Chương 181
Như Ý
28/04/2021
Đêm đó thật sự rất hoang đường…
Hôm sau, Cố Ngọc Vy gọi điện thoại cho Nguyên Doanh nhưng điện thoại lại tắt máy.
Là một người lính, anh phải để máy 24/7 đợi lệnh, sao anh có thể phạm một sai lầm cơ bản như thể được chứ?
Chẳng lẽ… đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Cố Ngọc Vy hơi lo lắng nên đi một chuyển đến nhà họ Bạch, kết quả Bạch Tùng Dương nói cho cô biết tối hôm qua Nguyên Doanh đưa Bạch Minh Châu về nhà nhưng cả đêm chưa về.
Thấy dáng điệu của Bách Tùng chẳng hề lo lắng, dường như hai anh em này qua đêm với nhau là chuyện rất bình thường.
Nhưng Cố Ngọc Vy vừa nghĩ đến bộ dáng điện cuống bệnh hoạn hôm qua của Bạch Minh Châu thì trong lòng chợt thấy bắt oan,Cô vội vàng tạm biệt Bạch Tùng Dương rồi nhanh chóng lái xe đến nhà Bạch Minh Châu.
“Bạch Minh Châu, Nguyên Doanh mở cửa!”
Cô nhấn chuông cửa nhưng bên trong không ai đáp lại.
Trái tim Cổ Ngọc Vy chùng xuống, gõ cửa càng lớn hơn.
Bên trong nhà, Bạch Minh Châu bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua cô ta uống nhiều quá, cuối cùng vô thức ngủ mất.
Cô ta mờ mắt ra, lúc thấy cành tượng trước mắt mình thì trợn mắt há mồm.
Cô ta… Cô ta điên rồi sao? Tối qua, tối qua sao thế này được..
Cô ta chưa kịp nghĩ kỹ lưỡng rồi chợt sợ tiếng gõ cửa sẽ đánh thức Nguyên Doanh.
Nom Nguyên Doanh phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh dậy.
Cô ta vội vàng mặc áo khoác của Nguyễn Doanh, gắng gượng che cơ thể lõa lồ của mình lại.
Cô ta vội vàng ra mở cửa.Có Ngọc Vy thấy cô ta mặc áo của Nguyên Doanh, đôi chân trồng trong, cũng không mang giày thì đầu như ù đi.
Cô vội vàng đi vào trong, đấy Bach Minh Châu ra và thấy được cảnh kinh khủng kia ở phòng khách.
Nguyên Doanh trần truồng, quần áo của hai người
họ bị ném lung tung dưới đất. Cô sững sở tại chỗ, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Lòng Bạch Minh Châu cũng như lửa đốt, tối qua cô ta thật sự bị ma nhập rối nên mới làm ra chuyện hoang đường như thế.
“Chị Ngọc Vy, tôi…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Cổ Ngọc Vy đã hoàn hồn lại. Cô tóm chặt lấy cổ tay của cô ta, kéo cô ta vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
“Chị Ngọc Vy, chị làm gì vậy?”
“Cô hiểu Nguyên Doanh phải không, biết anh ấy uống nhiều sẽ quên mất chuyện đã xày ra. Cô ngoan ngoãn chờ ở đây cho tôi, không được ra ngoài.”
Sau đó Có Ngọc Vy xông ra ngoài gom sạch toàn bộ quần áo dưới đất vào phòng rồi hùng hổ và xuống.
“Chị… chị muốn làm gì?”
Cố Ngọc Vy mạnh mẽ kéo áo khoác trên người cô ta xuống. Cô ta vội vàng lượm quần áo dưới đất để che kín bản thân minh.
Nhưng… Những cái quần chiếc ảo đã rách nát kia thì sao có thể che hết được chứ.
Trên người cô ta đẩy vết đỏ, có thể thấy được tối qua kịch liệt thế nào.
Cố Ngọc Vy chỉ cảm thấy chưởng mắt và ghê tom! Cô thật sự rất muốn nhào lên tát tới tấp vào mặt
Bạch Minh Châu để cô ta tỉnh táo lại, nhưng cô đã cố nhịn được.
Hiện giờ, cô còn cần Bạch Minh Châu phối hợp với mình diễn một cành khác.
“Che gì mà che, có gan quyền rũ người đàn ông của tôi nhưng không có can đàm đối mặt với tôi sao?”
“Chị hiểu lắm rối, tôi cũng không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tối qua… Tối qua tôi uống quá nhiều, đầu óc hơi mất tình táo…”
“Câm miệng, cô cho rằng bây giờ tôi còn có tâm trang nghe mấy lời nhảm nhí này của cô sao? Làm ơn tim thứ gì đó che cơ thể bẩn thỉu của cô lại giùm đi. Nữ chính đêm qua không phải cô mà là tôi. Lát nữa cô chỉ cần phối hợp diễn kịch với tôi để Nguyễn Doanh tin là dược:”Nhưng… Đây là lừa gat…”
“Vậy cô muốn thế nào?”
Cố Ngọc Vy cố nén tức giận, gắn giọng gào lên,
Cô bước nhanh lên trước, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô ta khiến cổ tay cô ta đò bừng lên.
Bạch Minh Châu cảm thấy đau buốt muốn vùng ra nhưng không thể được.
“Vậy cô muốn nói cho Nguyên Doanh biết chuyện hai người đã quan hệ, cả hai đã làm ra hành vi trái với luân thường đạo đức sao? Cô có thể hại mình nhưng cô không được hại anh ấy nữa! Nếu anh ấy biết mình làm chuyện không bằng súc sinh đó thì cô cảm thấy Nguyên Doanh có thể tiếp tục sống nổi không? Cô phải ép anh ấy điên lên mới chịu ư?”
“Tôi… tôi không muốn…
“Không muốn, vậy cô ngoan ngoãn chờ ở đây cho
Cổ Ngọc Vy lạnh lùng nói.
Bây giờ cô chỉ muốn giết người thôi!
Nhưng cô yêu Nguyên Doanh, rõ ràng phải chịu nỗi tủi nhục lớn như vậy nhưng cô chấp nhận gánh lấy no
Nếu Nguyên Doanh biết những gì xảy ra tối hôm tôi”không thể vượt qua được, lỗi nổ súng tự sát trước chắc hẳn sẽ không chấp một tội lỗi tày đình như
không Nguyên Doanh gặp chuyện tô màu cho sự giả dối
ngủ, nhìn người đàn dấu vết đỏ một dòng nước mắt trên người xuống, vứt co người lại vùi vào lòng ve gương mặt của anh ta, như vậy? bị hôn, cũng đã vài ngày nữa thôi.
chuyện thế”Nguyên Doanh, em tín anh… Em tin anh sẽ không phụ lòng em. Nguyên Doanh..”
Cô lầm bẩm tên của người yêu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy anh để hai cơ thể kể sát vào nhau.
Còn trong phòng ngủ, Bạch Minh Châu thấy cảnh ấy qua khe cửa thì cơ thể bất lực ngã phịch xuống đất.
Cô ta nhìn vết đỏ trên người, không kim nổi phải vọt vào phòng vệ sinh cọ rửa liên tục.
Cô ta muốn gột rửa hết đi, những thứ này đều không phải thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Cô ta thật sự thích Nguyên Doanh nhưng cô ta
không thể gây ra chuyện hoang đường như vậy được.
Cô ta còn là người sao?
Cô ta quà là ma quỷ, cứ khăng khăng nghĩ cách ngăn cản Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy.
Tại sao tình yêu của cô ta lại trở nên đáng ghét như vậy?
Cô ta nhìn vào gương thấy bàn thân mình thật chật vật.
Tuy trước kia cô ta thích Nguyên Doanh nhưng luôn biết cách kiểm chế mình lại. Nhưng bây giờ, cô ta đang tự tay đẩy anh đến vựcsâu.
May mà Cổ Ngọc Vy tới, nếu không Nguyên Doanh nhất định sẽ tan xương nát thịt.
“Bạch Minh Châu, sao mày lại biển thành người như vậy? Mày có biết, tình yêu của mày ích kỷ lắm không!”
Cô ta ôm lấy cơ thể, cuộn tròn mình lại.
Từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau Nguyên Doanh mới đau đầu dẫn tinh táo lại.
Anh ta mở mắt nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc thì hơi nhiu mày.
Chẳng lẽ tối qua mình không về nhà mà ở lại nhà Minh Châu sao?
Anh ta muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện có điều
không đúng vì trong lòng mình có ai đó.
Anh ta nhìn xuống thì vô cùng kinh ngạc. Sao Cổ Ngọc Vy lại năm trong lòng mình?
Hơn nữa… Cả hai người đều trấn như nhộng? Nguyên Doanh cố gắng lục lại trí nhớ trong đầu nhưng không thu hoạch được gì.
Anh ta chỉ nhớ sau khi đưa Minh Châu về, mình có
uống thêm một ítSau đó xảy ra chuyện gì, anh ta hoàn toàn không nhớ gì cà.
Đúng lúc này, cô gái trẻ trong lồng ngực khê “ưm” lên.
Cổ Ngọc Vy mở mắt ra liếc nhìn Nguyên Doanh, già vờ như mới vừa thức giấc.
“Anh dậy rối à.”
“Anh… Chúng minh…” Nguyên Doanh lắp bắp.
“Chuyện rõ rành rành cả rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?”
Cổ Ngọc Vy lườm anh với vẻ tức giận: “Không lẽ…anh muốn quyt no à?
Hôm sau, Cố Ngọc Vy gọi điện thoại cho Nguyên Doanh nhưng điện thoại lại tắt máy.
Là một người lính, anh phải để máy 24/7 đợi lệnh, sao anh có thể phạm một sai lầm cơ bản như thể được chứ?
Chẳng lẽ… đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì sao?
Cố Ngọc Vy hơi lo lắng nên đi một chuyển đến nhà họ Bạch, kết quả Bạch Tùng Dương nói cho cô biết tối hôm qua Nguyên Doanh đưa Bạch Minh Châu về nhà nhưng cả đêm chưa về.
Thấy dáng điệu của Bách Tùng chẳng hề lo lắng, dường như hai anh em này qua đêm với nhau là chuyện rất bình thường.
Nhưng Cố Ngọc Vy vừa nghĩ đến bộ dáng điện cuống bệnh hoạn hôm qua của Bạch Minh Châu thì trong lòng chợt thấy bắt oan,Cô vội vàng tạm biệt Bạch Tùng Dương rồi nhanh chóng lái xe đến nhà Bạch Minh Châu.
“Bạch Minh Châu, Nguyên Doanh mở cửa!”
Cô nhấn chuông cửa nhưng bên trong không ai đáp lại.
Trái tim Cổ Ngọc Vy chùng xuống, gõ cửa càng lớn hơn.
Bên trong nhà, Bạch Minh Châu bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tối qua cô ta uống nhiều quá, cuối cùng vô thức ngủ mất.
Cô ta mờ mắt ra, lúc thấy cành tượng trước mắt mình thì trợn mắt há mồm.
Cô ta… Cô ta điên rồi sao? Tối qua, tối qua sao thế này được..
Cô ta chưa kịp nghĩ kỹ lưỡng rồi chợt sợ tiếng gõ cửa sẽ đánh thức Nguyên Doanh.
Nom Nguyên Doanh phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh dậy.
Cô ta vội vàng mặc áo khoác của Nguyễn Doanh, gắng gượng che cơ thể lõa lồ của mình lại.
Cô ta vội vàng ra mở cửa.Có Ngọc Vy thấy cô ta mặc áo của Nguyên Doanh, đôi chân trồng trong, cũng không mang giày thì đầu như ù đi.
Cô vội vàng đi vào trong, đấy Bach Minh Châu ra và thấy được cảnh kinh khủng kia ở phòng khách.
Nguyên Doanh trần truồng, quần áo của hai người
họ bị ném lung tung dưới đất. Cô sững sở tại chỗ, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Lòng Bạch Minh Châu cũng như lửa đốt, tối qua cô ta thật sự bị ma nhập rối nên mới làm ra chuyện hoang đường như thế.
“Chị Ngọc Vy, tôi…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Cổ Ngọc Vy đã hoàn hồn lại. Cô tóm chặt lấy cổ tay của cô ta, kéo cô ta vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.
“Chị Ngọc Vy, chị làm gì vậy?”
“Cô hiểu Nguyên Doanh phải không, biết anh ấy uống nhiều sẽ quên mất chuyện đã xày ra. Cô ngoan ngoãn chờ ở đây cho tôi, không được ra ngoài.”
Sau đó Có Ngọc Vy xông ra ngoài gom sạch toàn bộ quần áo dưới đất vào phòng rồi hùng hổ và xuống.
“Chị… chị muốn làm gì?”
Cố Ngọc Vy mạnh mẽ kéo áo khoác trên người cô ta xuống. Cô ta vội vàng lượm quần áo dưới đất để che kín bản thân minh.
Nhưng… Những cái quần chiếc ảo đã rách nát kia thì sao có thể che hết được chứ.
Trên người cô ta đẩy vết đỏ, có thể thấy được tối qua kịch liệt thế nào.
Cố Ngọc Vy chỉ cảm thấy chưởng mắt và ghê tom! Cô thật sự rất muốn nhào lên tát tới tấp vào mặt
Bạch Minh Châu để cô ta tỉnh táo lại, nhưng cô đã cố nhịn được.
Hiện giờ, cô còn cần Bạch Minh Châu phối hợp với mình diễn một cành khác.
“Che gì mà che, có gan quyền rũ người đàn ông của tôi nhưng không có can đàm đối mặt với tôi sao?”
“Chị hiểu lắm rối, tôi cũng không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tối qua… Tối qua tôi uống quá nhiều, đầu óc hơi mất tình táo…”
“Câm miệng, cô cho rằng bây giờ tôi còn có tâm trang nghe mấy lời nhảm nhí này của cô sao? Làm ơn tim thứ gì đó che cơ thể bẩn thỉu của cô lại giùm đi. Nữ chính đêm qua không phải cô mà là tôi. Lát nữa cô chỉ cần phối hợp diễn kịch với tôi để Nguyễn Doanh tin là dược:”Nhưng… Đây là lừa gat…”
“Vậy cô muốn thế nào?”
Cố Ngọc Vy cố nén tức giận, gắn giọng gào lên,
Cô bước nhanh lên trước, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô ta khiến cổ tay cô ta đò bừng lên.
Bạch Minh Châu cảm thấy đau buốt muốn vùng ra nhưng không thể được.
“Vậy cô muốn nói cho Nguyên Doanh biết chuyện hai người đã quan hệ, cả hai đã làm ra hành vi trái với luân thường đạo đức sao? Cô có thể hại mình nhưng cô không được hại anh ấy nữa! Nếu anh ấy biết mình làm chuyện không bằng súc sinh đó thì cô cảm thấy Nguyên Doanh có thể tiếp tục sống nổi không? Cô phải ép anh ấy điên lên mới chịu ư?”
“Tôi… tôi không muốn…
“Không muốn, vậy cô ngoan ngoãn chờ ở đây cho
Cổ Ngọc Vy lạnh lùng nói.
Bây giờ cô chỉ muốn giết người thôi!
Nhưng cô yêu Nguyên Doanh, rõ ràng phải chịu nỗi tủi nhục lớn như vậy nhưng cô chấp nhận gánh lấy no
Nếu Nguyên Doanh biết những gì xảy ra tối hôm tôi”không thể vượt qua được, lỗi nổ súng tự sát trước chắc hẳn sẽ không chấp một tội lỗi tày đình như
không Nguyên Doanh gặp chuyện tô màu cho sự giả dối
ngủ, nhìn người đàn dấu vết đỏ một dòng nước mắt trên người xuống, vứt co người lại vùi vào lòng ve gương mặt của anh ta, như vậy? bị hôn, cũng đã vài ngày nữa thôi.
chuyện thế”Nguyên Doanh, em tín anh… Em tin anh sẽ không phụ lòng em. Nguyên Doanh..”
Cô lầm bẩm tên của người yêu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy anh để hai cơ thể kể sát vào nhau.
Còn trong phòng ngủ, Bạch Minh Châu thấy cảnh ấy qua khe cửa thì cơ thể bất lực ngã phịch xuống đất.
Cô ta nhìn vết đỏ trên người, không kim nổi phải vọt vào phòng vệ sinh cọ rửa liên tục.
Cô ta muốn gột rửa hết đi, những thứ này đều không phải thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Cô ta thật sự thích Nguyên Doanh nhưng cô ta
không thể gây ra chuyện hoang đường như vậy được.
Cô ta còn là người sao?
Cô ta quà là ma quỷ, cứ khăng khăng nghĩ cách ngăn cản Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy.
Tại sao tình yêu của cô ta lại trở nên đáng ghét như vậy?
Cô ta nhìn vào gương thấy bàn thân mình thật chật vật.
Tuy trước kia cô ta thích Nguyên Doanh nhưng luôn biết cách kiểm chế mình lại. Nhưng bây giờ, cô ta đang tự tay đẩy anh đến vựcsâu.
May mà Cổ Ngọc Vy tới, nếu không Nguyên Doanh nhất định sẽ tan xương nát thịt.
“Bạch Minh Châu, sao mày lại biển thành người như vậy? Mày có biết, tình yêu của mày ích kỷ lắm không!”
Cô ta ôm lấy cơ thể, cuộn tròn mình lại.
Từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau Nguyên Doanh mới đau đầu dẫn tinh táo lại.
Anh ta mở mắt nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc thì hơi nhiu mày.
Chẳng lẽ tối qua mình không về nhà mà ở lại nhà Minh Châu sao?
Anh ta muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện có điều
không đúng vì trong lòng mình có ai đó.
Anh ta nhìn xuống thì vô cùng kinh ngạc. Sao Cổ Ngọc Vy lại năm trong lòng mình?
Hơn nữa… Cả hai người đều trấn như nhộng? Nguyên Doanh cố gắng lục lại trí nhớ trong đầu nhưng không thu hoạch được gì.
Anh ta chỉ nhớ sau khi đưa Minh Châu về, mình có
uống thêm một ítSau đó xảy ra chuyện gì, anh ta hoàn toàn không nhớ gì cà.
Đúng lúc này, cô gái trẻ trong lồng ngực khê “ưm” lên.
Cổ Ngọc Vy mở mắt ra liếc nhìn Nguyên Doanh, già vờ như mới vừa thức giấc.
“Anh dậy rối à.”
“Anh… Chúng minh…” Nguyên Doanh lắp bắp.
“Chuyện rõ rành rành cả rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?”
Cổ Ngọc Vy lườm anh với vẻ tức giận: “Không lẽ…anh muốn quyt no à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.