Chương 1328
Như Ý
16/01/2022
Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn). Hiện tại là chương 1374 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1088. Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá. Em note lại cho mọi người rõ. Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Ngày thứ hai, Hứa Trúc Linh nhận được cuộc gọi của Hắc Ảnh, muốn đến chi nhánh công ty một chuyến, để Khương Anh Tùng ở lại Đà Nẵng, đưa Lâm Thanh Huyền đi.
Hứa Trúc Linh đối với lời nói này không có gì nghi ngờ, dù sao chi nhánh công ty cũng đã ổn định, thị trường chứng khoán trước đó cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Mấy ngày nay cô không hề trông coi chuyện nhà hàng, cả ngày đều chạy qua bệnh viện, Châu Vũ đã dần dần khỏi, sau khi hạ sốt, lập tức đi đến tang lễ của Dương Việt.
Hứa Trúc Linh sợ cô gặp chuyện không may, nên vẫn đi theo, cũng không nghĩ các cô lại bị chặn ngoài cửa.
Kết quả này Châu Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với bảo vệ cửa: "Tôi là Châu Vũ, anh chắc chắc đã gặp qua tôi, tôi chỉ muốn đến phúng viếng một chút thôi."
''Thật xin lỗi, ông bà chủ đã dặn không cho cô Vũ bước vào nhà họ Dương một bước, cũng không cho cô làm vấy bẩn linh đường của cậu chủ."
Vấy bẩn...
Hai chữ này nghe chói tai vô cùng, làm cho cả người cô từ từ khẽ run lên.
Cô trừng lớn mắt, khó hiểu nói: “Lời này là có ý gì? Vấy bẩn linh đường?"
"Đây.... Đây là ý của bà chủ, cô không cần làm tôi khó xử, ta chỉ là một bảo vệ cửa nhỏ nhoi, cô đi nhanh đi...."
Bảo vệ cửa ngăn cản, cùng vẻ mặt khó xử.
Nhưng Châu Vũ không cam lòng, cô đã làm sai điều gì, mà phải chịu nhục nhã như vậy.
Từ đầu đến cuối, bọn tôi cũng không có nửa chỗ có lỗi với nhà họ Dương!
''Ông Dương bà Dương, hai người có ở nhà không? Có người không?"
Châu Vũ gắt gao nắm lấy cửa sắt khắc hoa, không chịu rời đi, mặc cho bảo vệ cửa lôi kéo, đều không lay động được.
Bảo vệ cửa cũng sợ dùng sức sẽ làm bị thương người khác, nên vẫn tận tình khuyên bảo.
Mà Châu Vũ lại là người bụng dạ ngay thẳng, dám yêu dám hận, không hiểu rõ chuyện gì cũng quyết hỏi cho ra lẽ.
Hứa Trúc Linh vẫn luôn tán thưởng tính cách này của cô, cho dù chết, cũng muốn chết một cách rõ ràng, cả hai người đều có tính cách không khác nhau là mấy.
Có thể vì người mình yêu mà trả giá tất cả, lúc bị tổn thương, cũng muốn cố gắng đạt được kết quả, không thể không rõ ràng, qua loa mọi chuyện cho xong.
Tiếng động ở cửa quấy rầy đến người nhà họ Dương, tang lễ đã xong rồi, nhà họ Dương cũng không có nhiều người ngoài, đều là họ hàng thân thích.
Ông bà Dương đi ra, trên cánh tay mang mảnh vải màu đen, chứng minh trong nhà có người qua đời.
Cửa sắt mở rộng, Châu Vũ đang muốn đặt câu hỏi, không nghĩ bà Dương nhào tới, không nói lời nào giơ tay tát Châu Vũ một cái.
Châu Vũ bị bàn tay này đánh đến choáng váng, té ngã xuống đất, hồi lâu không phản ứng lại.
Hứa Trúc Linh vội đỡ người lên, đưa cô ra phía sau mình, ngăn cản bà Dương công kích một lần nữa.
"Tại sao?"
Châu Vũ kinh ngạc nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi.
"Đều là do người phụ nữ tiện nhân như cô, con tôi từ sau khi gặp cô, luôn gặp xui xẻo, cô còn không phải bạn gái của nó, cô đã khắc chết nó rồi, cô cút cho tôi, nhà họ Dương không chào đón cô!"
"Tại sao cô không chết đi, tại sao người chết lại là con tôi? Cô mới là người đáng chết mà!"
Châu Vũ nghe xong lời này, không nói lời nào một lúc lâu.
Là một người mẹ yêu con, đã từng trải qua nỗi đau mất con, cô có thể hiểu được tâm trạng điên cuồng của bà.
Nhưng lý lẽ của ba quan điểm không thống nhất này là chuyện gì?
Bà sao lại nguyền rủa cô, mắng cô khắc người, còn nói tại sao người chết là Dương Việt mà không phải là cô.
Cô nhìn bà Dương, trên mặt toàn là nước mắt, khóc đến đau lòng gần chết.
Nhưng bà một chút cũng không hề nghĩ rằng cô đáng thương, thâm chí còn không có một chút tôn trọng nào với cô, ngược lại còn cảm thấy cô rất xấu xa.
Mà ông Dương đứng một bên cũng lặng lẽ mím môi, không có phản bác, có vẻ như cũng đồng ý những lời bàn này.
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hứa Trúc Linh, cho dù Dương Việt không chết, hai người phát triển thuận lợi, cô cũng sẽ không ủng hộ cô bước vào nhà họ Dương.
Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình.
Nhà họ Dương quả thực không phải là một chốn về tốt!
Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô đối với Dương Việt tình sâu nghĩa nặng, không có chút gì tệ bạc, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng đổi lấy là cái gì?
Trên người trúng một phát súng, sốt cao không khỏi, thiếu chút nữa là cháy cả đầu óc.
Bây giờ muốn đến phúng viếng, còn bị ăn một cái tát, đây rốt cuộc là đạo lý gì?
Cô không thể nghe thêm, Hứa Trúc Linh càng không muốn nghe.
Cô vẫn luôn xem Châu Vũ là em gái, thấy cô ấy bị đánh, cô làm sao nuốt trôi ngữ khí này.
Cô liếc nhìn Châu Vũ, đôi mắt trống rỗng và thất thần, có vẻ như bị đánh đến mơ hồ rồi.
Cô che chở cả người cô ấy trước, vẻ mặt lạnh lùng.
"Bà Dương, bà cũng khinh người quá đáng rồi?"
"Cút, các người đều cút hết cho ta!"
Bà Dương tiến lên phía trước đẩy bọn họ, lực rất lớn, đẩy bọn họ lùi về sau vài bước.
Ông Dương không ngăn cản, mà sắc mặt lạnh lùng, không giận hờn nói: “Con tôi không cần các cô phúng viếng, các cô vẫn nên trở về đi, kẻo lại gây ồn ào khó chịu, sẽ làm các cô xấu hổ."
"Chúng tôi xấu hổ?"
Hứa Trúc Linh nghe nói thế, cười lạnh một tiếng.
Lúc bà Dương muốn đẩy thêm lần nữa, cô đã rất nhanh tay, giữ lấy cổ tay bà Dương, lật nó lại.
Cổ tay bà Dương vặn vẹo, nháy mắt gào khóc lên đau đớn.
Ông Dương thấy thế, đương nhiên là muốn giúp đỡ vợ mình.
Khi ông đang sải bước về phía cô, cú đánh trái tay không hề khách khí của Hứa Trúc Linh là một cái tát, cô hung hăng tát thẳng vào mặt của bà Dương.
Sau đó cô buông lỏng tay, đẩy một phen.
Bà Dương lảo đảo nghiêng ngả, cuối cùng được ông Dương vững vàng đỡ vào lòng ngực.
"Hứa Trúc Linh, cô hơi khinh người quá đáng rồi, đây là chuyện của nhà họ Dương cùng Châu Vũ, cô xen vào làm gì?"
"Ông nói đúng, đây là chuyện của các người, tôi thật sự không nên nhúng tay vào. Đáng lẽ Châu Vũ trả lại bà Dương một cái tát, Châu Vũ, đợi chút đánh lại, nhưng đừng để người khác xem thường. Còn về tôi, muốn đánh là đánh, ông có thể làm gì? Trông chờ để đánh lại sao? Tôi đứng đây, ông dám không?"
Hứa Trúc Linh tiến lên từng bước, kéo gần khoảng cách hai người.
Cô cách bà Dương rất gần, lạnh lùng nhìn bà.
Dáng người nhỏ nhắn, lưng thẳng tắp, trên người toát ra vẻ lạnh lùng.
Cô sớm đã không còn là Hứa Trúc Linh của năm đó, mặc cho người khác khi dễ.
Cô của hiện tại, ai dám động chút nào?
Bà Dương thấy Hứa Trúc Linh tiến gần lại, tức giận đến run cả người, rất muốn hung hăng giơ tay tát cô một cái.
Nhưng tay vừa nâng lên, đã bị ông Dương chú ý giữ lại.
Ông Dương dùng ánh mắt ý bảo rằng không thể làm như vậy.
Tuy rằng Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung ly hôn, lúc trước ồn ào huyên náo, nhưng hiện tại truyền thông lại chụp được bọn họ ở bên nhau, hành vi cử chỉ vô cùng thân mật.
Hơn nữa, cho dù chỗ dựa sau lưng Hứa Trúc Linh không phải là Cố Thành Trung, với mối quan hệ thân thiết của cô và nhà họ Quý, còn có nhà họ Ngôn hậu thuẫn, ai dám động vào cô.
Giới thương mại, giới chính trị đều có người của cô, thế lực hiện tại của Hứa Trúc Linh quá lớn rồi.
Bà Dương đương nhiên hiểu được ý của chồng, cố kìm nén xuống, đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Bà phẫn nộ nhìn Hứa Trúc Linh, tức giận đến răng nanh đều đang run rẩy.
Ông Dương vì bà ra mặt, không khách khí nói: “Cô Linh, cô không sợ chuyện này rơi vào tay giới truyền thông, biến thành khó coi sao? Cô mua được mấy người này, nhưng tôi nghĩ nhà họ Ngôn và nhà họ Quý chú trọng danh tiếng, mua không nổi!"
"Vậy ông biết không, anh Ngôn Phúc Lâm của tôi còn có cô dì chú bác, thích nhất là che giấu khuyết điểm. Nếu bọn họ biết tôi ở nhà họ Dương bị khi dễ, ông cảm thấy ai sẽ xui xẻo trước. Chỉ sợ bên truyền thông còn chưa kịp đến đây vạch trần, nhà họ Dương các người đã hoàn toàn biến mất ở Đà Nẵng!"
Hứa Trúc Linh khoanh hai tay trước ngực, đảo mắt lạnh lùng qua vợ chồng bọn họ, thần sắc cực kỳ không tốt.
- -----
Ngày thứ hai, Hứa Trúc Linh nhận được cuộc gọi của Hắc Ảnh, muốn đến chi nhánh công ty một chuyến, để Khương Anh Tùng ở lại Đà Nẵng, đưa Lâm Thanh Huyền đi.
Hứa Trúc Linh đối với lời nói này không có gì nghi ngờ, dù sao chi nhánh công ty cũng đã ổn định, thị trường chứng khoán trước đó cũng ảnh hưởng không nhỏ.
Mấy ngày nay cô không hề trông coi chuyện nhà hàng, cả ngày đều chạy qua bệnh viện, Châu Vũ đã dần dần khỏi, sau khi hạ sốt, lập tức đi đến tang lễ của Dương Việt.
Hứa Trúc Linh sợ cô gặp chuyện không may, nên vẫn đi theo, cũng không nghĩ các cô lại bị chặn ngoài cửa.
Kết quả này Châu Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lập tức nói với bảo vệ cửa: "Tôi là Châu Vũ, anh chắc chắc đã gặp qua tôi, tôi chỉ muốn đến phúng viếng một chút thôi."
''Thật xin lỗi, ông bà chủ đã dặn không cho cô Vũ bước vào nhà họ Dương một bước, cũng không cho cô làm vấy bẩn linh đường của cậu chủ."
Vấy bẩn...
Hai chữ này nghe chói tai vô cùng, làm cho cả người cô từ từ khẽ run lên.
Cô trừng lớn mắt, khó hiểu nói: “Lời này là có ý gì? Vấy bẩn linh đường?"
"Đây.... Đây là ý của bà chủ, cô không cần làm tôi khó xử, ta chỉ là một bảo vệ cửa nhỏ nhoi, cô đi nhanh đi...."
Bảo vệ cửa ngăn cản, cùng vẻ mặt khó xử.
Nhưng Châu Vũ không cam lòng, cô đã làm sai điều gì, mà phải chịu nhục nhã như vậy.
Từ đầu đến cuối, bọn tôi cũng không có nửa chỗ có lỗi với nhà họ Dương!
''Ông Dương bà Dương, hai người có ở nhà không? Có người không?"
Châu Vũ gắt gao nắm lấy cửa sắt khắc hoa, không chịu rời đi, mặc cho bảo vệ cửa lôi kéo, đều không lay động được.
Bảo vệ cửa cũng sợ dùng sức sẽ làm bị thương người khác, nên vẫn tận tình khuyên bảo.
Mà Châu Vũ lại là người bụng dạ ngay thẳng, dám yêu dám hận, không hiểu rõ chuyện gì cũng quyết hỏi cho ra lẽ.
Hứa Trúc Linh vẫn luôn tán thưởng tính cách này của cô, cho dù chết, cũng muốn chết một cách rõ ràng, cả hai người đều có tính cách không khác nhau là mấy.
Có thể vì người mình yêu mà trả giá tất cả, lúc bị tổn thương, cũng muốn cố gắng đạt được kết quả, không thể không rõ ràng, qua loa mọi chuyện cho xong.
Tiếng động ở cửa quấy rầy đến người nhà họ Dương, tang lễ đã xong rồi, nhà họ Dương cũng không có nhiều người ngoài, đều là họ hàng thân thích.
Ông bà Dương đi ra, trên cánh tay mang mảnh vải màu đen, chứng minh trong nhà có người qua đời.
Cửa sắt mở rộng, Châu Vũ đang muốn đặt câu hỏi, không nghĩ bà Dương nhào tới, không nói lời nào giơ tay tát Châu Vũ một cái.
Châu Vũ bị bàn tay này đánh đến choáng váng, té ngã xuống đất, hồi lâu không phản ứng lại.
Hứa Trúc Linh vội đỡ người lên, đưa cô ra phía sau mình, ngăn cản bà Dương công kích một lần nữa.
"Tại sao?"
Châu Vũ kinh ngạc nhìn bà, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi.
"Đều là do người phụ nữ tiện nhân như cô, con tôi từ sau khi gặp cô, luôn gặp xui xẻo, cô còn không phải bạn gái của nó, cô đã khắc chết nó rồi, cô cút cho tôi, nhà họ Dương không chào đón cô!"
"Tại sao cô không chết đi, tại sao người chết lại là con tôi? Cô mới là người đáng chết mà!"
Châu Vũ nghe xong lời này, không nói lời nào một lúc lâu.
Là một người mẹ yêu con, đã từng trải qua nỗi đau mất con, cô có thể hiểu được tâm trạng điên cuồng của bà.
Nhưng lý lẽ của ba quan điểm không thống nhất này là chuyện gì?
Bà sao lại nguyền rủa cô, mắng cô khắc người, còn nói tại sao người chết là Dương Việt mà không phải là cô.
Cô nhìn bà Dương, trên mặt toàn là nước mắt, khóc đến đau lòng gần chết.
Nhưng bà một chút cũng không hề nghĩ rằng cô đáng thương, thâm chí còn không có một chút tôn trọng nào với cô, ngược lại còn cảm thấy cô rất xấu xa.
Mà ông Dương đứng một bên cũng lặng lẽ mím môi, không có phản bác, có vẻ như cũng đồng ý những lời bàn này.
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hứa Trúc Linh, cho dù Dương Việt không chết, hai người phát triển thuận lợi, cô cũng sẽ không ủng hộ cô bước vào nhà họ Dương.
Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình.
Nhà họ Dương quả thực không phải là một chốn về tốt!
Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô đối với Dương Việt tình sâu nghĩa nặng, không có chút gì tệ bạc, hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng cuối cùng đổi lấy là cái gì?
Trên người trúng một phát súng, sốt cao không khỏi, thiếu chút nữa là cháy cả đầu óc.
Bây giờ muốn đến phúng viếng, còn bị ăn một cái tát, đây rốt cuộc là đạo lý gì?
Cô không thể nghe thêm, Hứa Trúc Linh càng không muốn nghe.
Cô vẫn luôn xem Châu Vũ là em gái, thấy cô ấy bị đánh, cô làm sao nuốt trôi ngữ khí này.
Cô liếc nhìn Châu Vũ, đôi mắt trống rỗng và thất thần, có vẻ như bị đánh đến mơ hồ rồi.
Cô che chở cả người cô ấy trước, vẻ mặt lạnh lùng.
"Bà Dương, bà cũng khinh người quá đáng rồi?"
"Cút, các người đều cút hết cho ta!"
Bà Dương tiến lên phía trước đẩy bọn họ, lực rất lớn, đẩy bọn họ lùi về sau vài bước.
Ông Dương không ngăn cản, mà sắc mặt lạnh lùng, không giận hờn nói: “Con tôi không cần các cô phúng viếng, các cô vẫn nên trở về đi, kẻo lại gây ồn ào khó chịu, sẽ làm các cô xấu hổ."
"Chúng tôi xấu hổ?"
Hứa Trúc Linh nghe nói thế, cười lạnh một tiếng.
Lúc bà Dương muốn đẩy thêm lần nữa, cô đã rất nhanh tay, giữ lấy cổ tay bà Dương, lật nó lại.
Cổ tay bà Dương vặn vẹo, nháy mắt gào khóc lên đau đớn.
Ông Dương thấy thế, đương nhiên là muốn giúp đỡ vợ mình.
Khi ông đang sải bước về phía cô, cú đánh trái tay không hề khách khí của Hứa Trúc Linh là một cái tát, cô hung hăng tát thẳng vào mặt của bà Dương.
Sau đó cô buông lỏng tay, đẩy một phen.
Bà Dương lảo đảo nghiêng ngả, cuối cùng được ông Dương vững vàng đỡ vào lòng ngực.
"Hứa Trúc Linh, cô hơi khinh người quá đáng rồi, đây là chuyện của nhà họ Dương cùng Châu Vũ, cô xen vào làm gì?"
"Ông nói đúng, đây là chuyện của các người, tôi thật sự không nên nhúng tay vào. Đáng lẽ Châu Vũ trả lại bà Dương một cái tát, Châu Vũ, đợi chút đánh lại, nhưng đừng để người khác xem thường. Còn về tôi, muốn đánh là đánh, ông có thể làm gì? Trông chờ để đánh lại sao? Tôi đứng đây, ông dám không?"
Hứa Trúc Linh tiến lên từng bước, kéo gần khoảng cách hai người.
Cô cách bà Dương rất gần, lạnh lùng nhìn bà.
Dáng người nhỏ nhắn, lưng thẳng tắp, trên người toát ra vẻ lạnh lùng.
Cô sớm đã không còn là Hứa Trúc Linh của năm đó, mặc cho người khác khi dễ.
Cô của hiện tại, ai dám động chút nào?
Bà Dương thấy Hứa Trúc Linh tiến gần lại, tức giận đến run cả người, rất muốn hung hăng giơ tay tát cô một cái.
Nhưng tay vừa nâng lên, đã bị ông Dương chú ý giữ lại.
Ông Dương dùng ánh mắt ý bảo rằng không thể làm như vậy.
Tuy rằng Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung ly hôn, lúc trước ồn ào huyên náo, nhưng hiện tại truyền thông lại chụp được bọn họ ở bên nhau, hành vi cử chỉ vô cùng thân mật.
Hơn nữa, cho dù chỗ dựa sau lưng Hứa Trúc Linh không phải là Cố Thành Trung, với mối quan hệ thân thiết của cô và nhà họ Quý, còn có nhà họ Ngôn hậu thuẫn, ai dám động vào cô.
Giới thương mại, giới chính trị đều có người của cô, thế lực hiện tại của Hứa Trúc Linh quá lớn rồi.
Bà Dương đương nhiên hiểu được ý của chồng, cố kìm nén xuống, đôi mắt đỏ hoe, cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Bà phẫn nộ nhìn Hứa Trúc Linh, tức giận đến răng nanh đều đang run rẩy.
Ông Dương vì bà ra mặt, không khách khí nói: “Cô Linh, cô không sợ chuyện này rơi vào tay giới truyền thông, biến thành khó coi sao? Cô mua được mấy người này, nhưng tôi nghĩ nhà họ Ngôn và nhà họ Quý chú trọng danh tiếng, mua không nổi!"
"Vậy ông biết không, anh Ngôn Phúc Lâm của tôi còn có cô dì chú bác, thích nhất là che giấu khuyết điểm. Nếu bọn họ biết tôi ở nhà họ Dương bị khi dễ, ông cảm thấy ai sẽ xui xẻo trước. Chỉ sợ bên truyền thông còn chưa kịp đến đây vạch trần, nhà họ Dương các người đã hoàn toàn biến mất ở Đà Nẵng!"
Hứa Trúc Linh khoanh hai tay trước ngực, đảo mắt lạnh lùng qua vợ chồng bọn họ, thần sắc cực kỳ không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.