Chương 206
Như Ý
28/04/2021
Cô ấy nói cực kì lấp lửng, sợ làm Hứa Trúc Linh đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Cố Thành Trung đang vuốt sợi tóc rơi xuống trên trán Hứa Trúc Linh thì đột nhiên nghe thấy những lời đó, ngón tay anh khẽ run lên.
Cả người anh cứng đờ trong nháy mắt, sóng lớn bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt kia.
Anh hít một hơi thật sâu và ngược mắt lên nói: “Chuyện trôi qua thì đã là quá khứ rồi, cũng chẳng có gì hay để kể lại cả.”
“Trước đó em giấu diếm thân phận, cô ấy cũng không biết em vẫn còn sống. Thế nhưng bây giờ em đang sáng rực như mặt trời ban trưa, sau này nhà họ Ôn cũng sẽ giúp đỡ em, dù là em chỉ tạo sóng tạo gió ở Đà Nẵng nhưng hệ thống và mạng lưới tin tức trên toàn thế giới phát triển như thế, cô ấy không thể bỏ qua không để ý đến em.”
“Chị dâu, sau này chị đừng nhắc lại về chuyện này nữa. Em của năm đó đã chết rồi, bây giờ em chỉ là Cổ Thành Trung mà thôi.”
Cố Thành Trung nói với giọng âm u, ánh mắt sâu thăm thẳm, Ôn Thanh Hoàn nhìn lên kính chiếu hậu rồi thở dài thườn thượt.
Đúng là chuyện đã qua nhưng sóng gió lại chưa bao giờ lặn xuống.
Trong bốn năm nay, cô ta đã gây ra tiếng vang lớn ở London.
Nếu Cố Thành Trung đã không muốn nhắc lại thì cô ấy cũng sẽ không nhiều lời, chỉ mong là chuyện đó thật sự trôi qua và trở thành dĩ vãng.
Nếu không một khi bị dính vào thì người vô tội nhất chính là Hứa Trúc Linh.
Lốc xoáy quá lớn, một người chẳng có tí kỹ năng sinh tồn nào không thể sống đến phút cuối cùng được.
Hứa Trúc Linh chờ đến ba giờ chiều mới quay về, về đến rồi cô cũng không nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô học lại các lễ nghi cùng với tập nhảy, sau đó là làm bánh ngọt cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh về tới cùng với gương mặt cực kì mệt mỏi.
Bà nói vài ngày tới sẽ cực kì bận rộn, buổi diễn tập diễn ra cực kì nghiêm khắc, suy cho cùng thì đó cũng là đêm từ thiện có tính quốc tế, toàn cầu.
Hứa Trúc Linh là một người ngoài nên không bị cuốn vào trong đó, cô chỉ đến đây để tham gia cho biết thôi.
Thấy Thẩm Thanh mệt mỏi như thế cô mới biết con người ta gặt hái được thành công cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cô chỉ có thể mượn nhà bếp của khách sạn để nghiên cứu về một vài loại thức ăn bổ dưỡng rồi mang qua đó cho Thẩm Thanh để bảo đảm sức khỏe của bà vẫn không bị ảnh hưởng.
Thẩm Thanh có thể nhận ra sự nhiệt tình và thật lòng thật dạ của Hứa Trúc Linh, cô cũng không thích khoe khoang thành tích tranh công như người khác mà chỉ kiên quyết thực hiện những gì mình muốn làm.
Trước khi đi bà để lại bài cho cô ôn tập, Hứa Trúc Linh cũng không làm qua loa cho có.
Một đứa trẻ như thế quả là đáng để đào tạo.
Thẩm Thanh cũng dần gạt bỏ thành kiến, trước kia những gì bà làm là vì Ngôn Phúc Lâm nhưng bây giờ mà lại thật lòng thật dạ thích đứa trẻ nhiệt tình này.
Một trái tim nóng hổi, chỉ cần đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ hận không thể trả lại gấp trăm ngàn lần.
Thật sự rất chân thành. Bà lăn lộn trong giới giải trí này đã nhìn thấy được rất nhiều gương mặt và hành vi giả dối, vì thế bà lại càng cảm thấy sự chân thành đó đáng quý và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Bà đột nhiên hiểu ra tại sao con trai mình lại không chọn biết bao cô gái xuất sắc ngoài kia mà cứ khăng khăng phải chọn Hứa Trúc Linh.
Sau khi tiễn Thẩm Thanh thì Hứa Trúc Linh ngồi trong phòng xem thực đơn, không ngờ lại nghe được tiếng loạt soạt ngoài ban công.
Chẳng lẽ là Cố Thành Trung đến?
Cô đã nói với anh là mấy ngày nay Thẩm Thanh không có ở đây nên không cần phải lén lút như thế nữa rồi mà?
Cô ra ban công.
“Này chú ba Cố, tại sao anh…”
Còn chưa kịp nói xong thì cô đã trông thấy một người đàn ông được trang bị đầy đủ trang thiết bị vũ khí.
Người đó đeo chiếc mặt nạ, mặc áo chống đạn, cả người đầy cơ bắp cuồn cuộn và trông cực kì đáng sợ.
“Anh… Có trộm!”
Hứa Trúc Linh phản ứng lại rất nhanh, chô nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng người đàn ông đó lại nhanh hơn cả cô, nhanh chóng tóm được cơ thể gầy ốm của Hứa Trúc Linh và bịt thuốc mê vào miệng và mũi cô.
Chẳng mấy chốc Hứa Trúc Linh đã chìm vào mê man chẳng còn biết gì nữa.
Nửa tiếng sau, cô lờ mờ tỉnh lại. Khung cảnh lạ lẫm!
Hứa Trúc Linh vội vàng đứng dậy và phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường cực kì lớn, căn phòng thì lại được trang trí cực kì lộng lẫy và khé léo, cả người ngoài ngành chẳng biết gì như cô cũng cảm nhận được rằng những món đồ được đặt trang trí ở đây có giá trị cực kì cao, đắt xắt ra mấy miếng.
Đây… Đây là nơi nào thế?
Thời buổi này mấy tên trộm sống sung sướng và huênh hoang thế này ư?
Khi cô đang cảm thấy run rẩy thì có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người vào tới thì cô lại chợt ngây ngẩn.
Tại sao người đó lại là Diên. Diễn cười với cô rồi quay sang nhìn Strzyga.
“Thật lòng xin lỗi cô Trúc Linh, chúng tôi lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cô chủ, cô ấy không tiện ra ngoài nên đành phải dùng cách này để lặng lẽ mời cô Trúc Linh đến đây.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì trái tim đang treo trên tận cổ họng mới được thả xuống.
Cô cũng không biết mình nên nổi giận hay nên cười, chẳng qua chỉ là mời cô đến đây làm khách thôi mà có cần phải làm thấy ghê đến vậy không?
Cô sắp sợ chết khiếp đi được ấy.
Cô lăn lông lốc từ trên giường xuống dưới, vỗ vỗ ngực nói: “Suýt bị mọi người hù chết rồi ấy, tôi còn tưởng là tôi bị người ta bắt cóc đi rồi cơ! Cách mọi người mời khách đến nhà chơi cũng khá là độc đáo đấy chứ?”
Diên hiền lành nắm lấy tay cô và viết lên đó: “Thật lòng xin lỗi, làm bạn sợ rồi, tôi cũng vừa mới biết được chú Strzyga dùng cách đó để đưa bạn tới đây.”
Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế xin lỗi cô, thôi bỏ đi vậy!
“Thế thì em phải mời chị ăn thật ngon đấy!”
Diên gật đầu, cô bé kéo tay cô ra đằng sau, không ngờ nơi đó lại bày đầy ống pháo hoa.
“Đây là thứ cô chủ dặn riêng chúng tôi mua về, cô ấy nói là muốn xem nó cùng với cô.”
“Thế nhưng bây giờ thì không xem được.”
Diễn nghe thế thì có hơi thất vọng, cô bé mở to đôi mắt xanh nhìn cô với vẻ đáng thương.
Hứa Trúc Linh cười nói: “Cái này phải chờ tới khi trời tối xem mới đẹp, tối chị bắn cho em xem nhé được không?”
Diễn chưa từng xem mấy thứ này nên cô bé không biết.
Lúc nãy cô bé còn tưởng rằng Hứa Trúc Linh không muốn xem nó với mình.
Cô bé vui mừng gật đầu và bảo Strzyga đi chỗ khác trước. Cô bé không muốn bị ai quấy rầy.
Diễn đưa cô đi xung quanh để tham quan, cô phát hiện ra nơi Diên ở lớn thật là lớn, hơn nữa đây mới chỉ là phòng của một mình cô bé mà thôi.
Không ngờ cả khu nhà này lại là một tòa lâu dài, nó trông chẳng khác gì lâu đài thời cổ đại, có sảnh lớn, có các phòng ngủ.
Diễn ở một nơi khá khuất, đẳng trước vẫn còn rất nhiều kiến trúc nguy nga tráng lệ hơn.
Hứa Trúc Linh đứng trên mái nhà nhìn chúng từ xa và xem mòn hết cả mắt.
Khi quen biết Cổ Thành Trung thì cô đã có một nhận thức hoàn toàn mới về sự giàu có của giới tài phiệt.
Không ngờ hôm nay cô lại phát hiện ra giàu có cũng có plus!
Trong lâu đài còn có cả sân golf! Hứa Trúc Linh nhìn tất cả những thứ đó và há hốc miệng thật to mãi không thể khép lại được.
Cô đã từng được thấy người có tiền nhưng chưa bao giờ thấy ai giàu có đến mức độ này.
Cô đột nhiên cảm thấy Cố Thành Trung thật nghèo, còn cô thì… Chắc đã thành loại hộ nghèo mà quốc gia muốn xóa sạch từ đời tám tổ nào rồi!
Khi Hứa Trúc Linh đang khiếp sợ thì Diên lại kéo lấy tay cô.
“Đừng nhìn về phía đó nữa, nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có chỗ tôi mới là nơi an toàn nhất dành cho bạn thôi.”
Hứa Trúc Linh dật đầu xem như trả lời, cái hiểu cái không.
Có lẽ là yêu hận tình thù gì đó của gia đình quyền quý.
Sinh ra trong những gia đình giàu có cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lâu đài có trang bị thang máy, nó được thiết kế dành riêng cho Diên.
Bọn họ nhanh chóng ởđi từ trên lầu xuống, Hứa Trúc Linh chợt phát hiện ra tòa lâu đài khổng lồ là thế nhưng lại không có một người giúp việc nào.
Ông lão kia cũng không rõ đã biến đi đâu mất rồi, không gian lạnh lẽo đìu hiu quá thể đáng.
Hứa Trúc Linh trông thấy lò sưởi âm tường, hồi xưa xem phim Mỹ cô thường thấy cảnh người ta quay loại lò sưởi thế này, Nó trông như mọi người cùng ngôi quanh lửa trại vậy.
Cô vẫn chưa được thử một lần nào.
Diên nhận ra cô đang cảm thấy hứng thú với nó, chẳng hiểu tại sao lại có người nhanh chóng xuất hiện và châm lửa vào lò sưởi âm tường đó.
Cô lập tức cảm thấy tòa lâu đài này trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Cô ấy đi đâu thế?”
Cô trông thấy người giúp việc đã đi xuống.
“Tôi không thích bị người khác quấy rây, hôm nay bạn là của tôi.”
“Mới bé tí tuổi đầu đã học được cách chuyên quyền độc chiếm rồi, em còn chưa gọi chị là chị lân nào đấy!”
Hứa Trúc Linh chọt chọt trán cô bé Diên chỉ cười và không muốn gọi cô là chị.
Cố Thành Trung đang vuốt sợi tóc rơi xuống trên trán Hứa Trúc Linh thì đột nhiên nghe thấy những lời đó, ngón tay anh khẽ run lên.
Cả người anh cứng đờ trong nháy mắt, sóng lớn bắt đầu cuồn cuộn dâng lên trong đôi mắt kia.
Anh hít một hơi thật sâu và ngược mắt lên nói: “Chuyện trôi qua thì đã là quá khứ rồi, cũng chẳng có gì hay để kể lại cả.”
“Trước đó em giấu diếm thân phận, cô ấy cũng không biết em vẫn còn sống. Thế nhưng bây giờ em đang sáng rực như mặt trời ban trưa, sau này nhà họ Ôn cũng sẽ giúp đỡ em, dù là em chỉ tạo sóng tạo gió ở Đà Nẵng nhưng hệ thống và mạng lưới tin tức trên toàn thế giới phát triển như thế, cô ấy không thể bỏ qua không để ý đến em.”
“Chị dâu, sau này chị đừng nhắc lại về chuyện này nữa. Em của năm đó đã chết rồi, bây giờ em chỉ là Cổ Thành Trung mà thôi.”
Cố Thành Trung nói với giọng âm u, ánh mắt sâu thăm thẳm, Ôn Thanh Hoàn nhìn lên kính chiếu hậu rồi thở dài thườn thượt.
Đúng là chuyện đã qua nhưng sóng gió lại chưa bao giờ lặn xuống.
Trong bốn năm nay, cô ta đã gây ra tiếng vang lớn ở London.
Nếu Cố Thành Trung đã không muốn nhắc lại thì cô ấy cũng sẽ không nhiều lời, chỉ mong là chuyện đó thật sự trôi qua và trở thành dĩ vãng.
Nếu không một khi bị dính vào thì người vô tội nhất chính là Hứa Trúc Linh.
Lốc xoáy quá lớn, một người chẳng có tí kỹ năng sinh tồn nào không thể sống đến phút cuối cùng được.
Hứa Trúc Linh chờ đến ba giờ chiều mới quay về, về đến rồi cô cũng không nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô học lại các lễ nghi cùng với tập nhảy, sau đó là làm bánh ngọt cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh về tới cùng với gương mặt cực kì mệt mỏi.
Bà nói vài ngày tới sẽ cực kì bận rộn, buổi diễn tập diễn ra cực kì nghiêm khắc, suy cho cùng thì đó cũng là đêm từ thiện có tính quốc tế, toàn cầu.
Hứa Trúc Linh là một người ngoài nên không bị cuốn vào trong đó, cô chỉ đến đây để tham gia cho biết thôi.
Thấy Thẩm Thanh mệt mỏi như thế cô mới biết con người ta gặt hái được thành công cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cô chỉ có thể mượn nhà bếp của khách sạn để nghiên cứu về một vài loại thức ăn bổ dưỡng rồi mang qua đó cho Thẩm Thanh để bảo đảm sức khỏe của bà vẫn không bị ảnh hưởng.
Thẩm Thanh có thể nhận ra sự nhiệt tình và thật lòng thật dạ của Hứa Trúc Linh, cô cũng không thích khoe khoang thành tích tranh công như người khác mà chỉ kiên quyết thực hiện những gì mình muốn làm.
Trước khi đi bà để lại bài cho cô ôn tập, Hứa Trúc Linh cũng không làm qua loa cho có.
Một đứa trẻ như thế quả là đáng để đào tạo.
Thẩm Thanh cũng dần gạt bỏ thành kiến, trước kia những gì bà làm là vì Ngôn Phúc Lâm nhưng bây giờ mà lại thật lòng thật dạ thích đứa trẻ nhiệt tình này.
Một trái tim nóng hổi, chỉ cần đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ hận không thể trả lại gấp trăm ngàn lần.
Thật sự rất chân thành. Bà lăn lộn trong giới giải trí này đã nhìn thấy được rất nhiều gương mặt và hành vi giả dối, vì thế bà lại càng cảm thấy sự chân thành đó đáng quý và đáng trân trọng hơn bao giờ hết.
Bà đột nhiên hiểu ra tại sao con trai mình lại không chọn biết bao cô gái xuất sắc ngoài kia mà cứ khăng khăng phải chọn Hứa Trúc Linh.
Sau khi tiễn Thẩm Thanh thì Hứa Trúc Linh ngồi trong phòng xem thực đơn, không ngờ lại nghe được tiếng loạt soạt ngoài ban công.
Chẳng lẽ là Cố Thành Trung đến?
Cô đã nói với anh là mấy ngày nay Thẩm Thanh không có ở đây nên không cần phải lén lút như thế nữa rồi mà?
Cô ra ban công.
“Này chú ba Cố, tại sao anh…”
Còn chưa kịp nói xong thì cô đã trông thấy một người đàn ông được trang bị đầy đủ trang thiết bị vũ khí.
Người đó đeo chiếc mặt nạ, mặc áo chống đạn, cả người đầy cơ bắp cuồn cuộn và trông cực kì đáng sợ.
“Anh… Có trộm!”
Hứa Trúc Linh phản ứng lại rất nhanh, chô nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng người đàn ông đó lại nhanh hơn cả cô, nhanh chóng tóm được cơ thể gầy ốm của Hứa Trúc Linh và bịt thuốc mê vào miệng và mũi cô.
Chẳng mấy chốc Hứa Trúc Linh đã chìm vào mê man chẳng còn biết gì nữa.
Nửa tiếng sau, cô lờ mờ tỉnh lại. Khung cảnh lạ lẫm!
Hứa Trúc Linh vội vàng đứng dậy và phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường cực kì lớn, căn phòng thì lại được trang trí cực kì lộng lẫy và khé léo, cả người ngoài ngành chẳng biết gì như cô cũng cảm nhận được rằng những món đồ được đặt trang trí ở đây có giá trị cực kì cao, đắt xắt ra mấy miếng.
Đây… Đây là nơi nào thế?
Thời buổi này mấy tên trộm sống sung sướng và huênh hoang thế này ư?
Khi cô đang cảm thấy run rẩy thì có người đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người vào tới thì cô lại chợt ngây ngẩn.
Tại sao người đó lại là Diên. Diễn cười với cô rồi quay sang nhìn Strzyga.
“Thật lòng xin lỗi cô Trúc Linh, chúng tôi lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cô chủ, cô ấy không tiện ra ngoài nên đành phải dùng cách này để lặng lẽ mời cô Trúc Linh đến đây.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì trái tim đang treo trên tận cổ họng mới được thả xuống.
Cô cũng không biết mình nên nổi giận hay nên cười, chẳng qua chỉ là mời cô đến đây làm khách thôi mà có cần phải làm thấy ghê đến vậy không?
Cô sắp sợ chết khiếp đi được ấy.
Cô lăn lông lốc từ trên giường xuống dưới, vỗ vỗ ngực nói: “Suýt bị mọi người hù chết rồi ấy, tôi còn tưởng là tôi bị người ta bắt cóc đi rồi cơ! Cách mọi người mời khách đến nhà chơi cũng khá là độc đáo đấy chứ?”
Diên hiền lành nắm lấy tay cô và viết lên đó: “Thật lòng xin lỗi, làm bạn sợ rồi, tôi cũng vừa mới biết được chú Strzyga dùng cách đó để đưa bạn tới đây.”
Cô bé xinh xắn đáng yêu như thế xin lỗi cô, thôi bỏ đi vậy!
“Thế thì em phải mời chị ăn thật ngon đấy!”
Diên gật đầu, cô bé kéo tay cô ra đằng sau, không ngờ nơi đó lại bày đầy ống pháo hoa.
“Đây là thứ cô chủ dặn riêng chúng tôi mua về, cô ấy nói là muốn xem nó cùng với cô.”
“Thế nhưng bây giờ thì không xem được.”
Diễn nghe thế thì có hơi thất vọng, cô bé mở to đôi mắt xanh nhìn cô với vẻ đáng thương.
Hứa Trúc Linh cười nói: “Cái này phải chờ tới khi trời tối xem mới đẹp, tối chị bắn cho em xem nhé được không?”
Diễn chưa từng xem mấy thứ này nên cô bé không biết.
Lúc nãy cô bé còn tưởng rằng Hứa Trúc Linh không muốn xem nó với mình.
Cô bé vui mừng gật đầu và bảo Strzyga đi chỗ khác trước. Cô bé không muốn bị ai quấy rầy.
Diễn đưa cô đi xung quanh để tham quan, cô phát hiện ra nơi Diên ở lớn thật là lớn, hơn nữa đây mới chỉ là phòng của một mình cô bé mà thôi.
Không ngờ cả khu nhà này lại là một tòa lâu dài, nó trông chẳng khác gì lâu đài thời cổ đại, có sảnh lớn, có các phòng ngủ.
Diễn ở một nơi khá khuất, đẳng trước vẫn còn rất nhiều kiến trúc nguy nga tráng lệ hơn.
Hứa Trúc Linh đứng trên mái nhà nhìn chúng từ xa và xem mòn hết cả mắt.
Khi quen biết Cổ Thành Trung thì cô đã có một nhận thức hoàn toàn mới về sự giàu có của giới tài phiệt.
Không ngờ hôm nay cô lại phát hiện ra giàu có cũng có plus!
Trong lâu đài còn có cả sân golf! Hứa Trúc Linh nhìn tất cả những thứ đó và há hốc miệng thật to mãi không thể khép lại được.
Cô đã từng được thấy người có tiền nhưng chưa bao giờ thấy ai giàu có đến mức độ này.
Cô đột nhiên cảm thấy Cố Thành Trung thật nghèo, còn cô thì… Chắc đã thành loại hộ nghèo mà quốc gia muốn xóa sạch từ đời tám tổ nào rồi!
Khi Hứa Trúc Linh đang khiếp sợ thì Diên lại kéo lấy tay cô.
“Đừng nhìn về phía đó nữa, nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có chỗ tôi mới là nơi an toàn nhất dành cho bạn thôi.”
Hứa Trúc Linh dật đầu xem như trả lời, cái hiểu cái không.
Có lẽ là yêu hận tình thù gì đó của gia đình quyền quý.
Sinh ra trong những gia đình giàu có cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lâu đài có trang bị thang máy, nó được thiết kế dành riêng cho Diên.
Bọn họ nhanh chóng ởđi từ trên lầu xuống, Hứa Trúc Linh chợt phát hiện ra tòa lâu đài khổng lồ là thế nhưng lại không có một người giúp việc nào.
Ông lão kia cũng không rõ đã biến đi đâu mất rồi, không gian lạnh lẽo đìu hiu quá thể đáng.
Hứa Trúc Linh trông thấy lò sưởi âm tường, hồi xưa xem phim Mỹ cô thường thấy cảnh người ta quay loại lò sưởi thế này, Nó trông như mọi người cùng ngôi quanh lửa trại vậy.
Cô vẫn chưa được thử một lần nào.
Diên nhận ra cô đang cảm thấy hứng thú với nó, chẳng hiểu tại sao lại có người nhanh chóng xuất hiện và châm lửa vào lò sưởi âm tường đó.
Cô lập tức cảm thấy tòa lâu đài này trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Cô ấy đi đâu thế?”
Cô trông thấy người giúp việc đã đi xuống.
“Tôi không thích bị người khác quấy rây, hôm nay bạn là của tôi.”
“Mới bé tí tuổi đầu đã học được cách chuyên quyền độc chiếm rồi, em còn chưa gọi chị là chị lân nào đấy!”
Hứa Trúc Linh chọt chọt trán cô bé Diên chỉ cười và không muốn gọi cô là chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.