Chương 2256
Như Ý
24/11/2022
Chương 2412
“…” Cậu ấy nghe vậy, lâm vào trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu: “Anh tiên em”
Cậu ấy đứng dậy khoác áo, không làm phiên Hứa Trúc Linh bọn họ, tự mình trực tiếp đưa cô ra sân bay.
Tomoka Tanikawa đã đứng chờ ở đó, thấy cô ấy đến lập tức tức bung dù đi qua.
RGOTGHUL) Cậu ấy dừng lại tại cửa sân bay, không có ý định tiến thêm một bước.
“Không đưa em vào trong sao? ‘Cô ấy hỏi.
“Không đâu, anh ở đây nhìn em là được rồi.”
Cậu ấy sợ… sợ bản thân mình xúc động, tiến lên cản cô lại.
Cô ấy có sự lựa chọn của bản thân mình, bất luận chọn cái gì, cậu đều tôn trọng.
Risa nghe vậy gật gật đầu, xoay người bước vào trong, nhưng sau khi đi được vài bước lại một đường chạy chậm trở về, kiếng mũi chân, lưu lại một nụ hôn trên đôi môi cậu.
Lập tức mặt và tai cô ấy đỏ ửng, tim đập loạn nhịp nhìn cậu.
Cậu ấy có phải là không có phản ứng hay không, trong lòng cậu có thể hay không có bài xích?
Cậu ấy nhìn cô một cách kinh ngạc, không rõ cô ấy đã muốn đi rồi, tại sao còn trêu chọc trái tim vốn dĩ đã vỡ nát của cậu?
“Vậy em… đi…”
Cô còn chưa nói xong, không nghĩ tới Diên lại đột nhiên ôm eo cô gắt gao, môi mỏng ép xuống, hung hăng mà hôn môi cô.
Cậu ấy cường thế bá đạo, hôn đến nỗi môi cô phát đau, nhưng cô ấy cũng cảm nhận được sự bất lực, bất an của cậu, giống như một đứa trẻ.
Cô ấy đến cuối cùng cũng không nhân tâm đẩy cậu ra, chờ cho nụ hôn kết thúc.
Thật lâu sau, hai đôi môi mới tách ra.
“Đi thôi.”
“Ừ, vậy anh chờ em nhai”
“Được.’ Cậu ấy thấp giọng nỉ non đáp lại.
Risa lúc này mới cố lấy dũng khí rời đi.
Vừa lên máy bay, cô ấy nói với Tomoka Tanikawa ngay lập tức: “Bắt đầu từ ngày mai, anh hãy dạy tôi quyền cước công phu đi? Tôi tập thể hình lâu như vậy, sức lực có lẽ không tồi!”
“Gô hai, cô đừng nói đùa, mỗi lần cô tập tạ chỉ có mười kilogram, nặng thêm một chút là cô liền chơi xấu. Với chút sức đó của cô, cũng chỉ như gãi ngứa cho người ta thôi.”
“Hơn nữa quyền cước công phu không phải là học trong một hai ngày, với lại nhất định sẽ bị thương, cô chủ thân thể quý giá, nhất định không được làm xăng bậy.”
“Tôi mặc kệ, tôi đây cũng không phải là thương lượng cùng anh, mà là ra lệnh cho anh. Tôi nghĩ cần phải học cấp tốc, dùng phương pháp nhanh nhất, chỉ cần có thể đánh thắng vài tên côn đồ là được, tôi cũng không phải là muốn làm cảnh sát nhân dân, đi bảo vệ đất nước.”
“Vậy cô làm cái gì?”
Tomoka Tanikawa nghỉ hoặc nhìn cô ấy.
“Tôi… tôi muốn bảo vệ một người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.