc Linh lên tầng hai, đứng trước phòng ngủ chính nhưng lại không có dũng khí mở cửa.
Cô đặt tay lên nắm cửa, cầm lên rồi đặt xuống, lại do dự hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là trên đường đến đây, cô đã rất dứt khoát và không hề chần chừ.
Nhưng tại sao đến lúc này cô lại cảm thấy rụt rè?
Bởi vì... cô không biết phải đối mặt với Cố Thành Trung như thế nào.
Cô thở dài thườn thượt nhận ra mình chẳng thể làm được, đang có ý định bỏ chạy nhưng không ngờ cánh cửa lại mở ra.
Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ giọng nói: "Sao không vào, em ở bên ngoài lâu lắm rồi."
Giọng điệu của những lời này giống như anh đã sớm đoán được cô đang đứng bên ngoài.
Hứa Trúc Linh không thể lùi lại nên chỉ đành cắn răng bước tới.
"Ừm... tôi đến đây để đóng gói đồ đạc, chỉ là một số quần áo hàng ngày, số còn lại... đều là do anh mua, anh cứ vứt hết đi, dù sao tôi cũng sẽ không dùng đến."
"Chúng ta nói chuyện trước đã."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng không chút vội vàng, khiến người ta không thể phát hiện được trong lòng anh đang dậy sóng.
Cô lại bước vào căn phòng ngủ quen thuộc, trong lòng cô lúc này chất đầy suy nghĩ.
Cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng Cố Thành Trung thực sự đã giúp cô đóng gói đồ đạc vào vali, lại còn có đến ba chiếc vali lớn!
So với chiếc rương nhỏ 21 inch mà cô đang cầm trên tay thì đây đúng là một số lượng khổng lồ.
"Thế này là sao?"
Cô nghi ngờ hỏi.
"Vali này dùng để đựng đồ trang điểm và các sản phẩm dưỡng da. Mùa thu đông da khô nên anh đã đặt rất nhiều mặt nạ dưỡng ẩm, tất cả đều là loại mà em thích dùng. Vali này để quần áo và giày dép, anh đã chọn quần áo mùa đông, áo ấm, áo khoác lông cừu, ngoài ra còn có quần dài. Em vốn luôn sợ lạnh, để ý đến nhiệt độ hơn là thời trang, vì vậy mấy cái này không thể thiếu...”
"Tôi có thể tự mình mua những thứ này..."
Hứa Trúc Linh ngắt lời anh và bất lực nói.
"Nhưng anh đã mua những thứ này cho em."
"Chúng ta sắp ly hôn rồi."
"Hiện giờ thì vẫn chưa."
Lời nói của anh chắc nịch lại còn mang theo giọng điệu ra lệnh, xem ra hôm nay nếu cô không đem những thứ này đi thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cánh cửa này.
"Thôi được rồi... nhưng còn một cái vali nữa này? Trong đó đựng cái gì vậy?"
"Đồ trang sức, túi xách, và một số loại thuốc thường dùng."
"Cũng được, chỉ cần mang theo là được, Dù sao anh cũng không cần những thứ này, nếu tôi mang đi thì anh cũng chẳng cần phải đau lòng."
Cô chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp, cô thậm chí còn chẳng cần dùng đến vali của chính mình.
"Lần sau trở lại thì em không phải mang những thứ này về, anh sẽ mua đồ mới cho em."
"..."
Nghe thấy câu nói này thì Hứa Trúc Linh liền giận dữ nhìn anh.
Giọng điệu như thể cô sẽ quay lại vậy.
"Làm ơn đi, lần này chúng ta muốn ly hôn chứ không phải cãi nhau rồi dọn ra ngoài ở hai ngày."
"Anh biết chứ, em có thể sống trong vài tháng, vừa hay lại có thể mua cho em những kiểu dáng mới cho mùa xuân và mùa hè."
"Cố Thành Trung! Anh có biết ly hôn là gì không?"
Hứa Trúc Linh đang rất vội, ly hôn là hoàn toàn cắt đứt, sau này mỗi người một ngả!
"Biết rồi."
Đôi mắt phượng của anh sâu thẳm nhìn cô một lát.
Cô nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của chính mình được phản chiếu trong đó, cảm giác giống như rơi xuống biển sâu.
Cô nhìn thấy tình yêu không thể nào quên, dịu dàng và âu yếm cùng với một nỗi buồn nhàn nhạt.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng né tránh ánh mắt của anh, cô chọn ly hôn thì đã không còn quan hệ gì với Cố Thành Trung.
Nhưng anh lại trở thành nạn nhân trực tiếp.
"Nếu đã biết thì anh không nên chuẩn bị..."
Cô chưa kịp nói xong thì giọng nói yếu ớt của anh đã vang lên bên tai cô: "Sau khi ly hôn thì em sẽ lại độc thân, anh sẽ tiếp tục theo đuổi và cưới em trở về."
"Anh đang đùa với em đấy à?"
Cô thật sự cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
"Theo em thì sao?"
Anh sải bước lại gần cô khiến hai người xích lại gần nhau hơn.
Khí thế của anh lớn đến mức gần như hoàn toàn nghiền nát bản thân cô, làm cho cô có cảm giác không thể nào thoát ra được.
Cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng Cố Thành Trung vẫn tiếp tục ép sát.
Cuối cùng…
Cô lúng túng đụng trúng bức tường, phía sau... đã không còn đường lui!
- -----
Khi Hứa Trúc Linh trở về nhà họ Quý, cả nhà họ Quý đều bị bao phủ trong một làn khói mù dày đặc, mọi người trong nhà ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Cô vào phòng ngủ cũng không có ai dám vào hỏi thăm.
Hứa Trúc Linh biết họ đang lo lắng điều gì, họ sợ rằng cô sẽ không thể vượt qua được vũng lầy này.
Tuy nhiên, cô lại bình tĩnh hơn cô tưởng, bình tĩnh vượt quá sự mong đợi của cô.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Cố Thành Trung để nói rằng vào buổi chiều cô sẽ đến nhà họ Cố để đón con, và các thỏa thuận ly hôn đã được luật sư soạn thảo xong.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi thì Cố Thành Trung đã gọi lại.
Cô thât thần nhìn vào màn hình sáng đèn, cuộc gọi đầu tiên đã kết thúc mà cô vẫn không lấy được can đảm để bắt máy.
Sau đó, cô nhận được một tin nhắn văn bản từ Cố Thành Trung.
"Anh sẽ đợi em ở nhà."
Nhà…
Cô luôn nghĩ rằng nhà họ Cố là định mệnh của mình, nhưng bây giờ có vẻ như cô cần phải tự mình giải quyết vận mệnh của mình.
Không phải nhà họ Quý, cũng không phải nhà họ Cố, mà là cô phải tự thân độc lập và tạo ra một gia đình có thể che chở cho cả bản thân và Cố Hy.
Cô không trả lời, mà lúc này Quý Thiên Kim đã gõ cửa và nói rằng bữa trưa đã sẵn sàng.
Cô đẩy cửa bước ra, trên mặt không có nước mắt, trên đôi môi vẫn còn hồng hào, trông cô hoàn toàn bình thường.
"Trúc Linh..."
Quý Thiên Kim nhìn cô với vẻ lo lắng.
Cô mỉm cười để khiến họ an tâm.
"Dì à, hãy tin tưởng cháu, cháu có thể xử lý tốt."
"Cháu không hối hận sao?"
"Cháu không hối hận, bởi vì... trong lòng con đã tính trước."
Cô cười nhạt với vẻ tự tin rạng ngời trên khuôn mặt.
Quý Thiên Kim là người thông minh, bà ta cũng hiểu được đôi chút nên chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Trong bữa ăn cô lại nhờ Quý Mặc Nhiên đi tìm Châu Vũ, cũng không biết bây giờ cô ấy sống thế nào.
Sau khi ăn xong, cô lái xe trở về biệt thự, đây là nhà của cô ấy và Cố Thành Trung.
Cô vẫn có chìa khóa và có thể dễ dàng mở cửa.
Chú An nhìn thấy cô thì cổ họng run lên, ông ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Cô nhìn lướt qua phòng khách, không thấy Cố Thành Trung nên hỏi: "Chú An, Cố Thành Trung ở đâu vậy?"
"Anh ấy đang ở trong phòng ngủ."
"Còn Cố Hy thì sao?"
"Cố Hy đang ở trong phòng trẻ, người trông trẻ đang chăm sóc cậu ấy."
Hứa Trúc Linh gật đầu và đi về phía cầu thang.
Vừa định leo lên bậc thang thì giọng nói khàn khàn của chú An từ phía sau truyền đến: "Thưa cô chủ, cô thực sự định ly hôn sao? Tôi có thể thấy cô yêu cậu chủ rất sâu sắc, và cậu chủ cũng rất yêu cô."
"Nhưng nhà họ Cố đã hiểu lầm và khiến cháu chịu quá nhiều đau khổ rồi. Để duy trì một gia đình thì đâu chỉ cần dựa vào tình yêu của chúng tôi dành cho nhau, mà cũng cần sự bao dung của người lớn trong nhà. Cháu tưởng vấn đề giữa mẹ chồng và con dâu là khó khăn nhất, nhưng không ngờ quan hệ giữa bố chồng và con dâu cũng có những mâu thuẫn không thể hòa giải.”
"Cháu ly hôn với Cố Thành Trung không phải vì anh ấy đã sai. Nếu anh ấy đem lại cho cháu bất kỳ đau khổ nào thì cháu cũng đều sẵn sàng chịu đựng, vì cháu biết anh ấy không còn cách nào khác. Khi để cháu chịu một chút đau đớn thì chính anh ấy sẽ phải chịu đựng đau đớn gấp nhiều lần. Nhưng lần này… không thể trách anh, chính là ông chủ, là bà chủ… ”
"Ông chủ đã rất hối hận rồi..."
"Nếu hối hận có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì?"
Cô nhẹ nhàng nói mà không quay đầu lại, sau đó trực tiếp rời đi.
Chú An còn muốn nói giúp cho ông chủ, nhưng khi nghe được câu nói của Hứa Trúc Linh thì nhất thời không nói được gì nữa.
Đúng, gương đã vỡ thì khó mà hàn gắn được, cái tát này đã làm trái tim cô lạnh lẽo.
Hứa Trúc Linh lên tầng hai, đứng trước phòng ngủ chính nhưng lại không có dũng khí mở cửa.
Cô đặt tay lên nắm cửa, cầm lên rồi đặt xuống, lại do dự hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là trên đường đến đây, cô đã rất dứt khoát và không hề chần chừ.
Nhưng tại sao đến lúc này cô lại cảm thấy rụt rè?
Bởi vì... cô không biết phải đối mặt với Cố Thành Trung như thế nào.
Cô thở dài thườn thượt nhận ra mình chẳng thể làm được, đang có ý định bỏ chạy nhưng không ngờ cánh cửa lại mở ra.
Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ giọng nói: "Sao không vào, em ở bên ngoài lâu lắm rồi."
Giọng điệu của những lời này giống như anh đã sớm đoán được cô đang đứng bên ngoài.
Hứa Trúc Linh không thể lùi lại nên chỉ đành cắn răng bước tới.
"Ừm... tôi đến đây để đóng gói đồ đạc, chỉ là một số quần áo hàng ngày, số còn lại... đều là do anh mua, anh cứ vứt hết đi, dù sao tôi cũng sẽ không dùng đến."
"Chúng ta nói chuyện trước đã."
Giọng nói của anh nhẹ nhàng không chút vội vàng, khiến người ta không thể phát hiện được trong lòng anh đang dậy sóng.
Cô lại bước vào căn phòng ngủ quen thuộc, trong lòng cô lúc này chất đầy suy nghĩ.
Cô vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra rằng Cố Thành Trung thực sự đã giúp cô đóng gói đồ đạc vào vali, lại còn có đến ba chiếc vali lớn!
So với chiếc rương nhỏ 21 inch mà cô đang cầm trên tay thì đây đúng là một số lượng khổng lồ.
"Thế này là sao?"
Cô nghi ngờ hỏi.
"Vali này dùng để đựng đồ trang điểm và các sản phẩm dưỡng da. Mùa thu đông da khô nên anh đã đặt rất nhiều mặt nạ dưỡng ẩm, tất cả đều là loại mà em thích dùng. Vali này để quần áo và giày dép, anh đã chọn quần áo mùa đông, áo ấm, áo khoác lông cừu, ngoài ra còn có quần dài. Em vốn luôn sợ lạnh, để ý đến nhiệt độ hơn là thời trang, vì vậy mấy cái này không thể thiếu...”
"Tôi có thể tự mình mua những thứ này..."
Hứa Trúc Linh ngắt lời anh và bất lực nói.
"Nhưng anh đã mua những thứ này cho em."
"Chúng ta sắp ly hôn rồi."
"Hiện giờ thì vẫn chưa."
Lời nói của anh chắc nịch lại còn mang theo giọng điệu ra lệnh, xem ra hôm nay nếu cô không đem những thứ này đi thì đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi cánh cửa này.
"Thôi được rồi... nhưng còn một cái vali nữa này? Trong đó đựng cái gì vậy?"
"Đồ trang sức, túi xách, và một số loại thuốc thường dùng."
"Cũng được, chỉ cần mang theo là được, Dù sao anh cũng không cần những thứ này, nếu tôi mang đi thì anh cũng chẳng cần phải đau lòng."
Cô chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp, cô thậm chí còn chẳng cần dùng đến vali của chính mình.
"Lần sau trở lại thì em không phải mang những thứ này về, anh sẽ mua đồ mới cho em."
"..."
Nghe thấy câu nói này thì Hứa Trúc Linh liền giận dữ nhìn anh.
Giọng điệu như thể cô sẽ quay lại vậy.
"Làm ơn đi, lần này chúng ta muốn ly hôn chứ không phải cãi nhau rồi dọn ra ngoài ở hai ngày."
"Anh biết chứ, em có thể sống trong vài tháng, vừa hay lại có thể mua cho em những kiểu dáng mới cho mùa xuân và mùa hè."
"Cố Thành Trung! Anh có biết ly hôn là gì không?"
Hứa Trúc Linh đang rất vội, ly hôn là hoàn toàn cắt đứt, sau này mỗi người một ngả!
"Biết rồi."
Đôi mắt phượng của anh sâu thẳm nhìn cô một lát.
Cô nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của chính mình được phản chiếu trong đó, cảm giác giống như rơi xuống biển sâu.
Cô nhìn thấy tình yêu không thể nào quên, dịu dàng và âu yếm cùng với một nỗi buồn nhàn nhạt.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng né tránh ánh mắt của anh, cô chọn ly hôn thì đã không còn quan hệ gì với Cố Thành Trung.
Nhưng anh lại trở thành nạn nhân trực tiếp.
"Nếu đã biết thì anh không nên chuẩn bị..."
Cô chưa kịp nói xong thì giọng nói yếu ớt của anh đã vang lên bên tai cô: "Sau khi ly hôn thì em sẽ lại độc thân, anh sẽ tiếp tục theo đuổi và cưới em trở về."
"Anh đang đùa với em đấy à?"
Cô thật sự cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
"Theo em thì sao?"
Anh sải bước lại gần cô khiến hai người xích lại gần nhau hơn.
Khí thế của anh lớn đến mức gần như hoàn toàn nghiền nát bản thân cô, làm cho cô có cảm giác không thể nào thoát ra được.
Cô vô thức lùi lại phía sau, nhưng Cố Thành Trung vẫn tiếp tục ép sát.
Cuối cùng…
Cô lúng túng đụng trúng bức tường, phía sau... đã không còn đường lui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.