Chương 1324
Như Ý
16/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1370 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1084. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Hứa Trúc Linh dứt khoát bắt cô ấy ở lại bệnh viện, làm cho cô ấy không chạy loạn được.
Dương Việt cũng đã chết, cô ấy không làm sai gì cả, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bây giờ còn muốn như thế nào nữa?
Huống hồ cô còn chưa đi tìm người nhà họ Dương tính sổ đâu, Châu Vũ bị thương mà bỏ mặc cô ấy ở đây, đến bây giờ cũng không có một ai tới bệnh viện an ủi một chút, thật sự là quá đáng.
Trong lòng cô tức giận nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng an ủi Châu Vũ.
Châu Vũ im lặng thật lâu cũng không có nói chuyện gì.
Cô đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút đồ ăn, ngay lúc cô rời đi không lâu có người đẩy cửa bước vào.
Châu Vũ nghe được âm thanh mở cửa nhưng không quay đầu lại, cô ấy tưởng Hứa Trúc Linh đi rồi quay lại.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc làm cho cô ấy hơi ngạc nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Thành Trung.
“Anh Trung.”
Đối với việc anh ta đến đây Châu Vũ có chút ngoài ý muốn, vội vàng kêu lên.
“Tôi đến tìm Trúc Linh.” Hắc Ảnh giải thích, kìm nén sự quan tâm của mình với cô ấy, ánh mắt nhìn về phía khác: “Cô ấy không ở đây sao? Tôi còn thấy xe cô ấy ở bãi đỗ xe.”
“Chị Trúc Linh xuống dưới lầu mua đồ ăn, anh ngồi đây chờ một lát, chị ấy sẽ về nhanh thôi.”
“Được, tôi ở đây chờ cô ấy.”
Hắc Ảnh cố ý nói, thật ra anh ta đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được lúc không có ai có thể ở một mình với cô ấy trong chốc lát.
Không khí hơi ngột ngạt kèm theo chút áp lực.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện một người đàn ông cao lớn, còn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ấy làm cho Châu Vũ vô cùng bối rối.
“Cái kia…có quýt đó, anh ăn đi.”
“Được.” Anh ta trả lời ngắn gọn.
“…”
Không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Châu Vũ cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy cúi đầu xem tin tức đang nổi, tất cả tiêu đề đều đang nói về cái chết của Dương Việt.
Trong lòng cô ấy khó chịu muốn chết, đôi mắt đã ươn ướt không ngừng rơi lệ.
Cố Thành Trung nhìn thấy cảnh này trong lòng nặng trĩu, vô cùng khó chịu.
Ngay tại lúc Châu Vũ đau khổ không thôi, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khăn tay.
Cô ấy ngạc nhiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hắc Ảnh
Đôi mắt này cùng với ánh mắt ở sâu trong tâm trí hoàn toàn trùng khớp với nhau, không phân biệt ra hai người càng giống như là của một người.
“Dương Việt…”
Cô ấy thì thào nói.
Lời này làm cho Hắc Ảnh âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra sơ hở gì.
Anh ta nhíu mày, khàn giọng nói: “Cô nhận nhầm rồi, tôi là Cố Thành Trung.”
Một câu nói lạnh lùng làm cho cô ấy tỉnh táo trở lại.
Cô ấy nhận lấy khăn tay lau lung tung lên khóe mắt, cũng biết được chính mình hồ đồ rồi, ngây ngốc đến mức ngay cả Cố Thành Trung và Dương Việt cũng không phân biệt được.
“Tôi…cảm ơn.”
Cô ấy hơi bối rối, giọng nói cũng run rẩy.
Hắc Ảnh về lại chỗ ngồi, dù sao với thân phận hiện tại của anh ta cũng không tiện gần gũi với cô ấy quá.
“Dương Việt chết là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không nên đau lòng quá, cô sẽ gặp được một người tốt hơn rất nhiều.”
“Không phải ngoài ý muốn là có người muốn hại Dương Việt.” Châu Vũ vội vàng nói, đột nhiên cô ấy nghĩ tới cái gì: “Anh Trung, tôi biết tiếng tăm lừng lẫy của anh ở Đà Nẵng, anh có thể giúp tôi tìm ra kẻ sát hại Dương Việt không. Không thể để Dương Việt chết một cách vô cớ mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Người đắp tội với nhà họ Dương tự nhiên nhà họ Dương sẽ xử lý, tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Anh ta vô tình cự tuyệt nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt cô ấy chợt vụt tắt.
Giờ phút này màu sắc của khuôn mặt như được trang điểm vô số phấn hoa cũng trắng bệch, đôi mắt trong sáng như trân châu của cô ấy phủ đầy bụi làm cho người ta không đành lòng chút nào.
“Anh Trung nói như thế chính là hy vọng nhà họ Dương sớm tìm ra hung thủ giết người không để cho anh ta xuất hiện làm chuyện xấu nữa phải không.”
“Châu Vũ, cô còn nhỏ, chờ cô lớn lên cô sẽ hiểu được hành vi hiện tại của mình vô cùng ngây thơ.”
“Trong mắt anh Trung tôi vẫn còn là một cô bé phải đúng không?”
"Đúng vậy, cho nên theo tôi, cô rất là ngây thơ. Một cô gái có bao nhiêu cái năm năm chứ vậy mà lại lãng phí trên một người vô dụng như vậy? Cũng may anh ta đã chết, đối với cô cũng là chuyện tốt."
Hắc Ảnh thẳng thắn nói mà sắc mặt của Châu Vũ càng ngày càng khó coi.
Hứa Trúc Linh vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong, thiếu chút nữa đã bị Hắc Ảnh làm cho tức chết, đây tuyệt đối là một lời an ủi động lòng người nhất trong lịch sử, căn bản là sát muối vào vết thương, đâm dao vào trái tim người ta.
Cố Thành Trung không phải là người rất giỏi ăn nói sao? Sao bây giờ lại độc miệng như vậy?
Châu Vũ nghe nói như thế, tức giận đến mức sắc mặt tái mét, sắc mặt cô ấy vốn đã tái nhợt rồi nay lại càng nhợt nhạt hơn.
“Anh Trung….Dương Việt đã chết, anh nói như vậy thật sự là quá đáng.”
“Tôi quá đáng sao, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hắc Ảnh nhíu mày không rõ mình sai ở đâu.
Anh ta không có trải nghiệm cảm xúc của Cố Thành Trung và cho dù anh ta có phong thái tuyệt vời đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng thắn.
Lời nói thẳng thắn mà anh ta nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Châu Vũ tức chết rồi.
“Anh Trung, nơi này không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
Châu Vũ không quan tâm tới thân phận của anh ta, cô ấy chỉ quan tâm đến mặt mũi của Hứa Trúc Linh bằng không cho dù anh ta có là ông vua đi nữa cô ấy cũng muốn quát lớn đuổi ra ngoài.
Nhận thấy sự tức giận của cô ấy, Hắc Ảnh cũng hung hăng cau mày và cũng thấy tức giận.
Anh ta làm như vậy rõ ràng là giúp cô ấy.
Anh ta đang chuẩn bị nói tiếp thì Hứa Trúc Linh không nhìn nổi nữa chạy nhanh vào hòa giải.
“Anh đã đến rồi sao? Chúng ta ra ngoài trước để Châu Vũ ăn một chút gì đó.”
“Cũng được.”
Giọng điệu của Hắc Ảnh dịu đi, ở trước mặt Hứa Trúc Linh vẫn còn muốn ngụy trang một chút.
Hứa Trúc Linh vỗ vỗ bả vai Châu Vũ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, sau đó lập tức kéo Hắc Arnh rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Trúc Linh tức giận nhìn anh ta nói: “Cố Thành Trung, anh không nói thật thì sẽ chết sao?”
“Anh có nói sai gì sao? Dương Việt đã chết rồi, nói với cô ấy chỉ có lợi không có hại, em cũng không hy vọng cô ấy lãng phí năm năm trên người sống thực vật, đúng không?”
“Đương nhiên em không hy vọng như vậy, nhưng em sẽ dùng phương pháp uyển chuyển để khuyên bảo cô ấy, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của cô ấy chúng ta cũng chỉ có thể cho cô ấy một lời khuyên thôi. Nào có ai lại thẳng ra như vậy, không ai nói như thế, anh còn cảm thấy tốt, không phải anh đã xát muối vào vết thương của cô ấy hay sao?”
Người cô ấy yêu căn bản không phải Dương Việt.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe thế không hiểu chuyện gì cả, có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn anh ta.
Hắc Ảnh tự biết chính mình đã nhiều rồi, nhịn không được mấp máy cánh môi.
Hình dáng đôi môi mỏng gợi cảm xinh đẹp, mím chặt lại thành một ranh giới lạnh lùng.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ lại, tại sao anh ta lại tức giận chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
“Cố Thành Trung….anh làm sao vậy? Hình như cảm xúc của anh không được đúng cho lắm.”
“Không có gì, tập đoàn còn có nhiều việc cần xử lý, anh đi trước, em chăm sóc tốt cho bản thân, có rảnh anh lại tới thăm em.”
“Được, vậy anh chú ý an toàn.”
Cô nhìn anh ta nhanh chóng rời đi, bóng dáng hờ hững không nói nên lời, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa ngàn bước.
Hứa Trúc Linh suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được manh mối gì nhưng vẫn cảm giác được có chút không thích hợp.
Lúc cô trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Châu Vũ vừa ăn vừa rơi lệ.
Nước mắt như những viên trân châu rời xuống bát cháo làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Cô bước tới ôm cô ấy vào lòng, xoa dịu cảm xúc của cô ấy rồi nói: "Lời nói của Cố Thành Trung thật sự không tốt, nhưng anh ấy nói đúng. Người thân và bạn bè của em không muốn em lãng phí thời gian dài như vậy cho Dương Việt. Hơn nữa, thích và yêu là hai chuyện khác nhau, yêu rồi lập gia đình lại càng không giống nhau. "
“Cho dù bây giờ Dương Việt còn sống, cho dù tỉnh lại được, chị cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ.”
“Tại sao chứ?” Châu Vũ nghẹn ngào hỏi.
- -----
Hứa Trúc Linh dứt khoát bắt cô ấy ở lại bệnh viện, làm cho cô ấy không chạy loạn được.
Dương Việt cũng đã chết, cô ấy không làm sai gì cả, cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bây giờ còn muốn như thế nào nữa?
Huống hồ cô còn chưa đi tìm người nhà họ Dương tính sổ đâu, Châu Vũ bị thương mà bỏ mặc cô ấy ở đây, đến bây giờ cũng không có một ai tới bệnh viện an ủi một chút, thật sự là quá đáng.
Trong lòng cô tức giận nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng an ủi Châu Vũ.
Châu Vũ im lặng thật lâu cũng không có nói chuyện gì.
Cô đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút đồ ăn, ngay lúc cô rời đi không lâu có người đẩy cửa bước vào.
Châu Vũ nghe được âm thanh mở cửa nhưng không quay đầu lại, cô ấy tưởng Hứa Trúc Linh đi rồi quay lại.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc làm cho cô ấy hơi ngạc nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Cố Thành Trung.
“Anh Trung.”
Đối với việc anh ta đến đây Châu Vũ có chút ngoài ý muốn, vội vàng kêu lên.
“Tôi đến tìm Trúc Linh.” Hắc Ảnh giải thích, kìm nén sự quan tâm của mình với cô ấy, ánh mắt nhìn về phía khác: “Cô ấy không ở đây sao? Tôi còn thấy xe cô ấy ở bãi đỗ xe.”
“Chị Trúc Linh xuống dưới lầu mua đồ ăn, anh ngồi đây chờ một lát, chị ấy sẽ về nhanh thôi.”
“Được, tôi ở đây chờ cô ấy.”
Hắc Ảnh cố ý nói, thật ra anh ta đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi được lúc không có ai có thể ở một mình với cô ấy trong chốc lát.
Không khí hơi ngột ngạt kèm theo chút áp lực.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện một người đàn ông cao lớn, còn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ấy làm cho Châu Vũ vô cùng bối rối.
“Cái kia…có quýt đó, anh ăn đi.”
“Được.” Anh ta trả lời ngắn gọn.
“…”
Không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Châu Vũ cảm thấy không được tự nhiên, cô ấy cúi đầu xem tin tức đang nổi, tất cả tiêu đề đều đang nói về cái chết của Dương Việt.
Trong lòng cô ấy khó chịu muốn chết, đôi mắt đã ươn ướt không ngừng rơi lệ.
Cố Thành Trung nhìn thấy cảnh này trong lòng nặng trĩu, vô cùng khó chịu.
Ngay tại lúc Châu Vũ đau khổ không thôi, không nghĩ tới trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái khăn tay.
Cô ấy ngạc nhiên ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hắc Ảnh
Đôi mắt này cùng với ánh mắt ở sâu trong tâm trí hoàn toàn trùng khớp với nhau, không phân biệt ra hai người càng giống như là của một người.
“Dương Việt…”
Cô ấy thì thào nói.
Lời này làm cho Hắc Ảnh âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ cô ấy nhìn ra sơ hở gì.
Anh ta nhíu mày, khàn giọng nói: “Cô nhận nhầm rồi, tôi là Cố Thành Trung.”
Một câu nói lạnh lùng làm cho cô ấy tỉnh táo trở lại.
Cô ấy nhận lấy khăn tay lau lung tung lên khóe mắt, cũng biết được chính mình hồ đồ rồi, ngây ngốc đến mức ngay cả Cố Thành Trung và Dương Việt cũng không phân biệt được.
“Tôi…cảm ơn.”
Cô ấy hơi bối rối, giọng nói cũng run rẩy.
Hắc Ảnh về lại chỗ ngồi, dù sao với thân phận hiện tại của anh ta cũng không tiện gần gũi với cô ấy quá.
“Dương Việt chết là chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không nên đau lòng quá, cô sẽ gặp được một người tốt hơn rất nhiều.”
“Không phải ngoài ý muốn là có người muốn hại Dương Việt.” Châu Vũ vội vàng nói, đột nhiên cô ấy nghĩ tới cái gì: “Anh Trung, tôi biết tiếng tăm lừng lẫy của anh ở Đà Nẵng, anh có thể giúp tôi tìm ra kẻ sát hại Dương Việt không. Không thể để Dương Việt chết một cách vô cớ mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Người đắp tội với nhà họ Dương tự nhiên nhà họ Dương sẽ xử lý, tôi sẽ không nhúng tay vào.”
Anh ta vô tình cự tuyệt nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt cô ấy chợt vụt tắt.
Giờ phút này màu sắc của khuôn mặt như được trang điểm vô số phấn hoa cũng trắng bệch, đôi mắt trong sáng như trân châu của cô ấy phủ đầy bụi làm cho người ta không đành lòng chút nào.
“Anh Trung nói như thế chính là hy vọng nhà họ Dương sớm tìm ra hung thủ giết người không để cho anh ta xuất hiện làm chuyện xấu nữa phải không.”
“Châu Vũ, cô còn nhỏ, chờ cô lớn lên cô sẽ hiểu được hành vi hiện tại của mình vô cùng ngây thơ.”
“Trong mắt anh Trung tôi vẫn còn là một cô bé phải đúng không?”
"Đúng vậy, cho nên theo tôi, cô rất là ngây thơ. Một cô gái có bao nhiêu cái năm năm chứ vậy mà lại lãng phí trên một người vô dụng như vậy? Cũng may anh ta đã chết, đối với cô cũng là chuyện tốt."
Hắc Ảnh thẳng thắn nói mà sắc mặt của Châu Vũ càng ngày càng khó coi.
Hứa Trúc Linh vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong, thiếu chút nữa đã bị Hắc Ảnh làm cho tức chết, đây tuyệt đối là một lời an ủi động lòng người nhất trong lịch sử, căn bản là sát muối vào vết thương, đâm dao vào trái tim người ta.
Cố Thành Trung không phải là người rất giỏi ăn nói sao? Sao bây giờ lại độc miệng như vậy?
Châu Vũ nghe nói như thế, tức giận đến mức sắc mặt tái mét, sắc mặt cô ấy vốn đã tái nhợt rồi nay lại càng nhợt nhạt hơn.
“Anh Trung….Dương Việt đã chết, anh nói như vậy thật sự là quá đáng.”
“Tôi quá đáng sao, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hắc Ảnh nhíu mày không rõ mình sai ở đâu.
Anh ta không có trải nghiệm cảm xúc của Cố Thành Trung và cho dù anh ta có phong thái tuyệt vời đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng anh ta là một người đàn ông thẳng thắn.
Lời nói thẳng thắn mà anh ta nói ra thiếu chút nữa đã làm cho Châu Vũ tức chết rồi.
“Anh Trung, nơi này không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
Châu Vũ không quan tâm tới thân phận của anh ta, cô ấy chỉ quan tâm đến mặt mũi của Hứa Trúc Linh bằng không cho dù anh ta có là ông vua đi nữa cô ấy cũng muốn quát lớn đuổi ra ngoài.
Nhận thấy sự tức giận của cô ấy, Hắc Ảnh cũng hung hăng cau mày và cũng thấy tức giận.
Anh ta làm như vậy rõ ràng là giúp cô ấy.
Anh ta đang chuẩn bị nói tiếp thì Hứa Trúc Linh không nhìn nổi nữa chạy nhanh vào hòa giải.
“Anh đã đến rồi sao? Chúng ta ra ngoài trước để Châu Vũ ăn một chút gì đó.”
“Cũng được.”
Giọng điệu của Hắc Ảnh dịu đi, ở trước mặt Hứa Trúc Linh vẫn còn muốn ngụy trang một chút.
Hứa Trúc Linh vỗ vỗ bả vai Châu Vũ, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi, sau đó lập tức kéo Hắc Arnh rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Trúc Linh tức giận nhìn anh ta nói: “Cố Thành Trung, anh không nói thật thì sẽ chết sao?”
“Anh có nói sai gì sao? Dương Việt đã chết rồi, nói với cô ấy chỉ có lợi không có hại, em cũng không hy vọng cô ấy lãng phí năm năm trên người sống thực vật, đúng không?”
“Đương nhiên em không hy vọng như vậy, nhưng em sẽ dùng phương pháp uyển chuyển để khuyên bảo cô ấy, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm của cô ấy chúng ta cũng chỉ có thể cho cô ấy một lời khuyên thôi. Nào có ai lại thẳng ra như vậy, không ai nói như thế, anh còn cảm thấy tốt, không phải anh đã xát muối vào vết thương của cô ấy hay sao?”
Người cô ấy yêu căn bản không phải Dương Việt.”
“Cái gì?”
Hứa Trúc Linh nghe thế không hiểu chuyện gì cả, có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn anh ta.
Hắc Ảnh tự biết chính mình đã nhiều rồi, nhịn không được mấp máy cánh môi.
Hình dáng đôi môi mỏng gợi cảm xinh đẹp, mím chặt lại thành một ranh giới lạnh lùng.
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút kỳ lại, tại sao anh ta lại tức giận chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?
“Cố Thành Trung….anh làm sao vậy? Hình như cảm xúc của anh không được đúng cho lắm.”
“Không có gì, tập đoàn còn có nhiều việc cần xử lý, anh đi trước, em chăm sóc tốt cho bản thân, có rảnh anh lại tới thăm em.”
“Được, vậy anh chú ý an toàn.”
Cô nhìn anh ta nhanh chóng rời đi, bóng dáng hờ hững không nói nên lời, quanh thân tản ra hơi thở lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa ngàn bước.
Hứa Trúc Linh suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được manh mối gì nhưng vẫn cảm giác được có chút không thích hợp.
Lúc cô trở lại phòng bệnh liền nhìn thấy Châu Vũ vừa ăn vừa rơi lệ.
Nước mắt như những viên trân châu rời xuống bát cháo làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Cô bước tới ôm cô ấy vào lòng, xoa dịu cảm xúc của cô ấy rồi nói: "Lời nói của Cố Thành Trung thật sự không tốt, nhưng anh ấy nói đúng. Người thân và bạn bè của em không muốn em lãng phí thời gian dài như vậy cho Dương Việt. Hơn nữa, thích và yêu là hai chuyện khác nhau, yêu rồi lập gia đình lại càng không giống nhau. "
“Cho dù bây giờ Dương Việt còn sống, cho dù tỉnh lại được, chị cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở cùng một chỗ.”
“Tại sao chứ?” Châu Vũ nghẹn ngào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.