Chương 1627
Như Ý
22/04/2022
Nhưng…nhưng nếu các người cứ muốn đẩy con bé vào hố lửa, vậy chúng tôi chỉ có thể liều mạng theo!”
“Bà Châu nghiêm trọng quá rồi, sao có thể nói là hố lửa chứ?” Úy Như cất tiếng hoà giải, dù gì phụ nữ cũng dễ nói chuyện với phụ nữ hơn: “Tuy tuổi tác hai đứa có sự cách xa lớn, đúng thực là một vấn đề. Nhưng bà cũng nhìn thấy con trai thứ ba của tôi rồi, cũng cách mười tuổi, không phải sống rất tốt đó sao, ai mà không hâm mộ tụi nó?”
“Sao bà biết Châu Vũ và con trai thứ tư nhà tôi không phải một đôi thứ hai như tụi nó nhỉ?”
“Nếu bà còn có một người con trai ưu tú như Cố Thành Trung, tuổi lớn tới mấy tôi cũng nhận, nhưng… anh Ảnh…
việc làm trước đây, thực sự nhà tôi không có cách nào bỏ quai”
“Bà… đã biết những gì rồi?”
Phó Thiết Ảnh cau mày, hỏi từng chữ một.
Đúng vào lúc này, trên tầng truyên tới tiếng kêu đau của Châu Vũ.
Phó Thiết Ảnh không chút do dự, lập tức đứng dậy hướng chân cầu thang chạy lên.
Mẹ Châu còn muốn ngăn cản, nhưng vốn không ngăn được, tốc độ của anh ta thực sự rất nhanh.
Phó Thiết Ảnh tới phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ khóa, sao cũng không mở được, trực tiếp hung hăng đá vào cửa, làm cửa mở ra.
Mà bên trong, bố Châu đã tức tới mức ho khan, sắc mặt đỏ rực.
Châu Vũ ngã trên đất, trên nên toàn là mảnh vỡ của bình hoa.
Cô ấy ngã trên nền, trong lòng bàn tay cắm đầy mảnh vỡ, máu tươi chảy ra, rất đau đớn.
Cô ấy muốn kiềm nước mắt lại, nhưng vì quá đau, nước mắt không kìm được mà lăn xuống.
Phó Thiết Ảnh sải chân bước tới, dìu cô ấy đứng dậy.
“Sao lại thế này?”
Vừa dìu dậy thì nhìn thấy một dấu bàn tay đỏ tươi trên má cô.
Chỉ sợ, bởi vì cái tát này mới ngã xuống đất, trên mảnh vỡ nhỏ.
Trong nháy mắt anh ta liên hiểu, tức giận nhìn bố Châu.
“Là… là em không cẩn thận, em không sao, đợi chút băng bó là ổn rồi.
Anh… anh ra ngoài trước đi…”
Châu Vũ đẩy đẩy, mà ánh mắt rực sáng của anh ta vẫn như cũ nhìn bố Châu. ; Bố Châu tức giận run rẩy cả người, ông ấy vừa mới giận giữ cực kỳ, lỡ tay đánh vỡ một cái bình hoa.
Ông khuyên can Châu Vũ đủ điều, mà cô ấy cứ khăng khăng cố chấp, dưới sự tức giận mới giơ tay đánh cô.
Đánh xong, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng bản thân lại ho, còn chưa qua cơn, Phó Thiết Ảnh đã lên đây.
Lại còn dùng ánh mắt như này dùng mình, cứ như có thù oán sâu đậm gì với ông vậy.
Lúc này, mẹ Châu tiến vào, không ngừng võ vai giúp ông dễ chịu hơn.
Bố Châu nhấc tay, chỉ vào mũi Phó Thiết Ảnh măng: “Cậu nhìn tôi làm gì?
Chính là tôi làm nó thành thế đấy, tôi là bố nó. Làm sao, nếu cậu không nhìn được, muốn động tay động chân với tôi đúng không?”
“Bố nó à, ông đang nói linh tinh gì thế Ông đây là thái độ gì, ông là hiệu trưởng trường đại học đấy!” Mẹ Châu căng thẳng nói, sợ làm tình hình xấu đi.
Bố Chu được liền ha ha cười lớn, tiếng cười này nghe thảm thiết vô cùng.
“Bà Châu nghiêm trọng quá rồi, sao có thể nói là hố lửa chứ?” Úy Như cất tiếng hoà giải, dù gì phụ nữ cũng dễ nói chuyện với phụ nữ hơn: “Tuy tuổi tác hai đứa có sự cách xa lớn, đúng thực là một vấn đề. Nhưng bà cũng nhìn thấy con trai thứ ba của tôi rồi, cũng cách mười tuổi, không phải sống rất tốt đó sao, ai mà không hâm mộ tụi nó?”
“Sao bà biết Châu Vũ và con trai thứ tư nhà tôi không phải một đôi thứ hai như tụi nó nhỉ?”
“Nếu bà còn có một người con trai ưu tú như Cố Thành Trung, tuổi lớn tới mấy tôi cũng nhận, nhưng… anh Ảnh…
việc làm trước đây, thực sự nhà tôi không có cách nào bỏ quai”
“Bà… đã biết những gì rồi?”
Phó Thiết Ảnh cau mày, hỏi từng chữ một.
Đúng vào lúc này, trên tầng truyên tới tiếng kêu đau của Châu Vũ.
Phó Thiết Ảnh không chút do dự, lập tức đứng dậy hướng chân cầu thang chạy lên.
Mẹ Châu còn muốn ngăn cản, nhưng vốn không ngăn được, tốc độ của anh ta thực sự rất nhanh.
Phó Thiết Ảnh tới phòng ngủ, thấy cửa phòng ngủ khóa, sao cũng không mở được, trực tiếp hung hăng đá vào cửa, làm cửa mở ra.
Mà bên trong, bố Châu đã tức tới mức ho khan, sắc mặt đỏ rực.
Châu Vũ ngã trên đất, trên nên toàn là mảnh vỡ của bình hoa.
Cô ấy ngã trên nền, trong lòng bàn tay cắm đầy mảnh vỡ, máu tươi chảy ra, rất đau đớn.
Cô ấy muốn kiềm nước mắt lại, nhưng vì quá đau, nước mắt không kìm được mà lăn xuống.
Phó Thiết Ảnh sải chân bước tới, dìu cô ấy đứng dậy.
“Sao lại thế này?”
Vừa dìu dậy thì nhìn thấy một dấu bàn tay đỏ tươi trên má cô.
Chỉ sợ, bởi vì cái tát này mới ngã xuống đất, trên mảnh vỡ nhỏ.
Trong nháy mắt anh ta liên hiểu, tức giận nhìn bố Châu.
“Là… là em không cẩn thận, em không sao, đợi chút băng bó là ổn rồi.
Anh… anh ra ngoài trước đi…”
Châu Vũ đẩy đẩy, mà ánh mắt rực sáng của anh ta vẫn như cũ nhìn bố Châu. ; Bố Châu tức giận run rẩy cả người, ông ấy vừa mới giận giữ cực kỳ, lỡ tay đánh vỡ một cái bình hoa.
Ông khuyên can Châu Vũ đủ điều, mà cô ấy cứ khăng khăng cố chấp, dưới sự tức giận mới giơ tay đánh cô.
Đánh xong, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng bản thân lại ho, còn chưa qua cơn, Phó Thiết Ảnh đã lên đây.
Lại còn dùng ánh mắt như này dùng mình, cứ như có thù oán sâu đậm gì với ông vậy.
Lúc này, mẹ Châu tiến vào, không ngừng võ vai giúp ông dễ chịu hơn.
Bố Châu nhấc tay, chỉ vào mũi Phó Thiết Ảnh măng: “Cậu nhìn tôi làm gì?
Chính là tôi làm nó thành thế đấy, tôi là bố nó. Làm sao, nếu cậu không nhìn được, muốn động tay động chân với tôi đúng không?”
“Bố nó à, ông đang nói linh tinh gì thế Ông đây là thái độ gì, ông là hiệu trưởng trường đại học đấy!” Mẹ Châu căng thẳng nói, sợ làm tình hình xấu đi.
Bố Chu được liền ha ha cười lớn, tiếng cười này nghe thảm thiết vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.