Chương 2611
Như Ý
13/07/2023
Chương 2768
Rốt cuộc họ là người thân có quan hệ huyết thống.
Anh ta xoa đầu cô ta, động tác vô cùng dịu dàng, trái tim… cũng dịu dàng một chút.
Anh đem tình cảm dành cho Charlotte, từng chút dành cho Kỷ Nguyệt Trâm.
Cô ta ngủ một giấc đến tối mới tỉnh lại, ngủ vô cùng ngon lành, đến nỗi cô ta duỗi eo thoải mái.
Nhưng…
Đột nhiên đụng phải một bức tường thịt cứng rắn.
Cô ta lập tức mở to hai mắt, nhìn thấy William ngồi bên cạnh đang đọc sách.
Làm thế nào anh ta lại nằm bên cạnh mình?
Lập tức cô ta kích động ngồi dậy.
Sau đó nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình, nói: “Anh… trong lúc tôi ngủ anh đã làm gì?”
Gô ta vô cùng căng thẳng hỏi.
“Dáng người của cô xẹp lép như vậy, chỉ cần người có khiếu thẩm mỹ bình thường nhất, cũng sẽ không có hứng thú với cô. Ngoài ra, lúc nấy khi cô ngủ, sao không lo lắng trai đơn gái triết ở chung một căn phòng? Bây giờ hỏi tôi có phải đã muộn hay không?
“Anh…”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy lại không thể phản bác.
Dường như trước nay cô ta đều không lo lắng William sẽ quấy rối mình, mặc dù ở Malton hai người không thường tiếp xúc, nhưng cũng coi là đã từng giao lưu.
Tuy rằng anh ta là người lãnh đạo tổ chức khiến ai cũng khiếp sợ, nhưng lại không làm tổn thương cô. ta Trong mắt cô ta, anh ta cũng chỉ là kẻ đáng thương mất đi em gái.
Có lẽ bởi vì cô ta cũng có anh trai, nên rất có thể hiểu được tâm trạng của William, trên miệng luôn mắng anh ta là kẻ xấu xa, nhưng trong lòng lại chưa từng cảm thấy anh ta là kẻ xấu.
Anh ta cũng chỉ là vì bị người anh em tốt nhất phản bội, em gái chết đi, mới nổi giận mà thôi.
“Sau này ở chung một chỗ với người đàn ông khác cẩn thận một chút. Tuy rằng phần lớn đàn ông đều có thẩm mỹ bình thường, nhưng cũng không đảm bảo có một số người bị mù, bụng đói ăn quàng, bắt cô đỡ đói. Tôi không giữ cô, là cô hăng hái ở lại, thế nhưng tôi là đàn ông độc thân, tôi vẫn bình thường.”
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu anh ta trầm thấp, giọng nói trâm khàn mang theo hơi thở nguy hiểm.
Anh ta rất tò mò, chẳng lẽ cô ta không hề lo lắng anh ta sẽ làm gì mình sao?
Dám một mình ở lại chỗ của anh ta, thậm chí không chút đề phòng ngủ say, lá gan cũng lớn hơn rồi.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe đến đây, yếu ớt nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Tôi… tôi có thể nói, tôi quên mất chuyện này không?”.
“Rốt cuộc cô có não hay không vậy?”
Anh ta cau mày hỏi, có chút bất lực, không chút đầu óc, đơn thuần như tờ giấy trắng.
“Ông chú, câu này anh nói sai rồi, là vì tôi tin tưởng anh. Trong tim tôi anh là người ngay thẳng , chính nhân quân tử, làm sao có thể có suy nghĩ không nên có với tôi chứ?”
“Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỉ cần là người có thẩm mỹ bình thường, thì không thể vừa mắt tôi. Tôi cũng sâu sắc nhận biết bản thân có bao nhiêu sức nặng, tuyệt đối không thể lọt vào mắt của ông chú đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.