Chương 1301
Như Ý
13/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1347 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1061. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Rất nhanh Khương Anh Tùng đã đẩy xe thức ăn đi lên.
Vốn dĩ Hứa Trúc Linh không đói bụng, nhưng thấy trước mặt toàn là những món ăn thường ngày mình thích nhất, nên không nhịn được mà gắp liên tục.
Thấy cô ăn được, Cố Thành Trung cũng ăn nhiều theo.
Rõ ràng anh cũng không có hứng thú với những món ăn này, nhưng thấy cô ăn từng miếng từng miếng, ăn hết một bát cơm lớn, anh cũng ăn say sưa ngon lành theo.
Sau khi Hứa Trúc Linh ăn xong còn múc cho anh một bát canh, bản thân thì ở bên cạnh thích ý vỗ bụng.
Anh đưa tay lên lau khóe miệng cho cô, không hề ghét bỏ dầu mỡ bẩn tay.
"Ăn ngon không?"
"Ngon lắm, mấy hôm nay vẫn luôn bận ở nhà hàng Tây, cứ luôn ăn cơm Tây suốt, trở lại nhà họ Quý cũng là mấy món cao lương mỹ vị rất thịnh soạn, vẫn là bữa này ngon, ăn thoải mái nhất."
"Thích thì thường xuyên đến, cùng anh ăn cơm nhiều vào."
"Được, em đã chấp nhận lời xin lỗi của ông cụ và phu nhân, mục đích chúng ta ly hôn giả cũng đã đạt được, bao giờ gỡ bỏ được khúc mắc của cậu mợ nữa là được."
"Ừm, hai ngày nữa anh dẫn bọn họ đến tận nhà xin lỗi, rồi dẫn em về nhà thật nở mày nở mặt."
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, một tháng nay, hai người ở cùng một thành phố nhưng không gặp nhau cũng không nói câu nào, cô sắp nghẹn chết rồi.
Đối mặt với những dư luận của giới truyền thông, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lần nào cũng tránh đi không đáp.
Cơm nước xong xuôi, cô không về ngay mà là nằm vùi trên ghế sô pha xem tạp chí.
Cố Thành Trung ở bên cạnh xử lý công việc, nhưng mà trên máy tính viết gì anh cũng chẳng nhìn rõ.
Ánh mắt của anh đều tập trung ở trên người cô.
Cô vốn không hề chuyên tâm đọc sách, chưa được mấy phút đã bắt đầu buồn ngủ, thành thạo mở trò chơi ra.
"Hớ? Là một anh trai nhỏ? Dắt tôi theo chơi game đi!"
Bởi vì Bạch Minh Châu mà Hứa Trúc Linh đã đam mê chiến trường ăn gà (PUBG), thỉnh thoảng lúc buồn chán sẽ chơi một ván để giết thời gian.
Chỉ số thông minh của cô không đủ nên lần nào cũng không chống đỡ được đến cuối cùng, hoặc là bị người ta đập phát chết luôn, hoặc là lúc chạy độc bị ngủm củ tỏi.
Một người chơi có thể không cẩn thận mà ném bom ở ngay dưới chân mình, tự nổ chết bản thân mình, ai cũng muốn né.
Sau vô số lần bị cô hãm hại, Bạch Minh Châu đã không thèm đếm xỉa đến lời mời kết bạn của cô nữa.
Mỗi lần cô đều thê thảm mở trò chơi ra, không đến ba phút đã bắt đầu vào ván tiếp theo.
Cô bật mic, không ngờ đối diện là một cậu trai đang hành động một mình, cô lập tức nịnh nọt, hy vọng đại ca dắt theo mình.
"Con gái? Lại còn đổi giọng để đóng giả dân chơi?"
Đối diện phát ra giọng nghi ngờ.
"Nữ, tuyệt đối là nữ, dắt theo tôi đi, lần nào tôi cũng bị người ta đập phát chết luôn. Tôi không mong ăn gà, chỉ mong sống tạm bợ!"
Hứa Trúc Linh đáng thương nói.
"Giọng của cô rất dễ nghe, vậy cô đi theo tôi đi, tôi dẫn cô..."
Lời của cậu trai còn chưa dứt đã bị một giọng nói vô tình cắt ngang.
"Không cần, tôi có thể dắt theo cô ấy."
"Hở?" Cậu trai nghi ngờ nói: "Bé đáng yêu, phụ huynh của cô à? Siêu thế?"
"Phụ... phụ huynh..."
Hứa Trúc Linh nghe thấy hai chữ này, cười cũng không được mà không cười cũng không xong, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng kỳ dị.
Cô liếc nhìn Cố Thành Trung, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, gương mặt u ám giống như đáy nồi.
"Tôi là chồng cô ấy!" Cố Thành Trung không vui nói, trong giọng nói đã chứa mấy phần hung ác.
"Thôi đi, nghe giọng của bé đáng yêu cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, ông chú, đây là vợ chú? Nói đùa chắc?"
"..."
Cố Thành Trung xạm mặt lại, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Hứa Trúc Linh, rất quen thuộc thao tác trên bàn phím.
Hứa Trúc Linh còn chưa giải thích cách chơi của trò chơi này, không ngờ Cố Thành Trung lên tay rất nhanh, không đến một phút đã tay không đánh nát đầu người cầm súng.
"Mẹ nó? Cái quái gì vậy?"
Cậu trai nằm trên mặt đất, thanh máu tràn ngập nguy hiểm.
"Cứu tôi, cứu tôi! Đừng đừng đừng, chú, cháu sai rồi!"
Cậu trai liên tục xin tha, bây giờ vốn không phải lúc khoe khoang.
Mà Cố Thành Trung cũng không khách khí chút nào, trực tiếp bổ thêm một đao cuối cùng, sau đó lặng lẽ nhặt trang bị.
Anh ném di động qua, sau đó xoay người đi đến bàn làm việc gọi một cuộc điện thoại.
"Khu thứ xx, ID là Ngày mai sẽ tốt hơn, làm phiền khóa lại tài khoản này, tìm địa chỉ ID cảnh cáo mấy câu, một chút trừng phạt nhỏ."
"Người này... ai vậy? Anh Trung?"
"Cậu ta trêu ghẹo vợ tôi trong trò chơi."
Cố Thành Trung lạnh lùng nói.
Khương Anh Tùng đã hiểu ra ngay, lập tức đi làm luôn.
Hứa Trúc Linh cầm lại điện thoại chưa đến hai phút đồng hồ đã chết trận, cái trò chơi này thật sự là thử thách chỉ số thông minh của người chơi quá đáng.
Cô đặt điện thoại di động xuống, không nhịn được mà bất đắc dĩ nói: "Cố Thành Trung anh hơi quá đó nha? Trò chơi thôi mà, anh đừng coi là thật. Giọng nói trong trò chơi cũng là giả."
"Hứa Trúc Linh, lúc anh không ở bên cạnh em, có phải em cũng thường xuyên nối mic chơi game với người ta, gọi người ta là anh trai nhỏ, người ta gọi em là bé đáng yêu?"
Lời này... vô cùng lạnh lùng, có chứa sự tàn ác khiến người ta sợ hãi.
Hứa Trúc Linh: "..."
Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ ra lòng dạ Cố Thành Trung rất hẹp hòi, đây là tiết tấu sắp xảy ra chuyện rồi đó.
Cô lập tức nhấc tay thề với trời: "Anh, em thề, đây là lần thứ hai em nối mic từ lúc chơi game cho đến bây giờ. Lần đầu tiên là không cẩn thận mở ra, lần này cũng là không cẩn thận. Trước kia đều là Bạch Minh Châu dắt theo em, nhưng em cùi bắp quá, thật sự là không dắt theo được nên cô ấy từ bỏ em."
"Dạo này em cũng rất nhàm chán nên thường xuyên vào trò chơi, sau đó bị người ta đánh rất thảm. Vừa nãy em bị quỷ ám, nổi lên lòng tham, muốn tìm người kết thành đồng minh để dắt theo em. Em không thông đồng với cậu trai đó, trong mắt em chỉ có anh, em thề!"
Vẻ mặt cô tràn đầy sự chân thành, nếu như cô không thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, e rằng cô sẽ không ra khỏi cánh cửa này được, Cố Thành Trung sẽ dạy cô cách làm người ở trên giường.
Có lẽ là thái độ chân thành của cô đã khiến anh rung động, vầng trán của anh mới thoáng buông lỏng ra một chút.
"Anh dắt em."
Anh phun ra ba chữ.
"Thật hả? Trò chơi này khó lắm đấy!"
Cô luôn không thể xác định được tiếng súng từ đâu đến, chỗ nào có tiếng bước chân, nhặt được súng cũng không biết dùng thế nào, ống ngắm 8x cũng thường xuyên bị mất.
Trạng thái mỗi ngày cô chơi game là: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi chết như thế nào?
Lơ ma lơ mơ hoảng hoảng hốt hốt!
"Chờ anh mười phút."
Anh bỏ lại một câu nói, sau đó bắt đầu tải ứng dụng về máy, nhận tiện gửi tin nhắn cho Khương Anh Tùng.
"Thông báo với công ty vận hành trò chơi này, mở bug cho ID của Trúc Linh, không cần quá lợi hại, để cô ấy sống lâu thêm hai phút, vui vẻ lâu hơn một lát là được."
Anh không thể thường xuyên ở bên cạnh cô, cô buồn chán chơi game cũng không có gì đáng trách.
Anh chỉ có thể giúp cô được như vậy, để cô vui vẻ lâu hơn một lát.
Nếu như liên tục bật hack, chỉ số thông minh của cô nhóc này tuy không ổn lắm nhưng nếu ăn gian rõ ràng như vậy, cô cũng sẽ nhận ra.
Hứa Trúc Linh yên lặng chờ anh, cảm thấy dùng mười phút để nắm rõ trò chơi này là điều không thể, nhưng mà không ngờ chưa đến năm phút Cố Thành Trung đã bắt đầu mời cô rồi.
Cô tỏ rõ vẻ nghi nghờ mà đi vào.
"Có người đến rồi."
"Ơ? Đâu, sao em lại không biết?"
"Hướng bốn giờ."
"Bốn giờ... là chỗ nào? Hướng bốn giờ?"
"Để anh đi, em đi theo anh là được."
Câu này thì Hứa Trúc Linh nghe hiểu rồi, cô run rẩy đi theo Cố Thành Trung.
Cô chỉ biết là Cố Thành Trung đã giết người, nhặt trang bị, cướp thùng thính, chạy qua vòng độc...
Cuối cùng cô cũng đã được trải nghiệm cái cảm giác gọi là nằm không cũng thắng!
Cuối cùng lúc lấy được hạng nhất, Hứa Trúc Linh nhảy cẫng lên, cứ thế nhảy dựng lên ở trên ghế sô pha, treo ở trên người Cố Thành Trung.
"Quào, giỏi quá, ông xã giỏi quá!"
Cô quên hết tất cả, hôn chụt chụt mấy cái lên trên mặt anh.
Bề ngoài Cố Thành Trung vẫn tỏ ra ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng đã như nở hoa.
Phúc lợi khi chơi game lại tốt như vậy hả? Thế còn làm việc cái gì, chơi game trước!
- -----
Rất nhanh Khương Anh Tùng đã đẩy xe thức ăn đi lên.
Vốn dĩ Hứa Trúc Linh không đói bụng, nhưng thấy trước mặt toàn là những món ăn thường ngày mình thích nhất, nên không nhịn được mà gắp liên tục.
Thấy cô ăn được, Cố Thành Trung cũng ăn nhiều theo.
Rõ ràng anh cũng không có hứng thú với những món ăn này, nhưng thấy cô ăn từng miếng từng miếng, ăn hết một bát cơm lớn, anh cũng ăn say sưa ngon lành theo.
Sau khi Hứa Trúc Linh ăn xong còn múc cho anh một bát canh, bản thân thì ở bên cạnh thích ý vỗ bụng.
Anh đưa tay lên lau khóe miệng cho cô, không hề ghét bỏ dầu mỡ bẩn tay.
"Ăn ngon không?"
"Ngon lắm, mấy hôm nay vẫn luôn bận ở nhà hàng Tây, cứ luôn ăn cơm Tây suốt, trở lại nhà họ Quý cũng là mấy món cao lương mỹ vị rất thịnh soạn, vẫn là bữa này ngon, ăn thoải mái nhất."
"Thích thì thường xuyên đến, cùng anh ăn cơm nhiều vào."
"Được, em đã chấp nhận lời xin lỗi của ông cụ và phu nhân, mục đích chúng ta ly hôn giả cũng đã đạt được, bao giờ gỡ bỏ được khúc mắc của cậu mợ nữa là được."
"Ừm, hai ngày nữa anh dẫn bọn họ đến tận nhà xin lỗi, rồi dẫn em về nhà thật nở mày nở mặt."
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, một tháng nay, hai người ở cùng một thành phố nhưng không gặp nhau cũng không nói câu nào, cô sắp nghẹn chết rồi.
Đối mặt với những dư luận của giới truyền thông, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lần nào cũng tránh đi không đáp.
Cơm nước xong xuôi, cô không về ngay mà là nằm vùi trên ghế sô pha xem tạp chí.
Cố Thành Trung ở bên cạnh xử lý công việc, nhưng mà trên máy tính viết gì anh cũng chẳng nhìn rõ.
Ánh mắt của anh đều tập trung ở trên người cô.
Cô vốn không hề chuyên tâm đọc sách, chưa được mấy phút đã bắt đầu buồn ngủ, thành thạo mở trò chơi ra.
"Hớ? Là một anh trai nhỏ? Dắt tôi theo chơi game đi!"
Bởi vì Bạch Minh Châu mà Hứa Trúc Linh đã đam mê chiến trường ăn gà (PUBG), thỉnh thoảng lúc buồn chán sẽ chơi một ván để giết thời gian.
Chỉ số thông minh của cô không đủ nên lần nào cũng không chống đỡ được đến cuối cùng, hoặc là bị người ta đập phát chết luôn, hoặc là lúc chạy độc bị ngủm củ tỏi.
Một người chơi có thể không cẩn thận mà ném bom ở ngay dưới chân mình, tự nổ chết bản thân mình, ai cũng muốn né.
Sau vô số lần bị cô hãm hại, Bạch Minh Châu đã không thèm đếm xỉa đến lời mời kết bạn của cô nữa.
Mỗi lần cô đều thê thảm mở trò chơi ra, không đến ba phút đã bắt đầu vào ván tiếp theo.
Cô bật mic, không ngờ đối diện là một cậu trai đang hành động một mình, cô lập tức nịnh nọt, hy vọng đại ca dắt theo mình.
"Con gái? Lại còn đổi giọng để đóng giả dân chơi?"
Đối diện phát ra giọng nghi ngờ.
"Nữ, tuyệt đối là nữ, dắt theo tôi đi, lần nào tôi cũng bị người ta đập phát chết luôn. Tôi không mong ăn gà, chỉ mong sống tạm bợ!"
Hứa Trúc Linh đáng thương nói.
"Giọng của cô rất dễ nghe, vậy cô đi theo tôi đi, tôi dẫn cô..."
Lời của cậu trai còn chưa dứt đã bị một giọng nói vô tình cắt ngang.
"Không cần, tôi có thể dắt theo cô ấy."
"Hở?" Cậu trai nghi ngờ nói: "Bé đáng yêu, phụ huynh của cô à? Siêu thế?"
"Phụ... phụ huynh..."
Hứa Trúc Linh nghe thấy hai chữ này, cười cũng không được mà không cười cũng không xong, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng kỳ dị.
Cô liếc nhìn Cố Thành Trung, sắc mặt anh cực kỳ khó coi, gương mặt u ám giống như đáy nồi.
"Tôi là chồng cô ấy!" Cố Thành Trung không vui nói, trong giọng nói đã chứa mấy phần hung ác.
"Thôi đi, nghe giọng của bé đáng yêu cùng lắm là mười tám mười chín tuổi, ông chú, đây là vợ chú? Nói đùa chắc?"
"..."
Cố Thành Trung xạm mặt lại, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Hứa Trúc Linh, rất quen thuộc thao tác trên bàn phím.
Hứa Trúc Linh còn chưa giải thích cách chơi của trò chơi này, không ngờ Cố Thành Trung lên tay rất nhanh, không đến một phút đã tay không đánh nát đầu người cầm súng.
"Mẹ nó? Cái quái gì vậy?"
Cậu trai nằm trên mặt đất, thanh máu tràn ngập nguy hiểm.
"Cứu tôi, cứu tôi! Đừng đừng đừng, chú, cháu sai rồi!"
Cậu trai liên tục xin tha, bây giờ vốn không phải lúc khoe khoang.
Mà Cố Thành Trung cũng không khách khí chút nào, trực tiếp bổ thêm một đao cuối cùng, sau đó lặng lẽ nhặt trang bị.
Anh ném di động qua, sau đó xoay người đi đến bàn làm việc gọi một cuộc điện thoại.
"Khu thứ xx, ID là Ngày mai sẽ tốt hơn, làm phiền khóa lại tài khoản này, tìm địa chỉ ID cảnh cáo mấy câu, một chút trừng phạt nhỏ."
"Người này... ai vậy? Anh Trung?"
"Cậu ta trêu ghẹo vợ tôi trong trò chơi."
Cố Thành Trung lạnh lùng nói.
Khương Anh Tùng đã hiểu ra ngay, lập tức đi làm luôn.
Hứa Trúc Linh cầm lại điện thoại chưa đến hai phút đồng hồ đã chết trận, cái trò chơi này thật sự là thử thách chỉ số thông minh của người chơi quá đáng.
Cô đặt điện thoại di động xuống, không nhịn được mà bất đắc dĩ nói: "Cố Thành Trung anh hơi quá đó nha? Trò chơi thôi mà, anh đừng coi là thật. Giọng nói trong trò chơi cũng là giả."
"Hứa Trúc Linh, lúc anh không ở bên cạnh em, có phải em cũng thường xuyên nối mic chơi game với người ta, gọi người ta là anh trai nhỏ, người ta gọi em là bé đáng yêu?"
Lời này... vô cùng lạnh lùng, có chứa sự tàn ác khiến người ta sợ hãi.
Hứa Trúc Linh: "..."
Trái tim cô đập thình thịch một cái, đột nhiên nghĩ ra lòng dạ Cố Thành Trung rất hẹp hòi, đây là tiết tấu sắp xảy ra chuyện rồi đó.
Cô lập tức nhấc tay thề với trời: "Anh, em thề, đây là lần thứ hai em nối mic từ lúc chơi game cho đến bây giờ. Lần đầu tiên là không cẩn thận mở ra, lần này cũng là không cẩn thận. Trước kia đều là Bạch Minh Châu dắt theo em, nhưng em cùi bắp quá, thật sự là không dắt theo được nên cô ấy từ bỏ em."
"Dạo này em cũng rất nhàm chán nên thường xuyên vào trò chơi, sau đó bị người ta đánh rất thảm. Vừa nãy em bị quỷ ám, nổi lên lòng tham, muốn tìm người kết thành đồng minh để dắt theo em. Em không thông đồng với cậu trai đó, trong mắt em chỉ có anh, em thề!"
Vẻ mặt cô tràn đầy sự chân thành, nếu như cô không thẳng thắn nhận tội để được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, e rằng cô sẽ không ra khỏi cánh cửa này được, Cố Thành Trung sẽ dạy cô cách làm người ở trên giường.
Có lẽ là thái độ chân thành của cô đã khiến anh rung động, vầng trán của anh mới thoáng buông lỏng ra một chút.
"Anh dắt em."
Anh phun ra ba chữ.
"Thật hả? Trò chơi này khó lắm đấy!"
Cô luôn không thể xác định được tiếng súng từ đâu đến, chỗ nào có tiếng bước chân, nhặt được súng cũng không biết dùng thế nào, ống ngắm 8x cũng thường xuyên bị mất.
Trạng thái mỗi ngày cô chơi game là: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi chết như thế nào?
Lơ ma lơ mơ hoảng hoảng hốt hốt!
"Chờ anh mười phút."
Anh bỏ lại một câu nói, sau đó bắt đầu tải ứng dụng về máy, nhận tiện gửi tin nhắn cho Khương Anh Tùng.
"Thông báo với công ty vận hành trò chơi này, mở bug cho ID của Trúc Linh, không cần quá lợi hại, để cô ấy sống lâu thêm hai phút, vui vẻ lâu hơn một lát là được."
Anh không thể thường xuyên ở bên cạnh cô, cô buồn chán chơi game cũng không có gì đáng trách.
Anh chỉ có thể giúp cô được như vậy, để cô vui vẻ lâu hơn một lát.
Nếu như liên tục bật hack, chỉ số thông minh của cô nhóc này tuy không ổn lắm nhưng nếu ăn gian rõ ràng như vậy, cô cũng sẽ nhận ra.
Hứa Trúc Linh yên lặng chờ anh, cảm thấy dùng mười phút để nắm rõ trò chơi này là điều không thể, nhưng mà không ngờ chưa đến năm phút Cố Thành Trung đã bắt đầu mời cô rồi.
Cô tỏ rõ vẻ nghi nghờ mà đi vào.
"Có người đến rồi."
"Ơ? Đâu, sao em lại không biết?"
"Hướng bốn giờ."
"Bốn giờ... là chỗ nào? Hướng bốn giờ?"
"Để anh đi, em đi theo anh là được."
Câu này thì Hứa Trúc Linh nghe hiểu rồi, cô run rẩy đi theo Cố Thành Trung.
Cô chỉ biết là Cố Thành Trung đã giết người, nhặt trang bị, cướp thùng thính, chạy qua vòng độc...
Cuối cùng cô cũng đã được trải nghiệm cái cảm giác gọi là nằm không cũng thắng!
Cuối cùng lúc lấy được hạng nhất, Hứa Trúc Linh nhảy cẫng lên, cứ thế nhảy dựng lên ở trên ghế sô pha, treo ở trên người Cố Thành Trung.
"Quào, giỏi quá, ông xã giỏi quá!"
Cô quên hết tất cả, hôn chụt chụt mấy cái lên trên mặt anh.
Bề ngoài Cố Thành Trung vẫn tỏ ra ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng đã như nở hoa.
Phúc lợi khi chơi game lại tốt như vậy hả? Thế còn làm việc cái gì, chơi game trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.