Chương 1520
Như Ý
27/01/2022
Sáng ngày hôm sau, Nhật Kinh Lê Sa thức dậy từ rất sớm, trước tiên đi từ biệt Quý Thiên Kim.
Quý Thiên Kim có chút ngạc nhiên, vì Lê Sa ở đây thấy rất vui, lại đột nhiên muốn quay về.
Bà ấy rất thích Lê Sa, Lê Sa rất đáng yêu, được mọi người yêu quý, cũng rất biết quan sát lời nói và sắc mặt người khác, nói tóm lại là một cô gái thông minh lanh lợi, tâm sáng như gương, mặc dù lớn lên trong công ty Nhật Kinh, nhưng con bé không hề bị nhiễm bụi trần.
Bà ấy cũng tin rằng, Cố Thành Trung đã dám để người ở lại nơi này, thì tuyệt đối không phải là người xấu.
Nếu không Cố Thành Trung làm sao có thể đặt Hứa Trúc Linh vào vòng nguy hiểm được?
Lê Sa miễn cưỡng giữ khuôn mặt tươi cười, giả vờ như không có vấn đề gì, chỉ nói là bản thân mình rất nhớ tên ngốc Phó Thanh Viên.
Quý Thiên Kim là một người thông minh, có nhìn ra điều gì đi chăng nữa cũng không vạch trần, chỉ muốn để con bé sau này muốn đến thì đến, không cần phải khách sáo.
Sau khi tạm biệt Quý Thiên Kim, Lê Sa trực tiếp gọi xe rời đi, không chào hỏi bất kỳ người nào khác nữa.
Lúc dùng bữa sáng, mọi người đều xuống ăn, không thấy Lê Sa xuất hiện.
Bạch Minh Châu không nén được nghi hoặc, Quý Thiên Kim từ nhà bếp đi ra nói luôn: “Lê Sa đã quay về rồi, nói là nhớ Phó Thanh Viên, muốn quay về đó sống.”
“Cái gì? Lê Sa đi rồi sao? Sao anh vẫn còn ngồi đây, không phải là bạn trai nên đưa bạn gái về nhà chứ?”
Bạch Minh Châu nhìn sang Diên, trong suy nghĩ của cô, bạn trai nên đưa bạn gái về nhà.
Hứa Trúc Linh cũng nhìn anh ta nói: “Đúng đó, anh cũng nên đặt chút tâm tư vào Lê Sa một chút, tôi sau này không đi ra ngoài nữa, tôi ở lại nhà họ Quý rất an toàn, anh cứ yên tâm yêu đương, không dễ gì mới gặp được một cô gái tốt như vậy.”
“Cô ấy….tốt không?”
Anh ta thở ra ba chữ, đầu mày nhíu chặt.
Trong mắt anh ta, Nhật Kinh Lê Sa là một cô gái ồn ào, tinh quái kỳ quặc, giống như một con hồ ly nhỏ.
Anh ta biết cô ấy không phải người xấu, nhưng thân phận không rõ ràng, biết đâu lại làm ra điều bất lợi cho Hứa Trúc Linh thì phải làm sao?
Anh ta đã đề phòng, chỉ là….được biết cô ấy đã rời đi, ngoài Quý Thiên Kim ngạc nhiên, thì những người còn lại đều rõ.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Cô ấy vốn dĩ tay không đến đây, ở đây chỉ thêm vài bộ quần áo để tiện thay giặt.
Khi đi, chỉ cần xách theo một cái túi giấy là có thể rời đi.
Một cô gái như cô ấy, lúc ra đi liệu có buồn?
Anh ta nghĩ đến đây, cổ họng bỗng nhiên tắc nghẹn lại.
Hơn nữa lúc này, Bạch Minh Châu lại cứ đẩy anh, nhịn không được liền trợn mắt.
“Bạn tốt, anh tìm cô ấy yêu đương làm gì? Lê Sa trông rất sáng sủa hoạt bát, nhưng thật người của công ty Nhật Kinh, nhưng duy chỉ có Lê Sa là tôi không ghét cô ấy.”
“Diên, có phải anh cãi nhau với Lê Sa không?” Hứa Trúc Linh hồ nghi hỏi.
“Không có”
“Không có? Không có mà sao anh lại không đưa cô ấy về nhà?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn sáng đi.”
Diên cau mày, không muốn nói thêm gì nữa.
Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt anh ta trầm xuống, như kiểu trong lòng không vui, ấy lôi kéo Bạch Minh Châu, để cô ấy nói ít đi một chút.
Đợi ăn sáng xong, cô ấy gọi Diên ra phía sau.
“Em muốn hỏi tôi chuyện tối qua à?”
“Chuyện tối qua khoan hẵng nói, anh đã đồng ý với tôi, chắc chắn sẽ nói cho tôi biết. Nhưng hiện tại tôi lo cho anh và Lê Sa hơn, tôi sợ là Lê Sa đang hiểu lầm chúng ta. Diên, nếu anh đã biết rõ chúng ta không cần cố chấp làm gì, bỏ qua đi.”
“Tôi và anh đã là quá khứ, thậm chí còn chưa từng bắt đầu. Nhưng Lê Sa không giống vậy, cô ấy là hiện tại của anh, cũng có thể là một nửa trong tương lai của anh.”
“Tôi biết, thân phận của tôi hiện tại mà nói những lời này là rất kỳ quái, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh. Con người không thể cứ sống mãi với quá khứ, mà cần ở trước mắt anh, nếu anh có tình cảm với cô ấy, thì có thể bồi dưỡng đoạn tình cảm đó, đừng như trẻ con nữa, mà hãy tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Nếu anh không thích người ta, cũng nên quyết đoán từ chối, không nên để cho cô ấy có hy vọng.”
“Tôi với cô ấy…..một lời không thể nói hết được, không giống như em nghĩ.”
Bọn họ chính là đang giả vờ, không thể nói đến tình cảm chân thật được.
Nhưng những lời này anh khó có thể mở miệng nói ra được, chỉ có thể để bọn họ tiếp tục hiểu lầm mà thôi.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta như vậy, cũng không biết nên khuyên giải thế nào nữa.
Cô ấy cho rằng khi Diên buông bỏ được, thì mới có thể tiếp nhận người khác.
Diên đã không chỉ một lần nói với cô ấy, không có tình cảm nam nữ với cô ấy, chỉ có tình nghĩa bạn bè.
Mặc dù không biết đoạn tình cảm này thuần túy bao nhiêu, nhưng cô ấy biết, Diên đã tỉnh ngộ, sẽ không có chủ ý nào khác.
Cho dù như vậy, anh ấy vẫn nên bắt đầu nghĩ đến chuyện tình cảm của bản thân mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta và Lê Sa ở cùng nhau, cô ấy đã có chút không tin, thậm chí còn cảm thấy bọn họ đang diễn kịch, chỉ vì để mình được yên tâm.
Nhưng quan sát mấy ngày nay, hai người bọn họ rất hòa hợp, hơn nữa còn phát triển rất nhanh, đã đến bước nào rồi, có lẽ là đã bị đối phương thu hút.
“Em không cần phải lo lắng chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tôi sợ anh bỏ lỡ cô ấy, sau này sẽ hối hận.”
“Em đã nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không hối hận.”
Diên kiên định nói.
Lời anh ta vừa nói ra, Hứa Trúc Linh ngược lại không biết nên nói gì nữa.
“Anh cảm thấy Lê Sa không tốt sao?”
“Cô ấy thực ra rất ưu tú, chỉ là…..chuyện tình cảm cần phải dung hòa, tính cách của tôi và cô ấy có chút không hợp nhau, tiếp xúc dần dần vậy.”
“Hai người ở bên nhau cần phải từ từ, đâu có một bước đạt được ngay. Từ trước đến nay không có chuyện một bước mà thành, đều là nước chảy đá mòn. Những lời này của anh đừng bao giờ nói trước mặt cô ấy, sẽ làm tổn thương cô ấy đó. Cứ cho là anh cảm thấy không thích hợp, cũng không thể lừa dối tình cảm của con gái người ta. Phụ nữ đều muốn được dỗ dành, không có việc gì thì gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện video call, tình cảm sẽ dần dần được bồi dưỡng mà phát triển.”
“Buổi chiều đừng có ở nhà đợi nữa, hẹn cô ấy ra ngoài đi ăn uống.”
Diên nghe mấy lời này, nhịn không được muốn cười.
Ăn ăn uống uống.
Người ta đều là đi dạo phố, đi xem phim, cuối cùng mới là đi ăn uống,
Nhưng đến Hứa Trúc Linh, mấy cái đứng đầu kia đều là giả tạo, duy chỉ có ăn uống mới là con đường chính.
Lúc cô ấy nói những lời này, thậm chí yết hầu cũng chuyển động một chút.
Thời gian này, do mang thai mà phải ăn uống kiêng khem, cũng coi như là cô ấy đang bị giày vò.
“Đợi chút tôi dẫn cô đi ăn món ngon, những món thanh đạm chút, cũng có nhà hàng không tồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trừng mắt nói: “Anh dẫn tôi đi làm gì, dẫn Lê Sa kia kìa! Nếu anh không ngoan ngoãn yêu đương, thì chuyển ra khỏi nhà nhà họ Quý, tránh cho việc tôi cứ nhìn thấy anh là tức giận!”
“Nhưng…”
Anh ta cau mày, người là do anh ta đuổi đi, giờ lại đi tìm, anh ta còn mặt mũi gì nữa?
“Nhưng cái gì mà nhưng? Giờ là chín giờ rồi, anh trước tiên nói kế hoạch của Cố Thành Trung, nói xong thì đi nhanh đi. Tôi biết ở Đà Nẵng này có chỗ nào thích hợp để hẹn hò, tôi sẽ chọn giúp anh một chỗ.”
Cô ấy cũng không quên kế sách của Cố Thành Trung.
Diên có chút bất lực, anh ta không muốn để cho Hứa Trúc Linh biết quá nhiều, nhưng đến giờ cũng không thể giấu được nữa.
Anh ta nói: “Tôi sợ là…. em không chịu nổi.”
Cô ấy cười cười, nói đến chuyện sống chết, cô ấy vậy mà lại không hề có chút sợ hãi lo âu.
Anh ta mím môi, đang định nói gì đó, thì Hứa Trúc Linh đã lại bổ sung thêm.
“Không đúng, Cố Thành Trung xảy ra chuyện gì, thì tôi không chịu được được.”
Diên nghe thấy mấy lời nói yếu ớt này, trong tim ….có chút nhói đau.
Lần này, cũng coi như chết tâm đi thôi.
Thật ra anh ta đã sớm nên chết tâm, chưa bao giờ ôm hy vọng, nhưng khi nghe những lời này vẫn thấy nhói đau, nhưng cũng không đau đến như vậy.
Thì ra….tâm đã chết rồi, cũng sẽ không đau như vậy nữa, cũng có thể thoát khỏi ám ảnh rồi.
Quý Thiên Kim có chút ngạc nhiên, vì Lê Sa ở đây thấy rất vui, lại đột nhiên muốn quay về.
Bà ấy rất thích Lê Sa, Lê Sa rất đáng yêu, được mọi người yêu quý, cũng rất biết quan sát lời nói và sắc mặt người khác, nói tóm lại là một cô gái thông minh lanh lợi, tâm sáng như gương, mặc dù lớn lên trong công ty Nhật Kinh, nhưng con bé không hề bị nhiễm bụi trần.
Bà ấy cũng tin rằng, Cố Thành Trung đã dám để người ở lại nơi này, thì tuyệt đối không phải là người xấu.
Nếu không Cố Thành Trung làm sao có thể đặt Hứa Trúc Linh vào vòng nguy hiểm được?
Lê Sa miễn cưỡng giữ khuôn mặt tươi cười, giả vờ như không có vấn đề gì, chỉ nói là bản thân mình rất nhớ tên ngốc Phó Thanh Viên.
Quý Thiên Kim là một người thông minh, có nhìn ra điều gì đi chăng nữa cũng không vạch trần, chỉ muốn để con bé sau này muốn đến thì đến, không cần phải khách sáo.
Sau khi tạm biệt Quý Thiên Kim, Lê Sa trực tiếp gọi xe rời đi, không chào hỏi bất kỳ người nào khác nữa.
Lúc dùng bữa sáng, mọi người đều xuống ăn, không thấy Lê Sa xuất hiện.
Bạch Minh Châu không nén được nghi hoặc, Quý Thiên Kim từ nhà bếp đi ra nói luôn: “Lê Sa đã quay về rồi, nói là nhớ Phó Thanh Viên, muốn quay về đó sống.”
“Cái gì? Lê Sa đi rồi sao? Sao anh vẫn còn ngồi đây, không phải là bạn trai nên đưa bạn gái về nhà chứ?”
Bạch Minh Châu nhìn sang Diên, trong suy nghĩ của cô, bạn trai nên đưa bạn gái về nhà.
Hứa Trúc Linh cũng nhìn anh ta nói: “Đúng đó, anh cũng nên đặt chút tâm tư vào Lê Sa một chút, tôi sau này không đi ra ngoài nữa, tôi ở lại nhà họ Quý rất an toàn, anh cứ yên tâm yêu đương, không dễ gì mới gặp được một cô gái tốt như vậy.”
“Cô ấy….tốt không?”
Anh ta thở ra ba chữ, đầu mày nhíu chặt.
Trong mắt anh ta, Nhật Kinh Lê Sa là một cô gái ồn ào, tinh quái kỳ quặc, giống như một con hồ ly nhỏ.
Anh ta biết cô ấy không phải người xấu, nhưng thân phận không rõ ràng, biết đâu lại làm ra điều bất lợi cho Hứa Trúc Linh thì phải làm sao?
Anh ta đã đề phòng, chỉ là….được biết cô ấy đã rời đi, ngoài Quý Thiên Kim ngạc nhiên, thì những người còn lại đều rõ.
Không biết vì sao, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Cô ấy vốn dĩ tay không đến đây, ở đây chỉ thêm vài bộ quần áo để tiện thay giặt.
Khi đi, chỉ cần xách theo một cái túi giấy là có thể rời đi.
Một cô gái như cô ấy, lúc ra đi liệu có buồn?
Anh ta nghĩ đến đây, cổ họng bỗng nhiên tắc nghẹn lại.
Hơn nữa lúc này, Bạch Minh Châu lại cứ đẩy anh, nhịn không được liền trợn mắt.
“Bạn tốt, anh tìm cô ấy yêu đương làm gì? Lê Sa trông rất sáng sủa hoạt bát, nhưng thật người của công ty Nhật Kinh, nhưng duy chỉ có Lê Sa là tôi không ghét cô ấy.”
“Diên, có phải anh cãi nhau với Lê Sa không?” Hứa Trúc Linh hồ nghi hỏi.
“Không có”
“Không có? Không có mà sao anh lại không đưa cô ấy về nhà?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn sáng đi.”
Diên cau mày, không muốn nói thêm gì nữa.
Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt anh ta trầm xuống, như kiểu trong lòng không vui, ấy lôi kéo Bạch Minh Châu, để cô ấy nói ít đi một chút.
Đợi ăn sáng xong, cô ấy gọi Diên ra phía sau.
“Em muốn hỏi tôi chuyện tối qua à?”
“Chuyện tối qua khoan hẵng nói, anh đã đồng ý với tôi, chắc chắn sẽ nói cho tôi biết. Nhưng hiện tại tôi lo cho anh và Lê Sa hơn, tôi sợ là Lê Sa đang hiểu lầm chúng ta. Diên, nếu anh đã biết rõ chúng ta không cần cố chấp làm gì, bỏ qua đi.”
“Tôi và anh đã là quá khứ, thậm chí còn chưa từng bắt đầu. Nhưng Lê Sa không giống vậy, cô ấy là hiện tại của anh, cũng có thể là một nửa trong tương lai của anh.”
“Tôi biết, thân phận của tôi hiện tại mà nói những lời này là rất kỳ quái, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh. Con người không thể cứ sống mãi với quá khứ, mà cần ở trước mắt anh, nếu anh có tình cảm với cô ấy, thì có thể bồi dưỡng đoạn tình cảm đó, đừng như trẻ con nữa, mà hãy tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Nếu anh không thích người ta, cũng nên quyết đoán từ chối, không nên để cho cô ấy có hy vọng.”
“Tôi với cô ấy…..một lời không thể nói hết được, không giống như em nghĩ.”
Bọn họ chính là đang giả vờ, không thể nói đến tình cảm chân thật được.
Nhưng những lời này anh khó có thể mở miệng nói ra được, chỉ có thể để bọn họ tiếp tục hiểu lầm mà thôi.
Hứa Trúc Linh thấy anh ta như vậy, cũng không biết nên khuyên giải thế nào nữa.
Cô ấy cho rằng khi Diên buông bỏ được, thì mới có thể tiếp nhận người khác.
Diên đã không chỉ một lần nói với cô ấy, không có tình cảm nam nữ với cô ấy, chỉ có tình nghĩa bạn bè.
Mặc dù không biết đoạn tình cảm này thuần túy bao nhiêu, nhưng cô ấy biết, Diên đã tỉnh ngộ, sẽ không có chủ ý nào khác.
Cho dù như vậy, anh ấy vẫn nên bắt đầu nghĩ đến chuyện tình cảm của bản thân mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta và Lê Sa ở cùng nhau, cô ấy đã có chút không tin, thậm chí còn cảm thấy bọn họ đang diễn kịch, chỉ vì để mình được yên tâm.
Nhưng quan sát mấy ngày nay, hai người bọn họ rất hòa hợp, hơn nữa còn phát triển rất nhanh, đã đến bước nào rồi, có lẽ là đã bị đối phương thu hút.
“Em không cần phải lo lắng chuyện của tôi, tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tôi sợ anh bỏ lỡ cô ấy, sau này sẽ hối hận.”
“Em đã nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không hối hận.”
Diên kiên định nói.
Lời anh ta vừa nói ra, Hứa Trúc Linh ngược lại không biết nên nói gì nữa.
“Anh cảm thấy Lê Sa không tốt sao?”
“Cô ấy thực ra rất ưu tú, chỉ là…..chuyện tình cảm cần phải dung hòa, tính cách của tôi và cô ấy có chút không hợp nhau, tiếp xúc dần dần vậy.”
“Hai người ở bên nhau cần phải từ từ, đâu có một bước đạt được ngay. Từ trước đến nay không có chuyện một bước mà thành, đều là nước chảy đá mòn. Những lời này của anh đừng bao giờ nói trước mặt cô ấy, sẽ làm tổn thương cô ấy đó. Cứ cho là anh cảm thấy không thích hợp, cũng không thể lừa dối tình cảm của con gái người ta. Phụ nữ đều muốn được dỗ dành, không có việc gì thì gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện video call, tình cảm sẽ dần dần được bồi dưỡng mà phát triển.”
“Buổi chiều đừng có ở nhà đợi nữa, hẹn cô ấy ra ngoài đi ăn uống.”
Diên nghe mấy lời này, nhịn không được muốn cười.
Ăn ăn uống uống.
Người ta đều là đi dạo phố, đi xem phim, cuối cùng mới là đi ăn uống,
Nhưng đến Hứa Trúc Linh, mấy cái đứng đầu kia đều là giả tạo, duy chỉ có ăn uống mới là con đường chính.
Lúc cô ấy nói những lời này, thậm chí yết hầu cũng chuyển động một chút.
Thời gian này, do mang thai mà phải ăn uống kiêng khem, cũng coi như là cô ấy đang bị giày vò.
“Đợi chút tôi dẫn cô đi ăn món ngon, những món thanh đạm chút, cũng có nhà hàng không tồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, trừng mắt nói: “Anh dẫn tôi đi làm gì, dẫn Lê Sa kia kìa! Nếu anh không ngoan ngoãn yêu đương, thì chuyển ra khỏi nhà nhà họ Quý, tránh cho việc tôi cứ nhìn thấy anh là tức giận!”
“Nhưng…”
Anh ta cau mày, người là do anh ta đuổi đi, giờ lại đi tìm, anh ta còn mặt mũi gì nữa?
“Nhưng cái gì mà nhưng? Giờ là chín giờ rồi, anh trước tiên nói kế hoạch của Cố Thành Trung, nói xong thì đi nhanh đi. Tôi biết ở Đà Nẵng này có chỗ nào thích hợp để hẹn hò, tôi sẽ chọn giúp anh một chỗ.”
Cô ấy cũng không quên kế sách của Cố Thành Trung.
Diên có chút bất lực, anh ta không muốn để cho Hứa Trúc Linh biết quá nhiều, nhưng đến giờ cũng không thể giấu được nữa.
Anh ta nói: “Tôi sợ là…. em không chịu nổi.”
Cô ấy cười cười, nói đến chuyện sống chết, cô ấy vậy mà lại không hề có chút sợ hãi lo âu.
Anh ta mím môi, đang định nói gì đó, thì Hứa Trúc Linh đã lại bổ sung thêm.
“Không đúng, Cố Thành Trung xảy ra chuyện gì, thì tôi không chịu được được.”
Diên nghe thấy mấy lời nói yếu ớt này, trong tim ….có chút nhói đau.
Lần này, cũng coi như chết tâm đi thôi.
Thật ra anh ta đã sớm nên chết tâm, chưa bao giờ ôm hy vọng, nhưng khi nghe những lời này vẫn thấy nhói đau, nhưng cũng không đau đến như vậy.
Thì ra….tâm đã chết rồi, cũng sẽ không đau như vậy nữa, cũng có thể thoát khỏi ám ảnh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.