Chương 1841
Như Ý
24/11/2022
Chương 1996
Nghe được tin tức này anh đột ngột bật dậy, sống lưng cứng đờ.
Cố Thành Trung lập tức lái xe lao về phía trước, lúc lái xe anh có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa là đạp vào vào chân không.
Anh không phải là người đầu tiên đến, mà lại là Bạch Nhược Minh Lan.
Bà ấy biết được tin tức của bệnh viện, liền cử người canh gác trước biệt thự của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, thì nhìn thấy có người bí mật mang xác đến đây.
Tay chân bà không nhẹ nhàng như Diệu Miêu nên không thể hành động hấp tấp, phải chờ người ta đi rôi mới bước vào rừng sâu.
Đây là một khu rừng bảo tồn, gần đây có một trại chó nhưng đã bị bỏ hoang, một số con chó hung ác đã chạy vào đây trốn và dần trở thành động vật hoang dã.
Lúc Cố Thành Trung bước vào, anh nhìn thấy Bạch Nhược Minh Lan đang đánh nhau với một con chó hoang.
Diệu Miêu cũng bị những con chó còn lại vây xung quanh, trên người cả hai đều đã bị rướm màu.
Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng nhanh chóng chạy đến ứng cứu, những con chó hung ác đã bị khuất phục và cả hai được cứu.
“Chủ nhân.”
Diệu Miêu vội vàng bước đến bên Bạch Nhược Minh Lan, hiển nhiên là bản thân bị thương nặng hơn, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có những người khác.
Bạch Nhược Minh Lan vẫy vãy tay và nhìn sâu vào rừng rậm.
“Có… có vết máu, trên thân những con này có vết máu, nhanh lên, nhanh lên, nếu không… nếu không sẽ không tìm được hài cốt.”
Cố Thành Trung dìu bà đi đến hết chặn đường.
Cuối cùng… không tìm được gì cả, chỉ nhìn thấy một vũng máu.
Máu tươi rỉ ra, mùi máu tanh lan ra khắp nơi.
Xung quanh có dấu chân động vật, gió thổi qua những ngọn cỏ gần đó trông thật u ám.
“Mẹ vợ, mẹ về trước đi, chỗ này giao cho con.”
“Không, tôi muốn ở lại đây!”
Cố Thành Trung cau mày, trực tiếp đập vào gáy khiến bà ấy hôn mê bất tỉnh.
Diệu Miêu ôm chặt lấy bà ấy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Thành Trung, còn chưa biết giải thích thế nào, nhưng Cố Thành Trung lại rất bình tĩnh bảo cô lái xe đến bệnh viện trước, ở đây giao cho anh.
Cô ấy không có thời gian chậm trễ vì vậy xoay người đi trước.
Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng đi xa hơn mười mét thì phát hiện vết chân của dã thú dày đặc hơn, vết máu cũng ít hơn.
Có vẻ như… xương cốt đã không còn.
Cả hai không đi tiếp mà xoay người rời đi.
Người đi rồi sẽ không quay trở lại, chỉ có thể chăm sóc tốt cho người đang sống thôi.
Cố Thành Trung chạy đến bệnh viện, anh lắc đầu với Diệu Miêu, cô ấy cũng hiểu là không tìm thấy xác.
Những con chó hoang đó như muốn phát điên, cứ thấy người là vồ tới, ngửi thấy mùi máu lại càng điên tiết hơn.
Vũng máu tươi đó, chắc chắn là đã mất từ lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.