Chương 1374
Như Ý
20/01/2022
“Giết... giết bố em sao?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy, ông ấy là bố ruột của em nên tôi vẫn phải tôn trọng ông ấy.”
Châu Vũ nghe vậy thì không khỏi thở phào một hơi, không ngờ rằng chỉ cần một câu nói của Phó Thiết Ảnh thôi mà đã có thể làm cho cô ấy không biết nói gì.
“Tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài sau đó cho nổ tung cả căn nhà, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu rằng ông đây không phải người dễ trêu chọc vào!” Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói.
Châu Vũ bất lực lắc đầu, quả nhiên không thể nghĩ tên xấu xa này quá lương thiện, sự tàn bạo của anh ta vẫn còn nằm sâu trong xương tủy.
“Vậy thì thực sự tôi phải cảm ơn anh vì đã nhượng bộ gia đình em nên mới không phát điên ngay trong nhà rồi, nếu không em cũng chẳng biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa. Anh ở đây chờ em một lát, em chào tạm biệt bọn họ rồi sẽ trở về cùng anh ngay.”
“Ừ, tốc độ nhanh lên một chút.”
“Được rồi, đừng có thúc giục con gái!”
Châu Vũ khó chịu trợn mắt.
Cô ấy trở về nhà nói chuyện với bố mẹ mình một hồi lâu thì bọn họ mới để cho cô ấy rời đi, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Bố Châu tiễn cô ấy đến trước cửa, ông nhìn Phó Thiết Ảnh đang đứng bên ngoài, ánh mắt càng ngày càng thấy hơi nghiêm trọng.
Sau đó kéo lấy tay của Châu Vũ rồi nói: “Vũ, con đã 18 tuổi rồi, trên góc độ pháp luật thì con đã là người trưởng thành rồi nên phải có trách nhiệm với từng hành động, cử chỉ và lời nói của mình! Bố mẹ là người thân của con, cái nhà này mãi là bến cảng để con căng buồm ra khơi, cũng là bến cảng để con tránh gió. Nhưng con đường trên biển thì chỉ có bản thân con mới có thể khám phá, con phải tự mình cầm lái, ở đó sẽ không có ai dạy con nên đi thế nào!”
“Từ trước đến nay con luôn là một đứa trẻ thông minh, tuy có đôi lúc bướng bỉnh nhưng con vẫn biết phân biệt đúng sai, biết mình nên làm gì và không nên làm gì, con chưa bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng cho con quá nhiều. Vì thế bố hy vọng con có thể tiếp tục duy trì thái độ đó, mỗi một quyết định con đưa ra đều phải được suy nghĩ cặn kẽ, cân nhắc đến hậu quả.”
“Vũ, con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi, tuy rằng bố... cũng có chút suy nghĩ của riêng mình, nhưng bố và mẹ con vẫn sẽ tôn trọng con. Chỉ cần con hạnh phúc và vui vẻ, vậy thì bố mẹ cũng yên tâm rồi. Có lời này bố vẫn chưa nói với con, hiện giờ con đã trưởng thành rồi, bố cũng nên nói điều này rồi.”
“Con gái ngoan, con luôn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Là một đứa con ưu tú của bố, bố tự hào về con! Đời người rất dài, cuối cùng thì vẫn phải tự mình bươn chải để sống sót. Bố mẹ không cần biết con đi bao xa, nhưng con phải nhớ rằng bố mẹ vẫn luôn ở nhà đợi con.”
“Bố...”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn bố Châu.
Bố của cô ấy là một người rất nghiêm túc, vì ông là hiệu trưởng của một trường đại học, hơn nữa còn là một giáo sư chuyên ngành nên ấn tượng của Châu Vũ về ông là gương mặt lúc nào cũng hung dữ và nghiêm khắc.
Tính cách không dịu dàng, con người lại nhàm chán làm cho cô ấy thường xuyên phải than thở với mẹ Châu rằng tại sao bà lại chọn một thầy giáo khô khan, cứng nhắc như bố Châu.
Nhưng mẹ chỉ mỉm cười rồi nói bố là người ngay thẳng, chịu gánh vác.
Một người đàn ông có trách nhiệm, chịu gánh vác là một chuyện rất quan trọng.
Một người đàn ông phải làm một người tốt mới có thể trở thành một người chồng và một người cha tốt.
Suốt bao năm nay ông đều lấy mình làm gương, thận trọng cần cù, sống dũng cảm ngay thẳng, bố Châu vẫn luôn là một tấm gương tốt trong nhà.
Nhà họ Chu cũng không phải giàu có gì nhưng học trò của bố mẹ cô ở khắp nơi, bất kể là trong giới kinh doanh hay giới chính trị thì bọn họ đều được tôn trọng và kính nể.
Đại học Đà Nẵng là nơi sinh ra rất nhiều nhân tài, trong số đó có rất nhiều người là sinh viên của bố Châu.
Ơn dạy dỗ này là điều vô cùng nặng nề.
Hóa ra mọi suy nghĩ của Châu Vũ đều bắt nguồn từ bố của cô ấy!
Châu Vũ tiến lên phía trước, ôm bố Châu thật chặt rồi nói: “Bố, bất luận là trên phương diện học tập hay cuộc sống của con thì bố đều là một người thầy rất tài giỏi.”
“Con cũng là một học sinh mà bố tự hào nhất.”
Khóe mắt bố Châu rơm rớm nước mắt, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng của Châu Vũ.
“Con là một đứa trẻ ngoan, tuy bờ vai không rộng lớn nhưng cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải tự nắm giữ khoảng trời của riêng mình!”
“Bố, con biết rồi!”
Châu Vũ nghẹn ngào nói.
Sau đó cô ấy theo Phó Thiết Ảnh lên xe, bố Châu và mẹ Châu đứng trước cửa nhìn theo một hồi lâu cũng không quay vào.
Lúc xe dần dần đi xa, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rất muốn khóc...
Đầu mũi cay cay cay, cổ họng nghẹn ngào, ngay cả trái tim cũng đang run lên.
Cô ấy cúi đầu thật thấp, vặn vẹo ngón tay, cố gắng nhịn sự chua xót trong lòng lại.
Ngay lúc này, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở bên đường.
Phó Thiết Ảnh kéo cô ấy vào lòng rồi nói: “Khóc đi, tôi cho em mượn lồng ngực của tôi để dựa.”
“Còn lâu em mới khóc, em không yếu đuối như thế...”
Châu Vũ nức nở nghẹn ngào, kiên cường chống đỡ.
Cô ấy cảm thấy mít ướt trước mặt anh ta là một chuyện cực kỳ mất mặt, vì thế nên mới bướng bỉnh nhịn đến tận bây giờ.
“Thực ra... tôi không hiểu được tình cảm của em, ngay từ khi tôi bắt đầu có ký ức thì đã biết mình là người nhà họ Cố. Nhưng tôi không có bố mẹ, cậu của tôi cũng chỉ một lòng muốn giày vò tôi, nuôi dưỡng tôi trở thành một công cụ giúp ông ta giết người.”
“Ngay từ ban đầu trái tim của tôi đã rất lạnh, nó kiên cố, chắc chắn, không ai có thể phá vỡ được. Đối với tôi mà nói... tình thân cũng chỉ là một thứ xa lạ. Vì thế tôi không biết em đang buồn bã vì điều gì. Nhưng khi nhìn đôi mắt của em ửng đỏ thì với tư cách là một người đàn ông, tôi nên ôm lấy em, cho em mượn lồng ngực của tôi, để mặc em khóc thỏa thích trong lòng tôi.”
“Tôi không thể an ủi em, bởi vì... điều đó không thuộc sở trưởng của tôi, nhưng tôi có thể ở bên cạnh em, mặc em phát tiết. Tôi rất biết chịu đòn nên em có thể đánh tôi vài cái để phát tiết.”
“Bây giờ tôi đang khóc vì cảm động, cũng có phải vì ấm ức tức giận gì đâu mà phải đánh anh.”
“Dù sao thì đối với tôi mà nói, khóc vì cái gì cũng như nhau cả thôi.”
“Anh thực sự không hiểu gì về phụ nữ cả!”
“Tôi không muốn hiểu người khác nhưng không biết vì sao mà tôi lại rất muốn hiểu em.”
Phó Thiết Ảnh cúi đầu, nhìn cô ấy rồi nhàn nhạt nói.
Châu Vũ nghe thấy vậy thì trái tim khẽ run lên, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc nhìn anh ta.
Đôi mắt khẽ lay động, nước mắt cũng bất giác trào ra lăn dài trên má.
Mà Phó Thiết Ảnh lại nghiêng người, dịu dàng hôn lên khóe mắt Châu Vũ.
“Tôi thấy nước mắt là một thứ rất vô dụng, nó chẳng thể thay đổi điều gì cả. Nhưng... nhưng tôi không muốn thấy em ép mình không được khóc. Bắt đầu từ giây phút này tôi đã hiểu lời của em nói rồi, có người bên cạnh để dốc bầu tâm sự có thể khiến tâm trạng tốt hơn, vậy nên nếu em có chuyện gì buồn thì có thể tìm tôi tâm sự.”
“Anh... sao đột nhiên anh lại thông suốt nhiều điều vậy? Anh được đả thông kinh mạch gì đó rồi sao?”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn anh ta, cô ấy còn đang nghi ngờ có phải mình bị ảo thính rồi đúng không, thế mà lại có thể được nghe những lời này phát ra từ miệng của anh ta.
Có khi nào Hắc Ảnh đang ở trước mắt cô ấy đã bị người ta hoán đổi linh hồn rồi không?
“Tôi muốn biết nhân tính của em là gì?”
“Nhân tính sao?”
“Tôi muốn hiểu em, hiểu sự quật cường coi thường cái chết của em, hiểu sự ngang bướng dám chết vì người khác của em, hiểu sự ngây thơ nghé con không biết sợ cọp của em.”
“Đừng... đừng hiểu.”
Châu Vũ vội vàng ngắt lời anh ta, cô ấy bình tĩnh lại, cả người lùi về đằng sau rồi nói: “Em và anh không cùng một thế giới, cho dù có nằm trong không gian phẳng thì cũng phải cách nhau rất xa!”
Phó Thiết Ảnh vừa nghe cô ấy nói vậy thì sự lạnh lùng trong ánh mắt trở nên nhạt dần, thay vào đó là sự đáng sợ và tàn bạo.
Hai tay đang buông thõng xuống hai bên thắt lưng bất giác nắm chặt lại, gân xanh ở đầu nắm tay nổi lên, từng khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.
Anh ta nhớ đến những lời Châu Vũ nói trong phòng bệnh, hai người... đã được định sẵn là không thể ở bên nhau.
Anh ta có muốn ở bên Châu Vũ không?
Câu trả lời là anh ta hoàn toàn không phù hợp ở bên bất cứ một người nào!
“Em nghĩ rằng tôi yêu em sao?” Phó Thiết Ảnh lạnh lùng hỏi.
.”..” Châu Vũ mím môi, cô ấy phải trả lời câu hỏi này thế nào đây? Vấn đề này nói thẳng ra rất dễ làm người ta xấu hổ đó.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu bất kỳ ai. Em dạy cho tôi biết cái gì là tình cảm, tôi cũng phân biệt rất rõ cái gì là nội dung dạy học, cái gì là đời thực. Em quá yếu đuối, muốn giết em cũng chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Em chưa xứng để trở thành người bầu bạn với tôi, vì thế đừng tự đề cao bản thân mình quá, đối với tôi mà nói thì em cũng chỉ là một mối nhân duyên ngắn ngủi, thêm vào đó là... một người giáo viên hợp tiêu chuẩn mà thôi.”
“Tôi chỉ muốn từ từ bù đắp lại những thứ còn thiếu sót trong những năm qua.”
“Chỉ vậy thôi.”
Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói ra ba chữ cuối cùng.
Chỉ vậy thôi.
“Cũng không nghiêm trọng như vậy, ông ấy là bố ruột của em nên tôi vẫn phải tôn trọng ông ấy.”
Châu Vũ nghe vậy thì không khỏi thở phào một hơi, không ngờ rằng chỉ cần một câu nói của Phó Thiết Ảnh thôi mà đã có thể làm cho cô ấy không biết nói gì.
“Tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài sau đó cho nổ tung cả căn nhà, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu rằng ông đây không phải người dễ trêu chọc vào!” Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói.
Châu Vũ bất lực lắc đầu, quả nhiên không thể nghĩ tên xấu xa này quá lương thiện, sự tàn bạo của anh ta vẫn còn nằm sâu trong xương tủy.
“Vậy thì thực sự tôi phải cảm ơn anh vì đã nhượng bộ gia đình em nên mới không phát điên ngay trong nhà rồi, nếu không em cũng chẳng biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa. Anh ở đây chờ em một lát, em chào tạm biệt bọn họ rồi sẽ trở về cùng anh ngay.”
“Ừ, tốc độ nhanh lên một chút.”
“Được rồi, đừng có thúc giục con gái!”
Châu Vũ khó chịu trợn mắt.
Cô ấy trở về nhà nói chuyện với bố mẹ mình một hồi lâu thì bọn họ mới để cho cô ấy rời đi, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
Bố Châu tiễn cô ấy đến trước cửa, ông nhìn Phó Thiết Ảnh đang đứng bên ngoài, ánh mắt càng ngày càng thấy hơi nghiêm trọng.
Sau đó kéo lấy tay của Châu Vũ rồi nói: “Vũ, con đã 18 tuổi rồi, trên góc độ pháp luật thì con đã là người trưởng thành rồi nên phải có trách nhiệm với từng hành động, cử chỉ và lời nói của mình! Bố mẹ là người thân của con, cái nhà này mãi là bến cảng để con căng buồm ra khơi, cũng là bến cảng để con tránh gió. Nhưng con đường trên biển thì chỉ có bản thân con mới có thể khám phá, con phải tự mình cầm lái, ở đó sẽ không có ai dạy con nên đi thế nào!”
“Từ trước đến nay con luôn là một đứa trẻ thông minh, tuy có đôi lúc bướng bỉnh nhưng con vẫn biết phân biệt đúng sai, biết mình nên làm gì và không nên làm gì, con chưa bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng cho con quá nhiều. Vì thế bố hy vọng con có thể tiếp tục duy trì thái độ đó, mỗi một quyết định con đưa ra đều phải được suy nghĩ cặn kẽ, cân nhắc đến hậu quả.”
“Vũ, con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi, tuy rằng bố... cũng có chút suy nghĩ của riêng mình, nhưng bố và mẹ con vẫn sẽ tôn trọng con. Chỉ cần con hạnh phúc và vui vẻ, vậy thì bố mẹ cũng yên tâm rồi. Có lời này bố vẫn chưa nói với con, hiện giờ con đã trưởng thành rồi, bố cũng nên nói điều này rồi.”
“Con gái ngoan, con luôn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Là một đứa con ưu tú của bố, bố tự hào về con! Đời người rất dài, cuối cùng thì vẫn phải tự mình bươn chải để sống sót. Bố mẹ không cần biết con đi bao xa, nhưng con phải nhớ rằng bố mẹ vẫn luôn ở nhà đợi con.”
“Bố...”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn bố Châu.
Bố của cô ấy là một người rất nghiêm túc, vì ông là hiệu trưởng của một trường đại học, hơn nữa còn là một giáo sư chuyên ngành nên ấn tượng của Châu Vũ về ông là gương mặt lúc nào cũng hung dữ và nghiêm khắc.
Tính cách không dịu dàng, con người lại nhàm chán làm cho cô ấy thường xuyên phải than thở với mẹ Châu rằng tại sao bà lại chọn một thầy giáo khô khan, cứng nhắc như bố Châu.
Nhưng mẹ chỉ mỉm cười rồi nói bố là người ngay thẳng, chịu gánh vác.
Một người đàn ông có trách nhiệm, chịu gánh vác là một chuyện rất quan trọng.
Một người đàn ông phải làm một người tốt mới có thể trở thành một người chồng và một người cha tốt.
Suốt bao năm nay ông đều lấy mình làm gương, thận trọng cần cù, sống dũng cảm ngay thẳng, bố Châu vẫn luôn là một tấm gương tốt trong nhà.
Nhà họ Chu cũng không phải giàu có gì nhưng học trò của bố mẹ cô ở khắp nơi, bất kể là trong giới kinh doanh hay giới chính trị thì bọn họ đều được tôn trọng và kính nể.
Đại học Đà Nẵng là nơi sinh ra rất nhiều nhân tài, trong số đó có rất nhiều người là sinh viên của bố Châu.
Ơn dạy dỗ này là điều vô cùng nặng nề.
Hóa ra mọi suy nghĩ của Châu Vũ đều bắt nguồn từ bố của cô ấy!
Châu Vũ tiến lên phía trước, ôm bố Châu thật chặt rồi nói: “Bố, bất luận là trên phương diện học tập hay cuộc sống của con thì bố đều là một người thầy rất tài giỏi.”
“Con cũng là một học sinh mà bố tự hào nhất.”
Khóe mắt bố Châu rơm rớm nước mắt, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng của Châu Vũ.
“Con là một đứa trẻ ngoan, tuy bờ vai không rộng lớn nhưng cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải tự nắm giữ khoảng trời của riêng mình!”
“Bố, con biết rồi!”
Châu Vũ nghẹn ngào nói.
Sau đó cô ấy theo Phó Thiết Ảnh lên xe, bố Châu và mẹ Châu đứng trước cửa nhìn theo một hồi lâu cũng không quay vào.
Lúc xe dần dần đi xa, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rất muốn khóc...
Đầu mũi cay cay cay, cổ họng nghẹn ngào, ngay cả trái tim cũng đang run lên.
Cô ấy cúi đầu thật thấp, vặn vẹo ngón tay, cố gắng nhịn sự chua xót trong lòng lại.
Ngay lúc này, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở bên đường.
Phó Thiết Ảnh kéo cô ấy vào lòng rồi nói: “Khóc đi, tôi cho em mượn lồng ngực của tôi để dựa.”
“Còn lâu em mới khóc, em không yếu đuối như thế...”
Châu Vũ nức nở nghẹn ngào, kiên cường chống đỡ.
Cô ấy cảm thấy mít ướt trước mặt anh ta là một chuyện cực kỳ mất mặt, vì thế nên mới bướng bỉnh nhịn đến tận bây giờ.
“Thực ra... tôi không hiểu được tình cảm của em, ngay từ khi tôi bắt đầu có ký ức thì đã biết mình là người nhà họ Cố. Nhưng tôi không có bố mẹ, cậu của tôi cũng chỉ một lòng muốn giày vò tôi, nuôi dưỡng tôi trở thành một công cụ giúp ông ta giết người.”
“Ngay từ ban đầu trái tim của tôi đã rất lạnh, nó kiên cố, chắc chắn, không ai có thể phá vỡ được. Đối với tôi mà nói... tình thân cũng chỉ là một thứ xa lạ. Vì thế tôi không biết em đang buồn bã vì điều gì. Nhưng khi nhìn đôi mắt của em ửng đỏ thì với tư cách là một người đàn ông, tôi nên ôm lấy em, cho em mượn lồng ngực của tôi, để mặc em khóc thỏa thích trong lòng tôi.”
“Tôi không thể an ủi em, bởi vì... điều đó không thuộc sở trưởng của tôi, nhưng tôi có thể ở bên cạnh em, mặc em phát tiết. Tôi rất biết chịu đòn nên em có thể đánh tôi vài cái để phát tiết.”
“Bây giờ tôi đang khóc vì cảm động, cũng có phải vì ấm ức tức giận gì đâu mà phải đánh anh.”
“Dù sao thì đối với tôi mà nói, khóc vì cái gì cũng như nhau cả thôi.”
“Anh thực sự không hiểu gì về phụ nữ cả!”
“Tôi không muốn hiểu người khác nhưng không biết vì sao mà tôi lại rất muốn hiểu em.”
Phó Thiết Ảnh cúi đầu, nhìn cô ấy rồi nhàn nhạt nói.
Châu Vũ nghe thấy vậy thì trái tim khẽ run lên, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc nhìn anh ta.
Đôi mắt khẽ lay động, nước mắt cũng bất giác trào ra lăn dài trên má.
Mà Phó Thiết Ảnh lại nghiêng người, dịu dàng hôn lên khóe mắt Châu Vũ.
“Tôi thấy nước mắt là một thứ rất vô dụng, nó chẳng thể thay đổi điều gì cả. Nhưng... nhưng tôi không muốn thấy em ép mình không được khóc. Bắt đầu từ giây phút này tôi đã hiểu lời của em nói rồi, có người bên cạnh để dốc bầu tâm sự có thể khiến tâm trạng tốt hơn, vậy nên nếu em có chuyện gì buồn thì có thể tìm tôi tâm sự.”
“Anh... sao đột nhiên anh lại thông suốt nhiều điều vậy? Anh được đả thông kinh mạch gì đó rồi sao?”
Châu Vũ ngơ ngác nhìn anh ta, cô ấy còn đang nghi ngờ có phải mình bị ảo thính rồi đúng không, thế mà lại có thể được nghe những lời này phát ra từ miệng của anh ta.
Có khi nào Hắc Ảnh đang ở trước mắt cô ấy đã bị người ta hoán đổi linh hồn rồi không?
“Tôi muốn biết nhân tính của em là gì?”
“Nhân tính sao?”
“Tôi muốn hiểu em, hiểu sự quật cường coi thường cái chết của em, hiểu sự ngang bướng dám chết vì người khác của em, hiểu sự ngây thơ nghé con không biết sợ cọp của em.”
“Đừng... đừng hiểu.”
Châu Vũ vội vàng ngắt lời anh ta, cô ấy bình tĩnh lại, cả người lùi về đằng sau rồi nói: “Em và anh không cùng một thế giới, cho dù có nằm trong không gian phẳng thì cũng phải cách nhau rất xa!”
Phó Thiết Ảnh vừa nghe cô ấy nói vậy thì sự lạnh lùng trong ánh mắt trở nên nhạt dần, thay vào đó là sự đáng sợ và tàn bạo.
Hai tay đang buông thõng xuống hai bên thắt lưng bất giác nắm chặt lại, gân xanh ở đầu nắm tay nổi lên, từng khớp xương trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.
Anh ta nhớ đến những lời Châu Vũ nói trong phòng bệnh, hai người... đã được định sẵn là không thể ở bên nhau.
Anh ta có muốn ở bên Châu Vũ không?
Câu trả lời là anh ta hoàn toàn không phù hợp ở bên bất cứ một người nào!
“Em nghĩ rằng tôi yêu em sao?” Phó Thiết Ảnh lạnh lùng hỏi.
.”..” Châu Vũ mím môi, cô ấy phải trả lời câu hỏi này thế nào đây? Vấn đề này nói thẳng ra rất dễ làm người ta xấu hổ đó.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không yêu bất kỳ ai. Em dạy cho tôi biết cái gì là tình cảm, tôi cũng phân biệt rất rõ cái gì là nội dung dạy học, cái gì là đời thực. Em quá yếu đuối, muốn giết em cũng chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Em chưa xứng để trở thành người bầu bạn với tôi, vì thế đừng tự đề cao bản thân mình quá, đối với tôi mà nói thì em cũng chỉ là một mối nhân duyên ngắn ngủi, thêm vào đó là... một người giáo viên hợp tiêu chuẩn mà thôi.”
“Tôi chỉ muốn từ từ bù đắp lại những thứ còn thiếu sót trong những năm qua.”
“Chỉ vậy thôi.”
Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói ra ba chữ cuối cùng.
Chỉ vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.