Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1380

Như Ý

21/01/2022

Vết màu hồng rải rác, có chỗ thậm chí còn ứ đọng thành vết xanh đỏ, có thể thấy tối qua có bao nhiêu mãnh liệt.

Mặt của cô thoáng chốc đỏ lên, giống như là một trái cà chua chín vậy.

Cô đang chuẩn bị lấy quần áo đi thay, sau đó đi tìm con rùa đó để tính sổ, không ngờ tới vừa ra khỏi cửa phòng tắm liền nhìn thấy Phó Thiết Ảnh, dọa cô giật mình.

Vừa nãy vẫn còn hùng dũng hiên ngang, nhưng vừa nhìn thấy anh, nháy mắt liền bất động.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là trốn vào trong nhà vệ sinh.

Cô vẫn còn chưa khóa cửa nhà vệ sinh, người đàn ông đó liền bước nhanh đến phía trước, đem cửa đẩy ra, khí lực rất lớn.

Cô lập tức che lại cơ th, che trên rồi lại che dưới.

"Lưu manh, anh cút ra ngoài cho tôi!"

Cô cả thân không mặc gì, nói chuyện cũng không có tí sức mạnh nào.

Phó Thiết Ảnh quét mắt nhìn trên dưới một lượt, ánh mắt dừng lại lưu luyến trên cơ thể lồi lõm của cô.

"Trên người em có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua, chưa sờ qua? Bây giờ lại che che giấu giấu, liệu có muộn quá không?Em đừng quên, lúc đầu là em chủ động trèo lên giường của tôi, cầu tôi muốn em."

"Anh......."

Cô mặt và tai đỏ cả lên, xấu hổ buồn bực vô cùng.

Không có cách nào phản bác lại lời này, cho dù cô không phải là tự nguyện, nhưng sự thực đúng là như vậy, là cô chủ động dâng đến tận cửa.

Hiện giờ đã bước vào hang hổ, căn bản không chỗ nào trốn được.

"Anh thả tôi về đi, anh hiện tại căn bản chính là đang cầm tù sự tự do của tôi! Tôi có thể kiện anh!"

"Kiện tôi?" Anh ta giống như đang nghe một chuyện rất buồn cười, khinh thường nhìn một cái: “ Vậy cũng phải xem em có thể bước ra khỏi cái cửa này hay không rồi hẵng nói."

"Anh.........Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi sẽ không làm người phụ nữ của anh, những đồ đó của anh tôi căn bản không hiếm lại!"

"Chuyện này về sau hẵng nói, em ngoan ngoãn ở đây cho tôi, đợi Tạ Quế Anh nghiên cứu ra thuốc giải." Anh nhẹ nhàng nhíu mi, dường như gặp phải vấn đề khó giải quyết.

"Mấy ngày gần đây tôi không ở nhà, Nhạc Tư sẽ chăm sóc em, có yêu cầu gì thì nói với anh ta."

"Anh định đi làm gì? Có phải là muộn hại người nào không?"

Tâm trạng của cô lập tức trở nên căng thẳng, hồi hộp nhìn anh.

"Không phải."

Anh do dự một chút, mới chậm rãi mở miệng.

"Cái này.........là nói thật hay là nói dối?"

"Em qua đây, tôi nói cho em biết là nói thật hay là nói dối."

Giọng nói của anh ấy trầm thấp khàn khàn, đặc biệt dễ nghe.

Bên trong dường như mang theo chút ma lực, quyến rũ cô ấy tiến lên.

Cô sợ rằng anh ta sẽ có ý đồ đối phó với Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh, cô nắm chặt tay, thận trọng đi tới.

Khi chỉ còn cách một bước, anh trực tiếp kéo cô vào lòng, vòng tay thật chặt.

Hai thân thể dính sát vào nhau, một người mặc tây trang giày da, nghiêm túc trang trọng, mà cô thì toàn thân trống trơn, không một tấc vải, trên thân còn lưu lại dấu vết hoan ái của ngày hôm qua.

Cô chỉ cảm thấy hai má nóng lên, dường như máu toàn thân đều dồn lên não vậy.



Cô sắp hết không khí mà chết rồi.

Mà đôi môi mỏng của anh đang giở trò xấu dính lên bên tai của cô, khàn khàn từ tính nói: “ Đi London thu phục một số người không quy củ, không có quan hệ gì với nhà họ Cố."

Phó Minh Nam từ Lonđon quay về Đà Nẵng, nhân viên lâu năm lập tức vội vàng không yên, không ngừng chèn ép thế lực của bọn họ ở London.

Phó Minh Nam sai anh ta đi thanh lý môn hộ, anh ta mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Loại tiểu nhân vật như thế này không cần anh đích thân xử lý, vậy mà Phó Minh Nam lại huy động nhân lực sai bản thân đi.

Đây rõ ràng là cố ý đem bản thân đánh lạc hướng.

Anh ta trước giờ luôn cẩn thận che dấu Châu Vũ, ngoài Nhạc Tư không ai biết đến mối quan hệ mập mờ của anh và Châu Vũ cả.

Phó Minh Nam không có lý do để nhận ra được việc này, vậy cho nên anh ta mới đắn đo không đoán được.

Hoặc có lẽ, Phó Minh Nam có kế hoạch của bản thân, kiêng kị bản thân, sợ anh ta ngăn cản từ bên trong, cho nên cố ý điều anh ta đi.

Bây giờ mọi suy nghĩ đều là viển vông, anh ta không có cách nào chứng minh được.

Anh ta không có cách nào làm trái lại mệnh lệnh của Phó Minh Nam, chiều nay máy bay sẽ cất cánh.

Châu Vũ nghe lời này, nhịn không được thở nhẹ một hơi.

Nhưng mà chưa kịp thở hết ra đã bị anh hôn xuống.

Nụ hôn này, trong nháy mắt không thể cứu vãn.

Trong cơ thể cô như có lửa, dường như có thể đốt cháy tất cả vậy.

Hai người mơ hồ bước đến giường, khi anh đang định kéo cà vạt và cài cúc áo thì Nhạc Tư đã gõ cửa bên ngoài.

"Đại ca, người của ông Nam đến rồi, muốn cùng anh đi qua đó, bây giờ muốn cùng anh trao đổi một chút kế hoạch, đã dẫn người đến phòng đọc sách rồi."

Động tác của Phó Thiết Ảnh nháy mắt cứng đờ, đầu lông mày nhăn lại, cả gương mặt hết sức nghiêm trọng.

Anh sâu sắc nhìn Châu Vũ một cái, cuối cùng đem toàn bộ dục vọng hóa thành nhu tình, nhẹ nhàng hôn xuống trên đỉnh đầu cô.

Nụ hôn này, dừng lại mấy giây.

Nắng sớm chiếu rọi lên hai con người, vẽ lên hình dáng đẹp đẽ.

"Ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi, ba ngày sau tôi quay về, thuốc Tạ Quế Anh đưa nhớ ngoan ngoãn uống hết, có thể giúp em kéo dài thêm một tháng. Tôi sẽ không để em chết, tin tôi."

"Vâng....."

Não cô giờ bị vây trong trạng thái mơ hồ, cũng không biết cụ thể là anh ta đang nói đến cái gì, chỉ nhất mực nói vâng.

"Vậy tôi đi trước, có thể ra ngoài, nhưng Nhạc Tư phải đi theo, cẩn thận một chút."

Đây là sự nhường nhịn cuối cùng của anh.

"Vâng.....Vâng."

Anh đứng dậy, quay thân rời đi.

Mắt thấy anh sắp đi ra ngoài cửa, cô đột nhiên gọi anh lại.

"Phó Thiết Ảnh...."

Tay anh dừng lại ở trên tay nắm cửa, thân mình dừng lại, quay người nhìn cô.

"Cái đó.......trên đường chú ý an toàn."



Mặc dù anh ta là người xấu, rất nhiều người đều hy vọng anh ta chết.

Nhưng mà trong số những người đó, khẳng định không bao gồm bản thân cô.

Dù cho người toàn thế giới đều muốn anh chết, cô vẫn như cũ mong muốn anh bình an.

Tội ác có thể sống để chuộc tội, chết rồi..... chết rồi liền không còn gì nữa."

"Ừm."

Anh gật đầu, đối mắt nhìn cô, ánh nhìn này có một loại cảm giác nói không thành lời, dường như cùng trước đây không giống nhau.

Nhiều thêm một mảnh............... nhu tình và ăn ý?

Sau khi Phó Thiết Ảnh rời đi, cô nằm thẳng trong ổ chăn, hít một hơi dài.

Tim đập có chút nhanh, hai má nóng bừng, não dường như không hoạt động.

Tâm động tình.

...

Lúc này nhà họ Cố...

Dạo gần đây tình hình có chút phức tạp, Cố Thành Trung không cho phép Hứa Trúc Linh đi ra ngoài.

Nhỡ đâu cô gặp phải vấn đề gì, Cố Thành Trung sợ bản thân sẽ phát điên mất.

Anh cảm thấy bản thân nên mời một bác sĩ khoa tim về nhà, bản thân gần đây rất dễ căng thẳng, tim đập nhanh, choáng váng.

Buổi sáng tỉnh dậy không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, đến cả giày cũng không kịp mang, liền tông cửa xông ra ngoài tìm cô.

Mà cô chỉ là đi nhà xí có chút mà thôi!

Cô ở trên ban công chăm sóc hoa cỏ, không cẩn thận bị xương rồng đâm một cái, đau đến kêu ra tiếng, vậy mà anh lại căng thẳng chạy qua.

Nơi ở của nhà họ Cố trên dưới đều lắp camera, máy cảm ứng tia hồng ngoại, trên cao trong vòng 500m đều lắp máy thăm dò, đừng nói là máy bay trực thăng, ngay cả một con chim bay về phương nam cũng có thể dò ra được.

Trong phòng rất nhiều chỗ bí mật đều được lắp còi báo cảnh sát, trên người cô cũng lắp rất nhiều máy định vị.

Dây buộc tóc. đồng hồ, dây chuyền, nhẫn, dây áo, dây giày...

Những thiết bị định vị mini chính xác này đều do Phó Thanh Viên thiết kế.

Hơn nữa cô chỉ cần cách xa Cố Thành Trung vượt quá 1km, điện thoại của anh liền sẽ phát chuông báo cảnh sát, tự động kích hoạt bản đồ hướng dẫn đến vị trí của cô.

Hứa Trúc Linh cảm thấy bản thân có thể so với gấu mèo bảo vật quốc gia rồi, địa vị trong nhà chớp mắt được nâng cao lên rất nhiều.

Mặc dù hạn chế tự do cá nhân rất không thoải mái, đi đâu cũng không tiện, cả người cũng bị làm cho trở nên căng thẳng.

Nhưng mà cô nhìn ra được sự quan tâm của người đàn ông này, không để cả thế giới vào trong mắt, nhưng lại duy nhất để cô ở trong lòng.

Nếu như ngoan ngoãn chỗ nào cũng không đi, có thể khiến anh ấy yên tâm, ngủ ngon giấc cũng coi như đáng giá.

Cô ngồi trên ghế xích đu xem sách, nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, khóe mắt nhịn không được giương lên.

Chính vào lúc này, Phó Thanh Viên tiến đến gõ cửa nói: “Cô Trúc Linh, anh trai tôi muốn gặp cô."

"Anh trai anh......"

"Đúng vậy, anh trai tôi........."

Anh ta nghiêm túc kéo tay cô, đi ra hướng ngoài sân, khiến cho cô có chút buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook