Chương 1307
Như Ý
14/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1353 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1067. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Tấm vải trắng được vén lên một góc, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Tần Nhâm Thành.
Còn có vết thương vô cùng đáng sợ ở trên trán, đóng lại thành một lớp máu đặt thật dày, lỗ thủng máu đã ngăm đen, nhìn vào vô cùng dọa người.
Khi bà ta nhìn thấy cảnh này thì đã không biết trong lòng mình là loại cảm xúc gì nữa.
Trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thể tưởng tượng ra được nữa.
Lúc đầu cơ thể bà ta kiên cường hơn cả lý trí của bà ta, thế nhưng khi vừa vén tấm vải trắng lên, để lộ ra hoàn chỉnh toàn thân.
Quần áo trên người ông ta là do mình mua, bà ta rất ghét phong cách ăn mặc của ông ta, cho nên quần áo của ông ta đều do đích thân bà ta lựa chọn. Truyện Hot
Ngoài miệng thì ông ta nói rất khó coi rất không tự nhiên, nhưng mà mỗi ngày vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Ông ta không biết đeo cà vạt, đi ra ngoài hai ngày, cà vạt quả nhiên là xiêu vẹo khó coi.
Đôi giày... Sao mà đôi giày toàn là bụi đất như thế này, nếu là lúc bình thường mà để cho bà ta nhìn thấy thì chắc chắn rằng bà ta sẽ tức giận.
“Tần Nhâm Thành, ông mau đứng dậy cho tôi, đã về đến nhà rồi, ông còn muốn ngủ cái gì nữa chứ?”
Ngay từ lúc bắt đầu giọng điệu của bà ta còn rất bình thường, nhưng càng về sau thì càng mất kiểm soát, càng lúc càng điên cuồng.
Bà ta thậm chí còn túm lấy cổ áo của Tần Nhâm Thành, không ngừng lắc lư.
“Em gái à! Ông ta đã mất rồi, em hãy bình tĩnh lại một chút đi!”
“Mất rồi sao? Em có cho phép ông ta đi hay chưa? Chưa có sự cho phép của em, sao ông ta có thể một mình mà đi như vậy được? Tần Nhâm Thành, ông là cái đồ khốn kiếp, ông khốn nạn lắm, ông đã nói là sẽ bù đắp lại hai mươi năm cho tôi mà, ông đã hứa là phải ở chung với tôi mà, ông đã hứa rồi mà...Ông đã hứa rất nhiều...”
“Ông chính là một kẻ lừa đảo, nếu như ông thật sự muốn chết, vì sao còn đến đây trêu chọc tôi, vì sao ông không chết xa một chút, vì sao chứ... Tại sao khoảng thời gian bên nhau lại ngắn ngủi như vậy, vì sao chứ...”
Tiếng gầm của Quý Thiên Kim như đau đớn đến tận tâm can, truyền khắp phòng khách, đau đớn đến tột cùng như thế, từng tiếng từng tiếng hét lên.
Những người còn lại đều im lặng, nội tâm dâng lên một loại cảm xúc bi thương.
Quý Mặc Nhiên ôm chặt bà ta vào trong lòng ngực, cảm thấy bà ta đã thật sự là quá đau khổ rồi, là do người làm anh trai như bọn họ quá vô dụng!
“Thiên Kim, đời người vô thường.”
Quý Thiên Kim nghe được bốn chữ này, nước mắt rơi như mưa.
Bà ta chỉ mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà ông trời cứ như vậy mà tra tấn bà ta.
Vậy còn không bằng sau hai mươi năm, bản thân bà ta không nên gặp Tần Nhâm Thành, cứ như vậy già mà chết đi thì không có gì tiếc nuối.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, giống như là sa vào trong mật ngọt, ngọt ngào rót vào đến tận tâm can, nhưng lại hung hăng bong tróc ra từ trong cơ thể.
Lúc tróc ra thì đau đến tâm can tê liệt, đau đớn thấu tim gan.
Tất cả mọi người đều trầm mặc yên lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Quý Thiên Kim.
Giọng nói của bà ta cũng càng ngày càng nhỏ đi, không ai đi đến để an ủi, bởi vì không ai biết bây giờ cần phải nói những gì.
Cuối cùng, cổ họng Quý Thiên Kim khàn khàn, ánh mắt sưng đỏ, mới chậm rãi ngừng lại.
Bà ta thất thần nhìn thi thể của Tần Nhâm Thành, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông ấy chết vào lúc nào?”
Bác sĩ sửng sốt một chút, không ngờ tới Quý Thiên Kim đã khóc đến nông nổi này rồi, mà vẫn còn có thể lạnh lùng hỏi mình vấn đề này.
Ông ta lấy lại tinh thần và nói: “Vào khoảng hai giờ ba mươi chiều nay, thời gian chết cho đến bây giờ không quá bốn giờ đồng hồ.”
Khoảng hai giờ rưỡi...
Trái tim của bà ta đột ngột đau nhói cũng là ngay lúc này, thì ra... Đó là thời khắc để báo hiệu cho bà ta.
Ông trời sợ mình không chịu nổi nỗi đau quá đột ngột này, cho nên mới để cho bà ta diễn tập trước một chút, khi người quan trọng nhất rời xa mình thì trái tim sẽ có loại cảm giác như thế nào?
Khóe miệng bà ta nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo tự giễu, cười cho sự tàn nhẫn của ông trời, cười cho sự không có lương tâm của Tần Nhâm Thành.
“Vết thương trí mạng.”
“Điều này...”
Bác sĩ do dự, vết thương gây chết người thật sự là quá rõ ràng rồi, còn cần ông ta phải nói gì sao?
“Trả lời tôi đi!”
Quý Thiên Kim lạnh lùng nhìn qua, trong ánh mắt đỏ bừng tràn ngập lệ khí.
“ Loại súng Berleta 92F của Ý, là súng ngắn quân sự, có độ chính xác rất cao. Người chết lần lượt bị bắn hai phát, phát súng đầu tiên là làm mất khả năng đi lại, bị thương động mạch đùi, phát súng thứ hai... Trực tiếp nổ vào đầu, một phát bắn chết.”
“Còn đầu mối tại hiện trường thì sao?”
“Đồn cảnh sát Phú Quốc đã lấy được dấu vân tay ở hiện trường, là của...”
Các bác sĩ muốn nói ra nhưng lại dừng lại.
“Nói đi!”
Quý Thiên Kim giờ phút này không nhào tới bóp cổ người, đã là kiên nhẫn lớn nhất rồi.
Bà ta đã cảm thấy mình sắp phát điên lên đến nơi rồi, nhưng lý trí lại đang áp chế lại, để cho bà ta bình tĩnh lại, tìm kiếm hung thủ, báo thù cho ông ta.
Bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Quý Mặc Nhiên, manh mối này nếu như nói ra, thật sự sẽ làm cho bà ta phát điên mất!
Quý Mặc Nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía Hứa Trúc Linh một cái.
Một cái nhìn này lại làm cho trái tim bà ta run rẩy, không rõ ý tứ trong đó.
“Là dấu vân tay của Cố Thành Trung, hiện trường đã bị xử lý, trên tay nắm cửa hay là trên thi thể đều không tìm thấy dấu vân tay, nhưng lại tìm được một cái hộp trong thùng rác ngoài đường phố bên ngoài hiện trường vụ án, trên đó có dấu vân tay của Cố Thành Trung. Cái hộp đó là một cái gì đó trong cửa hàng, những thứ bên trong chắc là đã được lấy ra rồi.”
“Cái gì chứ?”
Hứa Trúc Linh nghe được đáp án này thì vô cùng khiếp sợ.
Hung thủ là Cố Thành Trung?
Không, bây giờ chính xác mà nói thì phải là nghi phạm!
“Không thể nào như vậy được! Cố Thành Trung sẽ không làm thế!”
“Tôi biết thứ mà cậu ta đem đi là cái gì rồi!”
Quý Thiên Kim lạnh lùng nói, từng chữ từng chữ một, thanh âm giống như từ địa ngục truyền đến, sắc bén đến kinh người làm cho người ta phải sợ hãi.
“Tần Nhâm Thành trong tay có năm mặt nạ hoàn mỹ, phân tán ở các nơi khác nhau, có người chuyên môn để bảo vệ. Đó là tuyệt chiêu giữ mạng cuối cùng của ông ta, không đến lúc bất đắc dĩ quá thì sẽ không sử dụng đến. Có người muốn mặt nạ đó, phá vỡ sự yên bình của hiện tại, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu.”
“Dì à, chắc chắn sẽ không phải là Cố Thành Trung làm đâu, anh ấy không có lý do gì để làm như vậy hết!”
“Bây giờ thứ mà dì muốn không phải là một lý do, dì chỉ cần hung thủ.”
Quý Thiên Kim nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo không chứa một chút nhiệt độ nào.
Ánh mắt như vậy khiến cho trái tim của Hứa Trúc Linh trong nháy mắt như bị rơi vào hầm băng.
Điểm đáng sợ của Quý Thiên Kim chính là quá mức lý trí, sẽ không đắm chìm mãi trong bi thương quá lâu.
Lúc trước cũng từ nỗi đau mất con trai, làm cho bà ta quật khởi trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, bảo vệ nhà họ Quý, mới có thịnh vượng như bây giờ.
Hiện tại là nỗi đau mất chồng, chỉ sợ là làm cho bà ta càng thêm điên cuồng!
“Dì...”
“Câm miệng lại! Bây giờ dì không muốn nghe bất cứ một lời vô nghĩa nào hết. Dì sẽ không tha thứ cho hung thủ giết người, nhưng dì cũng sẽ không để cho bất cứ ai phải bị oan uổng! Phàm là người làm tổn thương chồng dì, Quý Thiên Kim dì đây, cả đời cho dù phải chịu khổ cực, cũng phải giết cho bằng được người đó để trút giận, tránh cho hậu họa sau này!”
Ngay lúc này đây, bà ta không có đạo đức, không có pháp luật, lại càng không có lương tâm...
Chỉ có một nỗi hận!
Cho dù là chém đối phương ra làm trăm mảnh, cũng không cách nào bù đắp lại được vết thương trong lòng bà ta!
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, cả người đều mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Quý Thiên Kim ôm Tần Nhâm Thành lên lầu, bà ta căn bản không đỡ nổi, nhưng mà lại không để cho bất cứ người nào giúp đỡ.
Bước từng bước gian nan, là leo lên bậc thang, bất luận là người nào cũng không khuyên can được.
Sau khi Quý Thiên Kim rời đi, Hứa Trúc Linh lập tức nhìn về phía Quý Mặc Nhiên.
“Cậu ơi, chuyện này chắc chắn là có điểm đáng nghi, Cố Thành Trung sẽ không làm như vậy đâu.”
“Có chỗ đáng nghi thì sao chứ? Đối phương lấy đi mặt nạ là ai, thì chính là hướng về phía người đó, hiện tại rõ ràng là hướng về phía Cố Thành Trung. Tần Nhâm Thành tuy rằng không phải là do cậu ta giết chết, nhưng cái chết của cậu ta không thể nói không liên quan gì đến Cố Thành Trung được! Tôi không phải kẻ giết người, người đó lại vì tôi mà chết, đạo lý này cháu có hiểu hay không?”
“......”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trong nháy mắt liền hiểu ra được những lời vừa rồi của Quý Thiên Kim là có ý gì.
Bà ta không chỉ muốn kẻ giết người đằng sau tất cả mọi chuyện, mà còn muốn tất cả những người có liên quan cho đến thời điểm này, đều phải trả giá đắt.
Trong đó, bao gồm cả Cố Thành Trung!
- -----
Tấm vải trắng được vén lên một góc, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Tần Nhâm Thành.
Còn có vết thương vô cùng đáng sợ ở trên trán, đóng lại thành một lớp máu đặt thật dày, lỗ thủng máu đã ngăm đen, nhìn vào vô cùng dọa người.
Khi bà ta nhìn thấy cảnh này thì đã không biết trong lòng mình là loại cảm xúc gì nữa.
Trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thể tưởng tượng ra được nữa.
Lúc đầu cơ thể bà ta kiên cường hơn cả lý trí của bà ta, thế nhưng khi vừa vén tấm vải trắng lên, để lộ ra hoàn chỉnh toàn thân.
Quần áo trên người ông ta là do mình mua, bà ta rất ghét phong cách ăn mặc của ông ta, cho nên quần áo của ông ta đều do đích thân bà ta lựa chọn. Truyện Hot
Ngoài miệng thì ông ta nói rất khó coi rất không tự nhiên, nhưng mà mỗi ngày vẫn ngoan ngoãn mặc vào.
Ông ta không biết đeo cà vạt, đi ra ngoài hai ngày, cà vạt quả nhiên là xiêu vẹo khó coi.
Đôi giày... Sao mà đôi giày toàn là bụi đất như thế này, nếu là lúc bình thường mà để cho bà ta nhìn thấy thì chắc chắn rằng bà ta sẽ tức giận.
“Tần Nhâm Thành, ông mau đứng dậy cho tôi, đã về đến nhà rồi, ông còn muốn ngủ cái gì nữa chứ?”
Ngay từ lúc bắt đầu giọng điệu của bà ta còn rất bình thường, nhưng càng về sau thì càng mất kiểm soát, càng lúc càng điên cuồng.
Bà ta thậm chí còn túm lấy cổ áo của Tần Nhâm Thành, không ngừng lắc lư.
“Em gái à! Ông ta đã mất rồi, em hãy bình tĩnh lại một chút đi!”
“Mất rồi sao? Em có cho phép ông ta đi hay chưa? Chưa có sự cho phép của em, sao ông ta có thể một mình mà đi như vậy được? Tần Nhâm Thành, ông là cái đồ khốn kiếp, ông khốn nạn lắm, ông đã nói là sẽ bù đắp lại hai mươi năm cho tôi mà, ông đã hứa là phải ở chung với tôi mà, ông đã hứa rồi mà...Ông đã hứa rất nhiều...”
“Ông chính là một kẻ lừa đảo, nếu như ông thật sự muốn chết, vì sao còn đến đây trêu chọc tôi, vì sao ông không chết xa một chút, vì sao chứ... Tại sao khoảng thời gian bên nhau lại ngắn ngủi như vậy, vì sao chứ...”
Tiếng gầm của Quý Thiên Kim như đau đớn đến tận tâm can, truyền khắp phòng khách, đau đớn đến tột cùng như thế, từng tiếng từng tiếng hét lên.
Những người còn lại đều im lặng, nội tâm dâng lên một loại cảm xúc bi thương.
Quý Mặc Nhiên ôm chặt bà ta vào trong lòng ngực, cảm thấy bà ta đã thật sự là quá đau khổ rồi, là do người làm anh trai như bọn họ quá vô dụng!
“Thiên Kim, đời người vô thường.”
Quý Thiên Kim nghe được bốn chữ này, nước mắt rơi như mưa.
Bà ta chỉ mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà ông trời cứ như vậy mà tra tấn bà ta.
Vậy còn không bằng sau hai mươi năm, bản thân bà ta không nên gặp Tần Nhâm Thành, cứ như vậy già mà chết đi thì không có gì tiếc nuối.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, giống như là sa vào trong mật ngọt, ngọt ngào rót vào đến tận tâm can, nhưng lại hung hăng bong tróc ra từ trong cơ thể.
Lúc tróc ra thì đau đến tâm can tê liệt, đau đớn thấu tim gan.
Tất cả mọi người đều trầm mặc yên lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Quý Thiên Kim.
Giọng nói của bà ta cũng càng ngày càng nhỏ đi, không ai đi đến để an ủi, bởi vì không ai biết bây giờ cần phải nói những gì.
Cuối cùng, cổ họng Quý Thiên Kim khàn khàn, ánh mắt sưng đỏ, mới chậm rãi ngừng lại.
Bà ta thất thần nhìn thi thể của Tần Nhâm Thành, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông ấy chết vào lúc nào?”
Bác sĩ sửng sốt một chút, không ngờ tới Quý Thiên Kim đã khóc đến nông nổi này rồi, mà vẫn còn có thể lạnh lùng hỏi mình vấn đề này.
Ông ta lấy lại tinh thần và nói: “Vào khoảng hai giờ ba mươi chiều nay, thời gian chết cho đến bây giờ không quá bốn giờ đồng hồ.”
Khoảng hai giờ rưỡi...
Trái tim của bà ta đột ngột đau nhói cũng là ngay lúc này, thì ra... Đó là thời khắc để báo hiệu cho bà ta.
Ông trời sợ mình không chịu nổi nỗi đau quá đột ngột này, cho nên mới để cho bà ta diễn tập trước một chút, khi người quan trọng nhất rời xa mình thì trái tim sẽ có loại cảm giác như thế nào?
Khóe miệng bà ta nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo tự giễu, cười cho sự tàn nhẫn của ông trời, cười cho sự không có lương tâm của Tần Nhâm Thành.
“Vết thương trí mạng.”
“Điều này...”
Bác sĩ do dự, vết thương gây chết người thật sự là quá rõ ràng rồi, còn cần ông ta phải nói gì sao?
“Trả lời tôi đi!”
Quý Thiên Kim lạnh lùng nhìn qua, trong ánh mắt đỏ bừng tràn ngập lệ khí.
“ Loại súng Berleta 92F của Ý, là súng ngắn quân sự, có độ chính xác rất cao. Người chết lần lượt bị bắn hai phát, phát súng đầu tiên là làm mất khả năng đi lại, bị thương động mạch đùi, phát súng thứ hai... Trực tiếp nổ vào đầu, một phát bắn chết.”
“Còn đầu mối tại hiện trường thì sao?”
“Đồn cảnh sát Phú Quốc đã lấy được dấu vân tay ở hiện trường, là của...”
Các bác sĩ muốn nói ra nhưng lại dừng lại.
“Nói đi!”
Quý Thiên Kim giờ phút này không nhào tới bóp cổ người, đã là kiên nhẫn lớn nhất rồi.
Bà ta đã cảm thấy mình sắp phát điên lên đến nơi rồi, nhưng lý trí lại đang áp chế lại, để cho bà ta bình tĩnh lại, tìm kiếm hung thủ, báo thù cho ông ta.
Bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Quý Mặc Nhiên, manh mối này nếu như nói ra, thật sự sẽ làm cho bà ta phát điên mất!
Quý Mặc Nhiên thở dài một hơi, nhìn về phía Hứa Trúc Linh một cái.
Một cái nhìn này lại làm cho trái tim bà ta run rẩy, không rõ ý tứ trong đó.
“Là dấu vân tay của Cố Thành Trung, hiện trường đã bị xử lý, trên tay nắm cửa hay là trên thi thể đều không tìm thấy dấu vân tay, nhưng lại tìm được một cái hộp trong thùng rác ngoài đường phố bên ngoài hiện trường vụ án, trên đó có dấu vân tay của Cố Thành Trung. Cái hộp đó là một cái gì đó trong cửa hàng, những thứ bên trong chắc là đã được lấy ra rồi.”
“Cái gì chứ?”
Hứa Trúc Linh nghe được đáp án này thì vô cùng khiếp sợ.
Hung thủ là Cố Thành Trung?
Không, bây giờ chính xác mà nói thì phải là nghi phạm!
“Không thể nào như vậy được! Cố Thành Trung sẽ không làm thế!”
“Tôi biết thứ mà cậu ta đem đi là cái gì rồi!”
Quý Thiên Kim lạnh lùng nói, từng chữ từng chữ một, thanh âm giống như từ địa ngục truyền đến, sắc bén đến kinh người làm cho người ta phải sợ hãi.
“Tần Nhâm Thành trong tay có năm mặt nạ hoàn mỹ, phân tán ở các nơi khác nhau, có người chuyên môn để bảo vệ. Đó là tuyệt chiêu giữ mạng cuối cùng của ông ta, không đến lúc bất đắc dĩ quá thì sẽ không sử dụng đến. Có người muốn mặt nạ đó, phá vỡ sự yên bình của hiện tại, cho nên mới muốn giết người diệt khẩu.”
“Dì à, chắc chắn sẽ không phải là Cố Thành Trung làm đâu, anh ấy không có lý do gì để làm như vậy hết!”
“Bây giờ thứ mà dì muốn không phải là một lý do, dì chỉ cần hung thủ.”
Quý Thiên Kim nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo không chứa một chút nhiệt độ nào.
Ánh mắt như vậy khiến cho trái tim của Hứa Trúc Linh trong nháy mắt như bị rơi vào hầm băng.
Điểm đáng sợ của Quý Thiên Kim chính là quá mức lý trí, sẽ không đắm chìm mãi trong bi thương quá lâu.
Lúc trước cũng từ nỗi đau mất con trai, làm cho bà ta quật khởi trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, bảo vệ nhà họ Quý, mới có thịnh vượng như bây giờ.
Hiện tại là nỗi đau mất chồng, chỉ sợ là làm cho bà ta càng thêm điên cuồng!
“Dì...”
“Câm miệng lại! Bây giờ dì không muốn nghe bất cứ một lời vô nghĩa nào hết. Dì sẽ không tha thứ cho hung thủ giết người, nhưng dì cũng sẽ không để cho bất cứ ai phải bị oan uổng! Phàm là người làm tổn thương chồng dì, Quý Thiên Kim dì đây, cả đời cho dù phải chịu khổ cực, cũng phải giết cho bằng được người đó để trút giận, tránh cho hậu họa sau này!”
Ngay lúc này đây, bà ta không có đạo đức, không có pháp luật, lại càng không có lương tâm...
Chỉ có một nỗi hận!
Cho dù là chém đối phương ra làm trăm mảnh, cũng không cách nào bù đắp lại được vết thương trong lòng bà ta!
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, cả người đều mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Quý Thiên Kim ôm Tần Nhâm Thành lên lầu, bà ta căn bản không đỡ nổi, nhưng mà lại không để cho bất cứ người nào giúp đỡ.
Bước từng bước gian nan, là leo lên bậc thang, bất luận là người nào cũng không khuyên can được.
Sau khi Quý Thiên Kim rời đi, Hứa Trúc Linh lập tức nhìn về phía Quý Mặc Nhiên.
“Cậu ơi, chuyện này chắc chắn là có điểm đáng nghi, Cố Thành Trung sẽ không làm như vậy đâu.”
“Có chỗ đáng nghi thì sao chứ? Đối phương lấy đi mặt nạ là ai, thì chính là hướng về phía người đó, hiện tại rõ ràng là hướng về phía Cố Thành Trung. Tần Nhâm Thành tuy rằng không phải là do cậu ta giết chết, nhưng cái chết của cậu ta không thể nói không liên quan gì đến Cố Thành Trung được! Tôi không phải kẻ giết người, người đó lại vì tôi mà chết, đạo lý này cháu có hiểu hay không?”
“......”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trong nháy mắt liền hiểu ra được những lời vừa rồi của Quý Thiên Kim là có ý gì.
Bà ta không chỉ muốn kẻ giết người đằng sau tất cả mọi chuyện, mà còn muốn tất cả những người có liên quan cho đến thời điểm này, đều phải trả giá đắt.
Trong đó, bao gồm cả Cố Thành Trung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.