Chương 159
Như Ý
28/04/2021
Hứa Đức Thắng nghĩ rằng bám được lấy Cố Triệt là có thể kê cao gối lên để ngủ, thậm chí còn tường tượng đến một viễn cảnh rất đẹp đẽ.
“Em mệt roi, em có thể nghỉ ngơi ở đây không? Bây giờ em vẫn chưa muốn xuống dưới, đợi đến khi ăn cơm rồi em mới xuống có được không?”
“Được, lát nữa anh đến đón em.”
Cố Thành Trung giúp cô đắp chăn rồi hôn lên trán cô một cái và nói: “Nhớ mơ đến anh trong giấc mơ đấy.”
“Hử!” Hứa Trúc Linh bĩu môi tức giận, người này đúng thật là bá đạo, đến giấc mơ của cô của cô cũng muốn quản lý, sao anh không đến làm ở Cục giám sát luôn đi.
Cố Thành Trung véo véo má cô một chút rồi xoay người rời đi.Anh đương nhiên là có việc phải làm, nhà họ Hứa đã bắt nạt người của anh thì anh đưong nhiên không thể tha cho bọn họ được.
Hứa Đức Thắng lúc đó vẫn còn ở trong đại sảnh giao lưu với mọi người. Mọi người đều tới chúc mừng, ông ta uống nhiều rượu đến mức cảm giác người mình có thể bay lên.
Người gặp được chuyện vui thì tinh thần thoải mái, đúng là ông ta đang cảm nhận được cảm giác này.
Cổ Thành Trung cam ly ruou tới và cạn ly với Hứa Đức Thằng.
Hứa Đức Thắng nhìn thấy rõ người đang tới là ai, trong lòng ông ta không khỏi run lên, ông ta bắt đầu nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Xem ra đứa con gái khốn kiếp kia đã đi mách lẻo, đúng là có được một chỗ dựa thì không coi người bổ này ra gì.
“Anh Trung.” Hứa Đức Thắng nói.
“Tôi muốn uống với bố vợ một ly.”
Anh nói nhẹ nhưng mọi người xung quanh đều biết ý nên đi sang cho khác.
Thấy vậy, Hứa Đức Thắng hình như hiểu ra điều gì
đó.”Anh Trung tìm tôi là vì chuyện của con bé Trúc Linh sao?”
“Trước đó tôi đã nói với ông mấy lời rồi nhưng hình như ông không coi nói ra gì, ông làm như vậy thật là làm khó tôi.”
Cổ Thành Trung nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc rồi lắc nhẹ, ánh đèn phản chieu ra một màu sắc võ cùng kỳ lạ.
Ánh sáng màu đỏ đó hắt lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh trở nên thâm sâu khó đoán hơn.
Cả người anh… giống như một bóng ma.
Bây giờ Từ Đức Thắng cũng đã là thông gia với Cổ Triệt và ngang hàng với Cổ Thành Trung, thêm chuyện Cố Thành Trung muốn cưới Hứa Trúc Linh thi ông ta thấy vai về của mình vẫn có chút hơn.
Ông ta càm thấy tự tin hơn một chút: “Anh Trung, ông là người làm cha, chẳng lẽ dạy dỗ con gái mình một chút cũng là sai sao?”
“Sao tôi nhớ lúc đầu, ông không nói chuyện với tôi như the nhi? Ông nói chuyện rất khách sáo và còn khẳng định chắc chắn rằng sẽ chăm sóc tốt cho Ha Trúc Linh, không để cho cô ấy phải chịu một chút ẩm ỨC nào trong nhà họ Hứa, Sao bây giờ con gái lớn của ông trở thành người của nhà họ Có, qua lại với anh traicủa tôi thi cách nói chuyện của ông lại thay đổi như vậy?”
“Tôi cũng chỉ nói sự thật, nếu con bé Hứa Trúc Linh không làm gì sai, thi tôi việc gì phải trừng phat no? Tôi yêu thương nó còn không hết kia kia. Thật sự là vì lần này là nó ăn nói không biết suy nghĩ, không biết trên biết dưới nên tôi mới tức giận dạy dỗ cho nói một trận. Trên đời này làm gi có người cha nào lại không dạy dỗ con mình chứ? Kể cả là Hứa Đan Thu, nếu như nó làm gì sai thì tôi cũng sẽ xử lý nó.”
“Nhưng ông nói cô ấy là một sự sỉ nhục?”
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói, từng chữ từng chữ được nói ra từ đôi môi mỏng quyến rũ.
Hứa Đức Thắng nghe vậy thì cà người run lên.
Ông ta không ngờ, Hứa Trúc Linh còn nói cả những điều này với Cổ Thành Trung nhưng ông ta không biết rằng Cố Thành Trung từ lâu đã nghe thấy hết những gì ông ta nói.
“Ông nghĩ rằng Hứa Đan Thu gả vào nhà họ Cố, phía sau có anh trai tôi chống lưng thì có thể kế cao gối mà ngủ sao? Tính tình tôi cũng chẳng tốt đẹp gì lắm, lại còn dễ tức giận. Lúc đầu ông đưa con gái thử hai của mình cho tôi cũng là để lấy lòng nhà họ Co. Bây giờ ông không lấy lòng được tôi thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa.””Những thủ doạn của tôi cũng không dược sach sẽ gì làm, Con gái ông từ nay về sau déu ở nhà họ C6, ông không nhìn cũng không gặp dược, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì dùng là không hay lắm
“Anh… anh đang uy hiếp tôi sao?”
Mặt Hứa Đức Thắng biến sắc, ông ta hơi tức gián.
“Ông động vào người của tôi thi làm sao tôi không được động vào người của ông?”
Cô Thành Trung lạnh lùng nói, ánh mắt của anh vô cùng nguy hiểm, thậm chí giống như muốn ăn tưới nuốt sống người khác vậy.
Hứa Đức Thắng nghe thấy vậy thì cả người run lên,
“Hứa Đức Thắng, ông một bó tuổi như vậy rồi, cũng không dễ dàng gì mới lấy được những thứ trong tay, ông đừng hủy hoại trong chốc lát như thế. Nếu như ông không thể làm chủ được nhà họ Hứa thi ông cứ nắm mơ đến J.C đi. Nếu như ông đã không thể công bằng, vậy thì để tôi đứng về phía Hứa Trúc Linh, bây giờ ông thử dụng vào di.”
Câu nói cuối cùng rõ ràng là đang uy hiếp ông ta.
Bây giờ anh không khác gì một con sư từ dữ khi bị con minh bị người khác động vào, vô cùng tức giận.Hứa Đức Thắng bị những lời này dọa cho đến mức đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy ông ta còn mơ màng vì uống rượu nhưng bây giờ thì ông ta đã tinh cả rượu.
“Anh Trung.. đang nói..”
“Về sau chỉ có tôi được day do cô ấy, ông không có cái quyền ấy, ông hiểu chưa?”
“Tôi hiểu… hiểu rồi.”
Hứa Đức Thắng tức giận nhưng không dám nói, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Cổ Triệt đúng là rất lới hại nhưng ông ta không thể không đề phòng Cố Thành Trung.
Những năm nay, Cố Triệt vẫn luôn muốn lấy mạng Cổ Thành Trung, nhưng lần nào Cổ Thành Trung cũng thoát chết trong gang tấc, thậm chí còn cài trang tới bây giờ, phát triển J.C thành một tập đoàn có sức mạnh kinh người.
Mấy năm nay Có Triệt còn phải e dè Cố Thành Trung thì làm sao ông ta có thể đắc tội được với người này.
Bây giờ ông ta chỉ có thể kiểm chế.
Những gì Cố Thành Trung nên nói anh cũng đang nói xong, những gì không nên nói anh cũng đã nói nên lúc này anh quay người rời đi.Anh đã dặn dò Khương Anh Tùng, nên đối phó với Hứa thị như thế nào thì cử đối phó như thế, chi cần để bọn họ không phá sản là được.
Dù sao Hữa Trúc Linh cũng là con gái của nhà họ Hứa, Hứa Thị sụp đổ kiểu gì cũng có ảnh hưởng đến cô.
Đến khi thời điểm chín muối, anh nhất định sẽ cho Hứa Trúc Linh rời khỏi nhà họ Hứa, hoàn toàn rời khỏi căn nhà máu lạnh vô tình đó.
Về sau, nhà của anh sẽ là nơi ở duy nhất của cô,
Anh giai cho Khương Anh Tùng mấy chuyện, thứ nhất là chuyện của nhà họ Hứa và thứ hai là Lâm Thanh Loan.
Mồm miệng của cô ta có vẻ quá dài rối.
“Ông nghĩ nên đoi phó như thế nào với những người đàn bà lắm mồm?”
“Đương nhiên là và miệng rồi, giống như trong phim cung đấu vậy. Bên trái một cái rối lại bên phải một cái, đánh như thế mới sung sưởng.”
“Vây tôi giao nhiệm vụ này cho ông”
“Tôi cũng lớn tuổi rồi, đánh một người phụ nữ thì có về không hợp lý lam?” Khương Anh Tùng nói hdi ngắn ngại.”Tôi bảo ông phải tự ra tay sao? Ông không biết tim người khác sao?” Cổ Thành Trung hơi tức giận nói.
VÀ? Vậy thì tôi trông giống thái giám, đứng canh người ta ra tay?”
Khương Anh Tùng cử cảm thấy kỳ lạ.
Cổ Thành Trung chưa về đến phòng nghỉ ngơi thì đã bị Cố Ngọc Vy chặn lịa.
“Anh, anh muốn uống một ly không?”
Cô cười và nói.
Trong lòng Cổ Thành Trung đang hơi khó chịu nên
nhanh chóng gật đầu.
Hai người ngồi một góc trong sành lớn, trên bàn bày rất nhiều rượu và điểm tâm.
Cố Ngọc Vy khó hiểu không biết vi sao Hứa Trúc Linh lại thích ăn thứ này.
Những thứ này đều ngọt như vậy, cô làm sao mà ăn được vậy,
Cô ăn thừ một miếng bánh ngọt và lạnh nhưng
không chịu được nên đành bỏ xuống.
“Cái này ngọt quả, làm sao có thể ăn được vậy?”
“Hứa Trúc Linh cô ấy khóc suốt nên mới muốn dựa vào những thứ đó ngọt này để lấp đầy nỗi đau tronglong.”
Cố Thành Trung nhìn những món điểm tâm đó, anh giống như đang suy nghĩ gì đó,
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười của Hứa Trúc Linh hiện lên trong tâm tri anh, cô rất ấm áp, cô giống như chưa từng trải qua những chuyện trên cuộc đời và cũng chưa từng trải qua những chuyện sóng gió. Không biết suốt cả quãng đường vừa qua cô đã vất và như thê nào.
“Em mệt roi, em có thể nghỉ ngơi ở đây không? Bây giờ em vẫn chưa muốn xuống dưới, đợi đến khi ăn cơm rồi em mới xuống có được không?”
“Được, lát nữa anh đến đón em.”
Cố Thành Trung giúp cô đắp chăn rồi hôn lên trán cô một cái và nói: “Nhớ mơ đến anh trong giấc mơ đấy.”
“Hử!” Hứa Trúc Linh bĩu môi tức giận, người này đúng thật là bá đạo, đến giấc mơ của cô của cô cũng muốn quản lý, sao anh không đến làm ở Cục giám sát luôn đi.
Cố Thành Trung véo véo má cô một chút rồi xoay người rời đi.Anh đương nhiên là có việc phải làm, nhà họ Hứa đã bắt nạt người của anh thì anh đưong nhiên không thể tha cho bọn họ được.
Hứa Đức Thắng lúc đó vẫn còn ở trong đại sảnh giao lưu với mọi người. Mọi người đều tới chúc mừng, ông ta uống nhiều rượu đến mức cảm giác người mình có thể bay lên.
Người gặp được chuyện vui thì tinh thần thoải mái, đúng là ông ta đang cảm nhận được cảm giác này.
Cổ Thành Trung cam ly ruou tới và cạn ly với Hứa Đức Thằng.
Hứa Đức Thắng nhìn thấy rõ người đang tới là ai, trong lòng ông ta không khỏi run lên, ông ta bắt đầu nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Xem ra đứa con gái khốn kiếp kia đã đi mách lẻo, đúng là có được một chỗ dựa thì không coi người bổ này ra gì.
“Anh Trung.” Hứa Đức Thắng nói.
“Tôi muốn uống với bố vợ một ly.”
Anh nói nhẹ nhưng mọi người xung quanh đều biết ý nên đi sang cho khác.
Thấy vậy, Hứa Đức Thắng hình như hiểu ra điều gì
đó.”Anh Trung tìm tôi là vì chuyện của con bé Trúc Linh sao?”
“Trước đó tôi đã nói với ông mấy lời rồi nhưng hình như ông không coi nói ra gì, ông làm như vậy thật là làm khó tôi.”
Cổ Thành Trung nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc rồi lắc nhẹ, ánh đèn phản chieu ra một màu sắc võ cùng kỳ lạ.
Ánh sáng màu đỏ đó hắt lên khuôn mặt anh, khiến khuôn mặt anh trở nên thâm sâu khó đoán hơn.
Cả người anh… giống như một bóng ma.
Bây giờ Từ Đức Thắng cũng đã là thông gia với Cổ Triệt và ngang hàng với Cổ Thành Trung, thêm chuyện Cố Thành Trung muốn cưới Hứa Trúc Linh thi ông ta thấy vai về của mình vẫn có chút hơn.
Ông ta càm thấy tự tin hơn một chút: “Anh Trung, ông là người làm cha, chẳng lẽ dạy dỗ con gái mình một chút cũng là sai sao?”
“Sao tôi nhớ lúc đầu, ông không nói chuyện với tôi như the nhi? Ông nói chuyện rất khách sáo và còn khẳng định chắc chắn rằng sẽ chăm sóc tốt cho Ha Trúc Linh, không để cho cô ấy phải chịu một chút ẩm ỨC nào trong nhà họ Hứa, Sao bây giờ con gái lớn của ông trở thành người của nhà họ Có, qua lại với anh traicủa tôi thi cách nói chuyện của ông lại thay đổi như vậy?”
“Tôi cũng chỉ nói sự thật, nếu con bé Hứa Trúc Linh không làm gì sai, thi tôi việc gì phải trừng phat no? Tôi yêu thương nó còn không hết kia kia. Thật sự là vì lần này là nó ăn nói không biết suy nghĩ, không biết trên biết dưới nên tôi mới tức giận dạy dỗ cho nói một trận. Trên đời này làm gi có người cha nào lại không dạy dỗ con mình chứ? Kể cả là Hứa Đan Thu, nếu như nó làm gì sai thì tôi cũng sẽ xử lý nó.”
“Nhưng ông nói cô ấy là một sự sỉ nhục?”
Cổ Thành Trung lạnh lùng nói, từng chữ từng chữ được nói ra từ đôi môi mỏng quyến rũ.
Hứa Đức Thắng nghe vậy thì cà người run lên.
Ông ta không ngờ, Hứa Trúc Linh còn nói cả những điều này với Cổ Thành Trung nhưng ông ta không biết rằng Cố Thành Trung từ lâu đã nghe thấy hết những gì ông ta nói.
“Ông nghĩ rằng Hứa Đan Thu gả vào nhà họ Cố, phía sau có anh trai tôi chống lưng thì có thể kế cao gối mà ngủ sao? Tính tình tôi cũng chẳng tốt đẹp gì lắm, lại còn dễ tức giận. Lúc đầu ông đưa con gái thử hai của mình cho tôi cũng là để lấy lòng nhà họ Co. Bây giờ ông không lấy lòng được tôi thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa.””Những thủ doạn của tôi cũng không dược sach sẽ gì làm, Con gái ông từ nay về sau déu ở nhà họ C6, ông không nhìn cũng không gặp dược, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì dùng là không hay lắm
“Anh… anh đang uy hiếp tôi sao?”
Mặt Hứa Đức Thắng biến sắc, ông ta hơi tức gián.
“Ông động vào người của tôi thi làm sao tôi không được động vào người của ông?”
Cô Thành Trung lạnh lùng nói, ánh mắt của anh vô cùng nguy hiểm, thậm chí giống như muốn ăn tưới nuốt sống người khác vậy.
Hứa Đức Thắng nghe thấy vậy thì cả người run lên,
“Hứa Đức Thắng, ông một bó tuổi như vậy rồi, cũng không dễ dàng gì mới lấy được những thứ trong tay, ông đừng hủy hoại trong chốc lát như thế. Nếu như ông không thể làm chủ được nhà họ Hứa thi ông cứ nắm mơ đến J.C đi. Nếu như ông đã không thể công bằng, vậy thì để tôi đứng về phía Hứa Trúc Linh, bây giờ ông thử dụng vào di.”
Câu nói cuối cùng rõ ràng là đang uy hiếp ông ta.
Bây giờ anh không khác gì một con sư từ dữ khi bị con minh bị người khác động vào, vô cùng tức giận.Hứa Đức Thắng bị những lời này dọa cho đến mức đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy ông ta còn mơ màng vì uống rượu nhưng bây giờ thì ông ta đã tinh cả rượu.
“Anh Trung.. đang nói..”
“Về sau chỉ có tôi được day do cô ấy, ông không có cái quyền ấy, ông hiểu chưa?”
“Tôi hiểu… hiểu rồi.”
Hứa Đức Thắng tức giận nhưng không dám nói, đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Cổ Triệt đúng là rất lới hại nhưng ông ta không thể không đề phòng Cố Thành Trung.
Những năm nay, Cố Triệt vẫn luôn muốn lấy mạng Cổ Thành Trung, nhưng lần nào Cổ Thành Trung cũng thoát chết trong gang tấc, thậm chí còn cài trang tới bây giờ, phát triển J.C thành một tập đoàn có sức mạnh kinh người.
Mấy năm nay Có Triệt còn phải e dè Cố Thành Trung thì làm sao ông ta có thể đắc tội được với người này.
Bây giờ ông ta chỉ có thể kiểm chế.
Những gì Cố Thành Trung nên nói anh cũng đang nói xong, những gì không nên nói anh cũng đã nói nên lúc này anh quay người rời đi.Anh đã dặn dò Khương Anh Tùng, nên đối phó với Hứa thị như thế nào thì cử đối phó như thế, chi cần để bọn họ không phá sản là được.
Dù sao Hữa Trúc Linh cũng là con gái của nhà họ Hứa, Hứa Thị sụp đổ kiểu gì cũng có ảnh hưởng đến cô.
Đến khi thời điểm chín muối, anh nhất định sẽ cho Hứa Trúc Linh rời khỏi nhà họ Hứa, hoàn toàn rời khỏi căn nhà máu lạnh vô tình đó.
Về sau, nhà của anh sẽ là nơi ở duy nhất của cô,
Anh giai cho Khương Anh Tùng mấy chuyện, thứ nhất là chuyện của nhà họ Hứa và thứ hai là Lâm Thanh Loan.
Mồm miệng của cô ta có vẻ quá dài rối.
“Ông nghĩ nên đoi phó như thế nào với những người đàn bà lắm mồm?”
“Đương nhiên là và miệng rồi, giống như trong phim cung đấu vậy. Bên trái một cái rối lại bên phải một cái, đánh như thế mới sung sưởng.”
“Vây tôi giao nhiệm vụ này cho ông”
“Tôi cũng lớn tuổi rồi, đánh một người phụ nữ thì có về không hợp lý lam?” Khương Anh Tùng nói hdi ngắn ngại.”Tôi bảo ông phải tự ra tay sao? Ông không biết tim người khác sao?” Cổ Thành Trung hơi tức giận nói.
VÀ? Vậy thì tôi trông giống thái giám, đứng canh người ta ra tay?”
Khương Anh Tùng cử cảm thấy kỳ lạ.
Cổ Thành Trung chưa về đến phòng nghỉ ngơi thì đã bị Cố Ngọc Vy chặn lịa.
“Anh, anh muốn uống một ly không?”
Cô cười và nói.
Trong lòng Cổ Thành Trung đang hơi khó chịu nên
nhanh chóng gật đầu.
Hai người ngồi một góc trong sành lớn, trên bàn bày rất nhiều rượu và điểm tâm.
Cố Ngọc Vy khó hiểu không biết vi sao Hứa Trúc Linh lại thích ăn thứ này.
Những thứ này đều ngọt như vậy, cô làm sao mà ăn được vậy,
Cô ăn thừ một miếng bánh ngọt và lạnh nhưng
không chịu được nên đành bỏ xuống.
“Cái này ngọt quả, làm sao có thể ăn được vậy?”
“Hứa Trúc Linh cô ấy khóc suốt nên mới muốn dựa vào những thứ đó ngọt này để lấp đầy nỗi đau tronglong.”
Cố Thành Trung nhìn những món điểm tâm đó, anh giống như đang suy nghĩ gì đó,
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười của Hứa Trúc Linh hiện lên trong tâm tri anh, cô rất ấm áp, cô giống như chưa từng trải qua những chuyện trên cuộc đời và cũng chưa từng trải qua những chuyện sóng gió. Không biết suốt cả quãng đường vừa qua cô đã vất và như thê nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.