Chương 1553
Như Ý
29/01/2022
Cô gái nói chuyện rất hứng thú, căn bản là không chú ý, tiếp tục nói: “Hứa Trúc Linh mới chết được có nửa năm, mà anh ta lại làm ra cái bộ dạng giả vờ đó, anh ta đi quyên góp tiền xây dựng khuôn viên trường học, rồi lấy danh nghĩa vợ anh ta làm từ thiện, không biết rốt cuộc anh ta muốn gì. Lúc người còn sống thì không biết trân trọng đi, chết rồi làm những chuyện này cho ai nhìn chứ? Còn không phải là để mấy người còn sống xem sao, hơn nữa còn giúp anh ta tự tạo được cho mình danh tiếng tốt!”.
“Nè, mấy người bị gì vậy, sao đứng cách tôi ngày càng xa thế, tôi cũng đâu phải ma quỷ gì, các người sợ tôi làm gì các người sao?”
Cô gái chớp chớp mắt, nhìn bọn họ một cách kì lạ, hoàn toàn không cảm nhận được luồng sát khí đang tiến dần tới mình ở phía sau lưng.
“Cái đó… À hai chúng tôi còn có việc, đi trước đây, cô… tự tìm người khác giúp mình đi”.
Nói xong hai người bọn họ liền bỏ chạy.
Cô gái không hiểu chuyện gì liền vò đầu bứt tóc.
Đúng là một lũ nhát gan, những lời nói xâu sau lưng Cố Thành Trung cũng mặc kệ.
Chút nữa là vũ hội mặt nạ bắt đầu rồi, mau đeo mặt nạ lên rồi đi thôi.
Cô lấy trong tay ra chiếc mặt nạ hình heo Peppa Pig, rồi xoay người…
Mẹ nó, hình như cô đụng trúng cái thứ kì quái gì đó?
Cô quay người liền đụng phải một thứ gì như bức tường vậy đó, cứng đờ đờ, còn đụng trúng mũi nên hơi đau.
“Ai đó?”.
Giọng cô có chút bực mình, ngước mắt lên xem để trách móc, ai ngờ cô nhìn thấy…
Trời đất ơi, ngài Cố Thành Trung, đúng là gặp quỷ mà!
Cô trợn to mắt, đồng tử không ngừng co lại, phản ứng đầu tiên chính là, chạy trước đã.
Nhưng mà Cố Thành Trung đã nắm được áo của cô, giống như con diều hâu bắt một con gà vậy, không cần tốn chút sức lực nào.
Cô trơ mắt nhìn chút hi vọng của mình trong đáy mắt của Cố Thành Trung, cuối cùng một tia hi vọng cũng không còn nữa.
Ánh mắt anh rơi vào trên người cô, nguy hiểm liếc một cái, lạnh lùng nói: “Đúng là to gan, dám gây chuyện ở đây, cô biết tôi là ai không?”.
Anh bước tới với vẻ ngập tràn hi vọng, hi vọng âm hồn của Hức Trúc Linh chưa tan, vẫn còn lang thang ở nơi quen thuộc này.
Mặc dù điều đó nghe hơi nực cười, nhưng mà anh vẫn muốn tin.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt này, anh dám khẳng định rằng, mình chưa từng gặp qua.
Chỉ là, đôi mắt này đẹp tới mức quá sinh động rồi, cũng có vài phần giống với Hứa Trúc Linh.
Nhưng mà cô ta không phải, hơn hết còn tung tin bịa đặt, không biết chữ “mất” viết như thế nào sao?
“Tôi… Tôi đương nhiên là biết ngài là ai rồi, ngài là Cố Thành Trung. Vậy… vậy ngài có biết tôi là ai không?”.
Cô đột nhiên dừng lại một chút, giống như phía sau có chỗ dựa, làm ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Cố Thành Trung nghe đến đây có chút hứng thú, hóa ra còn có người không sợ anh.
“Không biết, cô là ở đâu?”.
“Không biết à? Thế thì đúng rồi đó!”.
Cô quay đầu, dùng miệng cắn ngón tay anh đang đè phía sau lưng cô.
Cố Thành Trung bị thương, liền buông tay ra, mà cô cũng lợi dụng cơ hội này chạy thoát.
Cô dùng hết sức bình sinh, liều mạng chạy khỏi chỗ đó.
Đại học Đà Nẵng đối với cô mà nói, rất quen thuộc, rẽ sang bên trái, rồi lại rẽ sang bên phải, rất nhanh liền cắt được người phía sau.
Cố Thành Trung không khỏi có chút tức giận, mình như vậy mà lại bị một con ranh con trêu ghẹo, nếu không bắt được nha đầu này, thì cũng phải tra ra người đứng đằng sau, nếu không sẽ làm hỏng thanh danh ở bên ngoài mất.
Đột nhiên anh ta nhớ lại, lúc nãy cô cầm mặt nạ trong tay, chắc chắn chút nữa cũng sẽ tham gia vũ hội mặt nạ.
Hắn hung hăng nheo mắt, vẻ mặt không lành, đi tới phía đại sảnh.
Mà cô gái thấy anh ta không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này chuông điện thoại của cô reo lên.
“Trúc Linh, cô chạy đi đâu thế, không phải nói là không được chạy lung tung à? Sao mới chớp mắt đã không thấy cô đâu rồi?”.
“Hừ, dọa chết tôi rồi, tôi vừa mới gặp Cố Thành Trung, anh ta ta bị tôi dọa cho một trận rồi!”.
Cô không ngừng vỗ ngực, làm ra bộ dáng sợ hãi.
Người này, chính là Hứa Trúc Linh “đã mất”.
Lần này cô tỉnh lại, trí nhớ cũng không còn.
Cô đâu ngờ rằng, Cố Thành Trung trong mắt cô và người khác rất khác nhau như thế nào đâu.
Cô chỉ biết Cố Thành Trung vì lợi ích mà đến cả bản thân mình cũng không yêu, lại yêu thích mấy thứ như môn đăng hộ đối, công danh lợi lộc.
Còn cùng với Ayako Nikkeikawa có quan hệ mập mờ, vợ vừa mới mất, đã sáng nắng chiều mưa, không biết kiềm chế bản thân mình.
Cái gì mà vì yêu hi sinh, vì yêu báo thù, căn bản là chuyện vớ vẩn, đến ruồi còn không cắn được trứng của mình, anh ta có thanh minh tới mấy cũng vô dụng.
Hơn nữa, những điều này còn là chính tai cô nghe thấy được.
Cô đối với chuyện trước kia đều quên sạch rồi, duy chỉ nhớ rõ một mình lời của Cố Thành Trung mà thôi.
Anh ta hối hận khi cưới mình ư!
Có phải anh ta cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.
Có phải anh ta cảm thấy tại sao anh ta lại yêu một người tầm thường như mình không?
Hừ, được lắm, tra nam, anh là đồ móng heo!
Anh đối với cô vô tình như vậy, vậy cô cũng không cần nể mặt anh làm gì.
Chỉ là cô không quen với kiểu người như này, còn ra vẻ rất bản thân là một người rất chung tình nữa chứ.
Vậy lúc trước là ai ở bên ngoài ồn ào?
Bây giờ lại giả làm người tốt, mặt mũi bị anh chiếm hết rồi, chẳng lẽ cô lại chết “vô ích” như thế, đúng thật là bất hạnh mà?
Ngẫm nghĩ một hồi lại thấy bực mình, lần này cô tới Đà Nẵng, nghe thấy có người khen Cố Thành Trung, liền không nhịn được mà chen vào nói xấu vài câu.
Cô không phải muốn làm bại hoại thanh danh anh, mà cô muốn mọi người hiểu ra rằng anh đích thị là người như thế nào, để mọi người không bị anh lừa, anh đích thị là con sói già đội lốt cừu non.
Cô vừa mới vạch trần anh, anh tức đến mức không thở được, bày ra bộ mặt khó coi, có thể nói là bị cô nói trúng tim đen rồi.
Gordon phía đầu dây bên kia nghe thấy những lời này, tim khẽ run lên, sợ cô gặp điều gì bất trắc.
“Được rồi, lần này chúng ta đến Đà Nẵng chỉ để tham gia cuộc thi “Đầu bếp thần kì” mà thôi, không lâu nữa là có thể về rồi. Hôm nay nhờ cô đến Đại Học Đà Nẵng, là muốn cô âm thầm đi, nếu như bị cậu Diên biết được, e lè không cho cô đi theo tôi nữa”.
“Bảo bối của tôi ơi, đừng gây thêm rắc rối nữa, lập tức quay về đi”.
“Không sao, tôi ra ngoài chơi một tiếng rồi về, dù sao cũng đang mang mặt nạ da người, không ai nhận ra tôi đâu, ông yên tâm. Huống hồ, mặt của tôi bây giờ bình thường như vậy, đến đám người đó còn tìm không ra, đồ móng heo kia làm sao có thể nhớ tôi chứ?”.
“Nhưng mà?”.
“Được rồi không nói nữa, tôi đi chơi nhé!”
Cô lập tức ngắt điện thoại, căn bản là không để cho Gordon nói thêm lời nào nữa.
Gordon thở dài một tiếng, ông thật sự vui khi thấy Hứa Trúc Linh có thể sống lại.
Lúc đầu cậu Diên đưa cô đến chỗ ông, cô còn chưa quên hết mọi thứ, trên mặt đều là một nét bi thương.
Phụ nữ mang thai căn bản không nên cầm dao, nhưng mà tâm tình của cô lại có chút bất thường, cậu Diên sợ cô trước khi sinh làm ra chuyện gì bất trắc, nên vẫn để cho cô muốn làm gì thì làm.
Cậu Diên còn cùng với Phó Bình Sinh kí một cam kết, đảm bảo bản thân sẽ không tiết lộ mọi chuyện, nửa chữ cũng không.
Hứa Trúc Linh ở chỗ ông một tháng trời, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bệnh viện nói tâm tình thai phụ không tốt, nếu không điều chỉnh tâm tình, sợ là khó mà giữ được cả mẹ lẫn con.
Cậu Diên dường như đã nghe ngóng được gì từ Hứa Trúc Linh, ông bỏ mặc hết tất cả, đem Hứa Trúc Linh đi mất nửa tháng.
Lần này trở lại, so với trước Hứa Trúc Linh đúng thật là không giống.
“Nè, mấy người bị gì vậy, sao đứng cách tôi ngày càng xa thế, tôi cũng đâu phải ma quỷ gì, các người sợ tôi làm gì các người sao?”
Cô gái chớp chớp mắt, nhìn bọn họ một cách kì lạ, hoàn toàn không cảm nhận được luồng sát khí đang tiến dần tới mình ở phía sau lưng.
“Cái đó… À hai chúng tôi còn có việc, đi trước đây, cô… tự tìm người khác giúp mình đi”.
Nói xong hai người bọn họ liền bỏ chạy.
Cô gái không hiểu chuyện gì liền vò đầu bứt tóc.
Đúng là một lũ nhát gan, những lời nói xâu sau lưng Cố Thành Trung cũng mặc kệ.
Chút nữa là vũ hội mặt nạ bắt đầu rồi, mau đeo mặt nạ lên rồi đi thôi.
Cô lấy trong tay ra chiếc mặt nạ hình heo Peppa Pig, rồi xoay người…
Mẹ nó, hình như cô đụng trúng cái thứ kì quái gì đó?
Cô quay người liền đụng phải một thứ gì như bức tường vậy đó, cứng đờ đờ, còn đụng trúng mũi nên hơi đau.
“Ai đó?”.
Giọng cô có chút bực mình, ngước mắt lên xem để trách móc, ai ngờ cô nhìn thấy…
Trời đất ơi, ngài Cố Thành Trung, đúng là gặp quỷ mà!
Cô trợn to mắt, đồng tử không ngừng co lại, phản ứng đầu tiên chính là, chạy trước đã.
Nhưng mà Cố Thành Trung đã nắm được áo của cô, giống như con diều hâu bắt một con gà vậy, không cần tốn chút sức lực nào.
Cô trơ mắt nhìn chút hi vọng của mình trong đáy mắt của Cố Thành Trung, cuối cùng một tia hi vọng cũng không còn nữa.
Ánh mắt anh rơi vào trên người cô, nguy hiểm liếc một cái, lạnh lùng nói: “Đúng là to gan, dám gây chuyện ở đây, cô biết tôi là ai không?”.
Anh bước tới với vẻ ngập tràn hi vọng, hi vọng âm hồn của Hức Trúc Linh chưa tan, vẫn còn lang thang ở nơi quen thuộc này.
Mặc dù điều đó nghe hơi nực cười, nhưng mà anh vẫn muốn tin.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt này, anh dám khẳng định rằng, mình chưa từng gặp qua.
Chỉ là, đôi mắt này đẹp tới mức quá sinh động rồi, cũng có vài phần giống với Hứa Trúc Linh.
Nhưng mà cô ta không phải, hơn hết còn tung tin bịa đặt, không biết chữ “mất” viết như thế nào sao?
“Tôi… Tôi đương nhiên là biết ngài là ai rồi, ngài là Cố Thành Trung. Vậy… vậy ngài có biết tôi là ai không?”.
Cô đột nhiên dừng lại một chút, giống như phía sau có chỗ dựa, làm ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Cố Thành Trung nghe đến đây có chút hứng thú, hóa ra còn có người không sợ anh.
“Không biết, cô là ở đâu?”.
“Không biết à? Thế thì đúng rồi đó!”.
Cô quay đầu, dùng miệng cắn ngón tay anh đang đè phía sau lưng cô.
Cố Thành Trung bị thương, liền buông tay ra, mà cô cũng lợi dụng cơ hội này chạy thoát.
Cô dùng hết sức bình sinh, liều mạng chạy khỏi chỗ đó.
Đại học Đà Nẵng đối với cô mà nói, rất quen thuộc, rẽ sang bên trái, rồi lại rẽ sang bên phải, rất nhanh liền cắt được người phía sau.
Cố Thành Trung không khỏi có chút tức giận, mình như vậy mà lại bị một con ranh con trêu ghẹo, nếu không bắt được nha đầu này, thì cũng phải tra ra người đứng đằng sau, nếu không sẽ làm hỏng thanh danh ở bên ngoài mất.
Đột nhiên anh ta nhớ lại, lúc nãy cô cầm mặt nạ trong tay, chắc chắn chút nữa cũng sẽ tham gia vũ hội mặt nạ.
Hắn hung hăng nheo mắt, vẻ mặt không lành, đi tới phía đại sảnh.
Mà cô gái thấy anh ta không đuổi theo, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này chuông điện thoại của cô reo lên.
“Trúc Linh, cô chạy đi đâu thế, không phải nói là không được chạy lung tung à? Sao mới chớp mắt đã không thấy cô đâu rồi?”.
“Hừ, dọa chết tôi rồi, tôi vừa mới gặp Cố Thành Trung, anh ta ta bị tôi dọa cho một trận rồi!”.
Cô không ngừng vỗ ngực, làm ra bộ dáng sợ hãi.
Người này, chính là Hứa Trúc Linh “đã mất”.
Lần này cô tỉnh lại, trí nhớ cũng không còn.
Cô đâu ngờ rằng, Cố Thành Trung trong mắt cô và người khác rất khác nhau như thế nào đâu.
Cô chỉ biết Cố Thành Trung vì lợi ích mà đến cả bản thân mình cũng không yêu, lại yêu thích mấy thứ như môn đăng hộ đối, công danh lợi lộc.
Còn cùng với Ayako Nikkeikawa có quan hệ mập mờ, vợ vừa mới mất, đã sáng nắng chiều mưa, không biết kiềm chế bản thân mình.
Cái gì mà vì yêu hi sinh, vì yêu báo thù, căn bản là chuyện vớ vẩn, đến ruồi còn không cắn được trứng của mình, anh ta có thanh minh tới mấy cũng vô dụng.
Hơn nữa, những điều này còn là chính tai cô nghe thấy được.
Cô đối với chuyện trước kia đều quên sạch rồi, duy chỉ nhớ rõ một mình lời của Cố Thành Trung mà thôi.
Anh ta hối hận khi cưới mình ư!
Có phải anh ta cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.
Có phải anh ta cảm thấy tại sao anh ta lại yêu một người tầm thường như mình không?
Hừ, được lắm, tra nam, anh là đồ móng heo!
Anh đối với cô vô tình như vậy, vậy cô cũng không cần nể mặt anh làm gì.
Chỉ là cô không quen với kiểu người như này, còn ra vẻ rất bản thân là một người rất chung tình nữa chứ.
Vậy lúc trước là ai ở bên ngoài ồn ào?
Bây giờ lại giả làm người tốt, mặt mũi bị anh chiếm hết rồi, chẳng lẽ cô lại chết “vô ích” như thế, đúng thật là bất hạnh mà?
Ngẫm nghĩ một hồi lại thấy bực mình, lần này cô tới Đà Nẵng, nghe thấy có người khen Cố Thành Trung, liền không nhịn được mà chen vào nói xấu vài câu.
Cô không phải muốn làm bại hoại thanh danh anh, mà cô muốn mọi người hiểu ra rằng anh đích thị là người như thế nào, để mọi người không bị anh lừa, anh đích thị là con sói già đội lốt cừu non.
Cô vừa mới vạch trần anh, anh tức đến mức không thở được, bày ra bộ mặt khó coi, có thể nói là bị cô nói trúng tim đen rồi.
Gordon phía đầu dây bên kia nghe thấy những lời này, tim khẽ run lên, sợ cô gặp điều gì bất trắc.
“Được rồi, lần này chúng ta đến Đà Nẵng chỉ để tham gia cuộc thi “Đầu bếp thần kì” mà thôi, không lâu nữa là có thể về rồi. Hôm nay nhờ cô đến Đại Học Đà Nẵng, là muốn cô âm thầm đi, nếu như bị cậu Diên biết được, e lè không cho cô đi theo tôi nữa”.
“Bảo bối của tôi ơi, đừng gây thêm rắc rối nữa, lập tức quay về đi”.
“Không sao, tôi ra ngoài chơi một tiếng rồi về, dù sao cũng đang mang mặt nạ da người, không ai nhận ra tôi đâu, ông yên tâm. Huống hồ, mặt của tôi bây giờ bình thường như vậy, đến đám người đó còn tìm không ra, đồ móng heo kia làm sao có thể nhớ tôi chứ?”.
“Nhưng mà?”.
“Được rồi không nói nữa, tôi đi chơi nhé!”
Cô lập tức ngắt điện thoại, căn bản là không để cho Gordon nói thêm lời nào nữa.
Gordon thở dài một tiếng, ông thật sự vui khi thấy Hứa Trúc Linh có thể sống lại.
Lúc đầu cậu Diên đưa cô đến chỗ ông, cô còn chưa quên hết mọi thứ, trên mặt đều là một nét bi thương.
Phụ nữ mang thai căn bản không nên cầm dao, nhưng mà tâm tình của cô lại có chút bất thường, cậu Diên sợ cô trước khi sinh làm ra chuyện gì bất trắc, nên vẫn để cho cô muốn làm gì thì làm.
Cậu Diên còn cùng với Phó Bình Sinh kí một cam kết, đảm bảo bản thân sẽ không tiết lộ mọi chuyện, nửa chữ cũng không.
Hứa Trúc Linh ở chỗ ông một tháng trời, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bệnh viện nói tâm tình thai phụ không tốt, nếu không điều chỉnh tâm tình, sợ là khó mà giữ được cả mẹ lẫn con.
Cậu Diên dường như đã nghe ngóng được gì từ Hứa Trúc Linh, ông bỏ mặc hết tất cả, đem Hứa Trúc Linh đi mất nửa tháng.
Lần này trở lại, so với trước Hứa Trúc Linh đúng thật là không giống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.