Chương 2103
Như Ý
24/11/2022
Chương 2259
Hứa Trúc Linh bỗng nhiên dúm dó, muốn nói rằng mình chưa nói gì, nhưng cô cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, nếu để lại bao nhiêu tiếc nuối, rời đi thật đáng tiếc.
Cô hít một hơi thật sâu, lần này nói từng từ rõ ràng nói: “Cái đó…… tôi có thể ăn thịt anh được không?”
“Loại nào?”
Anh tiến lại gần, ấn thẳng tay còn lại lên đầu giường.
Cô bị mắc kẹt trong một vòng tay nhỏ của anh, chỉ cần một chút cử động cũng có thể chạm vào bộ ngực săn chắc và cánh tay khỏe mạnh Hơi thở của cô rối loạn, nhưng hơi thở nam tính đặc trưng của đàn ông lại có sức lan tỏa, bao quanh cô từ mọi hướng, khiến mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ †oàn thân tăng cao, như thể toàn bộ máu trên cơ thể đang đổ dồn lên đầu.
Mắt cô không biết phải nhìn vào đâu.
Cô siết chặt đôi tay nhỏ bé trên eo, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Không dài dòng nữa, khoảnh khắc đêm xuân ngắn ngủi đáng giá nghìn vàng.
Cô thở ra một hơi ngột ngạt và ngước đôi mắt mây trong veo ánh lên sự sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt áo sơ mi của anh, không nói gì thêm, anh lập tức bắt đầu cởi cúc, cởi quần áo.
Cô gái này rất thẳng thắn phải không?
Chân mày Cố Thành Trung càng thêm nhu lại, hôm nay từ lúc trở về cô ấy đã bắt đầu trở nên là lạ, mồm nói là đi lạc, nhưng mà anh điều người ra ngoài tìm lâu như vậy, lại tìm không thấy người đâu.
Cả người bối rối như mất hồn, nói năng lộn xộn.
Hơn nữa, đối với chuyện này cô luôn luôn rất sợ hãi, sợ tiếp xúc da thịt với mình, cảm thấy cô ấy như đánh mất chính mình, tình cảm không ổn định.
Tối nay có chuyện gì, tự nhiên lại chủ động như vậy.
Anh ấy thậm chí không nghĩ về chuyện ấy, anh liền siết chặt tay cô để ngăn cản hành động lỗ mãng của cô.
Lần này đến lượt Hứa Trúc Linh sững SỜ.
Mình đã chủ động đến thế này, nhưng lại bị ngăn cản? Có ý gì vậy?
“Anh thế này là……”
“Nói đi, hôm nay rốt cuộc sảy ra chuyện gì, có phải bị người ta bắt nạt không, từ lúc về đến giờ tâm hồn cứ †reo ngược cành cây như vậy?”
“Không”
Cô vội vàng nói.
“Không muốn nói cho anh biết à?”
“Sao con người anh lại lắm chuyện vậy? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không, không phải là anh rất muốn làm chuyện đó cùng tôi sao? Tôi đã chủ động như vậy rồi mà anh vận nhịn được à?
“Em vốn nhút nhát, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, hôm nay tự nhiên lại hành động như thế này, khiến anh không nghi không được. Anh quá hiểu em mà, sau khi em mất trí nhớ, cả người lúc nào cũng lo sợ dúm dó như con chuột, từ bao giờ đã trở nên to gan như vậy?”
“Nếu không giải thích rõ ràng, đừng có mơ được ngủ với anh.”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh mở to mắt nhìn anh.
“Anh này, anh có nhầm lẫn gì không? Tôi ngủ với anh…… đùa gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.