Chương 1370
Như Ý
20/01/2022
“Rõ ràng là em đã biết rằng anh ta chẳng có gì tốt đẹp cả nhưng em vẫn rất thích anh ta. Tình cảm của em đối với anh ta là thứ không thể che giấu thêm được nữa rồi, cho dù em đang nói đến đủ loại khuyết điểm của anh ta nhưng em lại vẫn mỉm cười rất hạnh phúc!”
“Em... em có mỉm cười sao?”
Cô đưa tay chỉ vào khóe mắt của Châu Vũ và nói: “Em nhìn em xem, cười đến nỗi trên mắt có cả nếp nhăn rồi đây này, có phải không hả?”
“Thôi được rồi, chị Trúc Linh, chị đừng chế nhạo em nữa!”
Gương mặt của Châu Vũ lúc này đã đỏ bừng lên, vẻ xấu hổ ngượng ngùng hiện lên rõ mồn một.
Cô ấy cúi đầu xuống, hai tay không ngừng vân vê chăn gối, nói: “Em còn lâu mới như vậy, em không thèm thích anh ta đâu.”
“Em nói không thích thì là không thích sao? Chẳng lẽ trái tim rung động rồi mà em không cảm nhận được điều đó sao?”
“Có thể... em có thể cảm nhận được, nhưng mà, nhưng mà cảm nhận được thì đã làm sao nào?”
Châu Vũ ngẩng đầu nhìn cô.
Trong ánh mắt của cô ấy mơ hồ ẩn chứa sự tuyệt vọng và cả nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, đánh thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
Cô thấy vậy thì không khỏi chau mày, nói: “Làm sao thế?”
“Anh ta là người xấu...”
“Con người thiện ác khó phân biệt như thế, nhưng anh ta hoàn toàn là một kẻ xấu xa! Cho dù tất cả những điều này đều không phải do anh ta chủ động, mà là do Phó Minh Nam, ông ta mới là người xấu xa nhất. Nhưng kể cả như thế thì đã sao, như thế thì có thể khiến cho người ta bỏ qua tội lỗi mà anh ta đã gây nên hay có thể khiến cho người ta quên rằng anh ta đã từng làm hại người khác chứ?”
“Hai bàn tay của anh ta dính đầy máu tươi, anh ta muốn đối phó với chị và anh Trung, anh ta còn định sẽ làm hại nhiều người hơn nữa. Vì thế nên cho dù em có thích người này đến như thế nào đi chăng nữa thì tuyệt đối em cũng sẽ không ở bên anh ta đâu. Thích... đúng là có thích, nhưng để kết hôn và chung sống với nhau... thì em muốn chọn một người hiền lành và an phận. Có thể người đó không đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không gây nguy hại cho thế giới này.”
“Em có quan điểm sống của mình, em cũng biết rõ bản thân mình đang làm gì. Em có thể yêu một kẻ xấu xa nhưng em tuyệt đối không thể ở bên anh ta cả một đời, cũng không thể tiếp nhận suy nghĩ của anh ta. Em đã rất cố gắng để thay đổi anh ta nhưng chị cũng thấy rồi đó, cho dù em cố gắng đến thế nào thì anh ta vẫn khốn nạn, vẫn hung dữ như thế, lúc nào cũng có ác ý với những người ở xung quanh.”
“Không có người nào có lỗi với anh ta, vậy thì tại sao anh ta lại làm tổn thương những người đó chứ? Đối với em mà nói, những lý do mà anh ta đưa ra đều là những thứ hoang đường nực cười. Đúng là em vẫn còn ít tuổi nhưng em có thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai, cũng có thể phân biệt được ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Em thích anh ta, nhưng em thật sự không còn cách nào bao che những tội lỗi mà anh ta đã gây ra.”
Hứa Trúc Linh nghe Châu Vũ nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ai có thể phân biệt tình cảm một cách rõ ràng và lý trí như vậy.
Thích chính là thích, nhưng cô ấy vẫn biết rõ rằng nếu như sau này mình phải gả cho một người nào đó, thì người đó tuyệt đối không phải anh ta.
Một người quá hiểu bản thân mình cần làm gì, chẳng phải cũng là một loại tuyệt vọng hay sao?
Đột nhiên cô cảm thấy rất thương Châu Vũ, rõ ràng ở độ tuổi này, cô ấy có thể không màng mọi thứ, vì yêu mà điên cuồng bất chấp, bất kể có làm ra những chuyện tùy hứng, kích động gì thì cũng đều có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cô ấy lại dùng lý trí để phân tích rõ ràng mọi chuyện, và cũng chính vì sự bình tĩnh này của cô ấy mới làm cho người khác vô cùng đau lòng.
Đột nhiên trong phòng bệnh chìm vào một bầu không khí trầm mặc lạ thường.
Châu Vũ cúi đầu, vô thức nhìn ngón tay trỏ đang không ngừng vẽ mấy vòng tròn trên chăn.
Bịch!
Một giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường.
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn cô ấy, trái tim bỗng nhiên thắt chặt lại.
Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh bất chợt được ai đó đẩy vào.
Châu Vũ nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vội vàng vàng đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nở một nụ cười thật tươi tắn nhìn về phía cửa.
Cô ấy cứ tưởng là Hắc Ảnh đột nhiên đi vào kiểm tra, sợ anh ta nhìn thấy mình khóc rồi sẽ giận cá chém thớt, trút giận sang người Hứa Trúc Linh.
Nhưng may mắn người đi vào là bác sĩ, anh ta chỉ đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô ấy mà thôi.
Châu Vũ thấy vậy liền thở phào một hơi, đợi bác sĩ rời đi rồi mới nói: “Chị xem đó, em làm gì cũng phải dè dặt từng chút một với anh ta. Bởi vì một khi anh ta đã tức giận thì đến em cũng đành bất lực.”
“Chị Trúc Linh, chị nói xem anh ta có thích em không?”
“Thích.”
“Đó là yêu sao? Thích và yêu là hai điều khác nhau đó!”
“Cái này...”
Câu hỏi này của Châu Vũ làm cho Hứa Trúc Linh không biết phải trả lời thế nào, cô ấy biết rõ rằng Hắc Ảnh cũng có tình cảm với mình.
Thậm chí cô ấy còn có thể nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng không thể phủ nhận.
Rõ ràng Hắc Ảnh của hiện tại đã được cảm hóa rất nhiều rồi.
Nhưng đúng là giữa thích và yêu có sự khác biệt rất rõ rệt, chúng ta không thể trộn lẫn hai điều đó vào thành một được.
Thích là càn rỡ còn yêu là kiềm chế.
Trong mối quan hệ của hai người, Châu Vũ vẫn luôn kiềm chế bản thân còn Hắc Ảnh lại luôn suồng sã, càn rỡ.
“Thật ra anh ta không yêu em, cũng chưa bao giờ biết kìm nén cảm xúc của bản thân, ngay cả khi đứng trước mặt em mà anh ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung dữ đó. Anh ta không thực sự tôn trọng em, anh ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ em trong đêm khuya lạnh lẽo mà không thèm quay đầu lại nhìn em một cái.”
“Anh ta sẽ hung dữ với em, cũng sẽ cáu gắt với em.”
“Anh ta không biết gì về tình yêu, thật ra những điều đó em đều có thể hiểu được. Nhưng... nhưng hình như em không còn nhiều thời gian nữa rồi, em không thể tiếp tục lãng phí thời gian trên người anh ta nữa, sớm muộn gì em cũng phải rời xa anh ta để trở về cuộc sống riêng của chính mình. Nhưng em muốn... em muốn làm cho anh ta thay đổi, trở thành một người tốt hơn một chút, muốn làm cho anh ta sống cuộc sống như bao người khác, có máu có thịt, có thể cảm nhận được niềm vui, sự dịu dàng của thế giới này, muốn làm cho thế giới của anh ta không còn bị bóng đen bao trùm nữa.”
“Nhưng anh ta vẫn cố chấp, tính cách cũng càng ngày càng xấu xa, rất khó để dạy dỗ anh ta trở nên tốt hơn. Anh ta thực sự làm cho một người giáo viên như em tức chết đi mất! Cho dù em có cố gắng nhẫn nại thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được suy nghĩ muốn từ bỏ. Em và anh ta ở hai thế giới khác nhau, chung quy lại cũng không thể đi chung đường, em sợ sau này khó dứt ra nên... em muốn rút lui trước.”
“Sau này anh ta chìm trong địa ngục trần gian cũng được, sống trên thiên đường vui vẻ cũng thế. Những điều này không còn liên quan đến em nữa!”
Châu Vũ lẩm bẩm nói khẽ, giọng nói còn mang theo nỗi buồn chưa từng thấy.
Nỗi buồn này có thể thấu vào tận xương tủy, làm tổn thương đến trái tim của người đó.
“Chị Trúc Linh, bây giờ em có thể cảm nhận được việc cố gắng từ bỏ một người, nó đau khổ đến như thế nào.”
“Em từ bỏ anh ta không phải vì em không còn yêu nữa mà là vì em quá yêu anh ta nên mới buộc phải từ bỏ. Bởi vì anh ta quá đáng sợ, anh ta sẽ đồng hóa em. Vì muốn tốt cho bản thân, vì không muốn biến thành kẻ xấu xa nên em bắt buộc phải rời xa anh ta!”
Trước kia Hứa Trúc Linh cũng từng từ bỏ Cố Thành Trung, khi đó cô thực sự không thể hiểu nổi.
Hai người rõ ràng yêu nhau say đắm, nhưng tại sao lại phải từ bỏ?
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu.
Sự từ bỏ đó mới là thứ khiến cho người ta tuyệt vọng nhất.
“Châu Vũ, trước kia chị vẫn nghĩ rằng hai người các em là một phiên bản khác của chị và Cố Thành Trung, lúc nào cũng tồn tại sự bất đồng, khác biệt. Nhưng hiện giờ xem ra chị đã lầm rồi, con đường của các em đi còn khó khăn chị rất nhiều.”
“Chị không được coi là người từng trải vì chị chưa từng đi qua con đường của em. Chị rất hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng chị cũng rất sợ người mang lại hạnh phúc cho em là Hắc Ảnh. Anh ta không có nhân tính, đáng sợ giống như một con thú. Thậm chí anh ta còn không biết hành vi của mình sẽ làm tổn thương đến em. Một học sinh như vậy cần tiêu tốn rất nhiều thời gian để làm lại từ đầu.”
“Mà em cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh ta. Chị có thể thấu hiểu nỗi thống khổ của em hiện giờ, chị không khuyên em, cũng không ủng hộ em vì tình cảm không phải là một thứ mà chỉ cần em muốn là có thể từ bỏ được, có lẽ nó sẽ sống chết quấn lấy em không chịu buông.”
“Bất kể em ở bên ai thì chị sẽ luôn chúc phúc cho em, chị chỉ muốn em sống thật tốt, hiểu không?”
“Chị không có anh chị em ruột thịt, quen biết với em cũng là nhờ duyên phận, chị thật sự coi em là em gái của chị. Bất kể em có xảy ra chuyện gì thì chị gái và anh rể của em cũng sẽ hết lòng giúp đỡ em, cho dù anh ta là Hắc Ảnh thì em cũng không cần phải sợ, nhớ chưa nào? Em chưa bao giờ cô độc một mình vì em còn có chị bên cạnh nữa!”
“Vâng, nhưng... em vẫn hy vọng mình có thể tự giải quyết chuyện tình cảm của em và anh ta, chị cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa. Dù sao thì nợ tình cảm là thứ nợ khó trả nhất, em muốn tính toán rõ ràng từng chút một với anh ta. Em không muốn mắc nợ anh ta, cũng không muốn anh ta mắc nợ em.”
“Được, chỉ cần em cần có chị thì cứ việc mở lời.”
“Vâng, chúng ta vẫn nên nói đến những chuyện vui vẻ đi, nếu không để anh ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của em thì lại mượn cớ để gây sự đó. Đến lúc đó không có ai có thể chịu được tính tình nóng nảy đó của anh ta đâu.”
Châu Vũ lại tiếp tục nói xấu Hắc Ảnh.
Mà Hắc Ảnh đang ngồi trước màn hình theo dõi lúc này thì cả người cứng đờ, một hồi lâu cũng không thể nói được gì.
Tên đàn em đã mang quần áo vào cho anh ta nhưng anh ta lại trầm mặc không nói một lời nào, cả người cứng đờ như tượng điêu khắc vậy.
Thế mà anh ta có thể cảm nhận được hơi thở buồn bã, bi thương trên người đại ca.
Một kẻ sát nhân vô nhân tính cũng biết buồn sao?
“Em... em có mỉm cười sao?”
Cô đưa tay chỉ vào khóe mắt của Châu Vũ và nói: “Em nhìn em xem, cười đến nỗi trên mắt có cả nếp nhăn rồi đây này, có phải không hả?”
“Thôi được rồi, chị Trúc Linh, chị đừng chế nhạo em nữa!”
Gương mặt của Châu Vũ lúc này đã đỏ bừng lên, vẻ xấu hổ ngượng ngùng hiện lên rõ mồn một.
Cô ấy cúi đầu xuống, hai tay không ngừng vân vê chăn gối, nói: “Em còn lâu mới như vậy, em không thèm thích anh ta đâu.”
“Em nói không thích thì là không thích sao? Chẳng lẽ trái tim rung động rồi mà em không cảm nhận được điều đó sao?”
“Có thể... em có thể cảm nhận được, nhưng mà, nhưng mà cảm nhận được thì đã làm sao nào?”
Châu Vũ ngẩng đầu nhìn cô.
Trong ánh mắt của cô ấy mơ hồ ẩn chứa sự tuyệt vọng và cả nỗi buồn sâu thẳm trong lòng, đánh thẳng vào trái tim của Hứa Trúc Linh.
Cô thấy vậy thì không khỏi chau mày, nói: “Làm sao thế?”
“Anh ta là người xấu...”
“Con người thiện ác khó phân biệt như thế, nhưng anh ta hoàn toàn là một kẻ xấu xa! Cho dù tất cả những điều này đều không phải do anh ta chủ động, mà là do Phó Minh Nam, ông ta mới là người xấu xa nhất. Nhưng kể cả như thế thì đã sao, như thế thì có thể khiến cho người ta bỏ qua tội lỗi mà anh ta đã gây nên hay có thể khiến cho người ta quên rằng anh ta đã từng làm hại người khác chứ?”
“Hai bàn tay của anh ta dính đầy máu tươi, anh ta muốn đối phó với chị và anh Trung, anh ta còn định sẽ làm hại nhiều người hơn nữa. Vì thế nên cho dù em có thích người này đến như thế nào đi chăng nữa thì tuyệt đối em cũng sẽ không ở bên anh ta đâu. Thích... đúng là có thích, nhưng để kết hôn và chung sống với nhau... thì em muốn chọn một người hiền lành và an phận. Có thể người đó không đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không gây nguy hại cho thế giới này.”
“Em có quan điểm sống của mình, em cũng biết rõ bản thân mình đang làm gì. Em có thể yêu một kẻ xấu xa nhưng em tuyệt đối không thể ở bên anh ta cả một đời, cũng không thể tiếp nhận suy nghĩ của anh ta. Em đã rất cố gắng để thay đổi anh ta nhưng chị cũng thấy rồi đó, cho dù em cố gắng đến thế nào thì anh ta vẫn khốn nạn, vẫn hung dữ như thế, lúc nào cũng có ác ý với những người ở xung quanh.”
“Không có người nào có lỗi với anh ta, vậy thì tại sao anh ta lại làm tổn thương những người đó chứ? Đối với em mà nói, những lý do mà anh ta đưa ra đều là những thứ hoang đường nực cười. Đúng là em vẫn còn ít tuổi nhưng em có thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai, cũng có thể phân biệt được ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Em thích anh ta, nhưng em thật sự không còn cách nào bao che những tội lỗi mà anh ta đã gây ra.”
Hứa Trúc Linh nghe Châu Vũ nói như vậy thì vô cùng kinh ngạc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ai có thể phân biệt tình cảm một cách rõ ràng và lý trí như vậy.
Thích chính là thích, nhưng cô ấy vẫn biết rõ rằng nếu như sau này mình phải gả cho một người nào đó, thì người đó tuyệt đối không phải anh ta.
Một người quá hiểu bản thân mình cần làm gì, chẳng phải cũng là một loại tuyệt vọng hay sao?
Đột nhiên cô cảm thấy rất thương Châu Vũ, rõ ràng ở độ tuổi này, cô ấy có thể không màng mọi thứ, vì yêu mà điên cuồng bất chấp, bất kể có làm ra những chuyện tùy hứng, kích động gì thì cũng đều có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ cô ấy lại dùng lý trí để phân tích rõ ràng mọi chuyện, và cũng chính vì sự bình tĩnh này của cô ấy mới làm cho người khác vô cùng đau lòng.
Đột nhiên trong phòng bệnh chìm vào một bầu không khí trầm mặc lạ thường.
Châu Vũ cúi đầu, vô thức nhìn ngón tay trỏ đang không ngừng vẽ mấy vòng tròn trên chăn.
Bịch!
Một giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường.
Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn cô ấy, trái tim bỗng nhiên thắt chặt lại.
Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh bất chợt được ai đó đẩy vào.
Châu Vũ nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vội vàng vàng đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nở một nụ cười thật tươi tắn nhìn về phía cửa.
Cô ấy cứ tưởng là Hắc Ảnh đột nhiên đi vào kiểm tra, sợ anh ta nhìn thấy mình khóc rồi sẽ giận cá chém thớt, trút giận sang người Hứa Trúc Linh.
Nhưng may mắn người đi vào là bác sĩ, anh ta chỉ đến kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô ấy mà thôi.
Châu Vũ thấy vậy liền thở phào một hơi, đợi bác sĩ rời đi rồi mới nói: “Chị xem đó, em làm gì cũng phải dè dặt từng chút một với anh ta. Bởi vì một khi anh ta đã tức giận thì đến em cũng đành bất lực.”
“Chị Trúc Linh, chị nói xem anh ta có thích em không?”
“Thích.”
“Đó là yêu sao? Thích và yêu là hai điều khác nhau đó!”
“Cái này...”
Câu hỏi này của Châu Vũ làm cho Hứa Trúc Linh không biết phải trả lời thế nào, cô ấy biết rõ rằng Hắc Ảnh cũng có tình cảm với mình.
Thậm chí cô ấy còn có thể nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng không thể phủ nhận.
Rõ ràng Hắc Ảnh của hiện tại đã được cảm hóa rất nhiều rồi.
Nhưng đúng là giữa thích và yêu có sự khác biệt rất rõ rệt, chúng ta không thể trộn lẫn hai điều đó vào thành một được.
Thích là càn rỡ còn yêu là kiềm chế.
Trong mối quan hệ của hai người, Châu Vũ vẫn luôn kiềm chế bản thân còn Hắc Ảnh lại luôn suồng sã, càn rỡ.
“Thật ra anh ta không yêu em, cũng chưa bao giờ biết kìm nén cảm xúc của bản thân, ngay cả khi đứng trước mặt em mà anh ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ hung dữ đó. Anh ta không thực sự tôn trọng em, anh ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ em trong đêm khuya lạnh lẽo mà không thèm quay đầu lại nhìn em một cái.”
“Anh ta sẽ hung dữ với em, cũng sẽ cáu gắt với em.”
“Anh ta không biết gì về tình yêu, thật ra những điều đó em đều có thể hiểu được. Nhưng... nhưng hình như em không còn nhiều thời gian nữa rồi, em không thể tiếp tục lãng phí thời gian trên người anh ta nữa, sớm muộn gì em cũng phải rời xa anh ta để trở về cuộc sống riêng của chính mình. Nhưng em muốn... em muốn làm cho anh ta thay đổi, trở thành một người tốt hơn một chút, muốn làm cho anh ta sống cuộc sống như bao người khác, có máu có thịt, có thể cảm nhận được niềm vui, sự dịu dàng của thế giới này, muốn làm cho thế giới của anh ta không còn bị bóng đen bao trùm nữa.”
“Nhưng anh ta vẫn cố chấp, tính cách cũng càng ngày càng xấu xa, rất khó để dạy dỗ anh ta trở nên tốt hơn. Anh ta thực sự làm cho một người giáo viên như em tức chết đi mất! Cho dù em có cố gắng nhẫn nại thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được suy nghĩ muốn từ bỏ. Em và anh ta ở hai thế giới khác nhau, chung quy lại cũng không thể đi chung đường, em sợ sau này khó dứt ra nên... em muốn rút lui trước.”
“Sau này anh ta chìm trong địa ngục trần gian cũng được, sống trên thiên đường vui vẻ cũng thế. Những điều này không còn liên quan đến em nữa!”
Châu Vũ lẩm bẩm nói khẽ, giọng nói còn mang theo nỗi buồn chưa từng thấy.
Nỗi buồn này có thể thấu vào tận xương tủy, làm tổn thương đến trái tim của người đó.
“Chị Trúc Linh, bây giờ em có thể cảm nhận được việc cố gắng từ bỏ một người, nó đau khổ đến như thế nào.”
“Em từ bỏ anh ta không phải vì em không còn yêu nữa mà là vì em quá yêu anh ta nên mới buộc phải từ bỏ. Bởi vì anh ta quá đáng sợ, anh ta sẽ đồng hóa em. Vì muốn tốt cho bản thân, vì không muốn biến thành kẻ xấu xa nên em bắt buộc phải rời xa anh ta!”
Trước kia Hứa Trúc Linh cũng từng từ bỏ Cố Thành Trung, khi đó cô thực sự không thể hiểu nổi.
Hai người rõ ràng yêu nhau say đắm, nhưng tại sao lại phải từ bỏ?
Bây giờ, cuối cùng thì cô cũng hiểu.
Sự từ bỏ đó mới là thứ khiến cho người ta tuyệt vọng nhất.
“Châu Vũ, trước kia chị vẫn nghĩ rằng hai người các em là một phiên bản khác của chị và Cố Thành Trung, lúc nào cũng tồn tại sự bất đồng, khác biệt. Nhưng hiện giờ xem ra chị đã lầm rồi, con đường của các em đi còn khó khăn chị rất nhiều.”
“Chị không được coi là người từng trải vì chị chưa từng đi qua con đường của em. Chị rất hy vọng em có thể hạnh phúc, nhưng chị cũng rất sợ người mang lại hạnh phúc cho em là Hắc Ảnh. Anh ta không có nhân tính, đáng sợ giống như một con thú. Thậm chí anh ta còn không biết hành vi của mình sẽ làm tổn thương đến em. Một học sinh như vậy cần tiêu tốn rất nhiều thời gian để làm lại từ đầu.”
“Mà em cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian trên người anh ta. Chị có thể thấu hiểu nỗi thống khổ của em hiện giờ, chị không khuyên em, cũng không ủng hộ em vì tình cảm không phải là một thứ mà chỉ cần em muốn là có thể từ bỏ được, có lẽ nó sẽ sống chết quấn lấy em không chịu buông.”
“Bất kể em ở bên ai thì chị sẽ luôn chúc phúc cho em, chị chỉ muốn em sống thật tốt, hiểu không?”
“Chị không có anh chị em ruột thịt, quen biết với em cũng là nhờ duyên phận, chị thật sự coi em là em gái của chị. Bất kể em có xảy ra chuyện gì thì chị gái và anh rể của em cũng sẽ hết lòng giúp đỡ em, cho dù anh ta là Hắc Ảnh thì em cũng không cần phải sợ, nhớ chưa nào? Em chưa bao giờ cô độc một mình vì em còn có chị bên cạnh nữa!”
“Vâng, nhưng... em vẫn hy vọng mình có thể tự giải quyết chuyện tình cảm của em và anh ta, chị cũng đừng tham gia vào chuyện này nữa. Dù sao thì nợ tình cảm là thứ nợ khó trả nhất, em muốn tính toán rõ ràng từng chút một với anh ta. Em không muốn mắc nợ anh ta, cũng không muốn anh ta mắc nợ em.”
“Được, chỉ cần em cần có chị thì cứ việc mở lời.”
“Vâng, chúng ta vẫn nên nói đến những chuyện vui vẻ đi, nếu không để anh ta nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của em thì lại mượn cớ để gây sự đó. Đến lúc đó không có ai có thể chịu được tính tình nóng nảy đó của anh ta đâu.”
Châu Vũ lại tiếp tục nói xấu Hắc Ảnh.
Mà Hắc Ảnh đang ngồi trước màn hình theo dõi lúc này thì cả người cứng đờ, một hồi lâu cũng không thể nói được gì.
Tên đàn em đã mang quần áo vào cho anh ta nhưng anh ta lại trầm mặc không nói một lời nào, cả người cứng đờ như tượng điêu khắc vậy.
Thế mà anh ta có thể cảm nhận được hơi thở buồn bã, bi thương trên người đại ca.
Một kẻ sát nhân vô nhân tính cũng biết buồn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.